Chương 11: Thương lượng (1)
-Cảm giác thật là tuyệt.
Sau hai ngày thoát khỏi cảnh ăn cơm tù, tôi đã hốt được cả cận vệ Quỷ vương và Quỷ vương. Nhiêu đây cũng có thể coi là sự đền bù xứng đáng cho những ngày tháng bị giam cầm. Không…có khi là quá lời ấy.
-Vine-sama…
Sau khi tôi hoàn tất công việc của mình, Raksal, người nãy giờ chỉ đứng xem, mới chạy lại.
Đôi mắt long lanh của cô ấy hướng về Zerus đang nằm bất động trên sàn khiến tôi giật nảy mình.
-Ano…Zel-chan….
-Ừm…có lẽ anh làm hơi quá tay một chút.
Tôi đã nghĩ có thể Raksal sẽ lo lắng cho Zerus nên trả lời một cách thận trọng.
Nhưng không, đôi mắt kia giờ đang sáng rực bởi niềm vui.
-Thật là tuyệt vời. Không ngờ cả Zel-chan cũng bị Vine-sama chinh phục. Dù có là Quỷ vương đi nữa cũng đã trở thành nô lệ của Vine-sama.
Cái này….dù đã biết Raksal không được bình thường lắm về cách suy nghĩ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Tôi sẽ vờ như chưa từng nghe thấy nó vậy.
Giờ thì, hãy kiểm tra thử xem sức mạnh mà Zerus đem lại ở mức nào.
NGhĩ vậy, tôi chạm tay vào vùng bụng trắng ngần của Zerus và….
-[Hấp thụ]
Từ bàn tay tôi đang chạm vào cơ thể nhỏ bé kia, một khối nhiệt khổng lồ bắt đầu chạy vào cơ thể tôi.
Từ vai đến lồng ngực, rồi đến trái tim. Nó biến mất sau một cú sốc nhẹ.
-Ra là vậy….đây chính là sức mạnh của Quỷ Vương….Hahahaha…
Tôi bật cười lớn khi nói ra những lời đó.
18 năm qua, tôi đã chôn vùi cuộc đời mình dưới cái nhà tù ẩm thấp kia. Nhưng giờ đây, có thể xem tôi đã trở thành kẻ chiến thắng tuyệt đối ở thế giới này.
-Giờ ta đã có trong tay sức mạnh nằm ngoài tầm hiểu biết của con người. Sẽ chẳng thứ gì có thể cản đường ta nữa.
-Xin chúc mừng Vine-sama. Em nguyện sẽ theo anh suốt đời.
-N….Ngươi…
Giữa lúc tôi và Raksal đang cùng ăn mừng, một giọng nói yếu ớt vang lên từ quỷ vương Zerus.
Do tác động của Thuần hóa, giờ cô nàng chỉ có thể bất lực nằm đó.
-Ta…tại sao ta không cảm nhận được chút sức mạnh nào…Vine, ngươi…..ngươi đã làm gì? Sao ngươi có thể hấp thụ được sức mạnh của ta…
-Ồ, cái đó chắc là do hệ thống đấy.
-Ta không hiểu…sao một tên con người bẩn thỉu như ngươi có thể đánh bại ta?
Nói đúng ra thì tôi chưa đánh bại cô ấy, cơ mà ít nhất thì giờ cô nàng không thể tấn công tôi được nữa.
-Tên khốn…trả lại sức mạnh cho ta…
Dứt câu, Zerus nhào tới, vung nắm đấm tấn công tôi.
Có điều cú đấm yếu ớt đó nhanh chóng bị chặn lại bởi một bức tường vô hình trước mắt tôi.
-Cái gì…
-Giờ cô không thể tấn công tôi được đâu…
-Đừng có nói bậy…nếu vậy, ta sẽ…ma thuật, đúng rồi. Ta sẽ sử dụng ma thuật….tại sao…tại sao cơ thể ta lại không nghe lời.
Nhìn Zerus phải vật lộn với tình trạng “trên bảo dưới không nghe” khiến tôi vừa thương vừa buồn cười.
Thấy người bạn của mình có vẻ đang gặp rắc rối, Raksal tiến lại và nhẹ nhàng nói chuyện.
-Chuyện đó dễ hiểu thôi. Vì cũng giống như mình, Zel-chan đã yêu Vine-sama rồi.
-Cái gì? Không thể nào. Raksal, rốt cuộc hắn đã cho cô ăn bùa bả gì? Sao cô có thể từ bỏ lòng tự tôn của mình như vậy?
-Đó là vì mình đã tìm thấy một thứ còn quan trọng hơn cả lòng tự tôn. Đúng vậy, đó là tình yêu, là thứ quý giá nhất mà mình đã tìm thấy.
Zerus hoàn toàn á khẩu sau khi Raksal nói vậy với hai má đỏ dần lên.
Tôi nghĩ mặt mình giờ cũng không khác cô ấy là mấy.
Dù bản thân tôi cũng không nhớ được là mình có nói gì đó về vụ yêu đương.
Cuối cùng, thấy có vẻ việc thuyết phục Raksal là không thể được, Zerus chuyển qua tôi.
-Oi, Vine…ngươi…à không, anh có thể trả lại sức mạnh cho tôi không? Nếu có thể hấp thụ nó, chắc chắn anh cũng có thể trả lại…
-Cái đó thì đương nhiên…tôi có thể làm được.
Đó là một trong những năng lực của các Thuần hóa sư, có thể chia sẻ sức mạnh của bản thân cho đồng đội.
