Chương 46: Tất cả Vì Học trò
Alo trans đây chương mới nhanh hay chậm là do tên edit ấy ta ko bik zì đâu xử hắn đi ta chạy trc đây *thu dọn đồ đạc* see ya.
Edit ah ta xin lỗi T.T
Katsu: ấy bác đừng xin lỗi mà tôi ngại, chỉ cần.... GO TO HELL!
------------------------------------------------
"Xin thứ lỗi, tôi có điều muốn nói?" (Sirius)
Mọi người trong phòng dồn ánh mắt về đây khi tôi lên tiếng. Tên quý tộc ngồi trên bục nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ phiền phức.
"Gì thế hả, thằng khốn? Tao bảo mày ngồi im cơ mà?" (Quý tộc)
"Chuyện là, tôi bị đau bụng - đau cực kỳ luôn. Tôi có thể đến nhà vệ sinh một lúc được không?" (Sirius)
"Đừng nhờn với bố! Mày nghĩ tao sẽ cho phép những điều như vậy trong hoàn cảnh này hả? Đó là lí do tại sao bọn nhóc con..." (Quý tộc)
"Xin đừng nói vậy mà! Bụng tôi thực sự rất đau!" (Sirius)
Tôi đi về phía tên quý tộc trong khi van xin hắn, ôm chặt bụng mình như thể nó sắp phát nổ. Tên quý tộc để lộ sơ hở, sững sờ vì tôi dám làm như vậy trong tình huống này; cùng lúc đám lính đánh thuê cũng bắt đầu di chuyển để can thiệp.
"Làm trò gì thế hả ranh con? Oi, tóm nó lại!" (Đánh thuê 1)
"Đừng bắt bọn tao phải nhắc lại; lũ ranh con tụi bay nên ngồi im đi!" (Đánh thuê 2)
Chúng với tay ra chộp lấy tôi để chặn lại, nhưng tôi giả vờ vấp nhẹ và tránh được. Tận dụng khoảng trống mở ra, tôi tiếp tục tiến tới bục giảng. Đám lính đánh thuê lại tiếp tục chộp lấy tôi, nhưng một lần nữa, tôi vờ vấp ngã, lao thẳng về phía trước.
Tôi không hề ngã như bình thường mà còn tận dụng cả động lượng đã có, ngã xuống sàn. Tiếp đó, tôi lộn vài vòng, dừng lại một khoảng ngắn trước tên quý tộc.
"Chúng mày làm cái trò gì thế? Bắt nó về chỗ cũ nhanh lên!" (Quý tộc)
"Cheh, ra lệnh ngạo mãn vãi..." (Đánh thuê)
Tôi yếu ớt chống tay lên sàn, đứng dậy trong khi tụi đánh thuê chậc lưỡi bực dọc. Cả lớp chăm chú nhìn theo, cố tìm ra ý định của tôi. Cùng lúc, tôi tóm lấy chân một tên lính đánh thuê mắc sai lầm khi tới quá gần...
"Ahh, được thôi. Đã thế thì... ăn đi!" (Sirius)
Tôi kéo chân hắn với toàn lực. Tên lính chống khuỷu tay xuống sàn khi ngã, đồng thời để lộ sơ hở. Ngay khi hắn ngã xuống tôi xoay người, thúc mạnh khuỷu tay vào bụng hắn.
Đòn tấn công khiến hắn lập tức bất tỉnh, sùi cả bọt mép. Xong một tên.
"T-thằng khốn!" (Đánh thuê)
Tên gần đó lao đến và vung kiếm, nhưng tôi tránh được bằng cách áp sát hắn. Ngay sau đó, tôi đẩy mạnh cườm tay vào hàm dưới của hắn. Não chấn động, hắn mất phương hướng, và gục xuống rên rỉ không thành lời.
"T-thằng khốn!? Còn lũ con tin kia..." (Quý tộc)
"Con tin? Có ai là con tin ở đây không?" (Sirius)
Có năm tên lính đánh thuê, tôi hạ hai. Ba đứa còn lại? Ừm...
"Sirius-sama, xong rồi ạ." (Emilia)
"Em cũng xong rồi, Aniki." (Reus)
Hai chị em đã khống chế thành công chúng trong lúc tôi đang tác nghiệp.
Tên quý tộc sững sờ khi chúng tôi lật kèo nhanh chóng, tương tự với các bạn cùng lớp.
"Vậy là... tình thế đã thay đổi. Ngài còn định ngồi đờ ra đó đến bao giờ nữa?" (Sirius)
"S-sao mày dám... l-làm như mày sẽ thoát khỏi vụ này ấy..." (Quý tộc)
"Tôi mới là người phải nói vậy. Ông không nên mở miệng khi lôi ngần ấy người vào một chuyện ngu ngốc thế này." (Sirius)
Thế trận đã thay đổi, phần thiệt nghiêng về phía chúng. Tôi nhận ra tên quý tộc đang len lén tiến về phía cửa, chuẩn bị bỏ chạy. Tất nhiên, chẳng lí nào tôi để hắn làm vậy. Tôi thụi vào ngực hắn và trong một lượt, tóm lấy tay rồi vật hắn xuống sàn bằng judo. Dù có hơi quá tay, thế này sẽ giúp đám bạn cùng lớp hả lòng hả dạ.
"Tốt, chúng đã bị khống chế hoàn toàn. Trói chúng lại." (Sirius)
"Đã xong rồi, Aniki. Nhưng em dùng một cái khăn, trông không ổn lắm. Có ai có dây thừng không?" (Reus)
"Aah... tớ có đây! Vì tớ định dùng nó buổi chiều." (Bạn học)
Với cuộn dây thừng, chúng tôi trói chặt lũ xâm nhập. Cùng lúc, việc giải phóng con tin cũng hoàn thành, những học sinh còn lại bắt đầu nghĩ cách đối phó với tình huống hiện giờ. Chúng đã nhắc về một cuộc cách mạng khi tới đây, nên chắc chắn phải có kẻ cầm đầu chuyện này.
