CHƯƠNG 569: TÌNH HÌNH NGHIÊM TRỌNG.
Tiêu Thu Phong rời đi là vì hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng của vũ khí hình người. Nếu không đoán sai, một cuộc giết chóc lại sắp bắt đầu.
Thất Sát không hiện thân, tin rằng hắn đã biết tác dụng của vũ khí hình người. Lực lượng cường đại không nói, thân phận của Tiêu Mại Phi rất có tác dụng. Những chuyện nguy hiểm nhất đương nhiên sẽ do vũ khí hình người đi làm.
Chẳng qua Tiêu Thu Phong cũng thật không ngờ mục đích lần này của vũ khí hình người lại là phủ Số một. Lúc hắn chạy đến nơi, ngoài cửa đã có mấy chục xác chết. Chân khí cường đại biến ảo khiến cho cả tòa nhà đều chấn động.
Mười mấy thành viên Lão Miêu đã xuất hiện, những cao thủ này vẫn chưa khôi phục lại được sau khi bị Hắc Ma Thủ tàn sát. Lại nói, bọn họ đã già, mặc dù mỗi người đều có tuyệt học chấn động thiên hạ. Nhưng đối mặt với vũ khí hình người đao thương không vào, đúng là không biết ra tay như thế nào.
Vũ khí hình người tanh máu, ác độc, không có nhân tính.
Mắt ngây ngốc, nhưng khí tức mãnh liệt phát ra từ cơ thể hắn đã bắt đầu khởi động, mang theo bóng ma chết chóc. Khi hắn xông vào, mười mấy thành viên Lão Miêu cường đại đã bị hắn tập trung, giờ phút này dù là động ngón tay cũng khó. Chân khí ngưng tụ như vậy thật đáng sợ.
Quân đội đã chắn trước cửa, mà tiếng động bên ngoài cũng khiến Long Tổ và Thần binh chiến đội biết tin tức. Bọn họ đang vội vàng chạy đến đây. Nhưng vũ khí hình người không sợ đạn, dù là mưa bom bão đạn hắn cũng không sợ.
Tiêu Thu Phong vừa nhảy xuống, một Lão Miêu đã bị vũ khí hình người dùng đao khí sắc bén đâm xuyên bụng. vũ khí hình người không hề thương xót, giơ tay chém xướng, ruột trào ra cùng máu, xem ra lành ít dữ nhiều.
Tiêu Thu Phong rất đau lòng. Nhìn Tiêu Mại Phi đã không còn lý trí và nhân tính, trở thành hung khí của Thất Sát, cả Hoắc gia đều đang khóc ở trong lòng. Mà hắn lại không thể làm gì.
Mười hai đạo kiếm khí đã phát ra. Lão Miêu cảm thấy mắt ráng rực lên, Tiêu Thu Phong đã chắn trước mặt bọn họ, trừng mắt nhìn nhìn vũ khí hình người vừa bị đẩy lùi sáu bước, đang phát ra tiếng tru tréo như dã thú.
"Tiêu thiếu gia, người này rất lợi hại, cậu phải cẩn thận" Lão Miêu là người quen cũ của Tiêu Thu Phong. Là người quen, nên khi thấy hắn, trong lòng cũng yên tâm hơn. Bọn họ sống là để bảo vệ Số một. Nếu Số một xảy ra chuyện, bọn họ dù tự tử chết cũng không yên lòng.
Ánh mắt ngây ngốc đột nhiên sáng rực lên. Tiêu Thu Phong đột nhiên nhảy lên, trong lòng có chút tức giận. Nghĩ đến mẹ phải chịu khổ mấy chục năm. Tiêu Mại Phi ngày xưa vô cùng cường đại vậy mà không có chút cảm ứng, lúc này còn làm xằng làm bậy, rơi vào ma đạo, thật sự không thể tha thứ cho lão. Kim quang lóe lên, nắm tay như làm từ vàng, kéo theo một vệt sáng trong bầu trời đêm lao thẳng về phía vũ khí hình người. Vũ khí hình người mặc dù không có lý trí, nhưng động tác rất nhanh. Hai tay hợp lại tạo ra lớp cương khí hộ thân. Nhưng trên đời này làm gì có thể ngăn cản lực lượng thần cảnh tiến hóa của Tiêu Thu Phong.
