Chương 1300: Lựa chọn
Chương 1300: Lựa chọn
Trong sa mạc rộng lớn, cuồng phong gào thét, cát vàng tràn ngập, vô số gương mặt tái nhợt trong liên quân cường giả nhìn lên băng kính cực lớn trên bầu trời, bên trong băng kính mặc dù phong ấn vẫn tồn tại như trước, chỉ có điều đạo quang ảnh cổ xưa đã biến mất không còn, hiển nhiên, trận pháp cũng theo quang ảnh tiêu tán mà trở nên suy yếu.
Mà loại phong ấn đã bị hủy đi trung tâm, còn có thể ngăn cản được Dị Ma Hoàng đã thoát khỏi phong ấn sao?
Nếu như đến lúc phong ấn vị diện bị phá, Dị Ma Hoàng lại lần nữa hàng lâm, còn ai có thể ngăn được hắn?
Sắc mặt vô số người tái nhợt, trong mắt tràn ngập bi thương, đây chẳng lẽ là kết quả mà bọn hắn cố gắng thực hiện sao?
Trên không trung, đám người Sinh Tử chi chủ nhìn thoáng qua một màn này cũng thầm than một tiếng, sau đó bọn hắn lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đạo thân ảnh nhỏ nhắn trên bầu trời, nàng lăng không mà đứng, tóc dài óng ánh bay phấp phới, loại cục diện này nếu như còn có thể thay đổi, chỉ e cũng chỉ có nàng làm được mà thôi.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của đám người Sinh Tử chi chủ, vô số cường giả trong liên quân cũng bắt đầu dời ánh mắt đi, cuối cùng tập trung lên người Ứng Hoan Hoan, trong lời nói trước khi Phù Tổ tiêu tán lưu lại, có thể thay đổi cục diện cuối cùng này, chỉ có Băng Chủ trong truyền thuyết mà thôi.
Sinh linh trong thiên địa có thể không chịu sự chà đạp của Dị ma, có lẽ, cũng chỉ có nàng mới có năng lực nghịch chuyển.
Lâm Động nhìn thoáng qua vô số đạo ánh mắt trong thiên địa tập trung vào Ứng Hoan Hoan, trong những ánh mắt đó tràn đầy chờ mong, tuyệt vọng, và một vài tia sáng.
Chỉ có điều, loại chờ mong cuối cùng ngưng tụ cùng một chỗ, phảng phất như tạo thành một loại áp bách vô hình, những áp bách này giống như một tòa núi lớn đặt lên đôi vai nhu nhược kia.
Lâm Động nhìn đạo thân ảnh lăng không mà đứng, trong lòng xẹt qua một tia đau lòng, chợt cắn răng quay đầu đi.
Trên không trung, dưới sự chăm chú của vô số ánh mắt chờ mong, Ứng Hoan Hoan cuối cùng chậm rãi cúi đầu, nàng cũng không nhìn về phía những người xem nàng như chúa cứu thế, chỉ đưa mắt nhìn về phía thân ảnh Lâm Động.
Lâm Động nhìn về phía phương xa, phảng phất như không phát hiện ra.
Ánh mắt của nàng cũng không có dấu hiệu chuyển đi, vì vậy vô số đạo ánh mắt trong thiên địa cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Động, không hiểu giữa bọn họ có quan hệ gì.
Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu, cuối cùng Lâm Động nhếch miệng, quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng Ứng Hoan Hoan, đôi mắt lấp lánh tinh quang của nàng lẳng lặng nhìn hắn, trong đóp hảng phất như chứa một loại tình cảm cực kỳ phức tạp.
Thế nhưng, khi Lâm Động nhìn thấy ánh mắt này của nàng, trong lòng lại xẹt qua một tia bất an.
- Dị Ma Hoàng quả thật đã phá vỡ phong ấn, lúc này đang ở bên ngoài khe nứt vị diện như hổ đói rình mồi, chỉ có điều có phong ấn sư phó lưu lại, cho dù là Dị Ma Hoàng muốn chân chính phá hư cũng phải mất một năm nữa.
