Chương 37: Ngực nảy ▲
Khi đến được địa điểm vắng vẻ mà tôi mong muốn, tôi bảo Raksal và Zerus tạm lánh đi để mình tôi ở lại chờ Tamara.
Sớm thôi, cô ấy sẽ tới đây.
Có lẽ vì cũng ý thức được việc đang ở trong khu vực có người qua lại, nên vừa chạy, Tamara vừa phải dùng tay giữ lấy váy của mình một cách khổ sở. Nhìn cô ấy vất vả như vậy tôi cũng thấy có chút áy náy.
-Haa…haaa…Cậu đang làm cái gì vậy…Vine-kun?
-Cuối cùng chúng ta cũng có thể nói chuyện, Tamara-san, cô nhớ được những gì từ sau khi cầm thanh kiếm lên?
-….tất cả đều rất rời rạc và mơ hồ…nhưng tôi nhớ được một điều là phải cố gắng đánh bại cậu…
-Tôi sẽ nhắc lại lần nữa, thanh kiếm đó vô cùng nguy hiểm. Mỗi khi cô dùng nó, sinh lực sẽ bị tiêu hao. Vì thế, nhân lúc còn đang tỉnh táo, hãy vứt bỏ nó đi.
-Tôi không thể buông nó được. Vì có liên quan tới quỷ tộc, nên tôi phải ngăn cậu lại, dù có phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Thay vì buông kiếm, Tamara càng nắm chặt nó hơn.
-Đây là điều ít nhất tôi có thể làm với tư cách là giáo viên của cậu…dù chỉ là trong vài ngày…
-Tiếc thật…nhưng câu trả lời đó cũng không nằm ngoài mong đợi của tôi.
Tamara tiến lên với thanh kiếm của mình, còn tôi chỉ đứng yên đó.
Khoảnh khắc thanh kiếm vung lên và Tamara bước vào phạm vi, tôi giơ tay khai triển kĩ năng độc nhất của riêng mình.
-[Crossout Saber]
Cùng lúc thanh kiếm chém xuống, toàn bộ quần áo của Tamara cũng bay đi, chỉ còn lại chiếc áo choàng ma cụ.
-Eh?
Tamara vội ôm lấy bộ ngực vừa được giải thoát đang nảy tưng tưng của mình, đồng thời sử dụng chiếc áo choàng còn lại để che đậy cơ thể của mình.
Có vẻ Raksal đã dùng kĩ năng của mình từ xa và toàn bộ bộ đồ mà Tamara đã mặc đều bị cô ấy lấy lại.
-V…Vine-kun…cái kĩ năng đó là gì??
-Như cô thấy đó, chỉ đơn thuần là một kĩ năng lột đồ mà thôi. Cơ mà…
Tôi nhìn Tamara một lượt từ đầu đến chân.
Cơ thể nhỏ nhắn đang được che dưới chiếc áo choàng quấn quanh cơ thể, nhưng những đường cong chết người vẫn nổi bật lên trên.
Hình ảnh trước mặt khiến tôi bỗng nổi lên một suy nghĩ đen tối.
-Có vẻ cách này hiệu quả đó nhỉ?
-Đ….đừng có đùa…
Tamara giơ cánh tay cầm kiếm khỏi áo choàng để định chém tôi một nhát nữa.
Nhưng với chỉ số cao hơn vượt trội của mình, tôi dễ dàng tóm được cổ tay cô ấy.
-Bắt được rồi nhé, sensei~
-U…đ…đồ ngốc…thả tôi ra…
Tamara mở chiếc áo choàng ra, cố gắng biến nó thành nắm đấm để chống lại tôi, nhưng../..
-Tôi có thể nhìn thấy tất cả đó.
-EH….
Nghe tôi thì thầm, Tamara đỏ lựng cả mặt, vội lấy tay che ngực bằng cánh tay còn tự do và khép chân lại.
-V…Vine-kun…chỉ có một mình ở đây….nên bị thấy chút cũng k…không sao hết…
-Ai nói là chỉ có một mình tôi? Dù đây là một nơi vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là không có ai đi ngang qua….Oh, mới nhắc…
Đúng lúc đó, có tiếng bước chân của ai đó đến gần.
Đôi vai nhỏ bé của Tamara giật thót một cái rồi bắt đầu run rẩy với vẻ sợ hãi và xấu hổ.