Một quyền này mang theo tất cả phẫn nộ, đánh thẳng tới. Một tiếng "bịch" vang lên, vũ khí hình người bị quyền lực đánh bay, va vào một bức tường, cả bức tường đổ xuống.
Vũ khí hình người không sợ đau đớn đứng dậy, Tiêu Thu Phong rõ ràng cảm nhận được vũ khí hình người đã bị thương. Hơn nữa trên khóe miệng còn có một vệt máu. Lý trí của vũ khí hình người đã bị che nấp, tất cả hành động đều do Thất Sát khống chế, căn bản không biết đến chạy trốn, né mtránh. Chỉ biết có mục tiêu. Cho dù còn một hơi thở cũng sẽ không bỏ cuộc.
Hung tích bị kích phát, vũ khí hình người trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, khí tức càng thêm sắc bén, hung tợn phát ra, vây lấy Tiêu Thu Phong. Giống như trước mặt chính là kẻ thù của lão, nhất định phải giết.
Tiêu Thu Phong cũng không động, thậm chí không ngưng tụ khí kình, chỉ nhìn người đàn ông này, hy vọng có thể dùng tâm trạng bình tĩnh cảm nhận trái tim lão. Thông tâm thuật của Mộng gia biết đâu lại có tác dụng.
Nhưng rất đáng tiếc, khi ý niệm Thông tâm thuật vừa mới truyền tới, trên mặt vũ khí hình người lập tức hiện ra vẻ đau đớn không chịu nổi. Hai tay ôm lấy đầu, liều mạng chống lại. Không ngừng gào rú, người ở cách đó trăm km cũng có thể nghe thấy.
Cấm chế trong đầu không cho phép bất cứ ai xâm nhập. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến vũ khí hình người cường đại. Thất Sát ở phía xa xôi rõ ràng cảm nhận được vũ khí hình người giãy dụa. Hắn càng thêm hoảng sợ. Bản tính của vũ khí hình người mà khôi phục, như vậy sẽ không chịu sự khống chế của hắn nữa, không thể dung hợp.
Trong lúc cấp bách, Thất Sát đành phải hạ lệnh rút lui, rút vũ khí hình người về. Đối mặt với lực lượng ở Bắc Kinh, vũ khí hình người cũng không quá an toàn. Hắn phải tự mình ra tay.
Tiêu Thu Phong không đuổi theo. Đuổi thì sao chứ, cũng không thể giết vũ khí hình người. Chẳng qua khi vũ khí hình người xuất hiện, máu đều chảy thành sông. Nếu Tiêu Thu Phong không kịp thời chạy đến, nơi này sợ rằng đã biến thành địa ngục, mười mấy Lão Miêu đừng mong có người sống sót.
Mặc dù tổn thất không nhiều, nhưng lực lượng của vũ khí hình người làm cho người ta kinh hãi. Đinh lão sau khi nhận được tin tức cũng rất nhanh chạy đến. Bây giờ Bắc Kinh đầy quân đội, nhưng lực lượng này sao có thể đối phó được với Thất Sát và vũ khí hình người. Cho nên theo lão khuyên, Số một cũng chỉ có thể tạm thời chuyển đến Hoắc gia.
Hoắc gia rất lớn, nhiều người như vậy cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Có thể nói nơi an toàn nhất Bắc Kinh bây giờ chính là nơi này. Bởi vì Tiêu Thu Phong đang ở đây.
Thu xếp mọi việc, Tiêu Thu Phong lại một lần nữa gặp mặt Số một. Ba năm không gặp, lão không thay đổi nhiều lắm. Lão cũng không có gì thay đổi mấy, chẳng qua chỉ có vẻ mặt là hơi mệt mỏi. Nghĩ thấy cũng đúng, bị ám sát như vậy, lão thừa nhận áp lực rất lớn. Huống chi quốc gia bây giờ đang bị Thất Sát gây loạn, hỏa hoạn khắp nơi, làm cho người ta sợ hãi.
"Thu Phong, cậu đã có biện pháp xử lý vũ khí hình người chưa?" Chỉ cần việc Đinh lão biết, lão đương nhiên cũng biết. Lúc này đối mặt với vũ khí hình người đúng là một điều khó khăn. Không ai có thể đưa ra ý kiến với Tiêu Thu Phong. Nhưng cứ để mặc vũ khí hình người như vậy cũng không phải biện pháp tốt.
