CHƯƠNG 552: CỰC KHỔ VÀ TIẾN BỘ ĐỒNG HÀNH.
Còn chưa đợi hắn rơi xuống, thân hình của Tiêu Thu Phong đã đánh lại, trên không trung chợt lóe lên một tia sáng, chỉ nghe một tiếng "bốp", Tham Lang thét thảm một tiếng, thân thể của Bộ Xà, đã lao thẳng xuống thủy đàm, mà nguyên thần của Tham Lang, cũng đã xuất hiện như một làn khói, Tử Dao cũng đã động, kiếm quang sáng lên, quát: "Trảm Anh Kiếm Thế..." "Các ngươi không thể giết ta..."Nhưng Tham Lang nói quá chậm, hắn còn chưa nói xong, kiếm khí của Tử Dao đã đến, nguyên thần phiêu đãng bị kiếm khí phân thành hai đoạn, chợt run mạnh, rồi hóa thành bụi bẩn, từ từ tan ra trong thủy đàm, chìm xuống đáy hồ, lần này, Tham Lang tuyệt đối không thể sống lại nữa rồi.
Thần Long Biến của Tiêu Thu Phong đã hóa rồng, ngưng tụ sức mạnh, đã bắt đầu tẩy rửa tất cả, thác nước đã tăngbăng, rầm rầm rớt xuống, chôn vùi nguyên thần độc ác của Tham Lang, mà thân thể của Phá Quân, cũng từ trong cột nước mà rơi ra, được Tử Dao đỡ lấy.
Tay ngọc nhẹ nhàng dò xét, Tử Dao đã nổi giận mắng: "Thật là đáng giận, tứ chi ngũ mạch của sư phụ đã bị đứt hết, cho dù nguyên thần của Lang Tham đã tan biến, nhưng cũng khó làm tiêu đi mối hận trong lòng của em" Tiêu Thu Phong đi đến, nói: "Không sao đâu, thần khí của anh có thể chữa lành thương thế của ông ta, đại kiếp này đã qua, nói không chừng sư phụ của em có thể đột phá, tiến thêm một bước dài" Tay quơ lên, mất đi bóng dáng, nhưng Phá Quân cũng đã bắt đầu phun ra nước trong miệng, bị giam trong thác nước lâu như vậy, mà còn có thể lưu được hơi thở, xem ra đã rất kiên trì rồi.
Chờ nước trong bụng được đẩy ra hết, Phá Quân cũng từ từ tỉnh lại, nhìn hai người trước mắt, chỉ nhẹ nhàng cười, không hề kinh ngạc nhiều, thở dài, nói: "Thật không ngờ, ta vẫn còn có thể sống" Ông vẫn sống, như vậy chứng minh rằng Tham Lang đã chết.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, Phá Quân có cảm giác bản thân không thể nhìn thấu được hắn. "Sư phụ... người kiên nhẫn một phút, Thu Phong sẽ nối kinh mạch toàn thân lại cho người, sẽ rất đâu"Ngày đó nàng bị Thất Sát Chi Tử đả thương, chính là nhờ sư phụ tiêu tốn rất nhiều tinh lực, mới có thể làm cho nàng khôi phục lại. Mà thương thế của sư phụ lần này, còn nặng hơn nàng lúc đó, cho nên cơn đau khi chữa thương, sẽ phải lớn hơn.
Tiêu Thu Phong không nói gì, thân là tuyệt thế chiến tướng, sự kiên nghị của Phá Quân đương nhiên không cần hoài nghi, một chút đau đớn ấy, thì tính là cái gì?
Trong lúc suy tư, tay đã nâng chân của ông lên, cũng may, những vết thương này vừa mới bị đả thương, cho nên trị liệu cũng không mấy khó khăn, Tiêu Thu Phong không phải bác sĩ, nhưng với thể mạch của võ giả, cũng hiểu biết ít nhiều, chỉ cần đặt tay lên người ông, là có thể cảm nhận được kinh mạch trên người ông.
Phá Quân cười, nhẹ nhàng gật đầu, xem như đã tiếp nhận sự quan tâm của Tử Dao.
Có thể cười, chứng minh rằng có thể chống đỡ được, Tử Dao mừng rõ trong lòng, cỗ vũ Tiêu Thu Phong bằng ánh mắt, tỏ vẻ có thể bắt đầu. Gân tay, gân chân, sau đó đến kinh mạch các nơi trên người, cho dù người chữa trị là Tiêu Thu Phong, cũng phải đổ đầy mồ hôi, nếu không có lực lượng của thần cảnh tiến hóa, lại có thêm một đột phá, thì sợ là không chống đỡ nổi. Nhiều vết thương như vậy, cho thấy Tham lang quả thật là một kẻ tàn nhẫn, hoặc là, căn bản là hắn ta không chừa đường sống cho Phá Quân.
