Chương 17: Nhập học
Đi qua cổng trường và khuôn viện rộng lớn, chúng tôi tới quầy tiếp tân của trường.
Tamara có vẻ là một giáo viên rất nổi tiếng và được lòng học sinh khi được khá nhiều người chào hỏi. Cô ấy cũng vui vẻ đáp lại với một nụ cười.
Hơn nữa, ngoại hình khá ưa nhìn của Raksal cũng rất được chú ý, tôi có thể nghe thấy vài tiếng thì thầm của mấy tên nam sinh bàn luận về nó.
Đi giữa hai bông hồng xinh đẹp khiến tôi cũng cảm thấy tự tin thêm vài phần.
-Đợi chút nhé, tôi sẽ nói chuyện với họ trước.
Đến nơi, Tamara nhanh chân chạy đến quầy lễ tân và bắt chuyện với người đang đứng đó.
Như cô ấy nói, mọi chuyện có vẻ diễn ra vô cùng thuận lợi.
Sau khi Tamara quay lại, tôi và Raksal nhận được một đống giấy tờ với yêu cầu hoàn thành nó, trong đó có cả đơn nhập học.
Tất nhiên, tôi không định viết ra nguồn gốc thật sự của Raksal, vì thế tôi đã dặn cô nàng khai rằng đến từ cùng làng với tôi.
-Cả hai sẽ sống trong kí túc của trường nhé. Với lại cả hai có thể trả tiền phí tuyển sinh ngay bây giờ hoặc sau khi ra trường trả dần cũng được.
-Không thành vấn đề.
Tôi lấy ra một túi tiền to tướng từ trong hành lý rồi quăng lên bàn, nhiêu đây chắc là đủ cho hai chúng tôi rồi.
Tất nhiên đó là số tiền tôi lấy ở chỗ Zerus.
-Wa…nhà hai người thực sự rất giàu đúng không? Ngôi làng tên Ripratos đó, tôi chỉ biết rằng nó nằm sâu trong núi, không ngờ nơi đó lại trù phú như vậy.
-Ừm, chúng tôi có một số chuyện khó nói về việc đó. Nên mong cô đừng hỏi quá nhiều về nó làm gì.
-Vậy à, xin lỗi nhé. Vậy thì, nếu muốn làm Mạo hiểm giả, chắc chắn là cậu sẽ phải tham gia lớp thực chiến rồi.
Nghe đến đó, tôi và Raksal đều tròn mắt nhìn nhau khó hiểu.
-Để tôi giải thích lại. Lớp thực chiến sẽ dạy các cậu cách chiến đấu bằng vũ khí và ma thuật. Nơi đó sẽ giúp học viên có được khả năng chiến đấu vượt qua cả các mạo hiểm giả thông thường.
Nếu tôi muốn sống sót cùng kĩ năng Crossout Saber và Hấp thụ của mình, cách tốt nhất chính là chiến đấu. Vì thế đương nhiên là tôi sẽ phải vào khoa thực chiến rồi.
Còn Raksal thì chỉ chọn khoa đó để được ở gần tôi mà thôi.
Sau khi nhận tiền và giấy tờ, Tamara rời đi một lát trước khi trở lại với hai tấm thẻ và bản đồ trên tay.
-Giờ thì hai người đã có thẻ học viên và có thể tự do đi lại trong trường. Còn đây là bản đồ đến kí túc xá. Mama tổng quản ở đó sẽ giúp cả hai nhận phòng.
Tấm thẻ được in biểu tượng của Học viện cùng tên tôi và Raksal bên trên.
Tôi cảm thấy có chút ma thuật mờ nhạt phủ trên nó. Có lẽ là ma thuật đặc biệt để tránh bị làm giả.
-Đừng ngại hỏi kí túc vể đồng phục và nhu yếu phẩm, họ có cả đó. Nếu có khó khăn nào cứ đến tìm tôi nhé.
-Tôi có thể gặp lại Tamara sao?
-Tất nhiên, tôi cũng là giáo viên của khoa Thực chiến mà. Chúng ta rồi sẽ gặp nhau thôi. Với lại.... giờ đã là học sinh rồi, hãy gọi là Tamara-sensei nhé!!
Tôi mỉm cười trong khi cúi xuống nhìn Tamara, người đang phồng má.
-Tại sao lại phải gọi là Tamara-sensei trong khi nhìn cô còn trẻ con hơn cả tôi nữa?
-Trẻ hơn??Đừng có thô lỗ, năm nay cô 20 tuổi rồi đó, đã là một quý cô rồi đó.
-Hai mươi tuổi sao??
Tamara, người cố vươn lên để xoa đầu tôi, thể hiện sự bề trên, dù nhìn thế nào tôi cũng chỉ thấy cô nàng giống một học sinh sơ trung mà thôi.
Trong lúc tôi đang định nghĩ ra thêm cái gì đó để trêu đùa cô nàng thì…
-Vậy thì, mong cô giúp đỡ nhé. Tamara-chan.
Raksal xen vào với một nụ cười dịu dàng.
Khi cả hai đối mặt nhau, có thể thấy rõ sự chênh lệch về phong thái giữa một cô gái trưởng thành và một cô bé sơ trung.
