Chương 3: Dạ Đàm
"Là ai?" Một hắc giáp chiến sĩ của Vân Vụ sơn trang lạnh giọng hỏi, người hắc giáp chiến sĩ còn lại mắt hướng về bóng người phía xa. Lúc hai hắc giáp chiến sĩ nhìn rõ người tới không ngờ là tam điện hạ Tần Vũ, trong lòng thất kinh vội vàng quỳ xuống cung kính chào "Tam điện hạ!"
Tần Vũ gật đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt sáng lên, gương mặt hồng hào nói: "Hai vị mau đứng dậy đi."
Nói xong cười với hai hắc giáp chiến sĩ rồi vội vã đi vào trong Vân Vụ sơn trang. Hai hắc giáp chiến sĩ nghi hoặc nhìn theo bóng Tần Vũ.
"Tam điện hạ thượng sơn để ngắm sao trời, thường tới canh hai mới quay về, sao bây giờ đã về rồi nhỉ?" Hắc giáp chiến sĩ bên trái nghi hoặc hỏi.
Hắc giáp chiến sĩ bên phải cũng mê hoặc gật đầu, hiển nhiên cũng không rõ nguyên nhân.
Liên Ngôn chính là người được Tần Vũ gọi là Liên gia gia. Liên Ngôn là một lão nhân ở Tần gia, đến như đương kim Trấn Đông Vương Tần Đức cũng do một tay ông ta nuôi nấng, Liên Ngôn tại Tần gia rất có ảnh hưởng. Hai năm trước, Tần Đức đã bảo Liên Ngôn tới Vân Vụ sơn trang để chiếu cố cho Tần Vũ. Tần Vũ như một cơn gió, trực tiếp nhằm thư phòng của Liên Ngôn tiến tới. Đến bên ngoài phòng liền lập tức đưa tay lên gõ cửa.
"Cốc!" "Cốc!" "Cốc!" "Cốc!" "Cốc!"…
"Liên gia gia mau mở cửa, là Tiểu Vũ đây, con có điều khẩn yếu cần hỏi, gia gia mau mở cửa" Tần Vũ cấp thiết gọi.
Một lát sau trong phòng phát ra ánh đèn: "Tiểu Vũ đó à, gia gia vừa mới chợp mắt thì bị con đánh thức đó."
Một âm thanh thân thiết vang lên, cửa phòng đã mở. Một lão nhân hiền hòa khoảng lục tuần, trên người khoác áo mỏng xuất hiện trước mắt Tần Vũ.
"Ai chà, Tiểu Vũ có chuyện gì vậy con? Sao con lại mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này?" Liên Ngôn nhìn sang Tần Vũ.
Tần Vũ muốn nói gì đó, nhưng vì vừa gắng sức chạy đến đây nên giờ thở không ra hơi.
Liên Ngôn thấy vậy bèn nói: "Lại đây, trước tiên vào phòng đã rồi nói tiếp."
Vừa nói vừa kéo Tần Vũ vào trong phòng. Hai người vào phòng bèn ngồi xuống ghế.
"Không phải vội, có chuyện gì chờ cho bình tĩnh rồi hãy nói." Liên Ngôn nhìn sang Tần Vũ nói.
Tần Vũ hít vào một hơi thật sâu, sau đó quay sang Liên Ngôn, giọng nói thập phần kiên định: "Liên gia gia, con phải tu luyện."
"Tu luyện?" Liên Ngôn hơi kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười nói: "Tiểu Vũ à, sao tự nhiên con lại nghĩ đến việc tu luyện?"
Tần Vũ hơi khựng lại, sau đó hào hứng nói: "Không có gì cả, chỉ là con nhìn các vị thúc thúc trong sơn trang ai cũng lợi hại cả, nên muốn tu luyện võ công. Liên gia gia, con có thể tu luyện võ công không?"
Đối với khát vọng được phụ thân yêu quý vốn chôn vùi tại nơi sâu nhất trong tâm linh Tần Vũ tưởng chừng như đã bị vùi lấp trong tâm tưởng, về sau phải nỗ lực không ngừng, vì giờ đây đã có mục tiêu để phấn đấu.
"Tiểu Vũ, con có biết võ công là gì không?"Liên Ngôn không trả lời luôn mà chỉ hỏi lại.