Tôi muốn giáo viên nhận trách nhiệm như một người lớn và chỉ đạo lớp, nhưng thầy ấy còn chẳng động đậy kể từ lúc bị trói, thậm chí cởi trói rồi cũng không.
"Uu...aah..." (Giáo viên)
"Aniki, sao Sensei không cử động vậy?" (Reus)
"Ý thức của thầy ấy... vẫn còn. Tuy nhiên, dựa vào phản ứng khó chịu này, hẳn là thầy đã bị trúng độc."
"Sirius-sama, em tìm thấy thứ này từ một tên lính đánh thuê." (Emilia)
Emilia quay lại sau khi kiểm tra tụi đánh thuê (đã bất tỉnh), và đưa tôi một túi nhỏ đựng đầy kim. Kiểm tra kỹ, đầu mũi kim được phủ chất gì đó. Chắc chúng đã đâm thầy bằng thứ này khi trói ông ấy.
Tôi kiểm tra Sensei bằng [Quét]. Nhịp tim vẫn ổn định, không tìm thấy triệu chứng nào nguy hiểm đến tính mạng.
"Nếu mang theo thứ này, hẳn chúng cũng phải có thuốc giải." (Sirius)
"Em hiểu rồi. Có lẽ ở trong cái túi này chăng?" (Emilia)
"Chờ đã, Emilia. Để việc điều trị cho mình." (Reese)
Reese có kỹ năng chiến đấu kém hơn nhiều so với hai chị em, nên chỉ ngồi im khi tụi đánh thuê ăn hành. Dù vậy, em ấy lại rất xuất sắc về mảng y học, đây là cơ hội để thể hiện. Em ấy cho thầy giáo dùng thuốc mà Emilia đưa, rồi tập trung sử dụng phép thuật phục hồi.
Sensei đã có người lo, giờ tôi phải làm gì đó trong hoàn cảnh hiện tại. Nhiều người đã rơi vào hoảng loạn sau khi nhận thức được những gì mình phải đối mặt.
Khi đang định trấn an mọi người, Emilia đã làm thay tôi.
"Mọi người, hãy bình tĩnh. Không cần phải lo lắng." (Emilia)
"Nhưng nên làm gì đây? Chúng ta sẽ đi đâu?" (Bạn học)
"Điều quan trọng nhất lúc này là phải giữ bình tĩnh. Trước khi đưa ra quyết định nào khác, ta cần thu thập thêm thông tin về vụ này." (Emilia)
"Nee-chan nói đúng đó mọi người! Ta nên moi thông tin từ tụi xâm nhập." (Reus)
Reus chêm vào khi đứng cạnh Emilia, nở một nụ cười vô tư như thường lệ. Thấy Reus vẫn thản nhiên như mọi khi khiến cả lớp an tâm hơn, và tất cả mọi người đều đã lấy lại được bình tĩnh.
"Hai người họ nói đúng, chúng ta đều an toàn. Phải bình tĩnh trước đã." (Bạn học)
"Thẩm vấn đám lính đánh thuê để moi thông tin nào!" (Bạn học)
Sẽ rất phiền phức nếu các học sinh chìm trong sợ hãi và gây náo loạn, nhưng ngay khi tình cảnh sắp vượt tầm kiểm soát, Emilia và Reus xuất hiện. Tôi đứng đó, ngưỡng mộ công lao của hai chị em, thì lại để ý ánh nhìn dò hỏi từ chúng. Dù đã có được kết quả mĩ mãn như vậy mà chúng vẫn muốn tôi công nhận ư? Tuy rất muốn chúc mừng nhưng, trong tình cảnh hiện tại, tôi chỉ nở một nụ cười. Dù không nói gì, chúng cũng sẽ hiểu thôi. Thấy nụ cười của tôi, vẻ mặt Emilia và Reus bừng sáng.
Vài phút sau, đám lính đánh thuê và tên quý tộc bị xếp hàng trước cả lớp, sẵn sàng cho cuộc thẩm vấn.
Đột nhiên, ngôi trường bỗng rung lắc nhẹ. Cảm nhận được một luồng ma lực mạnh mẽ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy đứng hình một chút, Emilia và một số học sinh nhạy bén khác cũng lập tức chuẩn bị phép thuật. Tuy nhiên, ngoài cửa sổ chẳng có dấu hiệu gì bất thường cả.
Có thể chỉ là trực giác, nhưng tôi cảm thấy nồng độ mana trong không khí loãng hơn bình thường. Dù chưa biết rõ, nhưng chắc chắn có gì đó vừa xảy ra. Tôi chuẩn bị thi thiển [Tìm kiếm] thì một học sinh nữ la lên.
"Này mọi người! Bên ngoài, nhìn bên ngoài đi!" (Bạn học)
Lớp học này hướng về phía sân tập, nên dù có một khoảng cách nhỏ giữa hai địa điểm, chúng tôi vẫn có thể thấy rõ. Nhìn về phía sân tập, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Eh... Đó là golem?" (Bạn học)
"Không vui đâu. Sao thứ đó lại ở đây!?" (Bạn học)
"Nhìn kìa, có cả các học sinh lớp khác nữa!" (Bạn học)
Lượng lớn Golem Đá sừng sững khắp sân tập, mỗi con đều lớn hơn hai người trưởng thành. Bên cạnh đó, những học sinh chống trả thất bại bị ép đi thành hàng. Có vẻ họ đang hướng về phía đấu trường.
Tuy nhiên, những học sinh ấy lại ngoan ngoãn khác thường. Dù có số lượng golem áp đảo, quý tộc và cả lính đánh thuê ở đó, ít nhất cũng phải có một hai người phản kháng chứ. Nhìn kỹ thì, có thứ gì đó trên các học sinh.
"...Vòng cổ nô lệ ư?" (Sirius)
"!? Sirius-sama... Có lẽ vậy ạ..." (Emilia)
"Aniki, những học sinh đó đang đeo vòng cổ nô lệ. Sao chúng dám sử dụng thứ đó, và lại còn nhiều đến vậy?" (Reus)
Nhìn sơ qua cũng phải có đến 100 học sinh ở đó. Trường có khoảng 600 học sinh, số học sinh bị bắt giữ chiếm tỉ lệ đáng kể.
