Chương 99
Hà Nghiên về hơi muộn. Cô đỗ xe bên đường, mở hộp thư trong sân lấy tờ tạp chí mới mua, vừa đọc vừa đi vào trong nhà. Thật bất ngờ, cô nhìn thấy một phong thư, phong bì bằng giấy kraft, phía trên chỉ đề tên cô.
Đó là một lá thư viết tay hiếm gặp, văn hoa mặc trúc in mờ mờ, cành trúc thẳng đứng và sắc nét giống như chữ viết.
Chào em, Hà Nghiên.
Lúc viết bức thư này, em đang ngủ say bên cạnh tôi. Và khi em đọc được lá thư này, không biết tấm thân dơ bẩn của tôi bị chôn vùi ở đâu. Thật tuyệt, phải không? Sau một năm, chúng ta lại đối mặt với nhau, qua sự sống và cái chết. Em đọc thư tôi viết, còn tôi tham lam ngắm nhìn gương mặt em.
A Nghiên, tôi vẫn đê tiện nhưng lại nhát gan và yếu đuối hơn trước.
Mặc dù gặp lại em sau một năm, nhưng tôi không đủ can đảm để hỏi xem đứa bé có ổn không. Tôi hèn mọn mong mỏi giờ phút này đứa bé đang nằm bên cạnh em, rồi lừa mình dối người tự an ủi bản thân, không sao đâu, nếu đứa bé không thể ở bên cạnh em, ít ra nó có thể ở bên cạnh tôi.
Đứa bé tôi dùng tính mạng để đánh đổi, liệu gương mặt nó có bóng dáng của tôi không?
Tôi cứ ngỡ mình văn hay chữ tốt nhưng khi đặt bút xuống mới rõ không biết phải viết gì. Chính tôi là kẻ đã kéo một người thuần khiết như em xuống địa ngục. Nhưng bây giờ lại vọng tưởng em có thể bị lay động bởi mấy câu nói của tôi, rất buồn cười, phải không?
Nhưng tôi đã làm một việc còn kỳ cục hơn thế, trốn một mình trong phòng tối, như kẻ lén lút nhìn trộm, quan sát tỉ mỉ cuộc sống của em và Lương Viễn Trạch, nhìn mỗi người ngồi trên một chiếc sô pha, làm việc mình thích. Lúc thì em mỉm cười, lúc thì em giận dỗi, thậm chí còn nhón chân đá anh ta, không khách khí sai bảo: "Viễn Trạch, mang nước lại đây cho em."
Mỗi lúc như vậy, trái tim tôi lại phát điên vì ghen tị. Nhưng đáng buồn là tôi không thể thay đổi, chỉ có thể tưởng tượng người đàn ông kia được thay thế bằng tôi. Như vậy tốt biết bao nhiêu.
Đó không phải là Lương Viễn Trạch, đó là tôi, là tôi bên cạnh em, em đang cười với tôi, đang giận dỗi tôi, người đàn ông em duỗi chân để đá, chính là tôi.
Nhưng rốt cuộc, người đó không phải là tôi, và tôi cũng không có bản chất tốt đẹp như Lương Viễn Trạch.
Tôi sẽ không bảo em ngồi cách xa tôi, mà muốn em ngồi sát bên tôi, tốt nhất là rúc vào trong lòng tôi. Lúc em cười với tôi, tôi sẽ cúi xuống hôn em. Nếu em làm tôi giận, tôi tuyệt đối sẽ không mắng mỏ em. Tôi sẽ đi rót nước cho em chứ? Tôi đã rất nghiêm túc suy nghĩ tới vấn đề này, đáp án là được. Nhưng hẳn là tôi sẽ sai em nhiều hơn thế: "A Nghiên, nấu cơm cho anh đi, anh đói bụng rồi."
Giống như một bệnh nhân bị tâm thần phân liệt, em có cười tôi không?
A Nghiên, em nói đúng, tất cả mọi thứ liên quan đến chúng ta đều sai trái. Gặp nhau là sai, dây dưa là sai, tất cả đều sai. Giờ phút này, tôi chỉ hy vọng, tôi có thể kết thúc một cách đúng đắn những sai lầm ấy.
A Nghiên, xin lỗi, xin lỗi vì đã gây tổn thương cho em.
A Nghiên, tôi bằng lòng, sẵn sàng dùng cái chết để chấm dứt mọi sai lầm, trả lại cuộc sống bình yên cho em.
A nghiên, A Nghiên, A Nghiên, A Nghiên, A Nghiên. Tôi gọi đi gọi lại tên của em, hy vọng có thể nhớ thêm chút ít, có thể giúp tôi trên con đường xuống hoàng tuyền.
