Chương 11: Thám hiểm cống thoát nước ban đêm
- Truyenconect
- Tổ chuyên án và Những vụ án bí hiểm
- Chương 11: Thám hiểm cống thoát nước ban đêm
"Chính Miêu Miêu đưa tôi đi bắt nó mà! Mọi người đến nhanh đi, chúng tôi đang ở gần miệng cống thoát nước, anh xem bản đồ là sẽ tìm ra chỗ chúng tôi đang ở."
Vĩ Ca bắt được Nguyệt Ảnh Thanh gần như là một việc không thể xảy ra, nhưng anh ta chắc chắn biết việc cái giá phải trả cho việc mang chuyện này ra làm trò đùa, cứ cho là Tuyết Tình không làm cho anh ta trở thành thái giám thì quả đấm của Trăn Trăn cũng đủ cho anh ta rồi. Không lẽ đây lại là một cái bẫy?
Không lẽ không phải là Vĩ Ca bắt được Nguyệt Ảnh Thanh mà là anh ta và Miêu Miêu bị Nguyệt Ảnh Thanh bắt?
Lật tấm bản đồ về đường nước thoát thì biết vị trí của miệng cống ở phía đông của trường, không cách xa khu ký túc xá nữ là bao, điều này lại càng khiến tôi nghi ngờ đây là một cái bẫy. Nhưng, cho dù ai bắt ai thì chúng tôi cũng phải tới đó một phen, nếu là Vĩ Ca bắt được Nguyệt Ảnh Thanh thì quá tốt rồi, nếu ngược lại thì chúng tôi không thể bỏ mặc sự sống chết của anh ta với Miêu Miêu.
Sau khi báo cáo rõ sự việc với tổ trưởng xong, anh ấy nói, hiện nay toàn bộ lực lượng cảnh sát trong khu vực trường Đại học y đều dưới quyền chỉ huy của anh ấy, do đó sẽ hết sức phối hợp hành động với chúng tôi. Nhưng khi tôi đề nghị anh ấy điều khoảng chục nhân viên cảnh sát đến bảo vệ cho chúng tôi thì anh ấy lại nói: "Chức trách của cảnh sát là bảo vệ nhân dân, sao cậu lại làm ngược lại, yêu cầu người khác bảo vệ mình? Đừng nhiều lời nữa, mau hành động đi!"
Con rắn yêu quái nấp dưới cống thoát nước có thể bò lên hãm hại những học sinh tay không tấc sắt bất cứ lúc nào, nếu phải phân chia lực lượng cảnh sát ra thì đúng là rất khó, chuyện này cũng không thể trách tổ trưởng vô tình được, anh ấy cũng có cái khó của mình. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc liều một phen, hy vọng rằng Vĩ Ca thật sự đã bắt được Nguyệt Ảnh Thanh, nếu không thì Trăn Trăn và Tuyết Tình có thể không sao, nhưng cái mạng nhỏ của tôi hẳn khó mà giữ được.
Mặt trời lặn về phía tây, bầu trời tối dần, chúng tôi vội đến phía đông của trường. Mặc dù chỗ này không cách xa khu ký túc xá nữ là mấy, nhưng lại yên ắng đến lạ thường và không có lấy bóng dáng người nào. Chúng tôi tìm thấy Vĩ Ca ở khoảng đất trống bên cạnh miệng cống thoát nước, anh ta bắt được Nguyệt Ảnh Thanh thật. Chị ta nằm nghiêng trên đất, mặt lộ vẻ đau đớn, trên người toàn lớp bột màu vàng, đến gần ngửi thấy mùi cay xộc vào mũi. Bàn chân đi dép lê của Vĩ Ca giẫm lên người chị ta, tay làm thành hình chữ V về phía chúng tôi, ý chừng như muốn tạo dáng để chụp ảnh. Từ những chỗ rách trước ngực trên bộ quần áo anh ta đang mặc có thể thấy, hai người đúng là có sự giằng giật, tuy nhiên kết quả thì không thể nào tưởng tượng nổi. Miêu Miêu ngồi cách đó không xa, điệu bộ rất mệt nhọc như thể vừa mới làm xong một công việc nặng nhọc. Trăn Trăn lấy chiếc roi ra, khẽ quay cho nó dài ra, rồi vừa tỏ ra cảnh giới với Nguyệt Ảnh Thanh, vừa di chuyển dần tới bên Miêu Miêu và đỡ cô dậy. Tuyết Tình thì rút súng, chĩa về phía con ma trong lời đồn, đề phòng chị ta bất ngờ tấn công chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều trong tư thế như đứng trước một tên địch lớn, nhưng Vĩ Ca thì lại nói với vẻ rất đắc ý: "Không cần phải căng thẳng đến thế, nó không động đậy gì được nữa đâu."
