CHƯƠNG 559: TỪ TỪ NÓI CHUYỆN.
Mọi người cười ha hả ngồi xuống, lão đạo sĩ cũng gấp như Đinh lão đầu, lập tức hỏi: "Thu Phong, không cần nhiều lời, nhanh nói cho mọi người biết về chuyện của ba đại cao thủ tuyệt thế đi, thanh quang bắt con đi, thật sự là của Thất Sát sao?" Chuyện này vừa nhắc, tất cả mọi người liền im lặng, Tiêu Thu Phong mất tích ba năm trước đi, người biết không ít, nhưng nguyên nhân thì không ai biết, cho nên, bọn họ đều rất có hứng thú.
Tiêu Thu Phong nhìn vẻ mặt tò mò của mọi người, cười nói: "ba đại cao thủ, bất quả cũng chỉ là ba người, có cần nhiều chuyện vậy không?" Đinh lão đầu đã lên tiếng: "Tiểu tử thối này, việc này liên quan đến an nguy quốc gia, chúng ta không tò mò, là chú ý, là chú ý đó, hiểu chứ?"
Triệu Nhược Minh đã lên tiếng hỏi: "Lão đại, tuyệt thế cao thủ gì, là thần ẩn cư hả? Vừa xuất thế là oanh động giang hộ à?" Mặc dù nói có chút buồn cười, nhưng quả thật là như vậy. "Ba đại cao thủ, là ba người cao thủ phương đông lợi hại nhất của ba trăm năm trước, bọn họ phân biệt là Phá Quân, Thất Sát, Tham Lang, kỳ thật, nếu xét về tu vi, bọn họ đã tiến vào thần cảnh, cũng không có gì ngạc nhiên, thoạt nhìn bọn họ cũng chỉ bốn năm chục tuổi thôi, bởi vì lúc đó bọn họ vô ý đoạt được bộ thần phổ"
Đạo sĩ kinh hãi hỏi: "Thần phổ? Thần phổ gì?" "Thần phổ là một bí cập tu đạo thành thần, cao thủ như bọn họ, đã là vô địch thiên hạ, đương nhiên là muốn tăng thực lực lên cao, theo đuổi cực hạn, sau đó tiến vào thiên đạo. Đây mới chính là lạc thú của họ" Tư Mã Lạc không hiểu, hỏi: "Thu Phong, mày có thể nói đơn giản một chút được không, bọn tao không hiểu, bọn họ bây giờ ở đây, có thể để mọi người gặp được không, người sống hơn trăm tuổi, mà lại có bộ dáng của bốn năm chục tuổi, thật sự là hiếm thấy đó" Tiêu Thu Phong không trả lời, tiếp tục nói: "Năm đó, tôi bị Thất Sátbắt đi, bởi vì hắn muốn bắt tôi trở thành tài liệu nguyên cứu vũ khí hình người, thần phổ được chia làm ba, mỗi người giữ một phần, bọn họ tu luyện võ công trong thần phổ, bị nhập ma,
Tham Lang trở thành Ma Tôn đứng phía sau Hắc Dạ, các người hẳn là không tưởng tượng được" Lần này, đến phiên Đinh lão đầu kêu lên sợ hãi: "Cái gì, lão đại của Hắc Dạ, không phải là Cảnh Trưởng sao, tại sao lại biết thành Tham Lang... như thế nào?" Tiêu Thu Phong nói: "Ông không cần lo lắng, tôi đã nói rồi, Tham Lang đã chết, trước đó vài ngày, trên xà đảo tại Nam Hải, tin tưởng rằng dư nghiệt của Hắc Dạ cũng không tồn tại được bao lâu" "Vậy còn Phá Quân?"Tên nghe rất chính phái, nên Triệu Nhược Minh rất muốn biết. "Bây giờ tôi đang lo lắng Thất Sát, lực lượng của hắn cũng đã thông thiên, bây giờ đang tu luyện vũ khí hình người, một khi đại thành, thiên hạ phỏng chừng sẽ bị hắn làm đảo loạn, cho nên Phá Quân ở lại Đông Nam, mà tôi đến phương Bắc, cũng vì phòng ngừa Thất Sát xuất thế giết chóc" Triệu Nhược Minh nghe xong có chút kích động, nắm tay Tiêu Thu Phong, nói: "Lão đại, có thể cho tao gặp đại nhân vật Phá Quân hay không, nghe mày nói, tao thật sự đã đem ông ấy trở thành thần tượng rồi" Tiêu Thu Phong cười nhạt nói: "Không vấn đề, chờ chuyện này xử lý xong, nế có cơ hội, tao sẽ dẫn mày đi gặp ổng" Lão đạo sĩ cũng lên tiếng hỏi: "Thu Phong,
Phá Quân là một tuyệt thế cường gia, sao lại đi giúp cậu canh giữ Đông Nam, quan hệ của hai người cũng không tồi nha" Đúng lúc này, Đinh Mỹ Đình bước vào, nghe vậy cười nói: "Đương nhiên rồi, Tiêu đại ca đã đem đồ đệ yêu của người ta biến thành vợ rồi, sư phụ sao có thể không giúp đồ đệ chứ" Tư Mã Lạc nghe vậy, lập tức giơ ngón cái lên, khen: "Hay cho chiêu này, Thu Phong chính là cao thủ tán gái, Tư Mã Lạc tao cũng phải đành bái hắn làm thầy" Lão đạo sĩ cũng dở khóc dở cười, chuyện gì cũng liên quan đến đàn bà con gái, còn Triệu Nhược Minh thì hoảng hốt, nói: "Không thể nào, lão đại, Phá Quân đã hơn trăm tuổi rồi, đồ đệ sợ rằng cũng bốn năm chục tuổi, mày không phải cưới một bà già chứ?" Thật sự là bó tay tiểu tử này, có thể nghĩ ra vấn đề này, thiên tài, thiên tài a!
