Chương 72: Vượt qua
Trans: Grakius
--------------------------------------------------+
--- Emilia ---
Tôi thở dốc và chạy trong thế giới tăm tối, tất cả đều bị nhuộm bởi một màu đen.
Đợi...
Đợi đã...
Tôi thấy khó thở, cảm giác như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng vẫn nhìn về phía trước và tiếp tục chạy.
Vì, mẹ và cha đang đứng ở hướng đó.
Con muốn được nhìn thấy người.
Con muốn nghe thấy người.
Con muốn cắn vào vai người lần nữa.
Dù vậy... dù đã chạy bao xa, tôi vẫn không thể nào đến gần mẹ và cha được.
Nhanh...
Nhanh nữa...
Tôi phải đến chỗ mẹ và cha ngay... nhanh lên...
"Mẹ, cha, chạy điiiii!"(Emilia)
Một con quái vật đen đúa to lớn xuất hiện phía sau mẹ và cha.
Rồi cái miệng lớn đó mở ra, chuẩn bị cướp mất gia đình quý giá của tôi.
"Ta không cho phép! [Không Đạn]!"(Emilia)
Thứ phép thuật mà tôi sử dụng dễ như việc hít thở hàng ngày... đã không hoạt động.
"Tại sao!? [Không Đạn]! [Không Trảm]! [Không Kích]!" (Emilia)
Dù có tập trung đến thế nào... dù có hét lớn ra sao, phép thuật vẫn không kích hoạt.
Tôi hiểu được lí do khi nhìn vào tay mình.
"Tại sao...?" (Emilia)
Cơ thể tôi đã biến thành trẻ con... trở lại lúc mà ngôi làng bị tấn công.
Tôi đã có thể sử dụng phép thuật sau khi gặp được ---sama.
Tôi đã không thể đánh bại nó... bởi tôi chỉ là một đứa trẻ... Tôi đã không thể làm được bất cứ điều gì vào lúc đó...
"Không... Dừng lại đi..." (Emilia)
Bất chấp, tôi chạy... chạy... tuyệt vọng đưa tay về phía cha mẹ.
Nhưng, mẹ và cha cười, và tiến về phía con quái vật.
"... Emilia." (Rona)
Đừng mà!
Làm ơn chạy đi!
Sau đó... làm ơn đừng nói!
"Hãy sống thật mạnh mẽ. Mẹ yêu con..." (Rona)
Cuối những lời đó, mẹ và cha ... bởi con quái vật...
---
"Lại nữa sao...?" (Emilia)
Từ từ mở mắt ra và nhìn vào tay mình, tôi thấy được một đôi tay trưởng thành, chứ không phải của một đứa trẻ.
Những thứ lúc nãy... chỉ là một giấc mơ.
Tôi vẫn tiếp tục mơ thấy... cơn ác mộng đó vài lần.
Tôi gần như không mơ thấy nó từ ngày được Sirius-sama cứu, nhưng khi đặt chân lên lục địa này, cứu được Aery-san và Quad-kun, tôi bắt đầu gặp lại nó.
Nhìn sự sợ hãi của người mẹ và đứa con, theo bản năng tôi nhớ lại ngày hôm đó. Nó bắt đầu hiện hữu mỗi ngày sau. Tôi mơ thấy cơn ác mộng về con quái vật đã ăn thịt mẹ và cha.
Mỗi khi tôi thức giấc, đó đều là vào lúc nửa đêm. Tôi không thể ngủ lại vì cảm giác lo lắng. Vì điều đó, tôi đã không thể nghỉ ngơi đầy đủ. Một ngày nào đó, tôi có lẽ sẽ mắc phải một sai lầm không thể nào sửa được.
Tôi trở nên bình tĩnh khi ôm lấy chiếc nệm có mùi của Sirius-sama, nhưng nó càng lúc càng mờ đi. Tôi phải bám vào Reese, người ngủ cạnh tôi, vì tôi không thể lấy lại bình tĩnh. Những lúc đó, Reese nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Cậu ấy xoa đầu đến khi tôi bình tĩnh lại, nhưng tôi đã dựa vào cậu ấy quá nhiều.
Sau cùng thì...