Tôi nhìn lớp bột màu vàng trên người con ma cái, chau mày nói: "Những thứ trên người nó không phải là lưu huỳnh đấy chứ?" "Đúng thế, chính là lưu huỳnh..." Vĩ Ca hí hửng nói với chúng tôi như muốn khoe công, "Sau khi chia tay mọi người, chúng tôi đi loanh quanh trường, khi vừa tới gần khu vực giảng đường, thì đột nhiên Miêu Miêu nói đầu choáng váng, tiếp đó nói rằng nhìn thấy giáo sư Tiêu, sau đó nữa thì toàn nói lảm nhảm và cứ bắt tôi dìu cô ấy đi về phía này. Tôi không biết làm thế nào đành làm theo, may mà cô ấy không nặng lắm chứ nếu là Trăn Trăn thì tôi chịu không dìu nổi." Trăn Trăn trừng mắt nhìn Vĩ Ca một cái dữ dội, "Tôi rất béo à?" Vĩ Ca bèn nói chữa: "Không béo, không béo."
Hầu hết phụ nữ đều không muốn mọi người bảo mình béo, Trăn Trăn cũng không ngoại lệ. Tuy thân hình của cô rất khỏe mạnh, cân đối, nhưng vì cô cao, thể trọng tất nhiên phải nhiều hơn một người mảnh mai như Miêu Miêu rồi, vì vậy những lời Vĩ Ca nói cũng không sai.
Tuy bị Trăn Trăn lườm cho, nhưng Vĩ Ca vẫn liến thoắng nói: "Tôi dìu Miêu Miêu tới chỗ miệng cống thoát nước này thì đột nhiên phát hiện ra Nguyệt Ảnh Thanh đang chuẩn bị nhảy xuống đó và tất nhiên là chị ta cũng nhìn thấy chúng tôi. Ngay lập tức, chị ta nhe nanh giơ vuốt lao về phía chúng tôi. Đúng như câu nói: Hảo hán không chịu thua ngay trước mắt, nếu đánh nhau thì tôi không thể thắng nổi chị ta, nhưng chạy thoát thì có thể, thế là tôi lấy hơi lùi về phía sau."
"Anh đã bỏ mặc Miêu Miêu và một mình chạy thoát!" Tôi nhìn chăm chăm vào Vĩ Ca với ánh mắt nghi ngờ, anh ta vẫn đáp tỉnh bơ: "Đó tất nhiên không phải là chạy trốn, mà là sự rút lui có chiến lược hy sinh một bộ phận tất nhiên là hơn hẳn để toàn bộ đội quân bị tiêu diệt. Để rồi sau đó mang đoàn quân hàng trăm hàng ngàn người tới bắn chết chị ta, trả thù cho Miêu Miêu, như thế chẳng phải tốt hơn sao?"
"Phải, sau này có cơ hội tôi cũng sẽ trả thù cho anh." Tôi châm biếm.
Vĩ Ca biết là đuối lý, nên không cãi lấp liếm nữa mà tiếp tục thuật lại tình hình lúc đó, "Có lẽ vì tôi quá đẹp trai nên chị ta không thèm để ý đến Miêu Miêu đang ngồi phệt xuống đất mà nhào về phía tôi khiến tôi ngã xuống đất, năm ngón tay giơ ra như móng vuốt..." Vĩ Ca liếc nhìn bàn tay phải chỉ còn bốn ngón rưỡi của Nguyệt Ảnh Thanh nói: "À, là bốn ngón chụm vào như vuốt, định moi tim tôi ra. Kể lại thì lâu, chứ tình hình lúc đó diễn ra rất nhanh, tôi lập tức vận nội công, dùng chân khí bảo vệ cơ thể. Tôi không sợ khi nói với mọi người thế này, thực ra tôi cũng đã từng luyện "Cửu âm chân kinh", theo đạo trời: Có hao tổn thì khắc có bù đắp..." Vĩ Ca càng nói càng càng kể lể dài dòng, tôi để ngoài tai những lời nói của anh ta, nhìn thấy Nguyệt Ảnh Thanh không hề động cựa, bèn bước tới trước mặt Vĩ Ca cầm vào chỗ áo ngực rách của anh ta, "Chị ta đã xé rách áo của cậu, nên phát hiện ra túi lưu huỳnh trong túi anh chứ gì! Anh khoác lác với tôi thì được, nhưng e rằng Tuyết Tình và Trăn Trăn không kiên nhẫn như vậy được đâu."