Kiểu như là dồn hết sức mạnh cho waifu của mình và để cô ấy quậy banh chành thế giới vậy.
-Cơ mà tôi chẳng việc gì phải trả nó cho cô cả.
-Anh có hiểu những gì mình nói là ngu ngốc và nông cạn lắm không hả? Những con quỷ dưới quyền ta chỉ tuân theo những kẻ mạnh hơn chúng. Và chỉ có ta mới có thể kiểm soát được chúng.
-Vậy sao?
-Nếu ta không còn sức mạnh, lũ quỷ ở khắp nơi sẽ mất kiểm soát và bắt đầu nổi loạn. Anh có hiểu chuyện đó nghĩa là gì không? Là máu người sẽ đổ thành sông đó, anh thực sự nghĩ như vậy sẽ ổn sao?
-Tôi chả quan tâm đâu.
Tôi ngay lập tức trả lời câu hỏi của Zerus mà không cần suy nghĩ đến nửa giây.
-Eh?
Và cô nàng quỷ vương cũng đơ ra sau đó.
-Tôi là kẻ bị thế giới này ruồng bỏ. Tôi đã bị giam trong ngục tối của ngôi làng đó suốt 18 năm ngay từ sau khi được sinh ra. Vì thế tôi chẳng có chút ý thức hay nghĩa vụ nào với việc bảo vệ hay bỏ mặc những con người ở thế giới này cả.
Tôi nói thẳng những gì mình nghĩ trong đầu.
Ngay sau khi tái sinh, tôi thực sự đã nghiêm túc nghĩ đến việc sống như một anh hùng, nhưng cái ước mơ và mục tiêu cao đẹp ấy đã bị chôn dưới ba tấc đất từ lâu rồi.
-A…anh nghiêm túc sao?
-Tôi không còn quan tâm thế giới này và những con người ở đó sẽ trở thành như thế nào từ lâu lắm rồi. Cơ mà, cũng phải công nhận là nếu không có lần tấn công đó của Raksal, có lẽ giờ tôi vẫn đang ở trong đó. Về mặt này thì tôi phải cám ơn cô và Raksal rồi.
-Nếu biết vậy thì mau trả lại sức mạnh đây.
-Hai cái này không hề liên quan đến nhau mà.
Đáp lại cái nhìn hình viên đạn và những đường nổi gân xanh trên trán Zerus, tôi nở một nụ cười trêu trọc.
Còn Raksal, người lắng nghe mọi thứ từ nãy đến giờ, đột nhiên lấy tay che miệng và bắt đầu rớt nước mắt.
-Ah…Vine-sama tội nghiệp của em. Nhất định em sẽ luôn bên cạnh anh, dù là có phải chống lại cả thế giới đi nữa.
-Raksal, dừng ngay việc đó lại. Tại sao một thống lĩnh quân đội Quỷ vương lại có thể làm ra cái mặt đó. Sao cô có thể bỏ rơi đồng loại của mình như vậy???
-Xin lỗi Zel-chan, nhưng mình đã thề sẽ trung thành với Vine-sama như một nô lệ rồi.
Cô nàng này trung thành đến phát sợ luôn, nó khiến tôi cảm thấy dù đúng là rất hạnh phúc nhưng cũng có chút khó chịu.
Mặt khác, Zerus vẫn chưa chịu từ bỏ.
-Hãy nhìn kĩ vào đôi mắt của hắn mà xem. Đó có phải là ánh mắt của một con người tội nghiệp đang run rẩy trong cô đơn hay không? Hay là đôi mắt chứa đầy dục vọng tăm tối như đầm lầy?
-Ah…mấy lời khủng khiếp của cô thực sự khiến tôi bị tổn thương đó. Raksal, anh không thể tự hồi phục được. Phiền em nhé.
-Vâng. Vine-sama….ĐƯợc rồi…không sao đâu mà.
Raksal dang hai tay ra với vẻ vô cùng nghiêm túc, vì thế tôi cũng không ngần ngại gì mà nhảy vào vòng tay cô ấy.
Hai chiếc đệm tự nhiên vô cùng mềm mại có thể dùng để mát xa mặt, và đầu tôi được nhẹ nhàng vuốt ve bằng một bàn tay dịu dàng.
Ah…Cảm giác như đầu tôi đang tan chảy vậy. Nó khiến động lực trong việc đóng vai ác của tôi càng lớn hơn nữa.
-Dừng lại ngay Raksal. Không được nuông chiều hắn như vậy.
-Ah, phải rồi, nếu muốn thì mình cũng có thể nuông chiều Zel-chan mà. Mình biết là cậu vẫn còn nhớ cái gối đùi của mình, nhưng giờ mình đã là nô lệ của Vine-sama. Vì thế hãy tập quen với việc thiếu nó nhé.
Nghe những gì Raksal nói, tôi ngẩng mặt lên nhìn cô ấy với vẻ kì lạ.
-Quen? Ý em là Zerus luôn gối lên đùi em như vậy sao?
-Vâng, từ nhỏ, chỉ có em là người duy nhất có thể tiếp cận cậu ấy. Và mỗi khi có chuyện buồn, cậu ấy đều vùi mặt vào đầu gối em mà khóc.
-Wahhhh….
Zerus hét lớn sau những gì Raksal vừa nói. Từ biểu hiện đó, có thể hiểu rằng những gì cô ấy nói đều là thật.
Cô nàng này cũng có nét dễ thương đó chứ?