Chương 67: Ma Núi Giao Cấu Hãm Hiếp Xác Chết
- Truyenconect
- Tổ chuyên án và Những vụ án bí hiểm
- Chương 67: Ma Núi Giao Cấu Hãm Hiếp Xác Chết
Trước câu hỏi ấy tôi không biết nên trả lời như thế nào. Xét về thân hình dung mạo thì Hoa Tử Điệp đúng là một đại mĩ nhân đạt chuẩn, nhưng tính khí thì không dám khen như vậy. Tuy không dùng bạo lực, hơi tí là vung chân giơ tay như Trăn Trăn, nhưng kiểu tính tình đại tiểu thư của cô ấy thì chắc chắn là tôi không chịu nổi.
Đồn trưởng Hoa thấy tôi không nói gì thì vẻ mặt trở nên tư lự, vừa rồi trước đám đông gây sự, anh ấy đã xử lý sự việc rất bình tĩnh, thế mà trước việc của con gái thì lại có vẻ rất bối rối. Sau đó, anh ấy nói với tôi với vẻ như quảng cáo món hàng: “Tính tình của Tử Điệp đúng là có phần hơi kém, cũng chỉ tại tôi quá bận với công việc không có thời gian dạy dỗ nó đến nơi đến chốn, để mẹ nó chiều quá sinh hư. Vì vậy, tôi mới muốn nó lấy chồng sớm một chút. Phụ nữ thường là thế, sau khi kết hôn thì sẽ sửa đổi tính nết phần nào. Có điều, nó vốn rất kiêu ngạo, những người bình thường hầu như nó không thèm để mắt đến, chỉ có những người xuất sắc như cậu thì nó mới chịu để ý đến. Hơn nữa, tôi tin là cậu nhất định sẽ có cách trị nó.” Đồn trưởng Hoa thở dài một cái, rồi như chợt nhớ tới điều gì đó vội bổ sung thêm: “Mặc dù bình thường tôi không có thời gian dạy dỗ nó, nhưng cậu cứ yên tâm, gia giáo trong gia đình tôi rất nghiêm. Từ trước tới nay, nó chưa bao giờ được phép qua đêm ở bên ngoài, dù nó có việc phải đi vào buổi tối thì tôi cũng quy định nhất định phải về nhà trước mười giờ. Tôi cũng cấm nó giao du qua lại với những người không ra gì.”
Mặc dù đồn trưởng Hoa không nói thẳng ra, nhưng tôi vẫn hiểu ý anh ấy muốn nói là con gái mình vẫn chưa có người yêu. Tổ trưởng cũng đã nhắc với tôi về điểm này. Tuy nhiên, nếu Tử Điệp không phải là gái trinh thì có lẽ tôi phải cân nhắc một chút, còn nếu cô ấy vẫn là gái trinh thì tôi không cần phải suy nghĩ gì nữa, vì áp lực rất lớn. Nếu lúc đó phần súc sinh trong tôi trỗi dậy mà tôi làm gì cô ấy, sau đó lại ngược đãi cô ấy thì chắc chắn đồn trưởng Hoa sẽ không tha cho tôi. Hơn nữa, sở dĩ tôi dễ dàng để cho Tổ trưởng đẩy vào hoàn cảnh này cái chính là vì tôi muốn chạy trốn chú Tôm và An An. An An thì cứ nghĩ là chúng tôi đã đến lúc bàn chuyện hôn nhân rồi, còn tôi thì lại chỉ coi cô ấy như một người em gái mà thôi, trong khi ấy chú Tôm lại cứ nói rằng tôi đã chiếm được Trăn Trăn vì thế phải chịu trách nhiệm.
Cứ tưởng rằng chạy đến đây thì có thể tránh được giông tố, ai dè lại gặp phải phiền phức càng lớn hơn, đúng là oan nghiệt!