Tuyết Tình nghe vậy, di chuyển nòng súng lên trên, nhằm vào đũng quần của Vĩ Ca, Trăn Trăn cũng trừng mắt lườm cậu ta như hung thần. Vĩ Ca run lên, bèn mỉm cười nói: "Đùa một chút thôi mà, đừng cho là thật nhé."
"Nói thật đi, mau lên!" Giọng nói lạnh lùng của Tuyết Tình vang lên như ra lệnh. Trước nòng súng đe dọa của Tuyết Tình, Vĩ Ca không dám huênh hoang, khoác lác nữa mà kể lại sự thật: "Sau khi tay của chị ta chạm vào lưu huỳnh, hình như rất hoảng hốt rồi lập tức vừa lăn vừa bò, lùi về phía sau, liên tục chùi bàn tay xuống đất, định chùi hết chỗ lưu huỳnh dính vào đó. Tôi nhận ra, lưu huỳnh có thể đối phó được với chị ta, bèn rắc cả túi lưu huỳnh lên người chị ta. Lúc đầu, chị ta còn lăn lộn trên đất như điên cuồng, nhưng một lát sau thì không động cựa gì nữa giống như lúc này, hình như chị ta không còn sức lực nữa."
"Không có việc gì sao anh lại mang lưu huỳnh theo người?"
"A Mộ nói rằng dưới cống thoát nước có yêu quái rắn, tất nhiên là phải mang theo ít lưu huỳnh trên người, nếu không khi bị yêu quái rắn ăn thịt thì làm thế nào?" Vĩ Ca đắc ý nói.
"À, anh lề mề mãi mới tới nơi thì ra là đi mua lưu huỳnh! Anh đúng là đồ nhát gan!" Tôi nói bằng giọng không vui.
"Đó không phải là chuyện nhát gan hay không, là cảnh sát, chúng ta phải coi việc bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân là nhiệm vụ, nhưng trước khi muốn bảo vệ được người khác thì phải bảo vệ được tính mạng của mình! Nếu như tôi không có sự sáng suốt ban đầu thì tôi và Miêu Miêu đã toi rồi, sau này sẽ còn không biết bao nhiêu người chết bởi bàn tay của chị ta nữa!" Vĩ Ca nói to với vẻ hiên ngang, rồi lấy từ trong túi quần ra bốn chiếc túi ni lông bên trong có lưu huỳnh và một tờ biên lai, nói: "Tôi mua những túi này là vì công việc, sẽ được thanh toán chứ?"
"Anh chẳng qua chỉ là người được chiêu an làm nhân viên tạm thời thế mà dám nói rằng mình là cảnh sát." Tôi giành lấy tất cả các túi lưu huỳnh từ tay Vĩ Ca, "Có điều, nếu như dụ bắt được con rắn yêu quái ấy ra thì đừng nói là thanh toán, đến cả việc tổ trưởng móc hầu bao của mình ra làm tiền thưởng cho anh cũng không có vấn đề gì."
Tôi ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Ảnh Thanh, định lấy lời khai, nhưng chị ta thều thào nói: "Tôi có quyền được giữ im lặng!" Cho dù bây giờ chị ta không còn chút sức lực nào, trông chẳng khác gì một con rắn bị chết, nhưng miệng lưỡi vẫn tỏ ra rất cứng cỏi.
"Chị không có quyền được giữ im lặng!" Tuyết Tình lạnh lùng nói.
"Xem nhiều phim cảnh sát chống các băng nhóm tội phạm của Hồng Kông và Đài Loan nhiều quá chứ gì? Luật pháp của Trung Quốc không cho phép công dân có quyền được giữ im lặng, chỉ có khai báo thành khẩn sẽ được khoan hồng, kiên quyết kháng cự sẽ bị xử nghiêm", chị có nghĩa vụ phải trả lời tất cả câu hỏi của cảnh sát. Tôi mỉm cười, rồi sau đó nói tiếp bằng giọng nghiêm nghị hơn: "Chủ nhân của chị là ai? Nếu không khai báo thành thật, chị sẽ bị kết rất nhiều tội danh!"