Tôi nhìn ra bên ngoài chiếc xe ngựa mà không đánh thức Reese đang ngủ, và xác nhận Sirius-sama đang ngồi trước đống lửa.
Hokuto-san luôn thức đêm để canh gác, nhưng Sirius-sama ra lệnh cho chúng tôi phải đảm bảo thay phiên theo ca. Mặc dù Sirius-sama, người vốn dĩ là chủ nhân của chúng tôi, không cần phải làm thế, nhưng cậu ấy luôn tính cả bản thân vào việc canh gác, thậm chí còn là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Trái lại, Reesse và tôi ngủ trong xe ngựa. Bất kể bao nhiêu lần tôi đã nói cậu ấy không cần phải làm thế, cậu vẫn không nghe. Erina-san thường bảo rằng, cô ấy ước gì cậu sẽ ích kỉ hơn chút.
Nhưng... bởi vì Sirius-sama là như vậy, nên tôi muốn hỗ trợ cậu ấy. Và tôi đã yêu cậu từ sâu trong tim mình.
Sự hiện diện của Sirius-sama làm cho nỗi buồn do cơn ác mộng gây ra biến đi mất.
"... Em không ngủ được à?" (Sirius)
Dù chỉ để lộ một phần cơ thể, Sirius-sama đã nhận thấy tôi và ngoảnh đầu lại.
Tôi lặng lẽ ra khỏi chiếc xe ngựa và ngồi bên cạnh Sirius-sama. Hokuto-san, ngủ trên đường từ chỗ tôi đến cậu ấy, khẽ mở mắt ra, nhưng lập tức nhắm lại và xoay về hướng khác.
Khi ngài ấy để lộ ra tiếng rên như đang than vãn, tôi không nói gì cả mà dựa vào vai Sirius-sama.
Đây là việc mà một người hầu không nên làm khi chưa xin phép chủ nhân. Nếu Erina-san mà nhìn thấy thì sẽ nổi giận cho xem. Mặc dù nhận thức được điều này, tôi muốn... được Sirius-sama nuông chiều.
"Em không ngủ được nếu ngồi như thế đâu?" (Sirius)
Tôi đã làm một việc không đúng, nhưng Sirius-sama lại đặt đầu tôi lên đùi của cậu.
Được Sirius-sama cho gối đùi! Aah... hạnh phúc quá.
Tôi đã vui vẻ trở lại, nhưng tại sao Sirius-sama không hỏi tôi điều gì cả? Trong khi đang thắc mắc, Sirius-sama xoa đầu tôi với một nụ cười.
"Cậu không hỏi gì sao ạ?" (Emilia)
Để xác nhận điều đó, tôi dịch đầu mình đi một chút.
"Tôi biết lí do em không ngủ được. Nhưng, tôi không có ý định đả động gì về nó. Rõ rồi chứ?" (Sirius)
...Sirius-sama thật sự hiểu rõ tôi. Tôi kiên trì nhìn vào khuôn mặt đó và gật đầu vì cậu ấy đang nhìn tôi với một biểu cảm có phần hơi nghiêm túc.
"Xem ra em đã hiểu rồi đấy. Đúng vậy, em phải vượt qua vấn đề của chính mình. Chắc hẳn em không muốn tôi giải quyết giùm vấn đề của mình đâu nhỉ?" (Sirius)
Đúng thế... đây là điều mà tôi phải tự mình giải quyết lấy. Tôi muốn hỗ trợ cho Sirius-sama, và tôi không muốn dựa dẫm mọi việc vào cậu ấy.
Tôi biết chứ, nhưng tôi muốn Sirius-sama nuông chiều mình. Mặc dù vậy, tại sao cậu...
"... Cậu không giận ạ?" (Emilia)
"Ý em là về việc nuông chiều? Em muốn tôi nói gì sao? Tùy em thôi, nhưng khi em nhận ra được điều đó, thì việc tôi nổi giận không còn cần thiết nữa rồi." (Sirius)
Sirius-sama nhẹ nhàng xoa đầu khiển trách tôi với giọng điệu như cố để không giống phàn nàn.
