Chương 5: Ác khách đến nhà (2)
<br><br>Chương 5: Ác khách đến nhà (2)<br><br><br>Chương 5: Ác khách đến nhà. (2) <br> <br>Hắn đã sớm nghe nói Lâm gia nhị tử là một người điên trong tu luyện, một lòng muốn trở thành chân võ giả, nhưng hắn thua kém đại ca hắn quá xa, đến nay còn trong giai đoạn luyện thể, mình đưa ra điều kiện hấp dẫn, Lưu quản sự tin tưởng Lâm Tiêu nhất định không thể cự tuyệt. <br> <br>Trên thực tế mục đích chuyến đi này của hắn chính là Lâm Tiêu, hắn không tin một người yếu đuối nhát gan còn hướng nội như vậy có thể đào thoát khỏi lòng bàn tay của mình. <br> <br>- Trở thành một chân võ giả? <br> <br>Trong lòng Lâm Tiêu cười lạnh. <br> <br>- Chẳng lẽ Lưu quản sự nghĩ rằng, không có linh dược của ngươi ta không thể trở thành chân võ giả sao? <br> <br>Lưu quản sự ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: <br> <br>- Ta nghĩ so sánh với ta, Lâm Tiêu ngươi hẳn càng hiểu rõ tình huống của mình đi? <br> <br>Ngữ khí của hắn có chút chanh chua. <br> <br>- Ha ha… <br> <br>Lâm Tiêu cười ha hả, ngữ khí trầm xuống: <br> <br>- Chuyện của ta cũng không cần Lưu quản sự quan tâm, huynh muội chúng ta còn có việc, không tiễn các hạ. <br> <br>Lâm Tiêu khoát tay, ý muốn tiễn khách. <br> <br>Sắc mặt Lưu quản sự trầm xuống, không rời đi mà cười lạnh nói: <br> <br>- Lâm Tiêu, ta cũng chỉ muốn tốt cho Lâm gia các ngươi, Lâm gia nếu không có Lâm Hiên, có tư cách ở nơi này? Hiện tại đại ca ngươi mất, Lâm gia còn dám cậy mạnh, một năm sau tới lúc Võ Điện bình cách, huân chương Lâm gia khẳng định bị lấy về, một khi không còn huân chương, các ngươi bị đuổi khỏi đình viện, chỉ sợ tình cảnh của các ngươi không cần ta phải nói, hừ… <br> <br>- Lâm quản sự, nhà của chúng ta không chào đón ngươi! <br> <br>Lâm Nhu nhịn không được quát. <br> <br>- Lâm Nhu, ngươi cũng đừng gấp, đừng nhìn ngươi đang công tác trong Đan Các, nhưng chỉ là đánh tạp, chờ khi không còn huân chương các ngươi sớm muộn gì cũng bị đuổi ra, đến lúc đó nhìn ngươi yếu ớt còn có thể làm gì mà sống, đừng luân lạc tới mức đi làm… <br> <br>Lưu quản sự vừa nói, ánh mắt nheo lại nhìn Lâm Nhu, khóe miệng hiện tia cười gian. <br> <br>- Ngươi… <br> <br>Lâm Nhu tức giận nước mắt lưng tròng, môi run rẩy, thiếu chút nữa khóc lên. <br> <br>- Ba! <br> <br>Còn chưa đợi hắn nói hết lời, Lâm Tiêu giận tái người, vung ra một chưởng, Lưu quản sự chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, trên mặt bị trúng một cái tát nặng nề, một tát này đánh hắn đầu hoa mắt choáng, khí huyết bốc lên, thân hình quay tròn một vòng lảo đảo, kiệt lực đỡ lấy bàn mới không bị ngã. <br> <br>Chờ khi hắn đứng vững lại, nửa mặt đã sưng tấy, hiện rõ dấu bàn tay. <br> <br>- Lâm Tiêu, ngươi… <br> <br>Một tia máu tươi tuôn ra khóe miệng, Lưu quản sự phun cái răng gãy, mở to hai mắt khó thể tin nhìn Lâm Tiêu, chỉ vào hắn, cánh tay run run, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm. <br> <br>Hắn thật sự không ngờ Lâm Tiêu dám động thủ đánh mình. <br> <br>- Nhị ca! <br> <br>Lâm Nhu ngây dại, Lưu quản sự là quản sự gia đình võ giả, tuy không thực quyền nhưng nhà họ không còn đại ca bao che, cũng không thể tùy tiện đắc tội. <br> <br>- Ta các gì ta! <br> <br>Lâm Tiêu tiến lên một bước, ánh mắt rét run: <br> <br>- Còn không cút mau cho ta, nếu không cút, xem ta làm sao chỉnh ngươi! <br> <br>- Ngươi dám… <br> <br>Lưu quản sự tức giận tím mặt, hét rầm lên. <br> <br>- Phanh! <br> <br>Còn chưa dứt lời, thân thể của hắn đã bị Lâm Tiêu đạp một cước, thân thể mập mạp nặng nề ngã xuống đất, trong miệng tru lên như bị chọc tiết heo. <br> <br>- Tiểu súc sinh, ngươi dám động thủ, ngươi nhất định phải chết, ngươi biết không, ngươi nhất định phải chết, Lâm gia các ngươi đều chết chắc