Tất nhiên, tôi không nói thẳng với đồn trưởng Hoa rằng, tôi đến là đây là để tránh những chỉ trích về chuyện tình cảm, hơn nữa, với tính khí của con gái anh ấy thì sợ rằng sau khi tôi mà lấy cô ấy sẽ bị cô ấy sai khiến như nô lệ. Vì thế, tôi đã từ chối bằng một cách rất uyển chuyển: “Đồn trưởng Hoa, điều kiện của thiên kim tiểu thư là rất tốt, nếu được cô ấy để mắt đến thì đúng là phúc đức mà tổ tiên để lại cho tôi. Nhưng tôi vẫn còn trẻ, vẫn muốn tiếp tục cống hiến nhiệt huyết cho ngành cảnh sát, vì thế hiện tại vẫn chưa có ý định lập thân thành gia thất.”
Đến cả những từ sáo rỗng “cống hiến nhiệt huyết” tôi cũng đã nói ra, và đoán rằng chắc đồn trưởng Hoa sẽ từ bỏ ý định ấy. Nhưng, không hiểu anh ấy nghe không rõ hay cố tình giả ngây giả điếc mà lại nói: “Đàn ông coi sự nghiệp trọng là một điều tốt. Người lính không có ước mơ trở thành một vị tướng thì không phải là một người lính tốt. Tôi hiểu ý của cậu. Thế này vậy, nếu cậu có thể phá xong vụ án ma núi, tôi sẽ viết một lá thư khen gửi cho Giám đốc sở, với khả năng của cậu và mối giao tình giữa tôi với Giám đốc sở, thì việc đề nghị ông ấy cất nhắc cậu không có gì khó khăn. Nếu cậu không túm được con ma núi ra cũng không sao, cứ ở lại đây là được. Như thế một mặt vừa bồi dưỡng tình cảm với Tử Điệp, mặt khác với khả năng của cậu thì vị trí này của tôi sớm muộn gì cũng là của cậu. Tuy nơi đây hơi nghèo, nhưng sau khi cậu lên làm đồn trưởng rồi, tôi sẽ có lời với Giám đốc sở điều cậu về thành phố cũng không có vấn đế gì lớn.”
Tôi chợt nhớ đến một ông thầy phong thủy từng nói rằng: “Làm nghề này, chúng tôi không thể nói ra những lời tuyệt đường người khác. Ví dụ như tôi bài trí phong thủy cho một người khách xong thì sẽ nói với người ấy rằng, cách bài trí ấy có thể làm cho họ phát tài dù không phát tài cũng không sao, vì không phát tài thì sẽ thêm đinh, không thêm đinh thì sẽ tăng tuổi thọ... tóm lại, cho dù sau này người khách ấy có thế nào thì lời của tôi cũng không sai.”
Lời của đồn trưởng Hoa cũng chẳng khác lời thầy phong thủy ấy là bao, dù tôi có phá được vụ án ma núi này hay không, thì anh ấy vẫn có cách làm cho tôi được thăng chức. Tất nhiên, điều kiện tiền đề là tôi phải yêu con gái của đồn trưởng. Phen này, muốn từ chối thật sự không biết phải nói thế nào đây! Tốt nhất là tìm ra cách từ chính góc độ của người trong cuộc vậy, vì chưa chắc Tử Điệp đã có nhiều thiện cảm với tôi.
Đồn trưởng Hoa và tôi cùng đi tới phòng trực ban, sau đó anh ấy sai một người tên là Tôn Kiên đưa tài liệu về vụ án ma núi cho tôi xem. Tôn Kiên nói, đêm qua ma núi lại gây án, hơn nữa, Tử Điệp nói chính mắt cô ấy chứng kiến quá trình ma núi gây án.
“Con nhỏ điên khùng này nửa đêm tới rừng thông tìm ma núi thật hèn nào mấy ngày nay cứ nửa đêm gà gáy mới mò về. Cậu đi gọi nó đến ngay đây cho tôi!” Đồn trưởng Hoa giận dữ nói.