Đinh Mỹ Đình không nhịn được cười, mắng: "Cái miệng thúi này, chờ khi anh thấy được chị Tử Dao, anh mới biết thế nào gọi là mỹ nữ thiên tiên" Ngẫm lại cũng đúng, không phải mỹ nữ, Tiêu Thu Phong sẽ để mắt sao?
Chẳng qua, Đinh lão đầu lo lắng, là vấn đề an toàn quốc gia, loại siêu cấp cao thủ này xuất thế, sẽ ảnh hưởng rất nhiều, cần xử lý thích đáng, cho nên lại hỏi: "Thu Phong, Thất Sát sẽ xuất hiện tại phương Bắc sao, cậu có nắm chắc là đối phó với hắn được không?" Tiêu Thu Phong hiểu được tâm tư của lão già, đáp: "Đinh lão, cái này tôi sợ không có đáp án cho mọi người, đối với cao thủ cấp thần, thắng bại chỉ trong giây lát, tôi chưa thử qua, nên không biết được kết quả, chẳng qua ông không cần lo lắng, bởi vì ông có lo thì cũng không có tác dụng gì" Đinh lão đầu lặng lẽ thở dài, ông đương nhiên biết Tiêu Thu Phong nói không sai, ông cũng không có võ, thật sự là không cách nào thay đổi cục diện, giờ phút này đành đi được bước nào thì tính bước đó.
Lão đạo sĩ đã thỏa mãn nghi hoặc trong lòng, cười ha hả, khuyên giải: "Lão Đinh, ông không cần cau mày, có một số việc là thiên ý, thay đổi không được, thì cứ chấp nhận đi, sáng nay có rượu uống, ông ngửi được không, hay là chúng ta làm vài chén" Rượu cực phẩm, lão đạo sĩ này thật đúng là biết ngửi, còn chưa mở ra, mà ông đã ngửi được rồi. "Haha...náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu ta?"Trong tiếng cười già nua, một lão già chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy ông, Tư Mã Lạc biến sắc, lo lắng nhìn về hướng Tiêu Thu Phong cầu cứu, bởi vì người đến chính là Tư Mã thái gia.
Ông cũng đến, rất ngoài ý muốn của Tiêu Thu Phong, cũng là của Tư Mã Lạc. "Thằng cháu chết tiệt, dám lấy rượu của ta đến đây, ta phải đến đây nếm thử tư vị một chút, Tiêu thiếu gia, hẳn là sẽ không để tâm chứ?" Nghe lão già này nói, Tiêu Thu Phong cũng không nhịn được cười, quả nhiên là ham muốn đồng dạng, vì hai chai rượu này, ông đuổi tới Hoắc gia, chẳng qua không lấy về, coi như là nể tình rồi.
Đinh lão sửng sốt, hỏi: "Lão Mã, hôm nay không phải là hai chai rượu bảo bối của lão chứ, hắc hắc, ta phải uống vài chén mới được" Chuyện phiền não này, quả thật có quan tâm cũng vô dụng. Đinh lão đầu liền để chuyện này vứt hết trong đầu, thế sự đều có người quản, ông quản tốt chuyện của ông là được rồi, giờ phút này làm khách, có rượu ngon uống mới là điều quan trọng.
