Chương 2: Phép thuật là gì?
Part 1
Ở kiếp trước, tôi đã không biết được cha mẹ của mình.
Ngay từ khi nhận thức được tôi thấy mình đã ở trong một trại trẻ mồ côi rồi. Cô nhi viện ở đó đã nói rằng, gia đình tôi đã bị giết trong một vụ khủng bố.
Là người duy nhất sống sót, tôi sống chán nản mà không hề có một mục tiêu nào. Cho đến khi người phụ nữ đó xuất hiện và nhận nuôi tôi.
Người phụ nữ đó quả lập dị, khi một mình sống giữa lòng núi cao hoang vắng, một nơi bí ẩn mà chỉ được viếng thăm bởi những người "mạnh như quái vật".
Việc tôi có thể sống dai tới được cái tuổi 60 tất cả cũng đều nhờ vào sự "dạy dỗ" của bà ấy (Shishou của tôi). (Trans: là sư phụ ấy mà, ai coi Mushoku chắc cũng biết :v ) tra Hay đúng hơn là, nhờ ơn cái địa ngục trần gian mà bà ta đã tạo cho tôi, tới tận khi bà nhắm mắt xuôi tay.
Cảm ơn về điều đó, nên bấy giờ, tôi được gặp lại gia đình thật sự của mình. Tôi có thể ưỡn ngực tự hào rằng mỗi ngày tôi đều sống hết sức mình.
Nói vậy, chứ dù tâm trí tôi đã là một ông già 60, ở thế giới này, với Elena-san, Noel, và Dee, tôi chưa hề cảm thấy cô đơn chút nào cả.
Thế giới này, tuy đúng là có thiếu thốn những vật dụng hiện đại ở kiếp trước thật, thì tôi cũng chỉ bận tâm vào rèn luyện một cơ thể khoẻ mạnh là đủ rồi.
Part 2
Nửa năm thấm thoáng trôi qua
Tôi tận dụng những khoảng thời gian vắng bóng những cô hầu để bắt đầu chế độ luyện tập hàng ngày của mình.
Mặc dù là nói rèn luyện, nhưng bản chất thì tôi chỉ cử động tay chân lên xuống tưởng tượng như đang tập gym mà thôi. Suy cho cùng, cơ thể hiện tại của tôi cũng chỉ như một đứa trẻ sáu tháng tuổi mà thôi, nên nếu vận động quá sức sẽ gây những hậu quả lâu dài-thậm chí tôi có thể chết. Do đó, tôi phải tập luyện một cách từ tốn và nâng dần mức độ. Người đã nghĩ ra chế độ luyện tập này không ai khác chính là Shishou.
"Nếu ta có một đứa em bé và huấn luyện nhóc ấy trước khi bản thân nó tự nhận thức được, thì chắc chắn đứa bé ấy sẽ trở thành một chiến binh lão luyện hơn ta nhiều đấy."
"... Shishou chắc chắn đã giết rất nhiều người trước khi trở thành một chiến binh nhỉ."
"Thì... cũng đúng, con biết đấy... đó gọi là "giết hoặc bị giết" đấy!"
Luyện ngục cho một đứa trẻ!, mới nghe xong đã đủ hiệu vị nó tệ thế nào, nhưng Shishou lại cười nói về kế hoạch đó với nụ cười rất vui vẻ.
Ai ngờ rằng, lúc này tôi lại áp dụng cái kế hoạch tệ hại đó. Chế độ tập luyện cực kì nghiêm khắc, nhưng mỗi động tác trong đó đều có những lợi ích riêng. Tôi vui vì cảm thấy bản thân tiến bộ lên mỗi ngày.
Nói vậy thôi, nó thật sự khó khăn.
Không lâu trước đó, tôi đã bắt đầu tự mình bò xung quanh. Và khi Noel thấy điều đó, tai và đuôi dựng lên và tức tốc triệu tập mọi người trong nhà. Tất cả đều vui mừng khi thấy tôi có thể tự di chuyển, và một bữa tiếc ngay lập tức được tổ chức. Vào bữa ăn đó, ngay cả Elena-san, vốn kín đáo trong mọi việc, cũng uống rượu và nức nở vui đùa.