Tần Vũ lắc đầu nói: "Con chỉ biết là tu luyện võ công sẽ rất lợi hại, những thứ khác con không rõ lắm, hình như còn có cái gì gọi là nội công."
Là một hài tử mới tám tuổi, tuy đã đọc nhiều sách, nhưng bản thân nó vẫn có nhiều thứ không thể biết.
"Vậy trước hết ta sẽ giảng lại tử tế cho con biết." Liên Ngôn cười nói.
Tần Vũ tức thì hai mắt sáng lên, nhìn chăm chú vào Liên Ngôn, tập trung tinh thần lắng nghe.
"Trước tiên ta sẽ nói đến cao thủ. Cao thủ phân ra các cấp hậu thiên cao thủ, tiên thiên cao thủ…Hơn xa tiên thiên cao thủ chính là các thượng tiên." Liên Ngôn cười nói .
"Ngày nay hậu thiên cao thủ tại Tiềm Long đại lục nhiều như lá rừng, không thể đếm hết được. Còn tiên thiên cao thủ tính riêng Sở Vương triều thôi đã có hơn trăm người."
"Cả trăm người?" Tần Vũ cả kinh, "Sở Vương triều có hơn bốn triệu người, làm sao lại ít tiên thiên cao thủ được, chẳng nhẽ trong hàng nghìn hàng vạn người lại không có được một?"
Liên Ngôn thở dài nói: "Hậu thiên cao thủ nếu có phươn g pháp tu luyện đúng đắn cũng khả dĩ có thể đạt được nhưng để trở thành cấp tiên thiên cao thủ thì còn nhiều gian nan lắm. Để trở thành tiên thiên cao thủ thì phải đạt được hai yêu cầu: Thứ nhất, phải đạt đến cảnh giới viên mãn của hậu thiên. Thứ hai, phải có những cảm ngộ về tự nhiên thiên đạo."
Tần Vũ nhất thời nghi hoặc nói: "Tự nhiên thiên đạo là cái gì vậy gia gia?"
Liên Ngôn liền cười xòa: "Tự nhiên thiên đạo chẳng là gì cả, nhưng mỗi người đều phải tự bản thân lãnh ngộ, không thể nói bằng lời. Có người đạt đến cảnh giới viên mãn của hậu thiên chỉ trong vòng mười năm nhưng vì vô pháp cảm ngộ không thể đột phá được bước cuối cùng nên tựu chung không thể trở thành tiên thiên cao thủ được. Một khi đã trở thành tiên thiên cao thủ, thọ mệnh có thể là năm trăm năm."
"Năm trăm năm cơ ạ!" Tần Vũ há hốc mồm kinh ngạc.
Liên Ngôn nhìn thấy biểu tình khả ái đó lại cười nói: "Muốn trở thành tiên thiên cao thủ quả thập phần gian nan bởi vì khi trở thành tiên thiên cao thủ tự nhiên có thể sống lâu, thọ mệnh đến ngũ bách tuế. Tiên thiên cao thủ tu luyện tiên thiên chân khí bản chất khác hẳn với hậu thiên cao thủ, là hai đẳng cấp khác nhau hoàn toàn."
"A! Liên gia gia, phía trên tiên thiên cao thủ chẳng phải là còn thượng tiên sao, họ rất lợi hại đúng không?" Tần Vũ hai mắt sáng lên.
Tiên thiên cao thủ đã lợi hại như vậy, thượng tiên làm sao kém được?
"Thượng tiên có thể dễ dàng mà thành sao?" Liên Ngôn thở dài nói, "thượng tiên đến hoàng đế gặp phải còn phải hành lễ gọi thượng tiên vô cùng kính trọng vì dù là hoàng đế nhưng họ vẫn có thể bị thượng tiên lấy mạng. Thượng tiên có thể ngự kiếm phi hành cao đến chín tầng trời, căn bản không phải là phàm nhân nữa!"
"Cao đến chín tầng trời?"
Trong lòng Tần Vũ tự nhiên xuất hiện một bức tranh mình chân đạp phi kiếm bay cao đến chín tầng trời. Sự sảng khoái đó không thể mô tả được nhưng trong lòng tiểu Tần Vũ đang liên tưởng rằng mình có thể trở thành thượng tiên.