Tư Mã Thương Hải biến sắc, có chút xấu hổ, nói: "Nếu là ta, thật đúng là luyến tiếc, bất quá, thằng cháu ghê tởm kia, thừa dịp ta không chú ý đã lén lấy đến đây, nếu như vậy rồi, thì cứ uống hết đi, để dành nhiều năm như vậy, cũng nên nếm thử một chút" Lão đạo sĩ mừng như điên, cười nói: "Vậy thì quá tốt, hôm nay có lộc ăn"Tư Mã gia có hai bình rượu tốt, cơ hồ như tửu quỷ trong thành đềubiết, nhưng không ai có may mắn được nếm thử, bằng không Tư Mã thái gia sẽ không cam lòng mà đuổi tận đến đây đâu.
Tất cả mọi người đều đã là bạn bè mấy chục năm, giờ phút này gặp nhau, đương nhiên là đặc biệt náo nhiệt rồi, thoáng cái đã bốn năm chục năm, con cháu cũng đầy nhà, không thể không nói về chuyện cuộc đời. Còn việc của Thất Sát, tự nhiên bị lãng quên.
Sắp đến cơm trưa, Long tổ nhận được tin cũng đến, Dạ Ưng và Túy Quỷ, đương nhiên còn có Dâm Tặc, Đinh lão đầu nhìn bọn họ, kỳ quái hỏi: "Dạ Ưng, không phải cậu phải đi thi khảo hạch thăng chức sao, tại sao còn có thời gian chạy đến đây?" Dạ Ưng không nói, nhưng Túy Quỷ sau lưng lại cười nói: "Đinh lão, tên này đói bụng, luôn muốn ăn cơm. Hắn thi khảo hạch đã qua, chỉ còn lại vũ kỹ buổi chiều thôi, xem ra, tình huống cũng không tệ lắm, cho nên lại đây cùng chúc mừng với Thu Phong" Đinh lão đầu cười nói: "Còn chưa quyết định mà, bắt đầu chúc mừng cái gì, các người có phải cao hứng hơi sớm hay không?" Tiêu Thu Phong cũng mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Đinh lão, tôi cảm thấy Dạ Ưng không tồi, lần trước tôi còn dạy hắn vài chiêu, nghĩ rằng lúc thi vũ kỹ, chắc là không có vấn đề. Bây giờ chúc mừng, là một loại khen ngợi, ông hẳn là phải tán dương mới đúng" Quan chức cấp cao của Long tổ, ở quốc gia chỉ có một mình Đinh lão đầucó quyền hỏi tới, tuy rằng vẫn cần số một xác nhận, nhưng lời nói của ông, vẫn tương đối có tác dụng, cũng nhờ Tiêu Thu Phong hỗ trợ hết. "Vậy ăn cơm xong, Thu Phong, cậu cũng đi nhìn xem thử đi, ta cũng muốn xem, mấy ngày nay, Dạ Ưng đã tiến bộ thế nào rồi, nếu vũ kỹ của hắn đạt tiêu chuẩn, ta sẽ nói giúp hắn, trách cho người khác nói lão già này không nể mặt cậu" Dạ Ưng mặc dù không biểu hiện kích động nhiều, nhưng trong lòng vẫn cảm tạ, lập tức lên tiếng: "Đinh lão, Dạ Ưng cảm tạ trước" Đợi một hồi lâu, Mộng Thanh Linh, Đinh Mỹ Đình, còn có Hoắc Thấm Hà, cùng nhau cố gắng, một bàn đồ ăn lớn đã được chuẩn bị xong, chiên, xào, hấp, nướng, luộc, kho, quả là không ít món.
Bất quá, thứ mọi người hứng thú nhất, chính là rượu ngon, mở giấy gói ra, rượu cũng đã qua tay mọi người một vòng, ngay cả con sâu rượu trong bụng của Hoắc Phi Trữ cũng bị khơi dậy, tuy rằng bác sĩ dặn không được uống rượu, nhưng bây giờ cũng phá lệ một lần. "Thu Phong, con không cần nhìn nữa, không thấy mọi người đang đợi sao, nhanh lên một chút, ông cũng muốn nếm thử hương vị của Vua rượu này" Lúc này, rượu được khui ra, quả thật hương lan tỏa khắp nơi, đúng là rượu ngon.
Mỗi người một ly, rót xong, mọi người cùng cầm lên, ngửi ngửi lấy mùi, đều có chút luyến tiếc. "Được rồi, ăn cơm, nhìn mấy ông kìa, không phải chỉ là một chai rượu thôi sao, đồ ăn tôi làm không thơm bằng sao?"Bà ngoại nhìn thấy mấy ông này có bộ dáng không nỡ, có chút căm tức quát, làm cho các cô gái đều cười, dù sao thì phụ nữ cũng không có hứng thú với rượu.
Mặc kệ là rượu hiếm và quý cỡ nào, các nàng cũng không thèm.