Tiêu Thu Phong lắc đầu, hắn đã nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng không có cách nào hiệu quả.
Số một bất đắc dĩ nói: "Nếu cậu không nghĩ được biện pháp, vậy cậu nhất định phải có sự lựa chọn. Ma Đế, không thể kéo dài nữa. Nếu không khi ma khí khuếch tán ra khắp nước, như vậy thực sự không thể thu thập được nữa. Thu Phong, cậu là một chiến sĩ, cậu cũng biết phòng ngự không bao giờ hiệu quả bằng tiến công.
Tiêu Thu Phong đương nhiên là biết, nhưng hắn phải ra tay giết bố mình sao? "Tôi biết điều này rất khó với cậu. Cho nên tôi không ép cậu. Nhưng cậu bây giờ là người bảo vệ phương Đông, cậu có nghĩa vụ duy trì trật tự nơi này. Biết không?" "Điều ông nói tôi đương nhiên hiểu, tôi sẽ mau chóng xử lý chuyện này" Hắn không hề đổi ý vì lời lão già này. Dù người trên thế giới chết hết thì sao chứ. Hắn chỉ hy vọng người mình yêu, người thân của mình, còn có bạn của mình, tất cả không bị thương. Mà vũ khí hình người lại là bố hắn.
Chẳng qua hắn không biết từ lúc nào hắn là người bảo vệ thế giới phương Đông.
Trong trụ sở tổng chỉ huy hành động "Diệt ma", tin tình báo không ngừng truyền đến. Ma Quỷ phối hợp với quân đội quốc gia đã tiến hành ba lần càn quét. Mặc dù tổn thất không nhỏ, nhưng thành tích đạt được rất cao. Ít nhất tiêu diệt 30 ngàn ma chúng.
Không có máu sẽ không có khuất phục. Bị đả kích mạnh như vậy, đám người bạo lực kia cũng cần phải suy nghĩ. Không cần tòa án, lập tức giết chết. Lúc nguy cấp này cần phải sử dụng thủ đoạn cực đoan. Giải quyết những tên này đối với Ma Quỷ mà nói, thật sự quá đơn giản.
Đồ Thần cũng báo về, mỗi ngày đều có những tên đầu sỏ của ma chúng bị giết. Bọn chúng đều bị ám sát. Dù như thế nào thì xu thế tiến công như thủy triều của bọn chúng cũng đã chậm lại. Đây là chuyện tốt đối với cả Trung Quốc. Chẳng qua ma khí vẫn lan ra, các quốc gia xung quanh không ngừng thần phục, chiến sự tàn khốc tiếp tục diễn ra. Lúc này tin rằng Lang Nha đã có đất dụng võ. Đối phó đám cao thủ cường đại thì hắn không được, nhưng đối mặt với đám ma đồ bạo lực, hắn có rất nhiều biện pháp.
Lúc này Đông Nam cũng truyền đến tin tức làm người ta không thoải mái. Ma Đế cấu kết với một vài thế lực ở Indonesia đang nhân lúc Trung Quốc hỗn loạn, muốn phát động cuộc tấn công vào đất liền. Rất nhiều người đang từng bước xâm chiếm các thành phố gần biển. Áp lực đối với quân khu của Triệu Quang Bình cũng rất lớn, cần trợ giúp.
Đinh lão sau khi nhận được tin tức cũng rất sốt ruột, như lửa bò trên chảo. Lão muốn giết hết đám đáng chết này, vứt vào biển cho cá ăn. Quốc gia đang giữ thái độ cảm hóa, nhưng lại không biết bọn chúng sao có thể thuần phục. Đối với những kẻ này chỉ có giết, giết, để cho bọn chúng đi chầu trời. "Phượng Hề, cho Đông Nam khởi động. Bất chấp thủ đoạn, chỉ cần mục đích. Nói cho bọn Lý Hưng, giết chết bọn chúng. Cần vũ khí gì, cho hết" Lực lượng ở Tiêu gia ít nhất cũng có mấy chục ngàn người. Mặc dù không thể so sánh với quân đội. Nhưng những người này ở tầng dưới chót của xã hội, tin tức mà bọn họ biết nhanh hơn quân đội nhiều. Đối phó đám người xâm nhập, bọn họ có rất nhiều biện pháp.