CHƯƠNG 556: THÂN NHÂN GẶP LẠI.
Đi vào cửa lớn Hoắc gia, thấy được hai thành viên Mị Ảnh, không thấy chúng nữ trong nhà, có vẻ yên tĩnh, đặc biệt là mặt trời đã ngã về tây, cảnh đêm thanh thiết tuyệt đẹp, nhưng những người già không ra khỏi cửa, chắc là không muốn nhìn thấy cảnh đẹp của hoàng hôn, cảm thụ sinh mệnh dần trôi qua.
Đinh Mỹ Đình nhẹ nhàng thở dài, nói: " Tiêu đại ca, anh xem, nơi này rất im lặng, không có người, đối với chúng ta, thế giới kiểu này không có niềm vui. Hay là đem mọi người cùng nhau về Đông Nam đi. Mọi người ở chung một chổ vui vẻ biết mấy, thế thật là tốt" Tiêu Thu Phong cười nhẹ nhàng, nói: " Mỹ Đình, em có tâm nguyện này, thật là tốt, nhưng mọi người có đồng ý sao. Cổ nhân nói: Lá rụng về cội. Hai ông bà sinh ra ở kinh thành, chết cũng ở kinh thành, cả đời này, không có khả năng rời đi, điều chúng ta có thể làm, chính là tận lực bồi bọn họ, sự cô độc mỗi đêm, mỗi người đều phải trải qua, em không cần ưu thương thay" Trước kia có Triệu Nhược Thần cùng Đinh Mỹ Đình ở, còn có một Hân Hân dễ thương, lúc nào cũng có sự vui vẻ, nhưng bây giờ, trong nhà chỉ còn lại mấy người già, mỗi ngày im lặng, người ngoài nhìn vào cứ tưởng là an hưởng tuổi già, nhưng thật ra trong lòng ai cũng vô cùng cô độc.
Đi vào trong phòng, thấy mấy nữ hầu đang thu dọn chén dĩa, rất nhiều đồ ăn thoạt nhìn còn chưa động đến, được dọn nguyên về, có lẽ ông bà không ăn uống tốt. "Thiếu gia, thiếu gia đã về, thật là tốt quá, để tôi lập tức báo cho lão gia tử" Nữ quản gia nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến, hưng phấn vô cùng, ba năm trước, lúc thiếu gia còn ở nhà, Hoắc gia vô cùng náo nhiệt. Không chỉ các người già Hoắc gia hoài niệm, mà các nàng cũng rất nhớ, cô độc lạnh lùng, đối với mọi người, đều là một sự đau khổ.
Ngoài hàng hiện, một bóng người từ từ đi vào, vẻ mặt ảm đạm, giống như là hoa đã tàn, vừa nhìn thấy Tiêu Thu Phong và Đinh Mỹ Đình, cũng không sợ hãi kêu lên, chỉ là lấy tay dụi mắt, sau đó bước lại ba bước, lớn tiếng kêu lên: " Cha, mẹ, Tiểu Phong về, Tiểu Phong đã về, mọi người mau đến đây" Thân thể người già suy yếu, cho nên lúc bình thường cũng không lên lầu, vì thế phòng ngủ cũng nằm dưới lầu, tiếng gọi lớn như vậy, bọn họ đương nhiên nghe được, cả nhà vốn im lặng, chỉ cần một tiếng động lớn, cũng đinh tai nhức óc nữa.
Không cần phải nói, người kêu lên sợ hãi ấy, rồi ôm lấy Tiêu Thu Phong, đương nhiên là Hoắc Thấm Hà. Bà làm mẹ thật thất bại, con trai còn sống, nhưng lại là con của người ta, tuy trong lòng không thoải mái, nhưng đó cũng là vận mệnh rồi.
Rất nhanh, tiếng bước chân của hai người già đã truyền đến, bọn họ bình thường đi đứng rất từ từ, mệt mỏi uể oải, nhưng lại có thể chạy nhanh đến đây, quả nhiên là mị lực của cháu trai quá lớn.
Hoắc Phi Trữ là người đầu tiên vọt đến, nhìn thấy Tiêu Thu Phong, cũng kích động quát mắng: " Thằng nhóc này, còn sống a, làm chúng ta lo lắng muốn chết" Bà già vượt qua lão, vọt đến trước mặt Tiêu Thu Phong, bàn tay già nua cầm lấy tay Tiêu Thu Phong, nghẹn ngào tựa hồ muốn khóc, nói: " Tiểu Phong, đứa nhỏ này, từ biệt một cái là ba năm, trở lại rồi cũng không đến kinh thành thăm ông bà vậy. Nghe Thanh Linh nói, con lại xa nhà đến mấy tháng, thật sự làm ông bà chờ vất vả, không mắng không được" Lúc ở Lâm gia Đông Nam, cảm nhận được sự đau xót trước lúc qua đời của Lâm thái gia, cho nên Tiêu Thu Phong đối với những người già này, cũng quan tâm rất nhiều, sinh mệnh vô thường, hắn cũng hy vọng lúc bọn họ còn sống, có thể hưởng thụ lạc thú của cuộc sống nhiều một chút, vì hắn mà đau buồn, đó là điều hắn không muốn nhìn. "Bà ngoại, xin lỗi, mấy năm nay, thật sự là làm cho mọi người quan tâm. Về sau sẽ không còn nữa, mọi người không cần lo lắng" Nhỏ giọng an ủi, nhưng bà ngoại căn bản không nghe được, không ngừng run rẩy, đối với bà trên đời này đã không còn gì quan trọng bằng đứa cháu này nữa rồi.