Vì mana của người đeo bị hút bởi chiếc vòng cổ, dù không làm gì, cơ thể vẫn sẽ trở nên nặng nhọc. Việc chuẩn bị cả thứ đắt đỏ ấy cho thấy rõ sự nghiêm trọng của cuộc cách mạng này.
Hai chị em, từng phải đeo những chiếc vòng như vậy gần một năm trong quá khứ, nhìn đám học sinh với vẻ đau đớn.
"Thật khủng khiếp..." (Emilia)
"...Em sẽ không cho phép chuyện này đâu." (Reus)
Nhưng, hiện giờ chúng không còn là những tồn tại bị áp bức nữa, và đã có đủ sức mạnh để cân lại được cả người lớn.Cơn giận này là minh chứng; rằng chúng trong quá khứ từng bất lực chẳng thể làm gì.
Trong hoàn cảnh này, tôi sẽ không tấn công đám quân cách mạng. Thay vào đó, tôi xoa đầu trấn tĩnh Reus và Emilia. Cùng lúc, một người bạn cùng lớp lên tiếng với nét mặt căng thẳng.
"Không còn là chuyện nhỏ nữa đâu. Ta có nên thông báo với vệ binh không?" (Bạn học)
"Đúng đấy. Vừa rồi chúng ta đã chẳng làm gì được đám lính đánh thuê, huống chi lũ golem." (Bạn học)
"Hãy chia thành nhiều nhóm nhỏ tìm cách trốn ra khỏi trường. Chúng ta có thể kêu gọi sự giúp đỡ!" (Bạn học)
Kế hoạch được đấy, gọi trợ giúp từ bên ngoài. Hơn nữa, việc chia thành nhiều nhóm nhỏ đem lại cân bằng về cả an toàn lẫn bí mật. Thế nhưng, đây quả thực không phải một tình huống bình thường nữa. Quân nổi dậy đã lên kế hoạch chiếm đóng ngôi trường một cách cẩn thận, có hệ thống và đã bước đầu thành công. Liệu chúng có bất cẩn đến mức để cho chuyện như vậy diễn ra?
Khi chúng tôi còn đang bàn bạc, tên quý tộc bật cười.
"Hahaha! Bọn nhãi ngu xuẩn. Chúng mày nghĩ là có thể trốn thoát dễ dàng như vậy ư?" (Quý tộc)
"Ngươi nói gì thế? Nếu tất cả bọn ta cùng tìm cách trốn ra thì ít nhất cũng sẽ có một người..." (Bạn học)
"Mày nghĩ bọn tao chưa có biện pháp ngăn chặn à? Mày nên nhìn ra ngoài bức tường đi!" (Quý tộc)
Nhìn qua bức tường bao quanh ngôi trường, tôi có thể thấy một rào chắn ánh sáng lờ mờ đang mở rộng lên trời.
"Cái gì thế? Trước đó bức tường làm gì có một cơ chế như vậy?" (Bạn học)
"Mày thấy chứ? Rào chắn ấy để ngăn kẻ thù tấn công. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Chúng mày kẹt hết trong này rồi." (Quý tộc)
"Nhìn senpai đằng kia kìa!" (Bạn học)
Tôi nhìn về phía cô bạn chỉ, có một học sinh đang bắn [Hỏa Thương] vào bức tường. Nhưng nó chẳng chút mảy may xây xát. Dù cho bao nhiêu lần người đó sử dụng [Hỏa Thương], bức tường vẫn nguyên vẹn. Rồi học sinh ấy bị tấn công bởi lính đánh thuê và golem từ phía sau. Dù cố gắng chống trả, người đó dần dần kiệt sức và bị đánh bại. Một chiếc vòng nô lệ được gắn vào cổ cậu ta và bị giải đi.
"Vậy là, rào chắn ấy vẫn nguyên vẹn kể cả khi hứng trọn [Hỏa Thương]? Nhưng mà, hỏa lực của tất cả chúng ta gộp lại chắc vẫn có cửa phải không?" (Bạn học)
"...Dừng lại." (Thầy giáo)
Thầy giáo, vừa mới hồi phục chút ít và chưa thể di chuyển, lên tiếng ngăn học sinh lại. Reese đỡ vai thấy ấy từ từ đứng dậy và tiến về phía ghế ngồi. Thầy mở lời sau khi chắc chắn rằng mọi người đều đã chú ý.
"Hiệu trưởng đã tạo ra rào chắn ấy. Dù có ra sức công phá thế nào, bức tường sẽ phục hồi ngay sau đó. Các em hoàn toàn không đủ sức phá nó đâu." (Thầy giáo)
"Dù chỉ là bản thử nghiệm mà nó mạnh như vậy ư?" (Sirius)
"Khả năng phòng thủ phải nói là hoàn hảo. Vấn đề duy nhất là thời gian giữa hai lần sử dụng. Khuyết điểm của nó là không thể sử dụng lại trong gần nửa năm vì không có đủ mana trong không khí." (Thầy giáo)
Cảm giác lạ lùng tôi cảm thấy trước đó hẳn là do rào chắn kích hoạt. Tôi nâng bán kính sử dụng [Tìm kiếm] ra ngoài bức tường nhưng không có phản hồi nào cả. Rào chắn ấy được thiết kế để không chỉ chặn lại đòn tấn công vật lý mà cả ma thuật nữa.
"Rào chắn có thể duy trì bao lâu sau khi kích hoạt ạ?" (Sirius)
"...Một ngày. Tệ hơn là, kể cả hiệu trưởng cũng không thể dừng nó lại một khi đã kích hoạt." (Thầy giáo)
Mọi người cúi mặt xuống vì lời của thầy.