rồi… <br> <br>Lưu quản sự chật vật bò lên, ngực đau đớn, sắc mặt xanh mét giận dữ, hổn hển nói. <br> <br>- Ân? Ngươi đây là muốn chết… <br> <br>Ánh mắt Lâm Tiêu trầm xuống, thân hình xông lên trước, hai đâm biến thành hổ trảo chộp tới, trong đôi mắt hiện lên sát khí làm người sợ hãi, một cỗ khí thế khôn cùng bộc phát, không khí giống như đọng lại. <br> <br>Trong nháy mắt, Lưu quản sự giống như đối mặt mãnh hổ, mà hắn chỉ là sơn dương, ánh mắt cùng khí thế kia làm hắn sợ hãi không còn chút máu, thiếu chút nữa cho rằng mình phải chết. <br> <br>Trước khi hắn đến thật không ngờ Lâm Tiêu to gan như vậy, lại dám vô pháp vô thiên, chẳng những động thủ với mình còn dám chặn giết hắn, chẳng lẽ không sợ rước lấy tai họa ngập đầu cho Lâm gia sao? <br> <br>Hai đấm của Lâm Tiêu đi tới trước mặt của hắn, lực lượng bàng bạc dừng lại cách khuôn mặt hắn chừng hơn một thước, lực lượng cuồng bạo hóa thành một cỗ kình phong thổi bay mái tóc trên trán hắn. <br> <br>- Xuy xuy! <br> <br>Nhìn thấy nắm tay gần trong gang tấc, Lưu quản sự run lên, dưới háng nóng hổi, mùi khai nước tiểu khuếch tán trong phòng khách, Lưu quản sự chuyển một vòng trước quỷ môn quan, sợ tới mức tiểu ra quần không thể khống chế. <br> <br>- Nếu ai dám giở thủ đoạn gì với người nhà của ta, ta cam đoan hắn không sống qua ngày mai! <br> <br>Lâm Tiêu băng sương lên tiếng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lưu quản sự, trong giọng nói toát ra lòng tự tin cùng lãnh khốc cường đại. <br> <br>Lưu quản sự sợ tới mức toàn thân run rẩy, đặng đặng đặng liên tiếp lui vài bước, không nói gì, chỉ oán độc nhìn Lâm Tiêu, hắn đã bị tiểu tử này làm sợ tới mức tiểu tiện không thể khống chế, đây là chuyện trước nay chưa từng có, là chuyện cực kỳ mất mặt, hắn chưa từng bị người uy hiếp qua như vậy, một khi truyền đi ra bảo hắn đem mặt mũi để ở đâu, Lưu quản sự cảm giác lòng tự tôn của mình bị ném xuống đất mặc cho người hung hăng vũ nhục. <br> <br>- Tiểu súc sinh, tiểu súc sinh, Lâm Tiêu ngươi thật to gan, thật to gan! Không ngờ dám uy hiếp nhục nhã ta, cơn tức này ta làm sao nhịn được! <br> <br>Trong mắt Lưu quản sự lóe ra oán độc, nhưng không dám nói lời nào, chỉ mắng to trong lòng, hắn làm sao không biết nếu hiện tại mình mở miệng chọc giận đối phương, người chết chính là mình. <br> <br>Chờ đi ra Lâm gia, thi triển thủ đoạn không muộn, sớm muộn gì cho Lâm gia sống không bằng chết. <br> <br>Lâm Tiêu làm sao không biết trong lòng đối phương suy nghĩ chuyện gì? <br> <br>- Lưu quản sự, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hôm nay ngươi nghênh ngang chạy tới Lâm gia đẩu đẩu uy phong, nói trắng ra là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đừng tưởng rằng mình có một thân phận quản sự thì giỏi lắm, cũng đừng nghĩ chuyện trả thù, nếu không nói không chừng có một ngày nào đó đi đường ban đêm, bị người gõ vỡ đầu chó của ngươi, vậy thì thật quá xui xẻo! <br> <br>Lưu quản sự nghe được lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn không phải là võ giả, đi lên làm quản sự chỉ là dựa vào quan hệ, mà Lâm Tiêu còn trẻ khí thịnh, nếu thật sự phát điên làm ra chuyện gì, mình chết thật sự là rất oan. <br> <br>- Đây chỉ là chuyện nhỏ, Lâm gia dù gì cũng là gia đình có được huân chương tứ cấp, nếu nháo tới Võ Điện, làm cho các trưởng lão hay biết tham dự vào, đến lúc đó chỉ sợ chủ nhân của ngươi cũng không áp xuống được, kẻ đầu tiên bị ném bỏ chính là ngươi! <br> <br>Sắc mặt Lưu quản sự vốn đang trắng bệch, vừa nghe xong lời này thậm chí không còn chút huyết sắc, môi đều run rẩy lên. <br> <br>- Lâm Tiêu, ngươi hiểu lầm…ta tuyệt đối không có tâm tư này. <br> <br>Lưu quản sự run rẩy, hắn không còn dám đem thiếu niên trước mắt đối đãi như một người thường.