Vừa nãy tôi cũng đã lấy làm lạ, đồn trưởng Hoa nói rằng con gái mà đi ra ngoài thì nhất định phải về nhà trước mười giờ, thế mà sao đêm qua tôi lại gặp cô ấy ở rừng thông? Thì ra con cáo già này đã nói dối, đã mấy ngày Tử Điệp nửa đêm gần sáng mới mò về nhà, đồn trưởng Hoa không có thời gian để dạy dỗ con gái, hoặc nói cách khác là không thể nào quản lý được con gái. Suy cho cùng thì Tử Điệp cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, làm sao quản lý chặt được như thế. Có lẽ đồn trưởng Hoa quyết tâm bắt tôi làm con rể rồi?
Đồn trưởng Hoa có ý gán tôi với Tử Điệp, vì thế khi Tử Điệp vừa đến anh ấy mắng mỏ mấy câu xong thì bảo chúng tôi cùng xuống hiện trường điều tra.
Nhưng, Tử Điệp có vẻ rất không đồng ý với cách sắp xếp ấy, cô đưa mắt nhìn tôi một cái vẻ coi thường: “Anh chàng nhát gan này thì giúp được gì, một mình con đi là được rồi?”
“Nếu có tài thì tối qua con đã bắt được ma núi rồi, chứ có còn quay về thảm hại như thế không?” Đồn trưởng Hoa trừng mắt lườm con, rồi đẩy vấn đề để tôi giải quyết.
Sau khi theo Tử Điệp lên xe, tôi châm một điếu thuốc, rồi cố tình đóng cửa xe lại. Hầu như tất cả các cô gái đều không thích đàn ông hút thuốc bên cạnh họ. Để làm cô ấy ghét mình, để tôi tiện đường thoát khỏi móng vuốt của đồn trưởng Hoa, tôi để cho mùi thuốc nồng nặc trong xe.
Tuy nhiên, kế hoạch của tôi hầu như đã thất bại, cô ấy thản nhiên rút một điếu từ trong bao thuốc tôi để trên đầu xe rồi ngậm lên miệng, sau đó nói với tôi như đe dọa phạm nhân: “Đưa bật lửa đây.”
Tôi lấy bật lửa ra định châm cho cô ấy, nhưng cô ấy đã giật lấy và tự châm cho mình. Có điều, cách cô ấy châm thuốc rất ngượng ngùng, vừa nhìn là biết ngay rằng ngày thường rất ít khi hút thuốc.
Quả nhiên, cô ấy vừa mới hút được một hơi thì đã bật ho, hơn nữa còn ho sặc sụa.
“Thì ra cô không biết hút thuốc. Không biết hút thì đừng có hút nữa.” Tôi hạ kính xe xuống, rồi ném điếu thuốc trong tay ra ngoài.
“Đàn ông các anh hút được thì sao tôi lại không thể hút? Bố tôi cũng hút như thế mấy chục năm rồi.” Tử Điệp lại rít một hơi nữa và nói với vẻ không phục, sau đó lại ho sặc sụa.
Dường như tôi đã hiểu vì sao quan hệ giữa hai cha con họ lại tệ như vậy và bèn lên tiếng hỏi: “Nhà cô chỉ có một mình cô là con thôi à?”
“Không liên quan gì đến anh!” Tử Điệp lườm tôi một cái.
Thực ra, không cần cô ấy nói thì tôi cũng biết. Đồn trưởng Hoa từng công tác ở Phòng Trinh sát hình sự, có hộ khẩu thành phố và lại là cán bộ nhà nước, tất nhiên chỉ được sinh một con. Những đứa trẻ con một không có anh chị em rất dễ được cha mẹ chiều chuộng, còn cha mẹ khi phát hiện con mình được chiều quá sinh hư và ra sức quản lý, dạy dỗ thì cũng đã muộn.
Nhìn thấy Tử Điệp cứ ho rũ lên mỗi lần rít một hơi thuốc mà vẫn cứ không chịu bỏ, tôi chợt thấy trong lòng không nỡ, bèn nói: “Không phải hút như vậy, trước tiên cô phải rít cho hơi vào miệng đã, rồi sau đó mới rít một hơi sâu vào phổi...” Và rồi, tôi cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ ác khi dạy một cô gái như hoa như ngọc hút thuốc.