Dù ngôi trường có to cỡ nào, để trốn được với chiến thuật xâm nhập sử dụng cả golem thực sự rất khó. Khi đám học sinh chìm vào im lặng với bộ mặt đưa đám, tên quý tộc và bè lũ đánh thuê lại cười lớn.
"Chúng mày hiểu vấn đề chưa? Thả bọn tao ngay nếu đã hiểu! Nếu làm ngay thì tao sẽ gắn vòng cổ cho chúng mày thật nhẹ nhàng, được chứ?" (Quý tộc)
"Đồ thú nhân dơ bẩn! Bố chắc chắn sẽ không tha thứ cho mày." (Đánh thuê)
"Thả bọn tao ra ngay, lũ khốn!" (Đánh thuê)
Tụi xâm nhập trở nên ồn ào vì nghĩ rằng chúng sắp được thả, tôi bình tĩnh sắp xếp lại thông tin đã thu thập được trong đầu.
Mục đích của chúng là trục xuất tất cả thú nhân khỏi lãnh thổ, và biến Elysion thành thứ mà chúng gọi là "thiên đường" cho nhân tộc.
Để làm vậy, chúng sẽ loại bỏ vị vua đương nhiệm, vốn phản đối ý tưởng ấy, và ban hành chính sách mới. Tuy nhiên, chúng lại chiếm đóng trường học trước khi nhắm tới cung điện. Vậy nên, tôi đoán rằng chúng sẽ sử dụng các học sinh trong cuộc chiến. Cách chúng dùng đến những vòng nô lệ đã xác nhận nghi ngờ của tôi.
Không giống như chúng muốn bắt học sinh phải chiến đấu vì chiếc vòng cổ nô lệ đang áp chế họ. Thay vào đó, hẳn chúng định sử dụng các học sinh như lá chắn.
Đặt vòng cổ cho càng nhiều đứa trẻ càng tốt trong khi vòng chắn bao quanh trường đã được kích hoạt. Một khi nó sụp đổ, chúng sẽ tiến về lâu đài với những đứa trẻ là tấm khiên. Đặc biệt với những đứa trẻ quý tộc, việc chiến đấu sẽ rất khó khăn. Nếu làm như vậy, có nguy cơ họ sẽ khiến những đứa trẻ bị giết hoặc tổn thương, và danh tiếng của cung điện sẽ giảm xuống. Điều đó nói lên rằng, không thể chống lại một cuộc xâm lăng với quy mô như vậy mà không có thương vong ở ít nhất một phía. Nếu rút lui, danh tiếng của họ sẽ giảm xuống. Dù thế nào đi nữa, cung điện hiện đang ở thế cực kì bất lợi.
Tuy không thường được sử dụng, nhưng nó lại là một chiến thuật hiệu quả. Là một người không từ thủ đoạn nào để đắc thủ trong kiếp trước, một phần trong tôi đánh giá cao suy nghĩ và cách thực hiện kế hoạch của chúng cho đến lúc này.
Nhưng trên hết ... tôi cảm thấy kinh tởm.
Bị buộc phải tham gia chuyện này không phải là người lớn. Chúng chỉ là những đứa trẻ.
Có thể gọi là vinh quang hay một cuộc cách mạng, nhưng nó chẳng hơn gì khủng bố hay một cuộc đảo chính. Điều này chẳng là gì khác ngoài sự kỳ thị ngu ngốc đối với thú nhân.
Có một chuyện ... tôi có thể làm.
Cần lấy thông tin trước khi lựa chọn hành động tiếp theo. Tôi tiếp cận tên quý tộc bị bắt, tóm lấy cổ và bạo lực nâng hắn ta lên.
"Oi. Có bao nhiêu quý tộc và lính đánh thuê tham gia vào thứ-gọi-là cuộc cách mạng này? "(Sirius)
"C-Cái gì, thằng khốn? Thật ngạo mạn ... bu puee ..!" (Quý tộc)
Vì sự phản kháng và không chịu hợp tác, tôi tát lên mặt hắn bằng mu bàn tay. Khuôn mặt hắn đỏ bừng và vết bầm hằn trên má, tên quý tộc lặng đi vì sốc.
"Ta hỏi một lần nữa. Có bao nhiêu quý tộc và lính đánh thuê tham gia cuộc cách mạng này?" (Sirius)
Tôi kề dao lên cổ hắn và giải phóng một chút mana-sát khí. Hơi thở của tên quý tộc trở nên thô ráp, và hắn bắt đầu đổ mồ hôi.
"H-heee ... M-mày là cái thứ gì?" (Quý tộc)
"Nếu không biết gì thì cứ nói. Ta sẽ kết thúc ngươi." (Sirius)
"Đ-được rồi! Dừng lại, ta sẽ nói mà! Làm ơn, tha cho ta!" (Quý tộc)
Mặc dù cuối cùng cũng nói với sự sợ hãi nhưng hắn chỉ biết rất ít thông tin hữu ích, như tôi dự đoán. Nói thật là, tôi cũng chẳng mong hắn ta đưa nhiều thông tin sau một sự hăm dọa nhỏ như vậy.
Theo những gì nghe được, Gregory là kẻ đứng đầu cuộc cách mạng, và có khoảng 30 tên mạnh mẽ làm nòng cốt. Không biết có bao nhiêu tên lính đánh thuê đã được thuê nữa.
"Có một người lãnh đạo mạnh mẽ trong số các lính đánh thuê. Ta thực sự không biết nhiều, đó là người đã tập hợp tất cả bọn lính đánh thuê với nhau." (Quý tộc)
"... Rất tốt. Nghỉ ngơi đi." (Sirius)
Vì hắn sẽ tiếp tục phản kháng nếu để một mình, tôi bóp động mạch cổ và hắn ra đi.
Tôi cũng tra hỏi lũ tên lính đánh thuê kia, nhưng những gì chúng biết thậm chí còn ít hơn. Chúng có vẻ ở vị trí khá thấp trong nhóm nên không biết nhiều. Tất cả những gì nhận được về tên thủ lĩnh của đám lính đánh thuê là mặc dù có khả năng, hắn chỉ là một tên não cơ bắp. Bên cạnh đó, vì tôi chẳng biết được gì thêm, chúng phải đối mặt với hình phạt như của tên quý tộc.