Hoắc Thấm Hà thấy được Tiêu Thu Phong, thấy được con trai, tâm tình đương nhiên tốt lên, lập tức khuyên: " mẹ, Tiểu Phong đã về rồi, chúng ta nên vui mới đúng, mẹ buồn cái gì, sao không hỏi nó có muốn ăn gì không, có mệt hay không?" Bà ngoại nghe được, lập tức ngẩng đầu, quan tâm hỏi: " Đúng rồi, tiểu Phong, con từ xa đến, có ăn cơm chưa, bà lập tức cho người chuẩn bị, đứa nhỏ này, đến rồi, mà cũng không gọi điện, muốn tạo bất ngờ cho bà sao?" "Bà già, không cần run nữa, tôi còn có nhiều chuyện muốn hỏi nó..." Hoắc Phi Trữ vẫn quan tâm đến tin tức của Tiêu Thu Phong, đôi khi còn tìm đến quân doanh của Đinh Bản Quân để hỏi thăm tin tức, nghe nói hắn đã trải qua rất nhiều chuyện ly kỳ, cho nên bây giờ ông muốn nghe chính miệng Tiêu Thu Phong nói.
Tiêu Thu Phong quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: " Mẹ, Thanh Linh đâu, nàng không có ở đây?" Mộng gia cũng ở kinh thành, tuy rằng người lớn thưa thớt, nhưng nhà của Mộng gia cũng không nhỏ, nhưng những người lớn trong nhà cũng cần phải có người chăm sóc, Mộng Thanh Linh hẳn là phải ở đây chứ.
Hoắc Thấm Hà nói: " Tiểu Phong, mấy ngày nay, Thanh Linh bận rất nhiều việc, nó vẫn ở đây chăm sóc cho mọi người, chỉ là mấy bữa nay Hoa Hạ có rất nhiều việc, con xem, bây giờ nó vẫn còn chưa nghỉ nữa, đứa nhỏ này, thật là, nói nó không cần vất vả như vậy, mà lại không chịu nghe, mọi người cũng không còn cách nào" Đinh Mỹ Đình thấy người nhà gặp nhau kích động, cũng không nói gì, giờ phút này mới có cơ hội lên tiếng: " Tiêu đại ca, anh không ở đây, chị Thanh Linh đương nhiên muốn dùng công việc để bù đắp lại, để không bị phiền lụy.
Buối tối do nhớ anh không ngủ được, ba năm nay, mọi người đều như vậy" Đinh Mỹ Đình lúc trước cũng đi theo Mộng Thanh Linh, cho nên đối với việc của nàng, đương nhiên cũng hiểu biết một chút. Nhìn ánh mắt chờ mong của ba người, Tiêu Thu Phong nói: "Ông ngoại, bà ngoại, mẹ, con đi gặp Thanh Linh trước, mấy năm nay nàng đã cực khổ rồi, con cùng Mỹ Đình đi đón nàng, tin tưởng rằng nàng sẽ rất vui, coi như là cho nàng một bất ngờ" Tuy rằng rất muốn giữ lấy Tiêu Thu Phong, nhưng nghĩ đến ngày thường Mộng Thanh Linh phải chịu khổ, mọi người cũng không nói gì: "Đi đi, nha đầu Thanh Linh kia cũng chịu khổ không ít, con đối tốt với nó một chút, nếu không, đừng nói là lão đạo sĩ chửi, ta cũng sẽ chửi" Được khen là kinh thành nhất mộng, diễm tuyệt quần phương, người ái mộ không một vạn cũng tám ngàn, nhưng lại cố tình lựa chọn con trai của Tiêu gia, đó là Tiêu gia có phúc, cho nên người lớn đều rất quý trọng, đương nhiên cũng đặc biệt đối tốt với Mộng Thanh Linh.