Part 3
Một năm sau khi được sinh ra
Cơ thể của tôi đã phát triển khỏe mạnh. Việc tập luyện đã chuyển sang việc đứng lên-ngồi xuống liên tục. Dù thế, tôi vẫn thận trọng để không lao lực quá sức.
Chẳng mấy chốc nữa là tôi sẽ có thể đi bộ để nâng cao thể lực của mình. Khởi đầu cho một chiến binh sắp đến gần rồi.
"Haihai~ Sirius-sama, nhìn lại đây này."
Thái độ của Noel đối với tôi chả thay đổi gì cả.
Mặc dù Elena-san đã dặn dò "Không được sử dụng phép thuật lửa trước mặt cậu chủ, rất nguy hiểm đấy", cô ta trông vẫn rất thích thú khi biểu diễn nó cho tôi. Hẳn một ngày nào đó khi tôi sử dụng được phép thuật, có lẽ đều nhờ ơn sự bất tuân của cô ấy.
"Tôi tỉnh cầu, ngọn lửa chứa đụng sự thật, hãy hiện hình dáng của ngọn lửa thánh Flame !".
Noel nhắm đôi mặt và niệm một câu chú, trong lòng bàn tay cô xuất hiện một quả cầu lửa.
Cho dù đã nhìn thấy nó không biết bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể hiểu được. Nó hoạt động theo nguyên lí nào kia chứ? Nguyên liệu đốt cháy là cái gì?
"Hehe~ thấy hâm mộ Onee-chan chưa?... Mặc dù nee-chan đây chỉ có duy nhất con hàng "tủ" này thôi."
Ôi trời, cô gái, cô vừa buộc miệng ra một sự thật đắng lòng đấy... Mình đoán cô ta chỉ muốn tỏ ra như chị hai mạnh mẽ thôi.
Dù sao mình cũng còn tâm trí của một ông già từng trải, mấy đứa nhóc cố gắng để vượt qua giới hạn của mình cũng dễ thương đấy chứ.
Cơ mà, Elena-san phát hiện ra rồi. Noel kiểu gì cũng bị mắng cho xem.
Ngày hôm sau, tôi ngủ dậy và kết thúc bài tập luyện thể chất. Hôm nay tôi quyết định sẽ thử thách với phép thuật.
Sẽ thật tuyệt nếu tôi có một sự hướng dẫn chi tiết, nhưng chịu thôi, một cuốn sách còn chả có cơ mà. Không có phương tiện sản xuất hiện đại, nên tôi đoán là giấy sẽ rất hiếm và mắc tiền.
Hơn nữa, kiến thức duy nhất tôi có về phép thuật chỉ có mỗi quả cầu lửa mà Noel thường cho tôi xem.
Tôi quyết định sẽ bắt chước y như những gì Noel đã làm, nhưng... chả có gì xảy ra cả. Do mình thiếu tập trung ư, hay vẫn còn gì khác? Sau đó, tôi đã liên tiếp thử đi thử lại, nhưng cuối cùng, không có gì xảy ra hết.
Coi bộ bất khả thi rồi, liệu có nên dụ ai đó dạy cho mình không nhỉ? Nhưng đúng là tệ thật nếu họ bảo mình không có năng khiếu.
Sau giờ ăn trưa, tất cả mọi người tụ họp ở phòng khách. Trong không khí ấm áp vẫn còn đọng lại từ bữa trưa, Elena-san và Noel lúc này ngồi đan len, trong khi Dee thì chuẩn bị trà. Tôi nhìn cả ba và quyết định thực hiện kế hoạch của mình.
"Elena-san, Sirius-sama đang nhìn về chúng ta kìa."
"Đúng vậy thật, có khi nào cậu chủ chúng ta lại có hứng thú với đan len đấy."