Một số bạn cùng lớp bị kéo đi bởi hàng loạt các sự kiện nhưng mặc kệ nó vì tình trạng bây giờ.
Hoàn tất cuộc thẩm vấn một cách nhanh chóng, các học trò đang đứng đằng sau chờ sự chỉ dẫn của tôi.
"Mấy đứa ... hiểu rồi chứ?" (Sirius)
"Tất nhiên rồi ạ. Em sẽ không cho phép điều đó. "(Emilia)
"Em sẽ thổi bay tất cả bọn chúng!" (Reus)
"Em sẽ cố gắng hết sức!" (Reese)
Các học trò hiểu rõ điều tôi định làm, và họ đồng ý. Tôi cúi xuống sắp xếp đống vũ khí thu thập được từ những tên lính đánh thuê. Vài thanh kiếm và một nắm dao gỉ. Chẳng có thứ gì tốt cả. Thật không may, vũ khí thông thường chúng tôi đã để ở Diamond Cottage.
Nhìn hành động của chúng tôi, các bạn học ngày càng trở nên tò mò. Và Mark với vài người khác đến gần hỏi.
"Sirius-kun, dù thế nào cậu vẫn sẽ..." (Mark)
"Đúng vậy. Nếu đã không thể trốn thoát được, thì tôi sẽ chiến đấu với những kẻ xâm nhập còn lại. Tôi sẽ kiểm soát được bằng cách nào đó." (Sirius)
"Ý cậu là sao!? Có hàng tấn golems, ma pháp sư, và cả những tay lính đánh thuê ngoài đó! Chúng ta không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào đủ để đối mặt với chúng, cậu không nhận ra điều đó sao!?" (Mark)
"Tôi thực sự sẽ thua nếu tấn công trực diện. Nhưng chẳng có sự khác biệt thực sự nào trong tiềm lực chiến tranh ở đây. Thứ phiền phức nhất ở đây, golems ... " (Sirius)
Đám golems trông rất cứng, nhưng lại dễ dàng bị phá hủy bởi [Hỏa Thương]. Hơn nữa, chúng rất chậm, nếu bị nhắm vào chân, chúng sẽ gục nhanh chóng.
Sau khi nghe giải thích về điểm yếu của golem, sức sống bắt đầu trở lại với đôi mắt của họ.
"Tôi sẽ không ngăn cản nếu các cậu muốn chiến đấu cùng nhau. Tuy nhiên, những người không muốn chiến đấu hoặc giết người nên ở lại. Thực tế, các cậu sẽ chết nếu không thận trọng, và cũng không thể có được sự nhân nhượng từ kẻ thủ đâu." (Sirius)
"Tất nhiên tôi sẽ chiến đấu. Tôi không định ngồi lại đây do dự đâu. Thề dưới danh dự của gia tộc Holtia, với [Hỏa Thương] của mình, tôi sẽ cho chúng thấy thứ được gọi là tận thế." (Mark)
"Tớ cũng vậy! Tớ sẽ không để những kẻ đó muốn làm gì cũng được đâu!" (Bạn cùng lớp)
"Dù có nguy hiểm ... Tớ cũng sẽ chiến đấu!" (Bạn cùng lớp)
Có những người không thích hợp để chiến đấu, họ quyết định ở lại và giữ lớp học với Sensei, người vẫn chưa thể di chuyển. Tôi sẽ để lại chỉ dẫn cho Sensei.
Giờ thì, tuy muốn có nhiều người hơn nếu có thể nhưng ... có vẻ phản ứng của [Tìm kiếm] đã đến từ phía bên kia.
Tôi nhìn về hướng hành lang, những tiếng bước chân đang đến gần. Các học sinh khác căng lên, và bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến, nhưng tôi nói với họ rằng những người đang đến là đồng minh. Cánh cửa mở ra, đó là đám đàn em của Reus.
"Anh ổn chứ, Aniki!?" (Đệ của Reus)
"Ooh! Là các cậu? Vậy là mọi người vẫn an toàn." (Reus)
"Một số đã bị thương, một số thì không thể tham gia nhưng bọn em vẫn an toàn." (Đệ của Reus)
"Được rồi, tôi sẽ chiến đấu ngay bây giờ. Giúp tôi một tay." (Reus)
"""Rõ!""" (Đệ của Reus)
Lớp học trở nên chật chội, nhưng tinh thần của các học sinh đã được nâng lên cùng với sự gia tăng lực lượng chiến đấu.
Khi tôi kiểm tra các địa điểm khác với [Tìm kiếm], vẫn có những học sinh ở lại trong mỗi lớp học. Họ có lẽ đang chờ đợi ai đó đến giúp đỡ, hoặc cố gắng trốn thoát mà không bị những kẻ xâm nhập nhận thấy, vì không có nhóm nào đủ lớn để chiến đấu. Rất nhiều nhóm đã di chuyển về phía sân đấu, mặc dù tỷ lệ thắng của họ không cao lắm. Ít nhất các con tin sẽ không bị tổn hại cho dù họ không thành công.
Sau khi nắm được vị trí của các học sinh còn lại, tôi tập hợp các học trò và giải thích hướng đi từ lúc này.
"Nghe đây, tập hợp thêm nhiều người từ mỗi lớp. Kẻ thù là người lớn; cả quý tộc lẫn lính đánh thuê. Chỉ chống lại bọn chúng, tránh tấn công các học sinh của các lớp khác. Nếu trở thành một cuộc đọ sức, sự trợ giúp của chúng ta sẽ là vô nghĩa." (Sirius)
"Vâng. Sau đó, chúng ta có thể thay đổi kế hoạch nếu không thể tấn công trực diện." (Emilia)
"Đúng vậy. Có nhiều điểm khóa để tấn công, giải cứu tất cả học sinh là ưu tiên hàng đầu. "(Sirius)
"Aniki, chẳng phải tốt hơn là để anh để tiếp cận họ sao?" (Reus)
"Tôi nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn vì mọi người tin tưởng em sau những thành tựu em đạt được ở trường." (Sirius)
Mọi người ở đây có thể lắng nghe lời giải thích của tôi, nhưng vào cuối ngày, tôi chỉ là một sự tồn tại mơ hồ được chống lưng bởi những tin đồn. Trong một nhóm, họ khó mà thực sự tin tưởng vào tôi. Mặt khác, hai chị em rất nổi tiếng trong trường, và thành tích của chúng được lan rộng. Các học sinh khác có lẽ sẽ dễ đặt niềm tin vào hai chị em hơn là tôi.
