Chương 20: Alfred Hitchcock nói lời cuối
Alfred Hitchcock mỉm cười với ba thám tử trẻ đang ngồi trước bàn làm việc của ông.
- Vậy là cuối cùng các cậu đã tìm ra kho báu Chumash trong "con mắt của trời". Đại Não đã nói đúng sự thật, vậy mà vẫn lừa được mọi người suốt gần hai thế kỉ.
- Không ai nghĩ ông ta nói thật, Hanibal nhấn mạnh.
- Cho đến khi các cậu lo vụ này! Vậy là tên Harris và đồng bọn sẽ có nhiều thời gian để hối tiếc về âm mưu bất chính của chúng.
- Và khi chúng chịu xong hình phạt ở Hoa Kỳ, chúng còn phải gặp cảnh sát Úc nữa, Bob nói rõ.
- Có thể nói là tương lai của chúng không được rực rỡ lắm, ông Hitchcock cười nói. Chúng có khai hết sự thật không?
- Hắn đã thú nhận, Bob nói tiếp. Thậm chí cả chuyện chúng sẽ làm gì mấy cậu bé sau khi xong việc. Khi mấy cậu bé da đỏ lấy vàng ra xong, chúng sẽ gửi các bạn ấy sang tuốt thế giới bên kia, nơi các bạn không thể tố cáo chúng. Hắn nghĩ là sẽ không ai thèm bận tâm đến các cậu bé, thử nghĩ xem, chỉ là vài cậu bé da đỏ ở một làng hẻo lánh.
Ông Hitchcock nhíu mày.
- Đúng là một kẻ đáng ghê tởm! Các bạn trẻ ạ, cũng may là các bạn đã chấm dứt con đường tội lỗi của hắn.
- Tuy nhiên, đến lượt Hanibal nói, em của Natches và Nanika là Victorio hiểu được một chút tiếng Anh. Em nghe thấy chúng bàn bạc và hiểu rằng nguy hiểm đang đe dọa các bạn và chính em. Nên em vứt bức thư qua cửa sổ xe mà chúng chở em đi. Cũng may mà có người nhặt được và bỏ bưu điện.
- À sự may rủi, ông Hitchcock thở dài. Không nên coi thường sự may rủi! Các bạn trẻ ơi, ta sẽ không bao giờ biết được ai là người đã nhặt lá thư và bỏ bưu điện. Nhưng không có người đó thì các cậu bé đã không có ngày về rồi!
- Dạ đúng thưa bác, Hanibal đồng tình.
- Nhưng tôi thắc mắc một điều, cậu à, dường như Harris chờ hơi lâu mới đi chiếm đoạt kho báu.
- Dạ đúng, hắn muốn hành động bình yên và hết sức bí mật. Vì vậy hắn đã âm mưu bố trí cho Ted và bà Sandow đi xa, để hắn được rảnh tay. Hắn định mời cả hai đi San Francisco dự một hội nghị ăn chay vào đúng ngày tụi cháu tìm thấy cái bùa. Hai bà cháu mà đi khỏi nhà, hắn đã chiếm được kho báu, tống các em nhỏ Yaquali đi và tẩu thoát bằng chiếc máy bay hắn đã thuê sẵn. Nếu kế hoạch diễn ra đúng như hắn mong muốn thì sẽ không ai biết được kho báu Chumash đã được phát hiện. Người ta chỉ nhận thấy là ông Harris đã mất tích trong khi ông đang sống yên bình cho đến hết đời ở Nam Mỹ.
Peter kể tiếp:
- Nhưng xui cho cả bọn là ngày hôm đó, cậu bé Victorio trốn được. Cậu bé đi lang thang trong khu vườn nhà Sandow, rồi đến gần biệt thự, cậu bé nhìn cửa sổ và thấy cái bùa trong thư viện. Cậu bé lấy trộm vì nghĩ rằng cái bùa bằng vàng có thể giúp ích cho mình.
- Sau đó, Bob nói tiếp, cậu bé phát hiện chỗ trống bên trong và nhét thư kêu cứu vô đó.