Tử Điệp cũng không phải là người ngốc, có điều, sau khi hút hết điếu thuốc đó, thì cô ấy rũ xuống ghế xe và dùng cánh tay che hai mắt lại.
“Cảm giác hút thuốc thế nào?” Tôi hỏi bằng giọng dịu dàng.
“Đau đầu quá, không hiểu tại sao đàn ông ngốc nghếch các anh lại thích hút thuốc đến thế!”
“Đại khái là ham chơi! Cũng giống như sử dụng ma túy, lúc đầu cũng chỉ muốn thử một chút, sau đó thì phát hiện ra rằng thật ra không phải dễ chơi như trong trưởng tượng, nhưng lúc đó thì đã nghiện mất rồi, có muốn cai cũng không cai được, đành phải tiếp tục hút.”
“Anh cũng biết nhiều chuyện đấy chứ!” Đôi mắt đẹp của cô ấy hơi hé mở, liếc nhìn tôi một cái.
“Người lớn lên thì những việc biết được cũng sẽ nhiều lên thôi.” Tôi mỉm cười với Tử Điệp, sau đó thì khởi động xe.
“Hừ, lúc nào trong mắt mọi người mà tôi chẳng là một đứa trẻ!” Bỗng nhiên Tử Điệp lại nổi giận.
“Là cô nghĩ rằng mình trẻ con thôi!” Tôi nghĩ, sở dĩ quan hệ giữa hai cha con Tử Điệp tệ như vậy là do ảnh hưởng của quan niệm truyền thống. Có lẽ đồn trưởng Hoa rất muốn có một đứa con trai, nhưng điều kiện không cho phép, vì vậy mà anh ấy đã dạy dỗ con gái theo cách như dạy một đứa con trai. Kết quả đã khiến cho tính tình con gái trở nên ương bướng hiếu thắng, việc gì cũng so bì với con trai, hoặc nói cách khác là việc gì cũng so bì với bố. Tuy nhiên, suy cho cùng Tử Điệp vẫn là một cô gái, chỉ riêng thể lực cũng đã khó đạt tới tiêu chuẩn của con trai rồi. Thế rồi, vì không thể nào đạt tới yêu cầu của bố, nên cô ấy đã cảm thấy trong mắt bố mình là đứa trẻ không thể đào tạo được.
Cơn giận dữ của Tử Điệp đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh, nghe những lời của tôi xong, mặt cô liền thay đổi sang vẻ nghi ngờ: “Ý anh là gì?”
Tôi nói với ý tứ xa xôi: “Nuôi con một trăm tuổi, lo lắng chín chín năm. Trong con mắt của cha mẹ, thì con cái mãi mãi chỉ là đứa trẻ, họ thường lo lắng cho con, khiến con luôn cảm thấy họ rất nhiều lời, thậm chí cảm thấy cha mẹ không tin tưởng mình. Ví dụ như mẹ tôi mỗi một lần tôi lái xe chở bà đi đâu đó thì bà ấy đều luôn miệng nói đừng có đi nhanh như vậy, cẩn thận có người ở phía trước đấy, cẩn thận có xe ở bên phải đấy... nhưng bà ấy hoàn toàn không biết lái xe. Nhưng, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nói lại, vì tôi biết bà quan tâm đến tôi, chỉ có điều chưa đúng cách mà thôi.”
Dường như những lời của tôi gợi cho Tử Điệp điều gì đó, cô ấy im lặng không nói gì.
“Được rồi, đã đến giờ xuất phát rồi. Nếu cô không ngại, hi vọng rằng trước khi tới hiện trường cô có thể nói cho tôi biết về tất cả những gì mà cô nhìn thấy tối qua.” Nói rồi tôi lái xe rời khỏi đồn cảnh sát.