"Khi trở về nhà, em phải đối mặt với quá khứ của mình, dù không muốn đi chăng nữa. Nếu cảm thấy chán nản vào lúc đó, em sẽ không thể làm được bất cứ điều gì... và nó sẽ trở nên vô nghĩa." (Sirius)
Thứ khiến tôi sợ hãi là bóng tối của quá khứ. Tôi đã cố hết sức trốn tránh vấn đề. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa biết ngôi làng đã thành như thế nào sau khi bị tấn công bởi quái vật. Vào lúc đó, tôi sẽ trở nên như thế nào đây... nếu tận mắt chứng kiến nó.
Nhưng, nếu chỉ biết trốn tránh, Sirius-sama chắc chắn sẽ thất vọng về tôi. Tôi không muốn thế.
"Khi mệt mỏi, tự em sẽ cảm thấy không vui về mọi thứ. Vì thế, giờ là lúc em nghỉ ngơi để sẵn sàng cho lúc đó. Tôi chỉ cho em mượn đùi mình hôm nay thôi đấy." (Sirius)
"Cảm ơn cậu rất nhiều. Nhưng... chỉ mỗi hôm nay thôi ạ?" (Emilia)
"... Tôi sẽ nghĩ về việc đó sau khi em đã vượt qua được vấn đề của mình." (Sirius)
"Cậu hứa nhé. Để hỗ trợ cho Sirius-sama... em sẽ vượt qua nó." (Emilia)
Lúc nhận ra thì, cảm giác muốn khóc của tôi đã tan biến đi mất và chỉ còn lại những cảm xúc đáng yêu.
Tôi là một người hầu và là đệ tử của một người tuyệt vời như vậy. Để bộc lộ được những cảm xúc trong tim mình, tôi phải vượt qua quá khứ.
Nhưng lúc này... cứ chấp nhận những lời của Sirius-sama trước đã.
Tôi được bao bọc trong mùi hương của người mình yêu, và chìm sâu vào giấc ngủ.
--- Sirius ---
Thêm cả Grave, chúng tôi rời khỏi làng của tộc ngân lang đến nơi chiếc xe ngựa được để lại.
Mặc dù phải đi xuyên qua khu rừng để đến được quê nhà của cặp chị em, chúng tôi cũng có thể đi bằng con đường chính, giống như lúc hộ tống Aery-san.
"Hmm... quả là một cỗ xe ngựa tránh lệ." (Garve)
"Đó là nhà của bọn cháu, Jii-chan. Nó chỉ đủ cho mọi người ngủ bên trong thôi, nhưng lại rất tiện lợi." (Reus)
"Tuy nhiên, ta sẽ không ngồi lên đó đâu." (Garve)
Vì Grave cũng tôn sùng Hokuto nên thật khó cho ông ấy khi phải ngồi lên chiếc xe ngựa được kéo bởi Hokuto.
Khi đã đảm bảo chiếc xe vẫn còn trong trạng thái an toàn, chúng tôi quay trở lại đường chính và bắt đầu đi đến quê nhà của cặp chị em.
Chúng tôi đã bị tấn công bởi quái vật và những tên cướp trên đường chính, nhưng chúng dễ dàng bị hạ gục bởi sự phối hợp giữa Garve và Reus. Khi chiến đấu cùng nhau, tính cách thật của Garve mới được bộc lộ rõ nhất.
"Này, nhìn kia, có Ngân Lang tộc? Dù chỉ là một lão già, nhưng hẳn rằng ông ta sẽ được bán được giá cao." (??)
"Có một tên nhóc, cả đàn bà nữa kìa. Tao muốn huấn luyện bọn chúng gọi mình là chủ nhận quá... Buhhh!?" (??)
"Muốn chết đấy à, nhóc con?"(Garve)
Tóm tắt... ông ấy hoàn toàn không có chút thương xót nào, ngoại trừ đối với gia đình của mình. Đặc biệt đối với nhưng kẻ nhắm vào Emilia, chúng bị đánh thêm hơn bình thường khoảng 5 lần nữa. Dường như ông ấy đang cố giấu đi tình cảm của mình trước họ cho đến khi có thể đau xót về con trai ông.
Chuyến hành trình diễn ra suôn sẻ trong khi bị bất ngờ bởi những hành động của Garve.