"Không nói đến Sirius-sama, có ổn không nếu bọn em tự hành động?" (Emilia)
"Cứ coi nó là một hình thức huấn luyện khác. Bên cạnh đó, tôi định sẽ hoạt động một mình trong thời gian này." (Sirius)
"""Ehh!?""" (Emilia/Reus/Reese)
Các học trò sốc bởi lời nói của tôi. Sự vắng mặt của tôi sẽ làm cho nhiệm vụ của chúng trở nên khó khăn hơn, nhưng tôi đã quyết định vậy sau khi nhận ra rằng rào chắn đang được kích hoạt.
"Tôi sẽ kiểm tra rào chắn. Có lẽ sẽ tìm ra một lỗ hổng trong kết cấu để khai thác." (Sirius)
"Thay vì Sirius-san đi một mình, chẳng phải sẽ an toàn hơn nếu có người khác hỗ trợ sao?" (Reese)
"Tốt nhất là em nên cứu càng nhiều người càng tốt, và làm nhanh nhất có thể. Nếu tôi đi với nhiều người, em sẽ không thể bảo vệ tất cả được khi bọn lính đánh thuê hoặc golem được gửi đến. Với cả ... đừng bảo là các em thấy tuyệt vọng khi không có tôi đấy nhé?" (Sirius)
'Em thấy tuyệt vọng khi không có tôi?'. Các học trò mở to mắt khi nghe điều đó.
Phải, thật hổ thẹn nếu cứ dựa vào tôi mãi. Không như hồi trong mê cung, em sẽ không bị giết nếu thất bại ở đây. Điều này an toàn hơn nhiều so với những lũ sát nhân khát máu kia.
"Ngay từ đầu, các em muốn có sức mạnh để không bị kẻ nào lợi dụng, không phải tôi, không phải người lớn, không phải quý tộc. Đây là một bài kiểm tra, để xem tất cả đã trưởng thành thế nào. Thật vô nghĩa nếu cứ dựa dẫm vào tôi, đúng không?" (Sirius)
"... Vâng! Em sẽ không dựa dẫm vào Sirius-sama và em muốn Sirius-sama dựa vào em." (Emilia)
"Em sẽ hướng tới đỉnh cao với Aniki! Nhất định!" (Reus)
Nghĩ lại thì, hai chị em luôn nói rằng muốn giúp đỡ tôi. Hẳn là chúng đã hiểu, dù còn chẳng cần tôi khích lệ.
"Emilia, Reus ...hai đứa làm được không?" (Sirius)
""Vâng."" (Emilia/Reus)
"Reese, theo sát hai đứa nó nhé." (Sirius)
"Cứ tin ở em!" (Reese)
Reese, đứng ở bên cạnh, nắm chặt tay quyết tâm. Trước đây, Reese sẽ bối rối khi tôi hỏi điều gì đó, nhưng trái tim em ấy đã mạnh mẽ hơn sau vụ hòa giải với người cha.
Sau đó, tôi truyền thông tin về đấu trường nhận được từ [Tìm kiếm], và chỉ họ cách đối phó với lính đánh thuê và golem. Thêm vào đó, trận chiến lần này sẽ bao gồm nhiều nhóm người, không phải chỉ riêng lẻ một ai. Họ nên biết cách hỗ trợ nhau như một nhóm, vì vậy tôi đã dạy lại một vài điều cơ bản.
Khi đã xong xuôi, tôi quay lại với các học trò.
"Tôi không quen với rào chắn đó. Không chắc sẽ mất bao lâu để tác động được lên nó, vậy nên hãy bỏ ý nghĩ tôi sẽ tham gia cùng trong cuộc chiến đi." (Sirius)
"Sirius-sama, xin hãy làm bất cứ điều gì cậu muốn. Bọn em sẽ ổn thôi, rồi cậu sẽ thấy." (Emilia)
"Đó là những gì tôi muốn nghe. Nhưng đừng quá trớn nhé? Bỏ chạy khi mọi thứ trở nên quá nguy hiểm không phải là hèn nhát. Mà là thức thời." (Sirius)
"Cứ tin ở em, Aniki!" (Reus)
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu chúng, và Mark gọi lại khi tôi chuẩn bị rời khỏi lớp.
Cậu ta hẳn đã nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi vì đứng ở gần, nhưng tôi sẽ làm cho nó trông như sắp bỏ chạy nếu cậu ta cố khuyên can tôi. Tuy nghĩ vậy, nhưng tôi nhận ra Mark đang đeo một nụ cười tươi rói trên mặt, cậu ta đưa tay ra.
"Đừng lo lắng về họ, tôi sẽ hỗ trợ bằng tất cả khả năng của mình. Cậu không cần phải kiềm chế đâu." (Mark)
"Vậy ổn chứ? Chẳng phải có gì đó được gọi là 'Niềm kiêu hãnh Quý tộc' ngăn cản cậu đi theo người hầu của kẻ khác sao?" (Sirius)
"Chà ... đó là nếu họ chỉ là những người hầu bình thường. Tuy nhiên, hai người ấy mạnh hơn cả tôi và họ có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn. Với cả, ở đây họ không phải người hầu, mà là bạn cùng lớp. Sẽ thật xấu hổ nếu tôi cư xử theo cách khác." (Mark)
"Vậy sao? Thế thì, xin nhờ cả vào cậu, Mark. Nhưng đừng hành động thiếu suy nghĩ đấy." (Sirius)
"Đó là lời của tôi mới phải. Mặc dù đã biết sức mạnh của họ nhưng tôi vẫn chă biết gì về cậu. Tuy chẳng cần phải lo lắm, nhưng cứ cẩn thận." (Mark)
"Aah, cảm ơn cậu." (Sirius)
Bắt tay với nau, được Mark đẩy lưng, tôi bước ra khỏi lớp học.