Thanh âm của Ứng Hoan Hoan từ trên trời truyền ra, khiến người ta có chút kinh hỉ, lại có chút ưu sầu.
Hỉ là vì bọn hắn vẫn còn một năm, lo là sau khi sống qua một năm này sẽ như thế nào?
- Bây giờ liên quân đã không còn bao nhiên tác dụng, muốn chân chính thoát được trận đồ sát một năm sau, chúng ta chỉ có một biện pháp.
Đôi mắt đẹp của Ứng Hoan Hoan rũ xuống, nói khẽ:
- Đó chính là khiến một vị Phù Tổ khác ra đời.
Vô số cường giả á khẩu không nói nên lời, ai cũng biết nếu như có vị Phù Tổ thứ hai, kiếp nạn sẽ tránh được, nhưng, cảnh giới Phù Tổ, há có thể nói đạt là đạt được sao?
Lâm Động nhìn chăm chú Ứng Hoan Hoan, bất an trong lòng ngày càng dày đặc.
- Sau đây, ta sẽ điều động tất cả lực lượng trong thiên địa này, liên hợp với Viễn Cổ chi chủ, tám đại Tổ Phù, chín đại thần vật…
Bàn tay ngọc của Ứng Hoan Hoan đột nhiên bóp chặt, bên trong âm thanh lạnh như băng có một tia lăng lệ.
- Giúp ta thành Tổ!
Xôn xao… xôn xao…
Trong liên quân, lập tức bộc phát tiếng xôn xao kinh thiên, mỗi đạo ánh mắt đều tràn đầy khiếp sợ nồng đậm, nhưng sau đó, vẻ mặt bắt đầu trở nên cuồng hỉ, nếu như Ứng Hoan Hoan thật sự có thể tiến vào cảnh giới Tổ trong truyền thuyết, vậy bọn họ há chẳng phải có được vị Phù Tổ thứ hai sao?
Đám người Sinh Tử chi chủ cũng có chút chấn động nhìn Ứng Hoan Hoan, nàng, rốt cuộc muốn dùng loại lực lượng này để trùng kích Tổ cảnh sao?
- Trùng kích Tổ cảnh…
Lâm Động cũng bị lời nói của Ứng Hoan Hoan khiến cho chấn động, nội tâm dậy sóng, một hồi sau mới dần bình tĩnh trở lại, hắn cắn răng nói:
- Ngươi trùng kích Tổ cảnh, có bao nhiêu nắm chắc thành công? Nếu như thất bại, ngươi sẽ thế nào?
Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, nói:
- Ba thành nắm chắc, nếu như thất bại… Luân Hồi phá toái, triệt để vẫn lạc.
Trong sa mạc rộng lớn, sự cuồng hỉ nhất thời trì trệ, ba thành nắm chắc? Thấp như vậy sao? Vô số cường giả hai mặt nhìn nhau, chợt cười khổ một tiếng, như vậy thì hi vọng quá xa vời rồi, Tổ cảnh không phải dễ dàng tiến vào, cho dù mạnh như Băng Chủ cũng chỉ có xác xuất thành công thấp như vậy…
Hơn nữa, hậu quả thất bại cũng thật đáng sợ a…
Lâm Động nhìn chằm chằm Ứng Hoan Hoan, kết quả này xem như nằm trong dự liệu của hắn, chỉ có điều hắn vẫn cảm thấy có chút không đúng, bởi vậy do dự một chút, lại hỏi:
- Nếu thành công thì sao?
Cặp đồng tử của Ứng Hoan Hoan thoáng co rụt, nói:
- Thành công là thành công thôi, còn có câu hỏi nào tốt hơn không?
- Sinh Tử chi chủ, xin hỏi lời nàng nói có thật không?
Lâm Động nhìn về phía đám người Sinh Tử chi chủ, đám người có chút do dự, thầm thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu sư muội, lúc này cũng không cần dấu diếm hắn nữa, ngươi muốn trùng kích Tổ cảnh, nếu như thất bại, tự nhiên Luân Hồi phá toái, ngược lại thành công, chỉ e ngươi cũng sẽ triệt để đóng băng tất cả tình cảm, sư phó lúc trước từng nói, ngươi sẽ không giống như người thường nữa.
