CHƯƠNG 561: VINH QUANG TRƯỚC ĐÂY.
Mặc dù Dạ Ưng có khí thế kinh người với phong thái của một cao thủ, nhưng đối thủ của hắn lại yếu hơn một chút. Chưa đánh ra đâu vào đâu đã gần như kết thúc, coi như chỉ còn một bên công kích. Ngay cả Đinh Mỹ Đình phía sau Tiêu Thu Phong cũng cảm nhận được. nàng che miệng cười nói: "Tiêu đại ca, chán thế, những người đó kém quá".
Mộng Thanh Linh nghe thấy như vậy, có chút buồn cười nói: "Mỹ Đình, em không biết võ công, em biết ai kém ai giỏi chứ?" Đinh Mỹ Đình lập tức nói: "Dương nhiên rồi, Tiêu đại ca dù sao cũng là cao thủ mà. Vì thế em mặc dù không phải cao thủ nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chị nhìn người kia xem, bước chân yếu đuối, trọng tâm không đủ, tiếp được một chiêu là lảo đảo. Nếu như không phải Dạ Ưng không muốn dồn hắn vào chỗ chết, thì có lẽ người này đã chết vài lần" Tiêu Thu Phong cười cười, người ngoài xem náo nhiệt, cô bé lúc này coi như cũng nhìn ra điểm gì đó, không ngờ đoán được một ít. Nàng thật thông minh.
Một chiêu Phi ưng, nhảy vút lên cao. Đối thủ trên đài đang vận công đứng tấn, nhưng Ưng trên không trung là loài sinh vật cường đại nhất. Chỉ trong nháy mắt đã tấn công dến rất nhiều vị trí. Đối thủ còn chưa kịp đánh ra, Dạ Ưng đã vung lên lên, năm ngón tay thành trảo, đánh vào không trung.
Hai tay tiếp xúc, "bịch" một tiếng. đối thủ rốt cuộc không chịu nổi nữa, một chân đã quỳ xuống mặt đất, đau đến độ mồ hôi lạnh đầy mặt. Khi Dạ Ưng hạ xuống dất, người đối thủ hắn run run đứng lên, thi lễ với Dạ Ưng: "Dạ Ưng, anh không hổ là cao thủ đệ nhất trong Long Tổ, thật lợi hại. Tôi phục" Đến lúc này, Dạ Ưng đã thắng tất cả đối thủ, hoàn thành tâm nguyện cả đời. Lúc quay đầu lại nhìn lên khán đàn, hắn nhìn Tiêu Thu Phong với ánh mắt cảm kích. Trong lòng hắn biết rõ, nếu như không có Tiêu Thu Phong, hắn căn bản không thể đạt được cảnh giới này. Tất cả đều do Tiêu Thu Phong ban cho. Tiêu Thu Phong không thể hiện gì nhiều, chỉ cười cười. Chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là việc nhỏ.
Đinh Mỹ Đình lập tức cười nói: "Thanh Linh tỷ, chị xem em nói có sai không. Dạ Ưng quả thật đã thắng" Mộng Thanh Linh nói: "Đúng, em nói không sai. Đinh nữ hiệp, ánh mắt em thật sáng suốt, Thanh Linh bội phục" Nói như vậy làm Đinh Mỹ Đình đỏ mặt, sau đó hai người không hẹn mà bật cười. Đúng là người ta dùng võ công, các nàng dùng mồm. Nếu như người bại trận nghe được, có lẽ sẽ trừng mắt nhìn các nàng. "Bố, Thần binh chiến đội đến rồi" Trường đấu không một tiếng động. Bởi vì Đinh lão chưa nói gì nên không ai dám lên đài. Mà Đinh Bổn Quân lúc này đã hưng phấn đi tới, nhỏ giọng nói.
Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã xuất hiện với bước đi đầy vững vàng và kiên định. Quả nhiên sau ba năm không gặp, bọn họ đã thay đổi nhiều. Lý Cường Binh mặc một bộ quân phục cấp Chuẩn tướng, dáng người cao lớn tản mát ra chiến ý nồng đậm. Hắn là người có khí thế cường đại nhất trong Thần binh chiến đội.