"Ele-"
"!?"
Elena-san lập tức đánh rơi đồ nghề đan của cô trong ngạc nhiên.
"... Sirius-sama, một lần nữa đi, cậu chủ làm ơn nói lại một lần nữa đi ạ."
"Elena-"
"...aaa...aa..."
Những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt hạnh phúc của cô.
"Sirius-sama! Em nữa! Em nữa này! Noel! No-e-l !" (Trans: Noel trong tiếng Nhật đọc là No-e-ru, nên mới tách âm như vậy đấy)
Mặt cô ta gần quá.
Mà tôi tự hỏi bộ mặt cứng đờ thường ngày của Dee sẽ thế nào nếu tôi gọi tên anh ta đây. Nhưng có vẻ mình đang làm tổn thương lòng tự trong của Noel vì đã bơ cô nàng.
"Noel~"
"Kyaa! Vậy Sirius-sama, làm ơn nói Onee-sama đi!"
Hét lên trong sung sướng, rồi lại tỏ ra ngượng ngùng... mà cô nàng đang dụ mình nói cái quái gì thế? Cô ta cứ như vậy thì, thôi bơ đi trời trong xanh.
Tôi quay đi và thấy Dee cũng đang ở đây. Có nên thử vận may không đây? Chắc chắn rồi. Nãy giờ nói nhiều rồi nên thôi nói luôn. Tôi chỉ tay vào anh ta và nói...
"Dee~"
"...vâng"
Ơ đệt, cái mặt trơ trơ đó chả thay đổi gì mấy, cơ mà hình như cậu ta vừa nhắm mắt thích thú phải không nhỉ.
Nhưng ý định của tôi vẫn chưa kết thúc.
Tôi tập trung sức lực vào hai chân và tay để đứng dậy.
Tôi hướng đến Elena-san lúc này vẫn đang dụi nước mắt, và nhẹ nhàng di chuyển bước chân đầu tiên.
"Si-, Sirius-sama!? Đó là...!"
"Cậu ấy đang đi! Sirius-sâm đã đi được rồi kìa!"
Tự dưng lại đi lại một cách quá tự nhiên thế này có vẻ hơn đáng sợ. Tôi buộc phải chậm lại, thỉnh thoảng còn giả vờ vấp ngã.
Chỉ được khoảng năm bước chân, nhưng tôi đã đến được bờ vai dang rộng của Elena-san. Cô ấy ôm chầm lấy tôi.
"Cậu chủ thật tuyệt vời! Sirius-sama, Elena rất tự hào về cậu."
"Hẳn là tài năng thiên bẩm! Không nghi ngờ gì nữa, Sirius-sama đúng là thiên tài rồi."
Bị kẹp chặt bởi hai cô nàng đang vui mừng nhảy múa xunh quanh, tôi cảm thấy có phần khó chịu.
Thay vì dừng họ lại, Dee lại thông báo rằng tối nay chúng ta sẽ tổ chức một đại tiệc.
Có lẽ... Tôi đã làm hơi quá tay.
Chúng tôi đã có một buổi tối khó khăn khi ngăn Elena-san trước khi cô xử đẹp hết toàn bộ số rượu như tu nước lã.
Hôm sau, tôi quyết định tăng khoảng cách bằng cách đi bộ, trông có vẻ mọi người trong đã không còn coi sự phát triển của tôi là bất thường nữa. Nhờ thế mà tôi có thể thoải mái luyện tập hơn. Hiện giờ tôi đã có thể đi bộ được quãng đường mà nửa tháng trước đã khiến tôi mệt mỏi, mà không đổ một giọt mồ hôi nào.
Vấn đề ở đây là phép thuật, thứ không hề tồn tại ở kiếp trước của tôi, chính vì thế nên tôi mới không biết nên bắt đầu từ đâu.
Dù vốn từ ít ỏi, tôi đã chứng tỏ bản thân có thể nói. Do vậy tôi có lẽ nên kêu Noel dạy cho mình.