- Quả nhiên.
Lâm Động không nhịn được bóp chặt hai tay, trong mắt xẹt qua một tia lửa giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Ứng Hoan Hoan, cười lạnh nói:
- Thật đúng là xả thân đại nghĩa a.
Nói như vậy, bất luận là thành công hay thất bại thì cũng không có kết quả tốt gì, nữ nhân này, đến cùng là muốn thế nào?
Ứng Hoan Hoan nhìn ánh mắt tràn đầy lửa giận của Lâm Động, không hề lùi bước chút nào, nhìn thẳng hắn, trong mắt có một tia kiên định không thể thay đổi.
Nhìn nhau chốc lát, thần sắc Lâm Động đột nhiên trở nên hòa hoãn một chút, hắn có thể nhìn thấy ẩn tàng đằng sau sự kiên định chính là sự bất đắc dĩ và bàng hoàng, cho nên mới nói khẽ:
- Có thể đổi người không?
- Còn có nhân tuyển tốt hơn ta?
Đôi lông mày loan nguyệt của Ứng Hoan Hoan nhướng lên, kiêu ngạo nói.
- Ta bây giờ có lẽ cũng không kém chút nào a?
Lâm Động cắn răng nói.
Đích xác, hắn hiện nay cũng đã bước chân vào Thần Cung cảnh, thực lực có lẽ so với Ứng Hoan Hoan thì yếu hơn một chút, nhưng tuyệt đối không yếu hơn các Viễn Cổ chi chủ khác.
- Không được!
Ứng Hoan Hoan không chút do dự từ chối.
- Ngươi!
Lâm Động giận dữ quát:
- Ngươi cứ như vậy muốn làm chúa cứu thế?
- Đây là sứ mạng của ta.
Ứng Hoan Hoan khẽ nói.
Lâm Động siệt chặt hai nắm quyền, thân thể run nhẹ, nhìn chằm chằm Ứng Hoan Hoan, sau đó đột nhiên hít sâu một hơi, thần sắc trở nên cô đơn, thanh âm có chút khàn khàn nói:
- Đây chính là lựa chọn của ngươi sao?
Rõ ràng ta bây giờ đã có tư cách đó, tại sao ngươi vẫn khư khư cố chấp?
Ứng Hoan Hoan nhìn vẻ cô đơn của Lâm Động, bàn tay ngọc cũng không nhịn được mà bóp chặt, chợt cắn răng, chậm rãi gật đầu.
Lâm Động cười nhạt một tiếng, trong nụ cười không dấu được sự mỏi mệt, thần sắc cũng trở nên hờ hững, nói:
- Vậy thì chúc ngươi thành công.
Dứt lời, hắn liền quay người muốn rời đi.
- Đợi chút, trùng kích cuối cùng còn cần lực lượng của Tổ Phù và Tổ Thạch, ta hi vọng ngươi có thể khống chế bọn chúng giúp ta.
Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động quay người đi, trái tim băng lạnh có chút chua xót, chỉ có điều vẫn bị nàng mạnh mẽ áp chế, chỉ nghe nàng mở miệng nói.
Thân thể Lâm Động hơi khựng lại, hắn xoay người lại, mệt mỏi nhìn Ứng Hoan Hoan, nhìn ánh mắt của hắn, cho dù là Ứng Hoan Hoan lúc này cũng có chút không dám nhìn thẳng, đôi mắt chợt nóng lên.
- Có thể hỏi ngươi một chuyện cuối cùng không?
- Hỏi đi.
Lâm Động siết chặt tay, nhìn chằm chằm Ứng Hoan Hoan, thốt ra từng chữ một:
- Ngươi bây giờ,đến cùng là Băng Chủ hay là Ứng Hoan Hoan?
Ứng Hoan Hoan liền trầm mặc.