Không có vấn đề nào đặc biệt nghiêm trọng vào ngày đầu tiên, nhưng vào giờ nghỉ của ngày kế tiếp... Một vấn đề nhỏ xảy ra khi tôi đang chuẩn bị bữa trưa.
Reese, đang giúp tôi nấu nướng, nhìn quanh một vòng, và sau khi xác nhận rằng không có ai ở xung quanh, cô ấy nói với tôi.
"Sirius-san. Thật ra thì, Emilia có hơi..." (Reese)
"Aah. Tôi đã nghĩ đến việc thử lắng nghe vì em ấy dường như không được ổn cho lắm. Em có thể kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?" (Sirius)
"Vâng. Vào lúc nửa đêm..." (Reese)
Hiện tại, chỉ có Reese và tôi ở cạnh cỗ xe, vì Emilia và những người khác đều đã đi ra ngoài tìm nguyên liệu. Hokuto thì không quan tâm, dù cho nó có nghe được thì cũng chẳng vấn đề gì.
Hình như em ấy đột ngột bị Emilia ôm khi đang ngủ. Điều đó cảm giác như họ đã có một mối quan hệ tốt, nhưng theo quan điểm của Reese, em ấy có những biểu hiện bất thường.
"Emilia đã run rẩy rất nhiều. Cậu ấy ôm em khá lâu, và chỉ có thể lấy lại được bình tĩnh khi được em xoa lưng và đầu. Dường như cậu ấy không thể ngủ ngon giấc cho đến sáng." (Reese)
"Em ấy có lẩm bẩm kiểu như 'Mẹ' không?" (Sirius)
"Vâng, có ạ. Lẽ nào...?" (Reese)
"Giống như những gì em nghĩ đấy. Emilia sợ hãi vì mơ thấy lại cơn ác mộng trong quá khứ." (Sirius)
Mặc dù đó là câu chuyện của vài năm trước, em ấy đã trong hoàn cảnh tương tự nhiều ngày sau khi tôi cưu mang cặp chị em. Emilia đôi lúc sẽ sợ hãi khi nhớ về giấc mơ quá khứ, và em ấy sẽ trốn vào giường của Noel hay Erina.
Nhưng một năm trôi qua, giấc mơ khiến em ấy sợ hãi đã hoàn toàn biến mất. Em ấy lấy lại được sự vui vẻ cho mình và chăm chỉ tập luyện.
Em ấy đã quay lại hoàn cảnh trong quá khứ. Điều này có lẽ bắt đầu vào lúc em ấy đến gần quê nhà mình, nhưng thứ kích hoạt nó chắc chắn là lúc mà chúng tôi giúp đỡ Aery-san và con của cô ấy.
"Em cũng nghe rồi à? Về những chuyện đã xảy ra với bố mẹ Emilia và Reus?" (Sirius)
"Vâng... Và nó xảy ra ngay trước mặt cậu ấy. Em chưa bao giờ thấy Emilia sợ hãi đến vậy. Nếu như Sirius-san an ủi cậu ấy..." (Reese)
"Đáng tiếc, điều đó không khả thi đâu." (Sirius)
Bố mẹ bị ăn thịt ngay trước mặt chính là nỗi đau sâu thẳm nhất của Emilia. Mặc dù em ấy có thể quên đi nỗi đau, vết thương vẫn còn đó và không hề biến mất.
Dù tôi có an ủi, em ấy vẫn sẽ khóc mỗi khi nhớ lại điều đó. Nhất định.
Em ấy có ít cơ hội để đối mặt với quá khứ khi còn là một đứa trẻ... nhưng giờ đã khác.
Emilia đã đạt đến một độ tuổi thường được xem là 'người lớn', với một cơ thể và trí tuệ được rèn luyện. Và bây giờ, em ấy đang trên đường trở về nơi có mối liên hệ với mình. Đã đến lúc em ấy vượt qua nỗi đau bằng chính đôi chân của mình.