"Xin chào. Hôm nay em sẽ biểu diễn cho cậu chủ vài loại phép thuật khác nhé~ Uuumm... nếu em nhớ đúng thì, thứ này hoàn toàn không nguy hiểm chút nào cả!"
Noel tiếp tục đến để biểu diễn phép thuật với tôi. Không như mọi khi, vì cô ấy muốn cho tôi xem thứ gì mới lạ, nên hôm nay cô cầm theo một cuốn sách mỏng.
Tuyệt vời, Noel.
Tôi đã mong chờ giây phút này lâu lắm rồi! Ê này, đừng có giữ khư khư nó một mình như vậy, mau cho tôi xem với!
Tôi chỉ lia lịa vào cuốn sách, cố gắng thể hiện rằng tôi rất muốn đọc nó.
"Hửm? Cậu thích thú với nó sao? Hừm...xin hãy chờ một lát."
Trông có vẻ như cô ấy đi hỏi ý kiến của Elena-san. Chẳng phải lâu nay cô vẫn cho tôi xem mà có bao giờ quan tâm đến xin phép đâu nhỉ, hay có lẽ đây là bằng chứng cô đã lớn? (Trans: một thằng nhóc 1 tuổi nhận xét sự trưởng thành của cô gái đôi mươi :v) Trong khi đang vẫn vơ suy nghĩ thì Noel quay trở lại, có vẻ cô ấy đã được cho phép.
Noel bế tôi và đặt lên cặp đùi mềm mại của cô, cuốn sách có tiêu đề Nhập môn phép thuật của Tome , cuối cùng cũng được mở ra. Tôi nhìn vào trang sách ngay trước mặt- Oái! Mình chả đọc được một chữ nào cả!... y dà, chịu thôi, đành phải chờ cô ấy đọc to nội dung vậy.
"E hèm... Phép thuật... đầu tiên là, một hiện tượng siêu nhiên không thể lí giải được, tuy nhiên nó có một năng lượng tuyệt đối để mang lại phước lành cho vạn vật... Ít nhất đó là những gì nó viết... Mặc dù em không hiểu một chút gì cả!~"
Tôi đáp lại cô ấy với một nụ cười.
Mặc dù tôi không thể hiểu được những từ bên trong cuốn sách, nhưng nếu nắm bắt được phép thuật căn bản, tôi hoàn toàn có thể tự cải thiện nó bằng việc liên tục cố gắng.
Noel cũng không thể hiểu được những gì viết trong đó, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục đọc lớn từng chữ.
Vị tác giả hẳn là một người có ngữ pháp nghèo nàn, mô tả thì quanh co, trong khi chữ viết tay thì cẩu thả một cách đáng sợ.
Để coi nào, tôi cần phải sắp xếp những thông tin nghe được sao cho dễ hiểu nhất.
Phép thuật là một hiện tượng siêu nhiên được gây ra bởi mana.
Mana không thể nhìn thấy được, tuy nhiên nó có ở mọi nơi. Ngay cả trong cơ thể con người cũng lưu giữ một lượng mana nhất định để duy trì sự sống.
Bằng cách tiêu thụ lượng mana trong cơ thể, ta có thể tạo ra những sự vật đặc biệt, chẳng hạn như quả cầu lửa củ Noel, được gọi là phép thuật cơ bản.
Có vẻ khi vẽ một vòng tròn ma pháp và dồn mana vào trong đó, việc thi triển phép thuật sẽ dễ dàng hơn.
Ánh đèn vào buổi tối và lửa dùng để nấu nướng hẳn cũng áp dụng trên nguyên tắc này.
Tuy nhiên, chuyển đổi một lượng lớn mana của bản thân vào trong một công cụ ma pháp sẽ khiến người đó nhanh chóng bị kiệt sức.
Hơn nữa, vòng tròn ma pháp chỉ cần vẽ một lần là có thể dùng đi dùng lại, do vậy nên những hoạt động hàng ngày sẽ trở nên thuận tiện hơn nhiều.