Vô số cường giả trong liên quân nhìn hai người, hiển nhiên cũng phát hiện quan hệ phức tạp giữa hai người, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì.
Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan trầm mặc không nói, dường như đã hiểu ra, cười nhạt một tiếng, nói:
- Cũng được, để nàng trong lòng ta vậy, đa tạ.
Nói xong, bàn tay hắn nhấc lên, ba đạo phù văn cổ xưa từ trong thể nội bắn ra, sau đó bay về phía Ứng Hoan Hoan, đầu ngón tay Lâm Động xẹt qua một vết máu, cách không vung lên.
Vết máu xẹt qua, ba đạo phù văn cổ xưa đột nhiên run lên kịch liệt, mơ hồ phát ra tiếng vù vù, một loại tình cảm không bỏ tràn ngập xuất ra.
Khục…
Lâm Động che miệng ho khan một tiếng, khóe miệng hiện lên một tia huyết tích, sắc mặt cũng tái nhợt rất nhiều, hắn đã trực tiếp đơn phương gián đoạn sự liên hệ giữa bản thân và ba đạo Tổ Phù.
- Lâm Động!
- Lâm Động ca!
- Đại ca!
Lăng Thanh Trúc, Thanh Đàn, đám người Tiểu Viêm thấy vậy, vẻ mặt lập tức biến đổi.
Lâm Động khoát tay áo, lại lần nữa vung tay lên, Tổ Thạch, Đại Hoang Vu Bi, Huyền Thiên Điện đều bay ra, hắn thản nhiên nói:
- Các ngươi đi giúp nàng đi.
- Lâm Động, ngươi…
Nham dần hiện ra, hắn nhìn qua Lâm Động, vội nói.
Lâm Động cười nói:
- Ta tiếp theo cũng có chuyện, chỉ e không phân thân được, chỉ có thể làm như vậy.
- Ngươi muốn làm gì?
Nham vội hỏi.
- Độ Luân Hồi Kiếp.
Lâm Động khẽ nói.
Nham sững sờ, hắn nhìn qua vẻ mặt của Lâm Động, đột nhiên bất an nói:
- Độ Luân Hồi Kiếp đệ nhất trọng?
Lâm Động lắc đầu cười, nói:
- Tam trọng.
Vẻ mặt Nham ngưng trệ, Ứng Hoan Hoan trên không trung đang ngơ ngác nhìn ba đạo Tổ Phù trước mặt, thân thể cũng run rẩy mãnh liệt.
- Băng Chủ đại nhân, chúc ngươi thành công, tiếp theo có lẽ không còn chuyện của ta nữa, cáo từ.
Lâm Động ôm quyền nói với Ứng Hoan Hoan, sau đó không hề dừng lại, thân hình khẽ động, hóa thành một đạo hồng quang, nhằm hướng bên ngoài Tây Huyền Vực mà lướt đi.
Lưỡng nữ Thanh Đàn, Lăng Thanh Trúc và Tiểu Viêm cùng Tiểu Điêu thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Vô số người nhìn biến hóa như vậy đều không nói nên lời, hiển nhiên không hiểu tại sao lại biến thành như vậy.
Ứng Hoan Hoan duỗi bàn tay ngọc thon dài mà lạnh lẽo ra, tiếp lấy ba đạo Tổ Phù cùng với Tổ Thạch, đôi mắt đẹp lấp lánh có chút thất thần nhìn đạo thân ảnh phía xa, sâu trong nội tâm đột nhiên xuất hiện cảm giác khó chịu, nàng cắn chặt môi, một tia máu tươi đỏ thẫm tràn ra.