Tôi thấy hơi hối hận vì đã nói với Tử Điệp nhiều như vậy, vì sau những lời khuyên bảo của tôi hình như thái độ của cô ấy đối với tôi đã thay đổi phần nào, không chống đối lại tôi dữ dội như trước nữa. Thế mà lúc trước tôi cứ muốn làm mọi cách để cho cô ấy ghét tôi! Có điều, như thế cũng tốt, vì trong một khoảng thời gian sau đó chúng tôi phải hợp tác để điều tra cho ra vụ án ma núi, cứ đối chọi với nhau sẽ không có lợi cho công việc. Ít nhất thì tôi cũng phải biết được tình hình tối hôm qua từ miệng Tử Điệp.
“Bố tôi luôn cảm thấy mọi việc tôi làm đều không tốt, luôn tìm ra lỗi của tôi, vì thế tôi phải chứng minh cho ông ấy thấy, dứt khoát tôi không hề thua kém người khác. Mà để chứng minh năng lực của mình thì cách tốt nhất là tóm được con ma núi...” Dường như Tử Điệp đã mở lòng với tôi, lời nói cũng không còn quá đố kỵ nữa, rồi sau đó cô ấy kể cho tôi nghe về tình hình tối hôm qua:
“Mặc dù con ma núi rất đáng sợ, nhưng tôi rất tin là có thể bắt được nó, ít nhất thì trước buổi tối hôm qua tôi luôn nghĩ như vậy...”
Cách đây một tháng, bản Long Động có một cô gái trẻ bị chết, lúc đó tôi đã biết rằng thế nào ma núi cũng sẽ xuất hiện một lần nữa. Vì con ma núi đó hoành hành ở đây suốt hai chục năm rồi, nên hễ có con gái chết trẻ thì gia đình người chết lại phải canh mộ hàng tháng trời để đề phòng ma núi xâm phạm tới người chết. Nhưng người thân không thể cứ canh mãi bên mộ của người chết được, nhất định cũng có ngày họ phải rời đi. Ngay sau khi người nhà rời khỏi, con ma núi sẽ lập tức xuất hiện.
Biết rằng sau khi người nhà của người chết rời đi thì con ma núi sẽ tới xâm phạm người chết, vì vậy tôi đã lặng lẽ tới gần ngôi mộ vào lúc đêm tối và nấp vào sau gốc cây chờ con ma núi xuất hiện. Nhưng, tôi chờ như vậy suốt bốn đêm mà vẫn không thấy nó đâu. Tôi tưởng lần này nó sẽ không xuất hiện, nghĩ thầm đợi thêm một tối nữa thì thôi. Không ngờ, tối hôm qua nó đến thật.
Tối hôm qua, cũng giống những tối trước, khoảng 11 giờ, tôi lái xe đến chỗ cách rừng thông khá xa, sau đó dừng xe lại và đi bộ vào rừng. Để tránh bị con ma núi phát hiện ra, tôi còn không mang theo đèn pin, mà chỉ cầm một cây roi điện để tự vệ.
Những đám mây trôi trên màn trời đêm trông chẳng khác gì một lớp mực mỏng di chuyển theo cơn gió lạnh đầu thu dường như đang chờ xem màn kịch hay diễn ra trong rừng thông. Ánh trăng chiếu qua những đám mây rọi xuống khắp khu rừng dịu dàng như mẹ hiền muốn che chở cho những đứa con yêu.
Dưới ánh trăng, bóng của những thân cây thông càng trở nên tối hơn, dường như phía sau mỗi gốc cây ấy đều ẩn chứa vô vàn những nguy hiểm. Hai bên con đường xuyên qua cánh rừng chi chít những ngôi mộ đang nằm yên lặng. Nhưng trong mỗi một ngôi mộ ấy đều có những xác chết đã từng bị ma núi xâm phạm đang khóc lóc, kể lể. Linh hồn của những người phụ nữ giống như những hình nhân treo trên cành mặt đỏ bừng phần vì xấu hổ phần vì giận dữ, nhưng điều duy nhất mà họ có thể làm được là đung đưa theo mỗi cơn gió.