Ngoài ra còn có thể mượn sức mạnh của tinh linh để thi triển ma thuật, gọi là tinh linh thuật.
Tinh linh cơ à... mấy tên Chuunibyou hẳn sẽ phát điên lên khi biết điều đây.
Vấn đề ở đây là nó khá là hiếm gặp, bởi nó phụ thuộc vào mức độ tương đồng với tinh linh của bản thân ngay từ khi sinh ra, và liệu những linh vật đó có thích thú với ta hay không. Và cũng như sự thật rằng tinh linh không thể nhìn thấy bằng mắt thường hay chạm tay được, nên chẳng còn cách nào khác ngoài đợi chúng tự tiếp cận ta. Tất nhiên vẫn chưa từng có bất cứ phương pháp nào để tăng mức độ tương quan giữa con người và tinh linh.
Tóm lại, vẫn còn rất nhiều bí ẩn xung quanh tinh linh thuật. Mà dù sao, muốn sử dụng phép thuật thì con người cần phải niệm những thuật chú. Khi đó, mana trong cơ thể sẽ tích tụ lại và biến thành một hiện tượng siêu nhiên.
Mỗi phép thuật sẽ có những từ khoá riêng, tuy nhiên nó chỉ có tính tương đối. Ví dụ như, mỗi khi Noel sử dụng lửa, những từ ngữ sẽ có chút sai lệch, nhưng kết quả thì vẫn không thay đổi.
Nếu bạn có việc cần đến lửa, và có niềm tin và khao khát đến ngọn lửa, chắc chắn nó sẽ xuất hiện Là những gì tôi nghĩ cuốn sách đề cập đến.
Về cơ bản, có những từ khoá bắt buộc phải đi kèm trong thuật chú để nó hoạt động, nhưng một cách nào đó những thuật chú có thể được bỏ qua. (Trans: ý là không cần niệm vẫn xài được)
Những nghiêm cứu vẫn được ngày đêm thực hiện nhằm thử nghiệm và rút ngắn câu niệm chú. Flame là một ví dụ điển hình cho từ rút ngắn của hoả thuật, phần còn lại là do sách vở đi kèm để hỗ trợ khả năng thành công mà thôi.
Để thi triển phép thuật, ta phải tiêu hao một lượng mana, mỗi lần như thế nó khiến chúng ta mệt mỏi. Tiêu tốn càng nhiều thì càng kiệt quệ, và cuối cùng là đánh mất cả lý trí. Nếu bất cẩn thì có ngày lên bàn thờ ngắm gà khoả thân luôn.
Mặc dù lượng mana của mỗi người hoàn toàn có thể kết cấu được. Việc luyện tập tối đa từ khi còn nhỏ có thể gia tăng kĩ năng và sức chưa mana tối đa cho cơ thể, đến khi cơ thể đã lớn mà vẫn chưa đạt đến giới hạn có thể thì mọi thứ đã vô vọng. Việc luyện tập của người lớn sẽ không mang lại hiệu quả cao so với một đứa trẻ. (Trans: cũng giống như trẻ con thì học lúc nào cũng dễ hơn người lớn ấy)
Có vẻ như lượng mana tối đa và tốc độ nắm bắt của con người như thế nào đều được quyết định ngay từ trước khi sinh ra, là nó biến đổi rất phức tạp.
Phương pháp rèn luyện được đề cập trong cuốn sách đã nêu ra rất cụ thể, do đó tôi quyết định sẽ áp dụng nó song song với việc tập luyện thể chất hàng ngày. Bởi vì tôi mới chỉ 1 tuổi, có lẽ mana của bản thân sẽ phát triển rất nhanh. Dù vậy so sánh với sức mạnh thể chất, thì việc dự trữ cho thứ này sẽ gây ra không ít phiền phức, có lẽ là tôi không nên thử làm gì.
Nói vậy, nhưng nếu bạn có một lượng mana ít ỏi... Liệu có ổn khi dựa vào mana bên ngoài?