Nàng dưới vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú, ngẩng mặt lên, dùng thanh âm chỉ có nàng nghe thấy, thì thào nói:
- Vẫn luôn lừa ngươi… thực xin lỗi… thật sự, đáng bị chán ghét…
Vốn là trận quyết chiến cuối cùng với Ma Ngục, lại vì hành động điên cuồng của Thiên Vương Điện mà kết thúc, bất quá nguy cơ cũng không có vì Thiên Vương Điện biến mất mà được giải trừ, ngược lại càng khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì phong ấn vị diện đã mất đi sự cân đối, hơn nữa, khiến người khác sợ hãi nhất chính là Dị Ma Hoàng đã từng bị Phù Tổ thiêu đốt Luân Hồi triệt để phong ấn lại thoát khỏi phong ấn, hiện đang đứng ở bên ngoài phong ấn vị diện như hổ đói rình ồi, tùy thời chuẩn bị hàng lâm mảnh thiên địa này.
Mà khi đó, chắc chắn sẽ là một hồi hạo kiếp chân chính.
Ba đại liên quân từ Tây Huyền Vực triệt để thối lui, ngoại trừ cường giả đỉnh cao ra, liên quân còn lại đều tự lui về chỗ của bọn hắn, lúc này, liên quân đã không còn ý nghĩa nữa, nếu như Dị Ma Hoàng lại lần nữa đặt chân đến thế gian này, bọn hắn lại không có xuất hiện vị Phù Tổ thứ hai, vậy thì cho dù liên quân có nhiều hơn cũng vô dụng, loại tồn tại này cũng không phải đựa vào số lượng đơn thuần là có thể bù đắp được.
Mà theo ba đại liên quân rút lui, chuyện xảy ra tại Tây Huyền Vực cũng trong thời gian cực ngắn lan ra ngoài, lập tức vô số người ngẩng đầu nhìn thương khung, phảng phất như mơ hồ nhìn thấy tại hư vô cực kỳ xa xôi có một đạo thân ảnh hủy diệt đang ngày càng đến gần.
Một loại cảm giác áp bách không thể nào hình dung, bao phủ mảnh thiên địa này.
Vô số người chấn động, chỉ có điều bọn hắn cũng không hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì bọn hắn biết, Băng Chủ đại nhân trong truyền thuyết, hôm nay sẽ dốc toàn lực trùng kích Tổ cảnh, nếu như nàng cuối cùng có thể thành công, như vậy thì thiên địa này sẽ lại lần nữa được cứu rồi.
Đó chính là hi vọng duy nhất mà sinh linh thiên địa có thể tìm được.
Lâm Động sau khi rời khỏi Tây Huyền Vực, trực tiếp trở về Đại Viêm vương triều, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mệt mỏi như vậy trong nhiều năm qua, loại mệt mỏi này khiến hắn không muốn đến Lâm thị tông tộc, cũng không muốn trở về Đạo Tông.
Đứng trên không trung của Đại Viêm vương triều, Lâm Động nghĩ một chút, sau đó liền phóng về phía Tây của Đại Viêm vương triều, xẹt qua từng dãy núi trùng trùng điệp điệp, cuối cùng, một tòa thị trấn nhỏ phồn hoa xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Thị trấn nhỏ này cũng không tính là quá lớn, mơ hồ còn có chút cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này khiến nội tâm mệt mỏi của Lâm Động dấy lên một loại tình cảm đặc thù.
Đó chính là Thanh Dương trấn, nơi hắn sinh ra và lớn lên.
Tâm thần Lâm Động khẽ động, đã xuất hiện trong tiểu trấn, theo âm thanh hối hả từ trong dòng người truyền ra, Lâm Động chậm rãi tiến vào dòng người, dòng ngược mặc dù đông đúc, nhưng lại không tạo thành trở ngại chút nào đối với hắn.
Thị trấn nhỏ nhiều năm qua đã thay đổi không ít, nhưng lờ mờ vẫn có thể dựa theo trí nhớ tìm được một vài nơi quen thuộc, Lâm Động mang theo một tia mơ hồ mà đi trên đường, sau đó hắn cảm thấy một mùi thơm hiển hiện bên cạnh, quay đầu lại chỉ thấy Lăng Thanh Trúc một thân bạch y, khí chất thoát tục như tiên đang đứng bên cạnh hắn, thấy hắn nhìn sang, gương mặt tuyệt mỹ thoáng hiện một nụ cười yếu ớt.