Chương 34: Trói buộc
Khi chúng tôi về tới thành phố, Miyu đề nghị hai bên chia tay.
-Tham gia vào chuyện này có thể ảnh hưởng tới không chỉ mình mà còn cả hai người sau này, vì thế mình sẽ ở lại đây.
Dù có mang theo Miyu thì tôi cũng sẽ gặp khó khăn khi vừa chiến đấu vừa phải bảo vệ cô ấy, vì thế không cần Miyu mở lời, tôi cũng định sẽ cho cô ấy ở lại đây.
Tuy nhiên, khi về đến trước kí túc xá nam, tôi lại gặp một người khá bất ngờ.
-Zerus? Sao cô quay lại nữa vậy?
Zerus đang đứng trước kí túc xá nam, cứ tưởng cô nàng lại tới gây chuyện nên bước tới hỏi, nhưng đáp lại tôi là một vẻ mặt cực kì nghiêm trọng.
-Ta đã để ý khi dẫn đám quỷ tới đây rồi lại cảm thấy một sự bùng nổ sức mạnh rất bất thường hồi nãy, chuyện đó có liên quan gì đến anh không?
-Sao cứ có rắc rối gì cô cũng đổ cho tôi hết vậy??
Tôi giải thích sơ qua về tình hình cho Zerus, hi vọng là tôi tìm được sự trợ giúp từ cô ấy để gỡ cái lời nguyền kia ra.
Nghe xong, Zerus khẽ nhíu mày.
-Một ma cụ bị nguyền à? Nếu vậy thì khó mà cưỡng chế tháo được, ta cần nói chuyện với kẻ tạo ra nó trước.
-Thật sao? Cô sẽ giúp tôi sao?
Thật là bất thường khi Zerus chịu giúp tôi cái gì đó.
Nhưng có vẻ không như tôi nghĩ vì cô ấy đang lườm tôi chằm chằm.
-Đừng có hiểu lầm. Ngươi lo lắng như vậy cũng sẽ khiến Raksal lo lắng, nên ta muốn giúp cô ấy thôi.
-Zel-chan, cảm ơn cậu rất nhiều~
-Với cái cách mà ngươi đối xử với ta, không đời nào ta sẽ giúp ngươi….
-Được rồi, được rồi, dù thế nào thì chúng ta hãy nhanh lên nào.
Raksal ôm chầm lấy Zerus một cách hạnh phúc.
Nhưng giờ không phải là lúc để vui đùa.
Bằng ma thuật của Zerus, tôi có thể để hai người họ nấp vào bóng của mình và vào trong kí túc xá.
(Nhưng mà, nếu trên thanh kiếm đó có lời nguyền, vậy chẳng phải cái hồn ma kia muốn chơi khăm mình hay sao? Nếu vậy xem ra phải mạnh tay một chút rồi)
Nghĩ vậy, tôi mở cửa phòng mình ra.
-Oh, về rồi đó hả Vine-kun? Muộn quá nhỉ?
Hồn ma Noisette nằm trên giường của tôi ngáp dài.
-[Bão]
-Pugyyaaa….
Chẳng nói chẳng rằng, tôi vung tay sử dụng phép thuật gió ném cô ta bay khỏi giường.
-Tên này, đột nhiên làm gì thế hả?
-À xin lỗi, thói quen ấy mà….
-Sao ngươi có thể làm vậy với một thiên tài như ta chứ….
-Cách nói chuyện của cô cũng gần giống Miyu nhỉ?
Zerus và Raksal hiện ra từ sau bóng của tôi.
Nó khiến Noisette cứ hết nhìn vào hai người họ rồi lại nhìn sang tôi.
-Có chuyện gì mà nhìn mặt mọi người căng thẳng thế? Phải rồi, thanh kiếm thế nào rồi? Quên mất ta chưa nói là ngươi phải mang theo một người có huyết thống nhà Nuage thì mới mở được cửa vào của căn phòng đó.
-Cái đó may mắn là chúng tôi đã giải quyết được, nhưng lại có một vấn đề khác. Người rút thanh kiếm đó ra đã bị mất kiểm soát và không buông nó ra nữa. Nói mau, cô đã đặt loại lời nguyền nào lên thanh kiếm đó?
-Lời nguyền à….hừm…oh, nhớ rồi, ta nhớ là mình có thiết lập một vài thứ để bảo vệ thanh kiếm…
Chống cằm suy nghĩ một lát, Noisette chợt mở mắt như nhớ ra gì đó.
-Phải rồi, vì thanh kiếm đó không nên bị lạm dụng vào mục đích xấu, nên ta đã đặt vào đó một lời nguyền: những người thấp hơn hoặc bằng level 50, nếu nắm lấy nó sẽ trở nên điên loạn và không thể buông được thanh kiếm ra.
-Là vậy sao?
-Fufu, thấy ta siêu hông? Rõ ràng ở đây chỉ có mỗi Vine-kun là có cấp độ cao nhất, nên ta đã nói với cậu ấy đó…
Tôi vô thức thở dài ngán ngẩm trước bóng ma đang vênh mặt tự hào kia.
Khổ thật, nếu đạt lv51 thì Tamara đã không bị kẹt với nó rồi(Tamara hiện đang vừa đúng lv50 nên vẫn bị dính lời nguyền).
Xem ra tôi không thể đổ lỗi cho Noisette về chuyện này rồi.
-Vậy đến khi nào thì lời nguyền sẽ được hóa giải?
-Tiếc là ta không biết…
-Cái gì??