Cuốn sách có đề cập rằng, mana tồn tại trôi nổi xunh quanh ta, tôi nghĩ nếu có thể tận dụng được chúng, không phải ta có thể dễ dàng thi triển những phép thuật cấp cao sao? Trang tiếp theo đã trả lời cho câu hỏi của tôi, rằng năng lượng trôi nổi trong không khí có tính chất khác hoàn toàn với mana trong cơ thể người, chính vì vậy nên không thể sử dụng được.
Một ví dụ đơn giản, nếu ta coi mana trong cơ thể là màu đen thì năng lượng trôi nổi trong không khí là một màu trắng tinh khôi.
Và để sử dụng được mana trắng, ta cần phải hấp thụ chúng lại và chuyển đổi sang mana đen. Thật sự chẳng đơn giản gì, thậm chí có làm được thật thì với lượng mana trắng dồi dào, sau khi chuyển đổi sẽ bị hao hụt đáng kể. Nói chung, chả hiệu quả cho lắm, đúng như những gì được viết.
Ngoài ra, còn một khái niệm quan trọng hơn hẳn, đó là thuộc tính của mana.
Thuộc tính được quyết định ngay từ khi sinh ra. Không như sức chứa mana, thuộc tính hoàn toàn không thể thay đổi.
Bởi Noel đã nhiều lần sử dụng Flame, thuộc tính của cô ắt hẳn là hỏa.
Bởi thuộc tính hỏa nên cô nàng thành thạo trong các hoả thuật, hoặc với người thuộc tính thủy thì chắc chắn sẽ dễ dàng thi triển các thuỷ thuật.
Nghe vậy, tôi bắt đầu tò mò về thuộc tính của mình.
Như thế không có nghĩa là ta sẽ không sử dụng được phép thuật của thuộc tính khác, tuy nhiên ta phải qua vài phần rắc rối để thay đổi tính chất của nó.
Sau khi kết thúc những phần trọng tâm, Noel cuối cùng cũng đóng sách lại.
Một quãng thời gian dài đã trôi qua.
"Fuu~ hôm nay ta dừng ở đây thôi. Đọc to nãy giờ khiến em khô cả cổ rồi này~"
"Làm tốt lắm. Chị có chuẩn bị ít trà đây, lại đây nhâm nhi và nghỉ ngơi đi nào."
"Waa! Elena-san, chị đến khi nào vậy!?"
Nhìn quanh, tôi thấy Elena-san đang đứng đó mỉm cười, trên tay cô là một khay trà đen.
"Chỉ mới tức thì thôi. Em hẳn là khát lắm nhỉ? Chị sẽ chăm sóc Sirius-sama, nên cứ nghỉ ngơi đi."
"Cảm ơn chị rất nhiều."
Tôi bị chuyển sang ngồi trên đùi Elena-san. Ngồi trên Noel thật sự rất thoải mái, nhưng Elena-san lại tạo cho tôi cảm giác bao bọc hơn rất nhiều.
Cô nhận cuốn sách từ Noel, trong khi tay vẫn nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Trông có vẻ cậu chủ vẫn đang học hỏi. Chị nghĩ chẳng bao lâu nữa Sirius-sama sẽ sử dụng được phép thuật thôi."
"Ahaha! Không thể nào! Ngay cả em đã rất vất vả mới học xong được ma thuật nguyên tố cơ mà. Với lại, cậu chủ chẳng phải vẫn chưa biết đọc sao?"
"Đúng là vậy. Nhưng nếu là Sirius-sama, chị tin là ấy sẽ làm được thôi."
"Hừm... Em hoàn toàn không phủ nhận nó... Nhưng ít nhất phải vài năm nữa đã."
Hai cô nàng cười đùa trong khi nhâm nhi tách trà.
Hừmm... Nếu là mình, hử? Nếu họ đã đặt kì vọng vào tôi như thế thì, đành phải làm tới cùng thôi! Trước hết là phải học chữ cái đã.