Tamara dường như lập tức nhận ra điều này và nhìn lên Raksal với ánh mắt đỏ hoe.
-Uwa…..hãy nhớ đó. Lần tới gặp lại, nhất định cô sẽ cao lên thêm 10% cho mà xem.
Nói rồi Tamara-sensei bỏ chạy, để lại tôi và Raksal đứng trơ ra đó.
Cô nàng chỉ cao có 145cm, nên 10% làm tròn xuống thì vẫn là 14cm đó.
-Vậy thì, Vine-sama, kẻ ngáng đường đã bỏ đi rồi, chúng ta cùng đi thăm quan trường nhé.
Bám lấy cánh tay tôi, Raksal nở nụ cười hồn nhiên như thường lệ.
Vừa đi dạo, tôi vừa lựa lời khuyên bảo Raksal.
-Raksal này. Nhờ có Tamara mà chúng ta mới có thể nhập học, vì thế em đừng có gọi cô ấy là kẻ ngáng đường được không?
-Vine-sama lại bênh cô ta sao?
-Nếu đúng vậy thì sao?
-Tamara-chan là một người rất mạnh nếu so với tiêu chuẩn con người, lẽ nào…Vine-sama định tước đoạt luôn cả sức mạnh của cô ta?
Theo phản xạ, tôi vội đưa mắt tránh ánh nhìn tra xét của Raksal vì nó vừa chọc đúng vào thứ tôi đang nghĩ trong đầu.
-Không có ai ở đó đâu Vine-sama….Mau trả lời em đi.
-Ừm, có lẽ là vậy. Cũng như Zerus, anh sẽ không làm gì nếu đối phương không có ý thù địch với anh. Nói tóm lại là điều đó sẽ phụ thuộc vào những gì Tamara sắp làm.
-Nhưng nếu anh tước đoạt sức mạnh của Tamara, anh sẽ thêm cô ấy vào hậu cung sao?
-Cái đó cũng còn tùy. Hiện giờ anh chưa nói trước được…Sao thế?
Nghe xong những gì tôi nói, Raksal rời tay tôi ra và lùi lại một bước với gương mặt cúi gằm.
-Vine-sama…xin hãy tha thứ cho sự ích kỉ của em. Em sợ…Em sợ trái tim của anh sẽ bị kẻ khác cướp mất…
-Trái tim của anh sao?
-Em đã quyết định dành mọi thứ mình có cho Vine-sama. Em chỉ có duy nhất mình anh. Vì vậy…xin anh….
Chưa cho Raksal nói xong, tôi đã bước lên ôm chầm lấy cơ thể mỏng manh đang run rẩy kia.
Nhịp tim của cô ấy, tôi có thể cảm nhận rõ nó trên ngực.
-Đừng lo…
-….
-Trái tim của anh sẽ mãi mãi là của anh. Chẳng kẻ nào có quyền cướp nó đi cả. Em giờ đã là đồng đội của anh. Dù cho trời đất này có đảo lộn, đó sẽ là điều vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu.
-Vine-sama….
Cánh tay của Raksal cũng vòng qua ôm lấy tôi.
Khuôn mặt chúng tôi dần sát lại bên nhau, gần đến mức tôi có thể nhìn rõ hàng mi dài cong vút của cô ấy.
Ánh mắt kia như muốn nuốt chửng ánh nhìn của tôi.
-Xin hãy cho em một ơn huệ. Một bằng chứng, để chứng minh rằng Raksal này đã dành tặng tất cả mọi thứ em có cho Vine-sama.
-Em thật là ích kỉ nhỉ..
Tôi không hiểu lắm ý của Raksal là gì.
Vì thế thay vì trả lời, tôi tiến sát lại và đặt lên đôi môi hồng ngay trước mắt một nụ hôn.
-Ah, phải rồi…
Đang lúc gay cấn, chúng tôi bị một giọng nói quen thuộc vang lên cắt ngang.
-Vine-kun, Raksal-chan, xin lỗi nhé. Bản đồ nãy cô đưa có chút nhầm lẫn, cả hai đều là bản đồ về kí túc xá nam.
Tamara đã đứng đó, nhưng hình như cô nàng chưa thấy gì và cứ thản nhiên giải thích câu chuyện của mình bằng cách mở tấm bản đồ ra.
Raksal, người vừa bị phá ngang, đã đỏ chót từ bao giờ.
-Đây là lối vào, còn đây là cổng ra nhé. HIểu rồi chứ?
Trước câu hỏi thản nhiên của Tamara, Raksal phải mất một lúc mới bình tĩnh lại và đột nhiên nở một nụ cười của kẻ bắt nạt.
-Cảm ơn đã vất vả mang nó tới tận đây cho chúng tôi nhé. Tamara-chan ngoan quá~~
Ngay lập tức, Tamara cứng đờ lại khi một lần nữa bị Raksal đối xử như trẻ con.
-Waaaaaa…Raksal-chan lại đối xử với cô như trẻ con nữa rồi….Waaaaaa
Nhìn Tamara chạy đi với vẻ uất ức và hai hàng nước mắt chảy dài, tôi cũng chỉ biết lắc đầu.
-Đừng trêu người ta nữa…đi thôi nào…