"Cả Sở Vương triều có gần trăm tiên thiên cao thủ, có điều…cả trăm năm nay Sở Vương triều không xuất hiện được một thượng tiên. Hiện tại Sở vương triều có không quá ba vị thượng tiên. Trong ba đại thượng tiên thì có hai vị đã trở thành thượng tiên từ hơn ba trăm năm trước, ba trăm trở lại đây trở thành thượng tiên thì có Phong bá bá của con."
"Phong bá bá?" Tần Vũ nhớ lại Phong bá bá thân vận bạch y, thường cưỡi hạc. Phong bá bá chính là thượng tiên?
Liên Ngôn tiếp tục nói: "Bất quá muốn trở thành thượng tiên thì tốt nhất là nên tới Hải Ngoại tiên đảo bái sư học nghệ. Hải Ngoại tiên đảo trừ thượng tiên của các nước, ai biết được là ở đâu? Những người bình thường nếu gặp mặt thượng tiên, họ có tư cách để hỏi lộ tuyến đến Hải Ngoại tiên đảo chăng?"
"Dù cho biết được, thì Hải Ngoại tiên đảo ở rất xa Tiềm Long đại lục, mỗi năm Tiềm Long đại lục có cả vạn người tìm đường ra Hải Ngoại tiên đảo mong bái sư học nghệ. Nhưng rời khỏi đất liền ra đại hải tất nhiên ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, nghìn người tài năng ra đi thì chỉ có một người có thể sống sót đến được Hải Ngoại tiên đảo." Liên Ngôn cảm thán nói.
Tần Vũ tức thì hai mắt sáng lên hỏi: "Liên gia gia, một năm có hơn mười người đến được Hải Ngoại tiên đảo, tại sao Tiềm Long đại lục lại có ít thượng tiên vậy?"
Theo như lí giải của Tần Vũ, một năm có mười thượng tiên tại sao Tiềm Long đại lục lại không nhiều thượng tiên?
Toàn bộ Tiềm Long đại lục số thượng tiên đích thực rất nhỏ, trăm năm ngàn năm qua cộng lại chỉ có mười vị.
"Cứ đến được Hải Ngoại tiên đảo là có thể trở thành thượng tiên chăng?" Liên Ngôn lắc đầu nói, "thượng tiên rất đặc biệt, đâu phải ai ai cũng có khả năng tu luyện thành, phải tu luyện đúng phương pháp. Cả ngàn người may ra mới có một người có tư chất tu luyện."
"A, không phải vậy chứ. Những người tới Hải Ngoại tiên đảo một năm chỉ có mười người, cả trăm năm mới có thể tu luyện thành thượng tiên?" Tần Vũ nhất thời cảm khái với sự khó khăn khi tu luyện thành thượng tiên.
Liên Ngôn đột nhiên đứng đậy, nhìn ra ngoài song cửa sổ.
"Thượng tiên? Đó chỉ là một danh tự thôi. Tại đại lục có vô số cao thủ phong cuồng, vô số cao thủ muốn trở thành thượng tiên. Phi kiếm xuất ra sát nhân ngoài ngàn dặm chẳng phải là thần thông sao?"
Liên Ngôn trong mắt có một tia khát vọng, nhưng sau đó lại cảm thán nói: "Như phụ vương của con, thời khắc quan trọng cần có thượng tiên tương trợ. Nếu như quả thật thượng tiên tương trợ phụ vương con thì mục tiêu của phụ vương con có thể thực hiện."
Tim Tần Vũ đột nhiên đập mạnh.
"Mục tiêu của phụ vương?"
Đồng thời một cỗ khí ấm áp lưu chuyển toàn thân, khiến Tần Vũ lập tức cảm thấy toàn thân sung mãn liền nói:
"Nếu như con tu luyện có thể trở thành thượng tiên chắc chắn rằng phụ vương sẽ rất cao hứng. Lúc đó con có thể tương trợ phụ vương."
Tưởng tượng rằng mình trở thành thượng tiên, bản thân có thể tương trợ phụ vương vương thì sẽ được phụ vương coi trọng, khát vọng được phụ thân yêu mến biến thành ngọn lửa trong tâm của Tần Vũ. "Vì phụ vương, ta nhất định sẽ trở thành thượng tiên." Tần Vũ cắn chặt môi, trong mắt hiện lên tia kiên định.