Đêm đầu tiên, tôi đã rất sợ trong lúc chờ đợi như vậy, tới mức mà tôi chỉ muốn bỏ về. Những ngôi mộ chi chít vốn đã rất khiến cho người ta thấy sợ rồi, lại thêm những hình nhân đung đưa trước gió và chỉ có một mình trong rừng thông, thấy dường như đang bị một bầy quỷ bao vây lấy, người tôi bèn run bần bật. Hơn nữa, con ma núi ranh ma ấy không biết chui ra từ chỗ nào nữa. Có thể nó bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi, rồi nhào về phía tôi.
Mặc dù rất sợ, nhưng tôi vẫn cứ cố, lúc nào cũng chăm chú quan sát bốn xung quanh, nhất là ngôi mộ mới chôn. Đêm đầu tiên đã trôi qua trong nỗi sợ hãi như vậy, con ma núi hoàn toàn không thấy đâu. Ba đêm tiếp theo thì khá hơn một chút, tôi không còn sợ hãi như đêm trước, nhưng con ma núi vẫn không xuất hiện. Đêm hôm qua, tôi cũng chẳng hi vọng gì, định nếu không phát hiện ra điều gì thì sẽ từ bỏ. Không ngờ, đúng vào lúc tôi chuẩn bị rời đi thì nó lại đến.
Lúc đó, tôi nhìn thấy một bóng đen di chuyển rất nhanh về phía ngôi mộ mới. Lúc đầu, tôi còn tưởng đó là một con chó hoang, vì nó không đi thẳng như người, mà bốn chân bám xuống đất, chạy bằng cả chân tay và rất nhanh, chẳng khác gì một con chó hoang đang chạy đua. Tuy nhiên, khi nó chạy tới trước ngôi mộ mới, dưới ánh trăng mờ ảo, tôi phát hiện nó không phải là một con chó hoang, nhìn thân hình thì có lẽ đó là một con người, nhưng động tác của nó thì lại giống hệt như chó hoang.
Khi tới trước ngôi mộ thì nó dừng lại và nhìn bốn xung quanh, tôi lập tức ép sát vào thân một cây thông để nấp. Chỗ tôi nấp rất tối, chắc nó không nhìn thấy tôi, quả tim của tôi lúc đó thì dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi. May quá, nó không phát hiện ra tôi, tiếng đào đất gấp gáp đã chứng minh cho ý nghĩ này của tôi là đúng.
Tôi thận trọng thò đầu từ phía sau gốc cây thông để quan sát, thấy nó đang đào lớp đất trên mộ bằng hai bàn tay không, tiếng động tuy không lớn nhưng động tác thì cực nhanh, nói cách khác là rất thuần thục, chỉ loáng một cái, nó đã đào tung ngôi mộ lên. Vì hơi tối và góc độ, cự li hơi xa, tôi không nhìn rõ nó đã mở nắp quan tài ra bằng cách nào, nhưng tôi không nhìn thấy nó mang theo dụng cụ gì, vì thế có thể đoán, nó đã mở nắp quan tài bằng tay.
Sau khi ném nắp quan tài sang một bên, nó lôi xác người con gái đang nằm im trong quan tài ra, rồi xé rách quần áo trên người cô ấy một cách thô bạo, sau đó thì...
Nói đến đây, Tử Điệp dừng lời, nhưng tôi vẫn có thể đoán được tình hình sau đó: “Con ma núi đã xâm phạm thi thể của người chết, sau đó phát hiện ra sự có mặt của Tử Điệp, khi cô ấy bỏ chạy thì đã va vào xe của tôi. Tuy nhiên, nhìn sắc mặt trắng nhợt của cô ấy thì dường như sự việc không đơn giản như trong tưởng tượng của tôi. Khi tôi tới hiện trường thì mới thấy tình hình thực tế đáng buồn nôn hơn gấp ngàn vạn lần tưởng tượng của tôi.”
Nhưng, trước khi chúng tôi tới hiện trường thì đã gặp phiền phức lớn. Chiếc xe của chúng tôi vừa chạy vào rừng thông, lập tức đám đông người xông ra bao vây với vẻ hết sức giận dữ. Trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ. Không lẽ gặp phải hảo hán lục lâm?