Trước những câu chất vấn nghiêm khắc của tôi, Nguyệt Ảnh Thanh nhắm nghiền mắt giả vờ như ngủ, tỏ rõ vẻ giống như con lợn không sợ nước sôi, khiến Trăn Trăn tức giận đến mức định dùng roi để cậy miệng chị ta ra. Xem ra, có hỏi nữa cũng không có kết quả, nên tôi lấy còng tay ra, còng hai tay chị ta ra phía sau, rồi cùng Trăn Trăn mỗi người một bên đưa chị ta rời khỏi đó. Nói ra thì rất lạ, vừa rồi Miêu Miêu còn có vẻ rất mệt, tới mức hầu như không nhúc nhích được, nhưng kể từ khi tôi còng tay Nguyệt Ảnh Thanh xong, cô lập tức hoạt bát trở lại. Hỏi cô ấy vừa rồi có chuyện gì, cô ấy nói hình như cô ấy vừa mới mơ xong, nhưng mơ thấy gì thì không nhớ được.
Chúng tôi giao Nguyệt Ảnh Thanh cho cảnh sát vũ trang áp giải về Sở cảnh sát, rồi gọi điện báo cáo tình hình với tổ trưởng. Tổ trưởng nói: "Xem ra cần phải mất ít thời gian thì mới cạy được miệng cô ta!"
Tôi cười, đáp: "Chị ta có nói hay không thì cũng không quan trọng nữa, bảo Duyệt Đồng so sánh mẫu máu thu thập được ở hiện trường tối hôm qua là có thể chứng minh được chị ta có phải là ma cái hay không, kết quả kiểm tra thi thể cũng có thể chứng minh hung thủ thiếu một nửa ngón tay giữa, muốn định tội chị ta hoàn toàn không khó. Còn về chủ nhân của chị ta, tôi nghĩ có lẽ vẫn đang ở trong trường, chỉ cần dùng lưu huỳnh kiểm tra sức khỏe của tất cả mọi người một lần nữa..."
"Ha ha, nếu Nguyệt Ảnh Thanh sợ lưu huỳnh, thì chủ nhân của chị ta cũng chẳng khá hơn là bao. Chiêu ngốc này mà cũng nghĩ ra được đúng là không thẹn là người mới của Phòng Trinh sát hình sự năm xưa nhỉ!" Giọng nói nhẹ nhõm của tổ trưởng bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, "Chuyện túm bằng được tên đứng đầu không nên nóng vội trong chốc lát, việc quan trọng nhất bây giờ là xử lý quái vật dưới đường thoát nước."
Tôi nghĩ một lúc, "Việc này cũng không khó, con quái vật đó có lẽ cũng sợ lưu huỳnh như vậy, hơn nữa, theo như thể hiện trên bản đồ miệng cống thoát nước tương đối rộng, để cho cảnh sát vũ trang mặc áo phòng vệ có bôi lưu huỳnh xuống đó bắt nó là được thôi."
"Để bảo vệ an toàn cho sinh viên, rút lực lượng cảnh sát vũ trang ra chi viện cho các cậu là chuyện rất khó!" Tổ trưởng chuyển sang nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn.
"Anh không định để cho chúng tôi chui xuống đường thoát nước bắt yêu quái đấy chứ?"
"Ừ, cậu hiểu là được rồi, áo phòng hộ thì cứ hỏi lấy ở chỗ cảnh sát phòng
chữa cháy là được, người thì do cậu sắp xếp, có điều tốt nhất đừng mang theo Vĩ Ca và Miêu Miêu, họ sẽ không giúp được gì đâu."
"Chuyện này cũng để tôi sắp xếp sao?" Tôi kêu lên tuyệt vọng.
"Cứ quyết định như thế đi, sau khi xuống đến đường thoát nước, tất cả mọi việc ở đó đều dưới quyền chỉ huy của cậu. Chờ giải quyết xong vụ án này, tôi sẽ mời tất cả mọi người tới Bàn Long Cứ ăn tiệc toàn thịt rắn." Nói xong câu này, tổ trưởng bèn tắt máy.
"Anh A Mộ, anh không sao chứ, sao lại toát đầy mồ hôi thế?" Miêu Miêu hỏi với vẻ quan tâm.