-Vì là một cái bẫy để chống thanh kiếm bị lạm dụng nên nó không dễ dàng gì có thể giải quyết được. Phải rồi, còn một điều nữa, thanh kiếm đó sẽ tiêu tốn sinh lực của chủ nhân để kích hoạt những đòn tấn công mạnh mẽ. Khi sinh lực của kẻ giữ kiếm cạn sạch thì lời nguyền sẽ tự chấm dứt, nhưng nó cũng đồng nghĩa với cái chết.
-Chết sao…
Thông tin này cũng mới nữa.
Hiện tại, với chỉ số của mình cùng cấp độ vượt trội, tôi có thể dễ dàng xử lý thanh kiếm kia và việc nó tiêu tốn chỉ số sinh lực cũng không đáng lo.
Vấn đề là Tamara hiện tại không mạnh như tôi.
-Dù sao thì, thanh kiếm đó cuối cùng cũng được sử dụng bởi ai đó. Mong ước cuối cùng của ta đã được thực hiện rồi, ta không còn nuối tiếc gì thế giới này nữa~
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì Noisette đã từ từ bay lên với một nụ cười mãn nguyện.
-Cảm ơn cậu, Vine-kun. Dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng ta rất vui vì đã được gặp cậu.
Cơ thể của Noisette từ từ bay lên, như thể cô ta đang chuẩn bị siêu thoát vậy.
-[Trọng lực]
-Geeahh….
Bằng ma thuật trọng lực quen thuộc, tôi đè bóng ma kia xuống sát mặt sàn.
Rồi tôi tiến lên trước cô ta, cúi xuống nhìn bằng ánh mắt bực bội.
-Cảm ơn cái quần què. Những gì cô nói chưa giải quyết được vấn đề gì cả. Tôi sẽ không cho cô siêu thoát mà không chịu trách nhiệm về mấy thứ rắc rối mà mình gây ra đâu.
-Uee….ta….ta không biết thật mà….ngươi không biết đọc bầu không khí hay sao vậy??
-Cô cũng có lỗi trong vụ này vì đã không lưu ý tôi mấy cái quan trọng mà mình biết rõ đó. Nếu cô không muốn vĩnh viễn không thể siêu thoát thì mau chỉ chúng tôi cách phá lời nguyền.
Trước sự đe dọa của tôi, Noisette co dúm lại, mặt cắt chẳng còn một giọt máu, dù cô ta chỉ là một hồn ma, nhưng nhìn cũng giống kiểu như thế.
-Cho…chờ đã…đúng rồi, có một cách khác để phá bỏ lời nguyền.
-Nói mau.
-Lời nguyền của thanh kiếm đó không phải là “không thể buông kiếm” mà là “không thể tự buông kiếm”. Vì thế nên thanh kiếm đó sẽ không thể lấy ra bằng những yếu tố ngoại lực.
-Ừm, cũng đúng, nếu cô ấy không muốn thì chẳng thể lấy được nó ra. Nhưng vậy thì sao?
-Vì thế, nếu muốn làm cô ta buông kiếm, cậu phải đưa cô ta trở lại trạng thái tỉnh táo để cô ấy chủ động buông thanh kiếm ra.
-Nhưng làm thế nào?
-Làm cho cô ta cảm thấy xấu hổ một cách khủng khiếp.
Tôi nhíu mày trước ý kiến đó của Noisette.
-Huh, đó là sự thật đó. Đừng nhìn ta như vậy. Nếu cô ta rơi vào trạng thái xấu hổ và hoảng loạn, sự tỉnh táo sẽ tạm thời trở lại một lát.
-Xấu hổ và hoảng loạn à….
Chống cằm suy nghĩ, tôi lẩm nhẩm lại những gì cô ta vừa nói.
-Không được sao? Nhưng ta đã nói hết những gì ta biết rồi…nên là tha cho ta đi.
-Không, rất được là khác, tôi là chuyên gia trong việc này mà. Chỉ là tôi đang nghĩ xem làm nhục đến mức nào thì được thôi.
-Eh…..
Ánh mắt tuyệt vọng của Noisette sáng bừng lên như trúng độc đắc.
Còn Zerus đằng sau tôi thì lẩm bẩm gì đó với vẻ mặt khinh miệt.
-Hết cách rồi, dù biết làm nhục phụ nữ là không hay, nhưng chuyện này có liên quan trực tiếp đến tính mạng của Tamara. Thú thực là tôi cũng không muốn làm đâu, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
-Khuôn mặt của ngươi giống một kẻ nói dối hơn đấy.
Tôi lấy ra một cái cớ làm hình thức, nhưng Zerus lập tức phản bác lại.
Còn Raksal vẫn luôn tin tôi vô điều kiện nên gật đầu với ánh mắt long lanh.
Dù sao thì đã có giải pháp rồi thì nhanh chóng thực hiện thôi.
-Xin lỗi vì ta không thể giúp được gì nữa ở đây. Ta đi đây.
Noisette vẫy tay chào chúng tôi.
-Ủa không phải là một lời chia tay mùi mẫn như hồi nãy nữa à? Cô sắp siêu thoát cơ mà?
-Hm? Không có đâu, ta chỉ vắng mặt khoảng ba ngày thôi. Để cậu thui thủi một mình ta lại không nỡ~
-Haaa…làm như là tôi sẽ buồn ấy. Còn cô, hãy thử siêu thoát lên thiên đàng đi, ở đó dễ chịu hơn dưới này nhiều đó
-Hm? Sao ngươi biết? Cách ngươi nói cứ như kiểu đã từng trải qua nó vậy?
-Giải thích để sau đi…
Nói xong, tôi quay gót rời khỏi phòng, Raksal và Zerus cũng trốn vào bóng của tôi theo sau.
-Tạm biệt….ước gì ta có thể gặp lại cậu, Vine-kun.
Ngay trước khi cánh cửa sau lưng đóng lại, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm như vậy văng vẳng bên tai mình.