Tôi cảm thấy có lỗi một chút.
======================================================================
Điểm đến đầu tiên của tôi là Diamond Cottage. Chưa nói đến Emilia, Reus không thể chiến đấu nghiêm túc với thanh kiếm của tên lính đánh thuê. Tôi ngay lập tức gặp kẻ thù sau khi rời khỏi trường học, nên đã bắn [Magnum] vào các ma pháp trận được sử dụng làm chất xúc tác cho golem. Rồi tôi chạy trốn, hạ gục những tên lính đánh thuê và quý tộc với Taijutsu.
Tôi tiếp tục tiến về ký túc xá của trường và rời khỏi đường chính, nhưng vì Diamond Cottage và ký túc xá cách trường học một quãng xa, những nơi đó nằm ngoài rào chắn. Dù đã nhìn thấy cả hai nơi, tôi lại không thể đi tiếp.
Tuy nhiên...
"Dù có nhìn thế nào, chỉ có trên trời là không có gì thôi huh." (Sirius)
Từ đó, tôi triệu hồi [Không Bộ] và bay lên, vượt qua phần trên cùng của rào chắn. Đúng như dự đoán, rào chắn kết thúc trên bầu trời, vì vậy tôi đã vượt qua nó với chút rắc rối.
Nó được gọi là rào chắn, nhưng lại vô ích đối với những con quái vật bay. Mà, đây chỉ là một nguyên mẫu. Tôi nghĩ là sẽ tóm tắt các phát hiện của mình và viết một báo cáo về những thiếu sót của nguyên mẫu cho hiệu trưởng khi gặp lại.
Nói về điều đó, tôi tự hỏi thầy ấy sẽ làm gì khi trở lại trường.
Thầy ấy rời khỏi trường vì những thông tin giả mạo, và rào chắn thầy phát minh ra được sử dụng như là một phần của cuộc xâm lược. Hiệu trưởng chức sẽ không thể tha thứ cho chính mình sau vụ này.
Nhưng ... là một elf đã sống hơn bốn thế kỷ, liệu thầy ấy có thực sự dễ dàng vượt qua điều này không nhỉ?
Tuy trong đầu chỉ có hình ảnh thầy ấy ăn bánh, nhưng thầy là loại người luôn phấn đấu để cải thiện bản thân mình. Thầy đã thu được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng chẳng đoán trước được điều gì tình huống này cả?
Thay vì sử dụng nó làm rào chắn, tôi thắc mắc liệu thầy ấy có nghĩ đến việc nó sẽ được sử dụng để bẫy ai đó bên trong. Điều đó nói rằng, thầy đã đề cập đến khả năng cho một tình huống nguy hiểm hai ngày trước, nên có lẽ tất cả chúng ta đều đang nhảy nhót trong lòng bàn tay của thầy ấy.
Chà, hy vọng nó không phải như tôi nghĩ. Nếu đúng là thế, chúng tôi đã bị thầy ấy lừa gạt. Tôi chắc chắn sẽ tẩn cho một trận khi thầy ấy trở lại, chắc chắn.
Tôi đến Diamond Cottage và trang bị đồ chiến đấu bên dưới áo choàng học viện. Tôi lại bay lên trời mang thanh gươm của Reus và con dao của Emilia, trở lại bên trong rào chắn.
Tôi nên yêu cầu viện trợ từ thị trấn hoặc cung điện khi ở ngoài rào cản, nhưng lại quyết định thôi. Tôi không nghĩ điều đó là cần thiết.
Và, tôi không định tham gia cùng với các học trò ngay.
Bởi vì ... Đây là tình huống rất hữu ích cho ba người đó để lấy thêm kinh nghiệm.
Sự kiện mê cung là một ví dụ khác.
Tôi đến vào đúng thời điểm cuối cùng, nhưng sẽ không tốt nếu luôn hỗ trợ chúng trong mọi tình huống. Tôi chỉ có một cơ thể, không thể luôn bảo vệ chúng khi không ở gần. Dù là tôi thì cũng chỉ có thể làm đến vậy.
Vì lý do đó, tôi muốn chúng có được kinh nghiệm và giải quyết vấn đề một cách độc lập trong khả năng.
Điều này có thể khá khắc nghiệt, nhưng tôi còn có những vấn đề khác để lo lắng. Do đó, tôi phải tin vào các học trò của mình.
Mặc dù điều này là xấu đối với các học sinh khác, họ nên có ích khi làm việc cùng các học trò của tôi. Có một câu nói: "Nếu bạn yêu con cái của mình, hãy đưa chúng ra ngoài thế giới", và tình huống này cung cấp cho chúng nhiều kinh nghiệm. Nói thật, tôi muốn cùng chiến đấu, nhưng cũng không muốn chúng hư hỏng bởi sự trợ giúp của mình. Lúc này, tôi phải vững vàng và kiềm chế bản thân để dõi theo chúng.
... Tất nhiên, tôi sẽ can thiệp ngay nếu quá nguy hiểm.
======================================================================
Trở lại trường học, tôi ngay lập tức tìm thấy các học trò.
Chúng đang tiến về phía đấu trường, nơi các học sinh bị bắt giữ đang đứng. Có hơn trăm học sinh theo sau. Chúng dường như đã thành công trong việc thu thập các học sinh rải rác từ mỗi lớp học.
Dưới sự dẫn dắt của Reus, đám golem và lính đánh thuê chặn đường đã bị hạ. Sự vui sướng nổ ra mỗi khi một golem bị Reus hoặc Emilia hạ. Có vẻ chúng đã nhận được sự tin tưởng từ cả lớp dưới và lớp trên sau khi thể hiện kỹ năng của mình. Tôi vui mừng vì khả năng lãnh đạo khá tốt của chúng.