"Emilia buộc phải tự mình vượt qua nó. Nếu không thì, em ấy sẽ tiếp tục sợ hãi những cơn ác mộng, dù chúng có xuất hiện bao lâu đi nữa." (Sirius)
"Là... vậy sao? Em ước mình có thể làm gì đó." (Reese)
"May mắn thay, em ấy nhận ra được điều đó. Emilia không được nuông chiều đến mức dựa dẫm vào chúng ta, em ấy cần được nghỉ ngơi hoàn toàn về tinh thần và thể chất." (Sirius)
Mặc dù Emilia đi theo tôi, nhưng cũng có sự dạy dỗ từ Erina rằng không được phụ thuộc vào tôi. Vì lẽ đó, tôi ngẫu nhiên đưa ra lời khuyên cho em ấy rằng tốt nhất nên duy trì sức lực để mà bình tĩnh đối mặt với nỗi đau.
Khi mà Reese nghe về việc tôi nuông chiều Emilia ở mức độ vừa phải, em ấy cười vẻ như hiểu lầm về nó.
"Ahahaha... Em nên làm gì đây? Emilia run rẩy có phần hơi dễ thương, nên em đã chiều hư cậu ấy vào hôm trước." (Reese)
"Aah... Xin lỗi vì điều đó, Reese. Nó sẽ ổn thôi, dựa trên tình hình ngày hôm qua. Nhưng chắc sẽ tốt hơn nếu được Reese nuông chiều. Em ấy trở nên giống như một đứa trẻ phải không?" (Sirius)
"Sirius-san cũng có thể nuông chiều cậu ấy mà." (Reese)
"Nhờ vào em vậy." (Sirius)
"Eh!? V-vâng. Bất cứ lúc nào... em sẽ đợi anh." (Sirius)1
Reese có lẽ đã không nghĩ một câu trả lời như vậy sẽ được đáp lại, em ấy cười trong lúc còn đang ngạc nhiên.
Tiện thể, dù bảo về sự trẻ con của trẻ em, nó thực chất không phải là trò đùa và tôi nghiêm túc một nửa. Em ấy được gọi là Thánh Nữ. Mặc dù không bằng được so với Erina, em ấy vẫn có khả năng trấn an người khác với nụ cười của mình.
Nếu em ấy tiếp tục nuông chiều Emilia thì sẽ không tốt đối với những người khác. Tôi cũng phải thật cẩn thận.
"Đây là chuyện nghiêm túc, nhưng tôi muốn Reese chấp nhận nó. Và, nếu em cảm thấy tôi nói việc gì đó kỳ lạ thì cứ thoải mái ý kiến. Bởi vì tôi có lẽ sẽ mắc phải lỗi lầm." (Sirius)
"Nếu anh quan tâm đến Emilia đến mức đó, em cũng không có gì phải nói. Ngoài ra, đó không phải lỗi lầm đối với người nói ra điều đó đâu." (Reese)
"Cảm ơn em. Có lẽ cả hôm nay, Emilia sẽ cảm thấy đau khổ, và nếu điều đó xảy ra, xin hãy chăm sóc cho em ấy." (Sirius)
"Không đâu, em nghĩ rằng cô nhóc đó sẽ đến bên Sirius-san hơn là em vào thôi." (Reese)
Reese nở một nụ cười tinh nghịch.
Và em ấy đã đúng về điều đó.
---
Giống như lúc hướng tới quê hương của Aery-san, chúng tôi rời khỏi đường chính, được dẫn đi bởi Garve. Chúng tôi đã đến địa điểm mà chiếc xe có thể đi qua được và dựng trại.
Sau đó, chúng tôi ăn tối và quyết định ca trực, như thường lệ, rồi đi ngủ. Một lúc sau, dường như đã đến lượt của mình nên Garve đánh thức tôi dậy.
Thời gian canh gác của tôi nằm ở giữa danh sách, và đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất. Nhưng, tôi là ứng cử viên tốt nhất cho việc kích hoạt phép thuật và phép hồi phục trong khoảng thời gian ngắn, kể cả trong một đêm không ngủ. Cặp chị em nói rằng tôi không phải canh chừng cho họ, nhưng tôi không có ý định nghe theo bởi tôi nghĩ mình sẽ không đủ tư cách để được gọi là Shishou nếu bỏ qua nhiệm vụ này. Ngoài ra, đây là khoảng thời gian quan trọng đối với hai chị em, tôi phải giảm bớt gánh nặng cho họ nhiều nhất có thể.