- Rồi cậu bé tội nghiệp bị bắt lại, Peter nói. Và kêu cứu như Bob và cháu nghe được.
Victorio hi vọng hai anh trai mình sẽ tìm thấy tờ giấy kêu cứu nhưng tờ giấy lại rơi vào tay bọn cháu.
- Và thế là may mắn! ông Hitchcock nói, bởi vì các cậu đã giải ra vụ bí ẩn.
- Hai cái bùa chứng minh rằng kho báu có thật, Hanibal giải thích. Natches đã lấy lại từ tay tụi cháu cái bùa thứ nhất vì nghĩ là Victorio gửi. Còn về cái thứ nhì thì cháu bị Ông Harris lừa.
- Bằng cách nào?
- Hắn làm cho cháu tin rằng anh Ted là thủ phạm và hai cái bùa đều là chỉ dẫn đến kho báu. Điều này đã ngăn cản không cho cháu nhìn thấy sự thật. Ông Harris đã khuyến khích cháu tin vào điều mà cháu tưởng thật.
- Cho một sự kiện chưa được chứng minh là có thật, đúng là một sai lầm nghiêm trọng của thám tử, ông Hitchcock thừa nhận. Cũng may là cậu đã gỡ lại rất nhanh. Này, Hanibal, làm sao cậu đoán ra cái bóng cười là một con kookaburra... khiến cậu suy nghĩ rằng Harris là người gốc Úc ?
- Thưa bác, thoạt đầu cháu nghĩ chính anh Ted là cái bóng. Rồi cháu nhớ lại rằng không nhất thiết mọi giọng anh đều là của Anh Quốc. Ngoài ra tiếng cười đó không giống người lắm, rồi cháu nhớ đến một chuyện của Edgar Poe: hai vụ giết người ở đường Morgue và...
- Trong chuyện đó không ai nhất trí với ai về ngôn ngữ mà tên sát nhân vô hình sử dụng... bởi vì tên sát nhân chính là một con khỉ không nói tiếng người.
- Dạ đúng thưa bác. Cháu tự nhủ tiếng cười được mỗi người mô tả khác nhau, không ai giống ai, rất có thể là của một con thú... một con thú mà cháu nhớ là ở Châu Úc.
- Hanibal cậu giỏi lắm. Ôi! Phải chi tôi được ngắm kho báu Chumash dưới đáy hang.
- Tụi cháu có mang mẫu cho bác xem. Bob vừa nói vừa đặt lên bàn cái ly óng ánh bằng vàng. Bà Sandow kính biếu bác đấy ạ!
- Tôi sẽ viết thư cám ơn bà ấy. Món này sẽ làm phong phú thêm bộ sưu tập những kỉ niệm cụ thể từ những chiến công của các cậu. À mà kho báu thuộc về ai? Về bà Sandow à?
- Dạ chỉ một phần thôi ạ. Dường như phần còn lại sẽ thuộc về nhà nước. Các viện bảo tàng sẽ nhận được vài món. Cháu nghĩ người Yaquali cũng phải được nhận phần thưởng, như vậy mới công bằng!
- Vậy là nhờ các cậu, thêm một vụ bí ẩn nữa được làm sáng tỏ. Mà một phần nào đó thì vụ bí ẩn này là đầu voi đuôi chuột.
- Đầu voi đuôi chuột hả bác? Hanibal ngạc nhiên phản đối.
Ánh mắt nhà đạo diễn long lanh tinh nghịch.
- Thì ở cuối bản báo cáo của các cậu không có nhắc gì đến Skinny Norris hết, có phải cậu này đã khôn khéo thoát khỏi cảnh khó xử?
Ba Thám Tử trẻ mỉm cười cùng lúc.
- Dạ thưa bác, tên này sẽ không thoát được tụi cháu đâu, Hanibal cam đoan, tụi cháu sẽ chăm lo đến hắn.
Và giọng Hanibal đầy đe dọa đến nỗi, nếu nghe được, có lẽ Skinny sẽ rùng mình.