"Không sao, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy hơi nóng một chút thôi." Sắp phải đối mặt với khó khăn lớn, làm sao mà không toát mồ hôi được! Sau khi tôi nói rõ chỉ thị của tổ trưởng với mọi người xong, bèn mượn ba chiếc áo phòng vệ, bình dưỡng khí, máy bộ đàm... của cảnh sát phòng chữa cháy lúc này vẫn trấn giữ bên ngoài rừng long não. Trăn Trăn còn mượn cả một chiếc rìu cứu hỏa. Mang những trang bị đó về tới ngoài miệng cống thoát nước, tôi và Trăn Trăn, Tuyết Tình mặc quần áo bảo hộ vào, rồi mỗi người rắc một gói lưu huỳnh lên người, túi còn lại tôi cho vào túi dụng cụ để đề phòng sử dụng lúc cần, sau đó chúng tôi xuống đường thoát nước từ miệng cống. Vĩ Ca và Miêu Miêu ở bên ngoài giữ liên lạc với chúng tôi bằng máy bộ đàm. Miệng cống thoát nước được xây bên cạnh một con sông nhỏ nước đen ngòm, độ cao chưa đầy hai mét, khi đi xuống dù đầu không chạm phải nhưng luôn khiến người ta phải rất dè chừng.
Tôi và Trăn Trăn đều bất giác cúi đầu xuống, chỉ có Tuyết Tình dường như không bị ảnh hưởng gì. Vì có thể gặp phải sự tấn công của con yêu quái đó trong đường thoát nước bất cứ lúc nào, nên tôi không dám đi đầu, và tất nhiên cũng không muốn là người đi sau cùng, đành hèn yếu đi giữa để được hưởng sự bảo vệ, che chắn của hai mỹ nhân. Trăn Trăn bật chiếc đèn chiếu sáng trên mũ, tay cầm chiếc rìu cứu hỏa hùng dũng đi đầu, tôi rón rén đi theo cô, Tuyết Tình cầm súng kết hậu, chiếc đèn chiếu sáng trên đầu liên tục quét bốn xung quanh tìm kiếm mục tiêu. Xuống tới đường cống thoát nước được một lúc, dụng cụ đo không khí cho thấy hàm lượng ô xy trong đó không cao, còn hàm lượng khí mê tan tương đối cao, càng tiến sâu vào thì tình hình càng trở nên nghiêm trọng, chúng tôi đành phải dùng đến bình dưỡng khí. Chiếc bình ô xy đeo trên lưng rất nặng, đeo được một lúc thì tôi đã thấy mỏi lưng đau vai, nhưng nếu bây giờ mà dùng hết dưỡng khí trong đó, thì cho dù tôi có chạy nhanh hơn Lưu Tường thì cũng sẽ bị xỉu trước khi chạy tới miệng cống thoát nước. Địa hình trong đường cống thoát nước rất phức tạp, dọc ngang chằng chịt, chẳng khác gì một mê cung. May mà, ở đây khá xa trung tâm thành phố, vì thế không nối thông với đường cống thoát nước của trung tâm thành phố, nếu không, chỉ dựa vào ba người chúng tôi thì để đến khi tìm được con yêu quái đáng chết kia phải tới mùa quýt sang năm.
Dựa vào sự ghi nhớ đối với tấm bản đồ, tôi chỉ đạo mọi người chui vào một nhánh cống hẹp chỉ đủ cho một người và phải trong từ thế cúi đầu khom lưng mới qua được, rồi từ đó đi về hướng ký túc xá. Vì phải khom lưng mà đi, nên Trăn Trăn lại thấy ngượng, không muốn để tôi đi sau mông cô ấy. Tôi đành phải để cho cô ấy và Tuyết Tình đổi vị trí, tôi nhất định không để mình đi đầu, như thế có khác gì bảo tôi phải nộp mạng.
Tuyết Tình không có vẻ ngượng ngùng như Trăn Trăn, cô cong mông lập tức chui vào đường cống. Tôi đi sau lưng cô ấy, trong lòng chợt nghĩ, dù sao thì phía trước cũng là một cái mông căng tròn của một người đẹp đã trưởng thành, chỉ cần là một người đàn ông xu hướng giới tính bình thường, thì trong lòng khó mà không nảy ra những ý nghĩ "đen tối." Dường như tôi ngửi thấy mùi hoa nhài phảng phất, tất nhiên thực tế không thể như vậy được, vì tôi đang đeo cái chụp của bình dưỡng khí, hơn nữa, nếu có ngửi thấy thì ở một nơi như thế này chỉ là mùi hôi thối phát buồn nôn mà thôi.