Tôi đánh tan cơn buồn ngủ, gắp chăn lại và uống một ngụm nước. Garve dường như đang khen ngợi trong khi nheo mắt lại lúc chúng tôi nhìn nhau.
"... Cậu quả là một người kỳ lạ." (Grave)1
"Thì, tôi chỉ muốn sống theo cách của mình thôi." (Sirius)
"Hê... lũ trẻ, chúng thật mắn khi gặp được cậu." (Garve)
Garve ngủ cách đống lửa một khoảng kha khá. Sau khi xác nhận Reus đang ngủ cạnh bên, tôi ngồi xuống trước đống lửa và ném vào một vài thanh gỗ.
Khi tôi chuẩn bị giơ tay ra để vuốt ve đầu Hokuto, đang ngồi cạnh và trở thành chỗ dựa, tôi cảm thấy một sự hiện diện. Quay về phía sau, Emilia đang nhìn tôi từ chiếc xe ngựa.
Như dự đoán, sau cùng em ấy không thể ngủ được. Em ấy ngồi xuống cạnh tôi mà không nói gì. Sau đó em ấy bám vào vai tôi với ánh mắt như sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.
Mặc dù cư xử như một đứa trẻ hư hỏng đối với tôi, em ấy lại không bao giờ thể hiện nó ra trước mặt những người khác, đặc biệt là Reus. Dù cho Garve và Reus đang ngủ cách đây một chút, hành động này trông không giống Emilia chút nào. Đây là bằng chứng cho thấy rằng em ấy đã bị lung lay.
Tôi sẽ không nói gì về cuộc thảo luận trước đó, nhưng tôi đoán việc để em ấy bám vào mình sau khi gặp ác mộng cũng ổn thôi. Như Reese đã nói.
Những lúc thế này, nếu là Erina hoặc Noel... sẽ là một cái gối đùi. Vì vậy, khi xoa đầu Emilia đang nằm trên đùi tôi, có thể thấy được em ấy đã bình tĩnh trở lại.
"... Cậu không giận ạ?"(Emilia)
Em ấy sợ, nhưng vẫn hỏi. Tôi có thể đã phàn nàn nếu tức giận. Vì em ấy nhận ra được điều đó, tôi không nên tỏ ra tức giận.
Sau khi nói với tôi những điều cần nói, Emilia ngủ thiếp đi. Điều này sẽ cho phép em ấy có thể nghỉ ngơi ở mức tôi thiểu, và sẽ ổn vào ngày mai. Không cần lo đến việc Emilia sẽ bị cảm vì Hokuto đã dùng đuôi của nó làm một cái chăn.
Emilia đã phải chịu đau khổ quá nhiều, không như Reus, đang ngủ như thường.
Điều đó không phải là Reus không có những cảm xúc ấy. Trong trường hợp cậu nhóc, có lẽ là vì tính cách. Cậu nhóc không chứng kiến khoảnh khắc cha mẹ mình bị ăn thịt, và có lẽ cậu đã xem Erina như người mẹ thứ hai. Còn đối với Emilia, thay vì là cha mẹ, em ấy xem đó là giữa một người hầu và một vị chủ nhân.
Chỉ là... chắc chắn không bình thường. Em ấy nhạy cảm lạ thường với quái vật. Mặc dù không được như Garve, có nhiều lần em ấy tấn công quái vật dù cho không cần thiết. Tôi phải kìm chế em ấy lại bằng mệnh lệnh, nhưng khi nghĩ về nó, tôi sẽ phải sớm nghĩ ra cách cưỡng chế em ấy bằng [Chăng dây].
Và còn Garve, ông ấy bí mật quan sát trong khi giả vờ ngủ. Tuy nhiên, dường như hiểu rằng mình không nên lên tiếng, ông ấy nhắm mắt lại mà không nói điều gì cả. Có lẽ ông để tôi chăm sóc chuyện của Emilia.
Dù hơi lo lắng về tương lai, chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc hướng về quê hương chị em họ.