Theo sát phía sau Thiết Trụ, cũng mặc quân phục. Thoạt nhìn thì thấy không còn vẻ kẻ cướp như trước, chẳng qua nói cũng buồn cười. Vẻ nghiêm nghị kia khác rất nhiều so với Thiết Trụ trong tưởng tượng của Tiêu Thu Phong. Một người quân nhân có ý chí kiên định nhưng chưa chắc là một cao thủ.
Tiêu Thu Phong có chút nuối tiếc. Cao thủ, đặc biệt là cao thủ tiên thiên, tính cách phải thật tự nhiên. Muốn cười thì cười, muốn khóc thì khác. Nếu như áp chế những điều đó ở trong lòng, hắn làm sao còn có tâm tư đi theo đuổi cảnh giới võ học cao hơn. "Ôi, thật là đáng tiếc" Đinh lão khó hiểu nhìn hắn, hỏi: "Sao lại đáng tiếc?" "Các người cần quân nhân chứ không phải chiến sĩ mạnh nhất. Thần binh sắp bị các người hủy hết" Là tướng quân, cần phải giữ kỷ luật quân đội. Đã bị ước thúc, như vậy sẽ mất rất nhiều ưu thế phát triển. Điểm này Đinh lão vĩnh viễn không hiểu.
Nhưng thật ra lão đạo sĩ lại cười nói: "Thu Phong, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Có những hứ phải tuân thủ. Nếu một người như cháu, có lực lượng vô cùng cường đại nhưng lại có tâm địa độc ác. Như vậy sẽ không phải lực lượng của quốc gia, mà còn là quả độc" Nếu muốn có được vinh quang, như vậy sẽ mất thứ gì đó. Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, ở trình độ của Lý Cường Binh và Thiết Trụ, nếu không có một chút tiến bộ thì không cần đám Labus ra tay.
Mỗi người trong Lang Tổ đều đang chuẩn bị chờ chiến, giống như một con sói đói làm người ta sợ hãi.
Nhưng Đinh lão hình như không có ý buông tha hắn, nói: "Tiểu Phong, người của cháu đâu, chẳng lẽ không dám tới?" Ẩn thân thuật do thiên mệnh truyền xuống, đó chính là kỹ xảo quan trọng nhất trong sát thủ. Là hai Lang tướng cường đại nhất ở Trung Đông, bọn họ đương nhiên không thể không biết. Tiêu Thu Phong không rời đi, cũng không gọi điện thoại. Nhưng sau khi đột phá, hắn gọi Lang Tổ đã không cần dụng cụ truyền tin, chỉ cần phát động ý thức là được.
Thực ra một giây trước Lang Tổ đã đến. bây giờ bọn họ đang đợi Tiêu Thu Phong phát ra mệnh lệnh. Đây là quy tắc của Lang Tổ, tĩnh như núi, động như thỏ, tuyệt đối không cho kẻ thù một cơ hội dù nhỏ nhất.
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói: "Ra đi" Cái bóng lóe lên, hai người đã xuất hiện trước mặt Tiêu Thu Phong. Nếu không phải hoa mắt, vậy chính là gặp quỷ. Đinh lão càng thêm hoảng sợ, lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa là ngã xuống. Tốc độ của hai người này thực sự quá nhanh. "Tiêu thiếu gia..." Mà lúc này Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã đến trước mặt mọi người. Khi thấy Tiêu Thu Phong, cả người Lý Cường Binh đã run lên. Nhưng Thiết Trụ còn nhanh hơn, Thiết Trụ kêu lên, chạy tới. Dù là trước mặt Đinh lão, hắn cũng kích động mà quên mọi thứ. "Tiêu thiếu gia, Tiêu thiếu gia, thật sự là cậu, cậu không chết, cậu không chết..." Thực ra ba tháng trước bọn họ đã nghe nói Tiêu thiếu gia xuất hiện. Nhưng ở trong doanh trại, bọn họ có rất nhiều việc phải xử lý, không thể giống như trước đây, muốn làm gì thì làm. Bây giờ thấy Tiêu Thu Phong, tất cả tưởng niệm ba năm qua đều xuất hiện trong đầu.
Nhưng hai người đã chắn trước mặt bọn họ. Đó là Labus và Lang Khuyển.