Chương 27: Bí mật của bóng ma
Chương 27:
-Cô vẫn còn ở đó à, đồ quậy phá?
Khi trở về tới phòng, tôi thấy bóng ma hồi sáng vẫn đang nằm trên giường.
-Hm? Oh, về rồi đó à?
-[Trọng lực]
Như thường lệ, tôi lại dùng ma thuật trọng lực để áp chế nó.
-Pugya….t…ta….ta sẽ bị nghiền nát mất….hãy để ta nói xong chuyện này đã….
-Ồn ào quá. Tối nay tôi có khách đó, nên hãy mau chóng biến đi đâu đó đi….ờ…tên là gì ấy nhỉ…mà kệ đi….
-Noisette…ta là con gái của một gia đình Bá tước và là thiên tài nghiên cứu công cụ ma thuật đó.
-Cái đó cô đã bao giờ nói đâu…Mà khoan, cô có phải mới nói là mình nghiên cứu về ma cụ à?
Vừa hay tôi lại đang cần tìm một ma cụ đặc biệt để làm vũ khí như Raksal hay Tamara.
Nếu thực sự cô nàng ma này là một nhà nghiên cứu ma cụ, có lẽ cô ta sẽ có thứ gì đó tôi dùng được.
-Vậy cô có nghiên cứu thứ gì dùng làm vũ khí được không?
Nghe câu hỏi của tôi, Noisette chớp chớp mắt nhìn ngược lại tôi với vẻ tò mò.
-Cậu thực sự hứng thú với những nghiên cứu của ta sao?
-Giờ tôi đang tìm kiếm một thanh kiếm ma thuật thật mạnh. Cô có thứ gì như thế không?
-Kiếm à? Cậu muốn dùng kiếm sao?
Noisette cúi xuống nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân như thẩm định gì đó rồi ngẩng đầu lên một cách dứt khoát.
-Ừm…được đó. Cậu có đủ can đảm để có thể đối diện với ta, ma lực mà cậu tỏa ra cũng khác hẳn người thường. Dù tính cách hơi bị cặn bã chút xíu, nhưng thôi cũng được…
-Cô vừa nói tôi cặn bã sao?
-Cậu…à…không, tên cậu là Vine nhỉ? Vậy hãy nghe cho rõ đây Vine-kun.
Tôi muốn cô ta chú ý vào câu hỏi của tôi một chút, nhưng vì chuyện cô ta sắp nói nghe có vẻ nghiêm trọng hơn nên tôi sẽ lắng nghe đã vậy.
-Ta đúng là đã tạo ra một ma cụ, một thanh kiếm, nó là kiệt tác cả đời của ta, nhưng vì nó quá mạnh mẽ và có thể sữ bị kẻ xấu lợi dụng, nên ta đã phong ấn nó ở một nơi bí mật.
-Thế từ đó đến nay bao lâu rồi?
-Ừm….vì cái kí túc này chỉ mới được dựng lên gần đây….có lẽ là khoảng 70 năm trước.
-Từ thời đó cơ à?
-Ta đã niêm phong thanh kiếm đó, nhưng vẫn muốn chờ ai đó đủ xứng đáng để thử nghiệm thành quả nghiên cứu của mình….
-Nhưng điều ước đó không bao giờ thành sự thật cho tới lúc cô chết, đúng vậy không?
Noisette gật đầu buồn bã trước câu hỏi của tôi.
-Ta đã chết khi còn quá trẻ. Do ma lực trong người còn quá nhiều nên ta đã trở thành một linh hồn không thể tiêu tán từ đó….hơn nữa là trong quá khứ, do quan niệm phân biệt nam nữ, ta đến tận khi kí túc xá nam này được xây dựng mới có thể thấy được sự khác nhau giữa cơ thể nam và nữ, và còn được xem cả mấy tên thanh niên ở đây “bắt sóc bỏ lọ” nữa.
-Cái đó chẳng liên quan gì cả….
Tôi bằng cách nào đó, có thể hiểu cảm giác của cô ấy, nhưng cái đó thì có liên quan gì cơ chứ?
-Ehem, trở lại chuyện chính, đã quá lâu rồi nên ta không còn nhớ cụ thể nó nằm ở đâu, nhưng ta có vẽ bản đồ tới đó và giấu nó ở trong căn phòng này. Lật tấm ván sàn bên dưới giường của cậu lên đi.
Theo lời cô nàng, tôi kéo giường sang một bên rồi dùng sức bẩy cả tấm ván sàn lên.
Ở dưới đó là một cái khoang với một cái hộp bằng kim loại.
-Ta đã giấu tấm bản đồ tới phòng thí nghiệm đó trong cái hộp này. Thanh kiếm đó đang được phong ấn dưới hầm ngầm của nơi đó.
-Cái này thì rõ rồi, nhưng liệu thanh kiếm đó có xứng đáng để chúng tôi tìm kiếm không? Lỡ nó chỉ là rác thì sao? Nó so với cái áo choàng có thể phòng thủ và chiến đấu đa dụng của Tamara liệu có hơn không?
-Cái gì? Cậu mới nói là áo choàng sao? Có phải là cái áo choàng có thể thay đổi hình dạng không?
-Cô biết nó à?
-Đó là một cái áo choàng với khả năng kéo dài, kìm hãm kẻ địch, đồng thời có thể tự làm cứng bản thân và sử dụng như vũ khí. Ta đã từng sáng chế ra nó và bán để kiếm ít tiền.
-Bán kiếm tiền sao?
-Đúng thế, ta bán nó cũng là để có thêm kinh phí cho thanh kiếm. Yên tâm đi, nhất định khi thấy thanh kiếm của ta, cậu sẽ sốc đến lòi cả mắt ra cho xem.
Noisette tự tin khẳng định.
Tôi không biết cái sự tự tin đó tin được bao nhiêu phần, nhưng nó cũng đáng để thử đấy chứ?
-Được đó, tôi sẽ tới kiểm tra vào ngày mai.
-Nhờ cậu nhé….khoan đã, cái gì? Cảm giác đe dọa này là sao?
Noisette đang cười hồn nhiên thì bỗng có dúm lại và bắt đầu run rẩy sợ hãi.
-Cảm giác này…có thứ gì đó rất khủng khiếp đang tới. Xin lỗi nhé…ta té đây…
-Cái gì? Oi….
Ngay sau khi dứt lời, Noisette đã biến mất vào tường.
Không phải cô ta đang bị ràng buộc với nơi này sao? Hoặc là có lẽ cô ta bị giới hạn phạm vi di chuyển trong kí túc xá này.
Cơ mà thứ đe dọa khủng khiếp là gì thế?
Vừa nghĩ vậy, tôi chợt nghe tiếng gõ nhẹ vào cửa chính.
-Vine-sama, là em, Raksal đây. Anh có đó không?
-Oh, là em đó à? Vào đi.
Tôi đáp lại ngắn gọn và xóa tan cái nghi ngại trong đầu…