======================================================================
Tình hình hiện giờ có vẻ khá ổn, tôi sẽ đi làm việc của mình.
Tôi cởi bỏ áo choàng, mặc trang phục chiến đấu, và lấy ra chiếc mặt nạ mới. Reese đã không trả lại chiếc mặt nạ mà tôi sử dụng khi giải cứu em ấy. Ngay cả bây giờ, nó vẫn đang được cất cẩn thận trong bàn của em ấy.
Ngụy trang hoàn thành, tôi gọi [Tìm kiếm] để tìm đám golem và lính đánh thuê trốn ở các địa điểm khác ngoài trường. Không phải tất cả đều ở lại một nơi, chúng đã trải ra để tìm kiếm những học sinh còn lại.
Vậy thì, các học trò của tôi có thể tiến lên mà không sợ bị phục kích từ phía sau, công việc của tôi là đối phó với chúng trong trường hợp đó. Tôi không trực tiếp giúp đỡ các học trò; nhưng lại hỗ trợ chúng như thế này, từ bóng tối. Để giúp chúng luyện tập, tôi sẽ điều chỉnh độ khó của tình hình một chút.
[Tìm kiếm] phát hiện 30 kẻ thù bên trong đấu trường ...
Và 40 bên ngoài.
Tôi chạy về phía nhóm đầu tiên.
======================================================================
Cuộc chạm trán đầu tiên là một nhóm lính đánh thuê; chúng chỉ là rác rưởi theo nhiều nghĩa.
Chúng đã đánh gục một nữ sinh lớp trên, xé rách áo choàng.
Chúng là rác rưởi, đơn giản và dễ hiểu, không cần phải nương tay. Tôi bắn gã đàn ông đầu tiên hai lần với [Magnum], và buộc gã thứ hai với [String] trước khi ném hắn lên trời. Nhỏ nữ sinh, suýt nữa bị hãm hiếp, sợ hãi và mất phương hướng. Tôi đập nhẹ vào huyệt của cô ấy để làm ngất.
Sau đó, tôi chôn mấy gã đàn ông trong các hố đất vừa đào với phép thuật, lấp đầy hố lên đến cổ của chúng. Sau đó tôi đưa cô nữ sinh trở lại lớp học để hồi phục. Hy vọng cô ấy sẽ coi nó chỉ như một cơn ác mộng.
Các mục tiêu kế tiếp tôi tìm thấy là golems và vài pháp sư, nhưng chúng đã tham gia vào cuộc chiến với một số học sinh.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cuộc chiến trông như là một bế tắc, việc kiểm tra cho biết các học sinh gần như đã cạn mana. Kết quả sắp tới, nếu tôi không can thiệp, là quá rõ ràng. Giờ thì, tôi nghiền nát golem từ khoảng cách xa bằng [Xung kích], sau đó đập gãy tay và chân của đám pháp sư từng đứa một.
Tôi để những việc còn lại cho các học sinh ở đó.
Sau đó, tôi tiếp tục công việc của mình, tìm kiếm và tiêu diệt các mối đe dọa ở những địa điểm mà các học sinh không thể nhìn thấy hoặc không nhận ra.
Tôi bí mật đối phó với những kẻ chặn đường các học sinh, thỉnh thoảng giết chúng bằng thanh kiếm của Reus, lúc thì cắt họng chúng bằng dao của Emilia. Đối với những kẻ đã bị các học sinh phát hiện ra, tôi chỉ đứng trên mái nhà và bắn chúng với [Xung lực].
Tất nhiên, tôi cũng giết chúng luôn. Mỗi kẻ thù, một headshot.
======================================================================
Lúc này, tôi đang làm công việc tương tự những gì đã làm trong kiếp trước, chăm sóc mọi người trong bí mật.
Thật kỳ lạ, tôi đã tái sinh và sống một cuộc đời hoàn toàn khác biệt, nhưng vẫn làm những điều tương tự như trước đây.
Không phải tôi tận hưởng việc chết chóc. Hồi đó, tôi đã chia tách cảm xúc của mình khỏi hành động giết người thực sự; nó chỉ là công việc. Giờ thì khác rồi; các học trò của tôi bị kéo vào.
Cho đến lúc chúng đủ mạnh để tự bảo vệ mình, tôi sẽ vấy bẩn bàn tay miễn là cảm thấy cần thiết.
"Bởi vì tôi đang làm hết sức mình, các em cũng cần phải cố gắng hết sức đấy." (Sirius)
Tôi nhìn các học trò của mình từ xa, dõi theo sự lãnh đạo của chúng.
Rồi, tôi nhắm vào mục tiêu tiếp theo.
"Còn lại ... mười hai." (Sirius)
-------------------------
Katsu: nghe tin bác bị ăn đạp vào lưng vì muốn đột nhập phòng bà chị vs con em để khám phá các 'bí mật thầm kín'. Tuy đồng cảnh và cũng thấu hiểu cảm xúc ấy, nhưng tôi ủng hộ con em bác. Cảm ơn em gái vì đã giúp xử hộ lão này!
Ghi chú
Katsu: éo cho đi nó ... ra thì m dọn nhá
Trans: đi học mang theo dây thừng WTF ????
Trans: tự nhiên thấy khó chịu thế này :v
Trans: yay ~ main thật mạnh mẽ / Katsu: kyaaaa~, à nhầm, oooooooh~
Trans: mạnh nữa lên / Katsu: truyện ko có tag yaoi đâu mà mong
Trans: đã bảo là ma vương hỏi hoài / Katsu: đã bảo là 'ác quỷ bồng gái' hỏi hoài
Trans: xuống tay thật đáng sợ *rùng mình* / Katsu: bác lại buồn bóp cổ nhà máy nước ak
Katsu: nhầm người rồi cu
Trans: ta cx muốn dựa lắm