Lúc lực lượng bắt đầu khởi động, kích thích sinh cơ trong người Phá Quân, Tiêu Thu Phong cũng cảm nhận được, tựa hồ có sự bừng tỉnh trong nó, nhẹ nhàng cười nói: "Tiền bối, lực lượng của người đã đến thời điểm tăng lên, còn lại phải dựa vào sức của người!" Trải qua đại nạn lần này, Phá Quân cũng đã lĩnh ngộ được lực lượng của thần cảnh tiến hóa, Tiêu Thu Phong đã giúp ông đả thông thiên địa chi kiều, còn những vết thương nhỏ khác, ông ta có thể tự mình chữa trị được rồi.
Phá Quân cũng chấn động, cảm nhận được lực lượng bùng nổ, tâm tình mừng rỡ, trên mặt cười thật vui vẻ, nói: "Đại nạn không chết, tất là hạnh phúc cuối đời. Thu Phong, ta cũng nhờ có cậu, xem ra, theo đuổi Thiên Đạo, cũng cần phải có nhân duyệt, tiếc là cậu không phải đồ đệ của ta" Mặt cười của Tử Dao trở nên đỏ hồng, hờn dỗi nói: "Sư phụ, Tử Dao đã là người của hắn, tiếng kêu sư phụ, người cũng sẽ nhận được" Phá Quân thoáng sửng sốt, phát hiện ra sự biến hóa của đồ đệ, hơi hơi gật đầu, nói: "Xem ra hai đứa đã dung hợp viên mãn, khó trách lực lượng của Thu Phong lại tăng lên nhiều như vậy, tốt rồi, con là con, ta là ta, bắt ta làm sư phụ của hắn, thật sự quá bất công, gọi ta một tiếng lão ca là được" Trên con đường Thiên Đạo, đạt giả vi sư ( Người mạnh là thầy), giờ phút này, Phá Quân đã không còn đảm đương nổi danh xưng sư phụ này.
Xưng hô thế nào cũng không quan trọng, Tiêu Thu Phong cũng không để ý, nghe vậy liền nói: "Xem ra, tiền bối đã không còn gì đáng ngại, Tử Dao, chúng ta về trước, Thất Sát và vũ khí hình người vẫn chưa hiện thân, an toàn của Đông Nam vẫn chưa bảo đảm" "Sư phụ, vậy người..." Xuất giá tòng phụ, loại truyền thống này đã ăn sâu trong lòng Tử Dao, nàng chỉ thuận theo thôi, nhưng nhìn Phá Quân, nàng có chút không nỡ.
Phá Quân cười nói: "Được rồi, cả cuộc đời sư phụ đều chưa từng cười nhiều như ngày hôm nay, xem ra con còn có việc phải làm, Thu Phong nói không sai, các con cứ đi trước đi, vài vết thương nhỏ này, ta sẽ tự trị liệu, chữa thương xong, ta sẽ đi gặp hai đứa, không lâu đâu!" Tử Dao hỏi: "Sư phụ, nơi này có an toàn không?" "Được rồi, cho dù Thất Sát có tìm đến đây, các con cũng có thể cảm thụ được mà, hơn nữa, ta đã tiến vào thần cảnh tiến hóa, cho dù đánh không thắng, cũng có thể chạy. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu"Tuy rằng trong từ điển của Phá Quân không có chữ chạy, nhưng đây cũng là một loại an ủi.
Cảm thụ được sự biến hóa trong ngôn ngữ lạnh băng của sư phụ, tâm tình của Tử Dao cũng tốt lên, chỉ cảm thấy sư phụ như vậy, cần phải có người thân cận hơn.
Dính vào trong cuộc sống tình cảm, tâm linh từng thuần thanh, đã không thể khôi phục được như trước, Tử Dao cũng không biết rằng, kỳ thật không chỉ có Phá Quân thay đổi, mà nàng cũng đang thay đổi đó thôi.
Ngày hôm sau, trở về Tiêu gia, chúng nữ đều vui mừng, hai người đi mà không nói một lời, làm người nhà lo lắng, tuy rằng đã nói với Yên Nguyệt và Phượng Hề một tiếng, nhưng không giải thích rõ, chỉ nói là sư phụ của Tử Dao gặp nguy hiểm, cần phải đi giúp.
Tử Dao là người cường đại nhất trong chúng nữ, thân thủ của sư phụ này, càng không cần phải nói, mà ông ta cũng không thể đối phó lại kẻ địch, vậy thì không thể tưởng tượng được, mặc dù không muốn nghĩ, nhưng trong lòng tuyệt đối không dễ chịu.
Không nói ra chuyện gặp nạn trong Tinh Mang trận, vì dù sao đó cũng là bí mật của hai người.
Chẳng qua, chúng nữ nhìn thấy vẻ xấu hổ kiều mỵ của Tử Dao, phát hiện ra từng đợt nghi hoặc, đặc biệt là ma khí sau khi được luyện hóa, đã mất đi nét quyến rũ ngày trước, chi tức kỳ ảo linh hoạt, thần thánh phiêu nhiêu, làm cho người ta có xúc động cúi đầu, không dám ngẩng mặt.