A Nghiên, em biết không?
Tôi từng nghĩ đi nghĩ lại, sẽ thế nào nếu như đêm hôm ấy chúng ta không bắt đầu bằng cách tệ hại như vậy.
Ánh tà dương nghiêng nghiêng rơi vào trang giấy, hắt lên những dòng chữ hơi cẩu thả. Nước mắt Hà Nghiên lặng lẽ rơi xuống, cô không biết tại sao mình khóc nhưng cô không thể kiềm chế được. Giống như một năm trước, khi cô ra khỏi phòng siêu âm của bệnh viện phụ sản, đi được mấy bước đã mất hết sức lực, đành dựa hành lang, tay gắng vịn cửa, từ từ ngồi thụp xuống.
Cô nhìn thai nhi gần bốn tháng, tay dài chân dài lang thang trong nước ối. Đứa bé chuyển động không ngừng, hăng hái hồn nhiên, không hề biết vận mệnh tiếp theo của mình.
Trong hành lang người đến người đi, đủ loại ánh mắt rơi xuống người cô. Lương Viễn Trạch từ khu vực chờ chạy tới, không ngại ngùng cái nhìn của những người khác, nắm lấy vai cô, nâng dậy: "Nghiên Nghiên, đừng làm giải phẫu nữa, chúng ta về thôi."
Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh, giọng khàn khàn: "Đây là con của Thẩm Tri Tiết."
"Nó cũng là con của em." Lương Viễn Trạch trả lời, ánh mắt mâu thuẫn, nhưng dần dần, trở nên kiên định. Anh nhìn cô chăm chú, nhấn mạnh từng lời: "Không, nó không phải là con của Thẩm Tri Tiết, nó chỉ là con của em, sau này, nó sẽ là con của chúng ta. Nghiên Nghiên, chúng ta về thôi."
"Con của chúng ta đã bị Thẩm Tri Tiết giết rồi." Cô ngẩn ngơ, dựa đầu lên vai anh, nói cho anh nghe bí mật cất giấu trong lòng: "Viễn Trạch, chúng ta từng có một đứa con nhưng con của chúng ta đã bị hắn giết chết. Hắn ép em sinh non, lấy mạng của anh để uy hiếp em."
Cơ thể Lương Viễn Trạch thoáng cứng ngắc. Anh không biết họ từng có một đứa con, không hề biết.
Nói xong, Hà Nghiên không thể kiểm soát cảm xúc của mình, bật khóc như một đứa trẻ. "Em hận, em hận lắm. Hắn giết con của chúng ta, tại sao chúng ta lại giữ con của hắn? Không, chúng ta không thể giữ, tuyệt đối không thể! Nào, chúng ta vào làm phẫu thuật ngay bây giờ, không thể để nó phát triển!" Hà Nghiên gần như mất kiểm soát, hoảng loạn kéo anh về phía trước: "Nhanh, nhanh lên!"
Anh bước theo cô rồi ngừng lại, giữ chặt lấy cô: "Nghiên Nghiên, chúng ta về nhà đi."
Hà Nghiên dần bình tĩnh, đứng đó, nhìn anh bất lực, khẽ gọi tên anh: "Viễn Trạch."
Anh đưa tay, nhấn đầu cô vào trong lòng mình, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Nghiên Nghiên, chúng ta không giống hắn."
Đúng vậy, họ không giống Thẩm Tri Tiết. Cho dù bị xúc phạm và tổn thương, thì họ cũng sẽ không biến thành người như Thẩm Tri Tiết. Dù có bị làm hại đến mức nào, cũng không bao giờ lấy đó làm lý do làm tổn thương người khác. Hà Nghiên hiểu, Lương Viễn Trạch hiểu, còn Thẩm Tri Tiết không hiểu, hắn chưa bao giờ hiểu.
Hà Nghiên lau nước mắt, xé nát phong thư ném vào thùng rác bên cạnh. Cô cúi đầu lấy chìa khóa trong túi, chưa kịp tra vào ổ, cửa phòng đã bật mở.
Lương Viễn Trạch một tay ôm đứa trẻ, một tay cầm bình sữa, nhìn cô như nhìn cứu tinh, miệng không ngớt phàn nàn: "Nghe thấy tiếng xe của em từ lâu, mà mãi không thấy vào? Ở bên ngoài lần chần làm cái gì vậy? Đã thế, sau này không để em ra ngoài một mình nữa."
Cô không trả lời, chỉ cười, cười mà vành mắt đỏ hoe.
Thực ra, cuộc sống như thế này tốt biết bao.