Bà ngoại cũng nói: " Các con đi nhanh đi, mau trở lại, bà ngoại chuẩn bị đồ ăn cho các con, Thanh Linh phỏng chừng cũng chưa có ăn gì đâu" Vốn Tiêu Thu Phong muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Mộng Thanh Linh, liền không nói gì, khi hắn cùng Đinh Mỹ Đình xoay người rời đi, bà ngoại đã kéo tay con gái, cao hứng nói: " Được rồi, Tiểu Phong đã trở lại, Hoắc gia chúng ta hẳn là phải náo nhiệt lên mới đúng, ngày mai, kêu lão đạo sĩ đến đây, mọi người cùng tề tụ, Thấm Hà, làm vài món Tiểu Phong thích ăn, con là mẹ của nó, hẳn là phải quan tâm nó nhiều một chút mới đúng" Hoa Hạ liên minh, gọi tắt là Hoa Hạ, lịch sử của nó, cũng không có nhiều người biết, nhưng thủ trưởng số Một cũng biết, bởi vì lúc Long Thần đặt mua tập đoàn, cũng có nói cho ông biết, sau đó Long Thần chết một cách bí ẩn, trong lòng số Một cũng có chút áy náy, cho nên cũng có chính sách ưu đãi với Hoa Hạ, làm cho nó trong nháy mắt trở thành tập đoàn đứng đầu trong kinh thành.
Tiêu Thu Phong chưa từng đến đây, nếu không phải người khác nói rằng nơi này thuộc về hắn, phỏng chừng ngay cả hắn cũng không tin rằng, đây là công ty của mình. Bởi vì ngay cả địa điểm cũng không tìm được, chẳng qua còn may, bên cạnh có Mỹ Đình, cô bé này là người quen của Hoa Hạ, nàng đã từng làm ở đây nhiều năm.
Tòa nhà sáu mươi ba tầng, rất to lớn, nằm ở khu vực cao tầng ở kinh thành, Hoa Hạ tuyệt đối có khí thế... Đinh Mỹ Đình dẫn Tiêu Thu Phong bước nhanh vào. "A, Đinh tiểu thư, là cô à, nghe nói cô đã lập gia đình rồi mà, sao còn trở lại đây?" Vừa mới vào, một cô gái mặc váy đồng phục kinh ngạc kêu lên, nàng làm ở đây cũng nhiều năm rồi, đương nhiên cũng nhận biết Đinh Mỹ Đình, cũng biết được quan hệ gia đình của nàng. "Chị Ngọc, tổng giám đốc có ở đây không?" Đinh Mỹ Đình không còn là cô bé ngày xưa nữa, cho nên đối với sự bất ngờ của mọi người, chỉ cười nhẹ nhàng, xem như trả lời, sau đó hỏi lại.
Cô gái kia gật đầu, nói: " Có, nhưng tổng giám đốc còn bận chút việc, để chị lên báo trước, mọi người chờ ở đây đi, sẽ không quấy rầy mọi người đâu" Lúc nói chuyện, cô nàng đã nhìn thấy Tiêu Thu Phong, ánh mắt tựa hồ thay đổi, người đàn ông này tựa hồ rất quen, thật sự rất quen mắt, nhưng trong nhất thời, nàng không thể nhớ ra là ai.
Trong ba tháng, nhổ sạch tận gốc ba đại gia tộc ở kinh thành, Tiêu Thu Phong ở kinh thành, có vẻ thần bí vô cùng, không chỉ có nhiều thằng coi hắn là thần tượng, nhiều cô cũng đem hắn trở thành tình nhân trong mộng.
Nằm mơ là quyền của con gái, cô gái nào mà không muốn hoàng tử bạch mã của mình là một người thiên hạ vô địch, là vương giả cao cao tại thượng, mà Tiêu thiếu gia Đông Nam, chính là một người như vậy.
Nhưng Đinh Mỹ Đình lại không thích ánh mắt này, Tiêu đại ca thuộc về này, ít nhất là giờ phút này, thuộc về một mình nàng, cho nên đối với cái nhìn của cô gái khác, nàng rất không thoải mái. Kéo tay Tiêu Thu Phong lại, nói: " Tiêu đại ca, chị Thanh Linh còn ở trên, chúng ta lên gây bất ngờ cho chị ấy thôi" Không để cho cô nàng kia mở miệng, Tiêu Thu Phong đã bị kéo vào thang máy, nhưng cô gái kia đã đứng lẩm bẩm: " Tiêu đại ca..." Bỗng nhiên cả kinh, mặt chấn động, lầm bầm: "Chẳng lẽ là Tiêu gia Đông Nam Tiêu thiếu gia, chẳng lẽ là anh ấy sao?" Nàng cũng là một trong số các cô gái bị sự thần bí của Tiêu thiếu gia hấp dẫn, nhưng đáng tiếc là, người đàn ông này, cứ như ở trên trời, làm các nàng chỉ có thể nhìn, không thể nào với tới được.
Nếu biết rằng người bên cạnh Tiêu Thu Phong ai cũng là tuyệt sắc giai nhân, thì ý niệm này trong đầu, chắc chắn sẽ biến mất ngay một giây sau.