Tử Dao cho đến bây giờ vẫn chưa biết nói dối, nên không chịu được sự chọc ghẹo của chúng nữ, cuối cùng khai ra chuyện này, khuôn mặt ngượng ngùng, tản ra ý tứ hạnh phúc, tâm tình tất nhiên không cần phải nói rồi.
Người con gái đã bước vào cửa Tiêu gia, còn có thể thoát được sao, cho nên, kết quả này đã được dự đoán rồi, chỉ là nhìn xem sớm hay muộn thôi, biết được tin này, chúng nữ cũng không kinh ngạc nhiều, âm thanh chúc phúc cứ vang lên liên tục, đối với một tiên nữ như vậy, ai mà lại đi ghen với nàng chứ? "Tốt lắm, anh rể, anh có bảnh lĩnh, nói anh có tâm tư, bây giờ anh lập tức làm cho chị ấy biến thành chính thức, quả nhiên lợi hại"Liễu Yên Hồng lập tức công kích Tiêu Thu Phong, cuộc sống hạnh phúc, vẫn còn một chút màu sắc vào, rãnh rỗi không có gì làm, tìm anh rể gây phiền toái, thật đúng là một lạc thú.
Đinh Mỹ Đình lập tức cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đều đã chuyển qua chính thức, chỉ còn có bạn là làm công lâm thời thôi, Hồng Hồng, không phải bạn vẫn hay nói với mình sao, em vợ cũng là một nửa của anh rể, hay là bạn lên làm chức vị nhị nãi đi, cho đỡ ghiền?" Liễu Yên Hồng xấu hổ đỏ mặt, thật không ngờ, người bạn tốt nhát gan e lệ này, thế mà lại không biết xấu hổ, quát: "Con dâm nữ này, thấy trai là quên bạn, có phải là muốn trêu đùa mình hay không, nhìn bạn dám, nhìn bạn dám trêu chọc mình nè!" Chúng nữ còn chưa kịp phản ứng, thì hai người kẻ đuổi ta chạy, phóng ra ngoài rồi.
Vũ nắm lấy tay của Tử Dao, nói: "Tử Dao, bây giờ em đã biết cái gì là tình yêu, sẽ không còn hồ đồ nữa!" Lâm Thu Nhã cũng nói: "Thật ra bọn chị cũng đã biết rồi, con gái mà bước vào cánh cửa Tiêu gia, tuyệt đối không thể trốn được, em xem Tiểu Tuyết kia, em nhìn Thanh Linh đó, đều đã từng đến Tiêu gia ở qua, liền thích nơi này, sao đó không chịu đi, Tử Dao, về sau em cũng sẽ ở đây, cũng không thể đi!" Trác Ngưng Tuyết xấu hổ liếc nhìn Tiêu Thu Phong, nói: "Em không phải là không đi, mà là Thu Phong không cho em đi" "Nhưng em muốn ở đây, không lo ăn không lo mặc, ai lại không muốn ở đây!"Chiêu Tuệ đột nhiên mở miệng nói: "Chị Phượng có nói, nếu Tiêu thiếu gia chê bọn em đến ăn không uống không, vậy thì bắt bọn em dùng bản thân để hoàn trả lại, Tiêu thiếu gia, mỹ nữ thanh xuân đáng yêu, hẳn là có giá trị không ít phải không!" Triệu Nhược Thần sửng sốt, nói: "Không thể nào, Phượng Hề làm như vậy là phạm pháp, đây là lừa bán dân chúng" Phượng Hề lắc đầu, mấy tiểu nha đầu này gấp lắm rồi, nhưng vẫn đẩy nàng ra làm bia đở đạn, sống với nhau hơn mười năm rồi, nàng thân là chị lớn, còn có thể so đo được sao?
Nên lập tức nói: "Chị cũng bó tay rồi, nhà này ai cũng nguyện ý đến, nguyện ý ở, không ai quản được, Thu Phong, ý này rất hay đó, hay là anh cứ mua các nàng về, cả đời về ở với anh" Ngọc Thiền bụ lai, dùng bộ ngực tuy không đầy đặn lắm, nhưng tuyệt đối là mềm mại, cạ vào cánh tay của Tiêu Thu Phong, cả người tựa vào hắn, nói: "Tiêu thiếu gia, anh mua em sẽ không chịu thiệt đâu, mỗi đêm đều sưởi ấm giường, chờ anh đó. Hay là mua luôn hai người kia đi, cho đủ tứ công chúa, mỗi người đều rất đặc sắc, hương diễm phương hương, hương vị của tứ phượng triêu hoàng, anh có muốn hưởng thức không, tối nay thử một lần nha?" Quả nhiên là hồ ly tinh, những lời nói xấu hổ như vậy, mà cũng có thể nói ra, làm cho Lâm Ngọc Hoàn bên cạnh xấu hổ đến đỏ mặt, chứ đừng nói là Thi Diễm và Chiêu Tuệ.
Tứ phượng triêu hoàng, quả nhiên rất là hưởng thụ, Tiêu Thu Phong nghĩ đến là lâng lâng cả người!