"Thuộc tính sao... dù sao thì, em nghĩ Sirius-sama sẽ có loại thuộc tính nào?"
Ê, tôi cũng muốn biết điều đó đấy!
Tôi không quá phiền lòng đó là gì, nhưng nếu là thủy hệ hoặc hỏa hệ thì nó quả là tiện dụng sau này.
"Ta có nên tìm hiểu nó không? Hình như trong phòng chị có đồ nghề phân tích đấy."
"Aa-vậy sao. Để em chạy đi lấy."
Noel trở lại mang theo vật gì đó được gói trong bọc giấy. Bên trong là, một viên pha lê nhỏ tròn.
Nhìn sơ qua, thứ này trông khá dễ để sản xuất. Tuy nhiên, mảnh giấy bao bên ngoài lại được vẽ những hoa văn phức tạp - nó hẳn là ma phương (hình vuông ma thuật) mà cuốn sách từng đề cập nhỉ. (Trans: Đưa cái hình cho dễ tưởng tượng :v )
Những thuộc tính cơ bản: Hỏa, Thủy, Phong và Thổ, được viết trên ma phương. Có vẻ như bạn phải đặt tay trên viên pha lê, và với màu sáng khác nhau mà nó phát ra sẽ ứng với thuộc tính bạn có.
"Ưmm, em đã lấp đầy đủ phép thuật vào trong nó, chúng ta thử được rồi đấy!"
"Vậy thì, Sirius-sama. Xin hãy đặt tay vào đây."
"Ai" (Trans: trẻ con nói ngọng chữ Hai/Yes trong tiếng Nhật)
Trái tim đập liên hồi đầy thích thú, tôi dang rộng lòng bàn tay.
Ngay lập tức, viên pha lê phát ra một ánh sáng chói lọi, khiến tôi nhắm chặt mắt theo phản xạ. Do bị hoa mắt trong thoáng chốc, tôi không xác định được sự đổi màu của nó. Tôi đặt tay lên viên pha lê mà không suy nghĩ và nó phát sáng, nhưng khi mở mắt thì ánh sáng đã tắt hẳn rồi, và rốt cuộc là tôi chẳng biết nó màu gì cả.
"Elena-sama, vừa rồi là...?"
"Ừ, nó đúng là đã phát sáng, nhưng..."
Ớ? Sao bỗng dưng lời nói và biểu hiện của hai người cứng nhắc quá vậy.
Bởi vì kết quả có vẻ không được rõ ràng, nên chúng tôi phải thử lại lần nữa. Lần này, sử dụng tay còn lại để che hờ đôi mắt khỏi ảnh hưởng trực tiếp bởi ánh sáng, tôi chắc chắn sẽ thấy được màu sắc của nó.
"Nó thật sự... là vô sắc." (Trans: có thể hiểu là ánh sáng trắng đấy, không có màu)
"Không thể nào..."
Ê ê... Tại sao hai người lại có khuôn mặt buồn bã như vậy?
Dù tôi đã nghĩ nó là một ánh sáng rất mạnh mà...
Hay nếu nó không có màu nghĩa là tôi không có năng khiếu? Nên hai người mới thất vọng như vậy phải không?
Một chút hoang mang, tôi ôm chầm lấy Elena-san, cô gần như sắp sửa khóc tới nơi.
"Chúa... thật tàn nhẫn. Sirius-sama, nhất định... nhất định Elena sẽ bảo vệ cậu chủ, mãi mãi... nên xin cậu đừng lo lắng..."
"E-, Em cũng thế!"
Tại sao lại nhìn tôi thương hại như thế kia chứ? Xin mấy người đấy, làm ơn giải thích dùm tôi đi.
Nghĩ lại, cả hai người họ lúc nào chẳng chăm sóc tôi hết lòng và trao cho tôi rất nhiều kì vọng kia mà.
Nhưng "vô sắc" hử...
Có vẻ là một điều xấu đáng quan ngại đấy...