-K…không thể nào…đợi đã, Vine-kun…Nếu ai đó trông thấy chúng ta lúc này…
-Oh, phải rồi nhỉ, sẽ là một vấn đề rất lớn nếu ai đó nhìn thấy cô lúc này. Tamara-sensei mà ai cũng ngưỡng mộ, người anh hùng và một giáo viên đáng kính lại đang khỏa thân như một tên biến thái giữa thành phố vào lúc đêm vắng như thế này….
-Không….không….thả ra…Vine-kun…
Mặc cho Tamara nửa cầu xin nửa khóc lóc, tôi kéo cổ tay cô nàng ẩn vào bóng tối của một tòa nhà gần đó.
Rất khó để bị nhìn thấy vì đang là buổi tối, nhưng nếu ai đó tới đủ gần và nhìn kĩ thì họ hoàn toàn có thể thấy. Một vị trí tốt đó.
Cuối cùng thì bước chân cũng tới đủ gần.
Nhìn vào người đó, tôi có chút kinh ngạc.
-Dám đi lại ngoài học viện vào giờ này, đám học sinh ngỗ ngược đó, ta phải dạy dỗ thật nghiêm mới được.
Đó là Domina-sensei với chiếc đèn nhỏ trên tay đang tự lẩm bẩm.
-!!!!
Dường như Tamara cũng rất sợ hãi vì sự xuất hiện bất ngờ của người bạn đồng nghiệp thân quen.
Với tôi, đó là một cơ hội tuyệt vời, tận dụng khoảng trống, tôi đưa bàn tay còn lại rờ nhẹ lên bờ mông nhỏ nhắn, mịn màng của Tamara.
-Ah….
Bị kích thích bất ngờ, Tamara giật nảy người và khẽ rên một tiếng.
Tất nhiên, tiếng rên đó nào có thể thoát khỏi sự chú ý của Domina-sensei.
-Hm? AI đó?
Với vẻ mặt nghi ngờ, Domina-sensei tiến lại trong khi giơ chiếc đèn lồng lên trước.
Tamara cố gắng vùng vẫy bỏ chạy, nhưng do đang bị tôi ép vào tường và tóm lấy cổ tay nên hoàn toàn bất lực.
Luồn tay xuống dưới chiếc áo choàng, tôi nhẹ nhàng xoa dọc theo sống lưng cô nàng.
-Hm….hya…..~
Tamara cắn môi và cố gắng kìm giọng, nhưng hoàn toàn bất lực.
Tôi mỉm cười thích thú và lại đưa tay lên cao hơn, nhắm vào bộ ngực đang thả rông kia.
-Eh…hyah~~
Không thể giữ được nữa, Tamara khẽ rên lớn lên một tiếng.
Nhờ vào [Thấu tâm], tôi xác định được vùng ngực chính là điểm kích thích của cô nàng và chủ động tấn công vào đó.
Với âm thanh đó, Domina càng tiếp cận gần chúng tôi hơn với ánh mắt nghi hoặc.
-Tiếng rên đó….Không lẽ có kẻ nào đó đang làm trò biến thái ở đây?
Domina tiến lại gần hơn cùng gương mặt giận dữ. Hẳn là cô ấy không ngờ rằng chính người bạn đồng nghiệp của mình lại đang là tác giả của những âm thanh dâm dục kia.
Tôi tiếp tục tấn công mạnh hơn bộ ngực trù phú kia, rõ ràng là dù có bị phát hiện thì người gặp vấn đề lớn hơn không phải là tôi.
-Ah….ah….hyah…..
Phải dùng đến cả bàn tay còn tự do để bịt miệng mình, nhưng Tamara vẫn không ngừng rỉ ra những âm thanh dâm dục trong khi lắc đầu với đôi mắt cầu xin.
Tuy nhiên mỗi lần bộ ngực nhạy cảm bị tấn công, cơ thể bên dưới lại càng phản ứng mạnh hơn.
Ánh sáng của chiếc đèn lồng ngày một tới gần….
*Choang*
-Hm? Chuyện gì nữa?
Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng thứ gì đó đổ vỡ vọng lại từ xa.
-Muh…có chuyện rồi…Tch, không có thời gian để lo cho mấy chuyện thiếu đứng đắn này nữa..
Domina lập tức chuyển hướng sự quan tâm của mình, quay gót chạy theo hướng âm thanh đó.
Vậy là danh dự của Tamara đã được bảo vệ.
-Oi. Tamara….Tamara…
Tamara dường như đã đạt tới giới hạn chịu đựng, dựa vào tường thở dốc với cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Thanh kiếm kia cũng tự rời khỏi lòng bàn tay.
Bằng chứng cho thấy ý thức cô ấy đã hoàn toàn bay đi.