Và lúc này, tôi chỉ cần trông chừng đứa trẻ nằm ngủ trên đùi của mình, đang cố vượt qua quá khứ.
---
Vào buổi sáng, chúng tôi giấu đi chiếc xe ngựa một lần nữa và hướng ra ngoài.
Theo chỉ dẫn của Garve, chúng tôi chắc sẽ đến được khu vực đó trước khi trời tối với tốc độ hiện tại. Có một thung lũng nhỏ trên đường đi. Không giống cái trên đường đến làng của Garve, chúng tôi đi qua nó mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tuy nhiên... tình hình bất ngờ thay đổi ngay trước dòng sông lớn. Số lượng quái vật tăng lên một cách bất thường.
Cho đến khi đến đây, tôi hầu như không thấy quái vật tấn công do sự đe doạ từ Hokuto, nhưng từ lúc vượt qua con sông thì chúng lại tấn công thường xuyên hơn.
"Cẩn thận đấy, số quái vật sẽ tiếp tục tăng từ lúc này! Hạ chúng thôi!" (Garve)
"Cứ để cho cháu, Jii-chan!" (Reus)
"Cả cháu nữa!" (Emilia)
Đám quái vật xuất hiện mỗi khi chúng tôi tiến được vài bước, nhưng chúng đều bị hạ gục bởi gia đình Ngân Lang, hầu như chẳng có lúc nào tiến trình của chúng tôi phải dừng lại. Mặc dù đáng tiếc, nhưng chúng tôi quyết định bỏ lại toàn bộ đồ từ bọn quái vật ngoại trừ những thứ hiếm. Cũng bởi không có giới hạn về số lượng quái vật xuất hiện khi chúng tôi đang xử lí những nguyên liệu thô.
Trong khi nhìn lại toàn bộ khung cảnh, tôi đã đưa ra những chỉ dẫn. Và rồi tôi bắn con quái vật với [Xung lực].
"Emilia, Reus, lùi lại được rồi! Tôi và Hokuto tiếp tục thay cho." (Sirius)
"Eh? Chúng em vẫn còn có thể đánh tiếp mà?!" (Reus)
"Đúng vậy, chúng em vẫn còn..." (Emilia)
"Em nghĩ rằng tôi không nhận ra hơi thở của em bắt đầu hỗn loạn rồi sao? Lùi lại và nghỉ ngơi đi." (Sirius)
Vì Garve trông vẫn ổn, tôi ra lệnh cho hai chị em lùi lại và đi về phía Hokuto. Tuy nhiên, thay vì Reus, có một chút bất thường ở Emilia khi em ấy tự mình tiến lên phía trước khi so sánh với cách chiến đấu thông thường của em.
Xác nhận rằng hai chị em đã nhận được chút nước từ Reese, tôi vung thanh kiếm của mình lên những con quái vật đang tiếp cận.
Khi Hokuto và Garve thổi bay con quái vật cuối cùng đi bằng nắm đấm và gần như hủy diệt tất cả kẻ thù, Garve cau mày lẩm bẩm một mình.
"... Đáng lo đây." (Garve)
"Ý ông là sao? Sự việc đã diễn ra suôn sẻ cho đến bây giờ, nhưng hãy nói cho tôi biết nếu ông có suy nghĩ gì đó trong đầu." (Sirius)
"Số lượng bọn quái vật quá ít. Nếu so với trước đây, còn có nhiều đợt quái hơn nữa tấn công hồi ta đến nơi này." (Garve)
"Có khi lượng quái vật giảm đi từ khi Jii-chan hạ gục chúng cũng không chừng? Chắc chúng đã chạy đi rồi..." (Reus)
"Tôi nên kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa." (Sirius)
Nhắm mắt lại, tôi dùng [Tìm kiếm] kỹ lưỡng hơn để xác nhận phản ứng của quái vật, nhưng khó có thể nhìn thấy rõ đàn quái hơn trước.
Tôi không nghĩ đó là số lượng nhỏ, nhưng với tầm đó, nó không phải là thứ gây được chú ý của tộc Ngân Lang, bao gồm cả Garve, nên bỏ qua.
"Garve đúng đấy... số lượng quái vật không nhiều như thế. Sẽ không có vấn đề nếu mọi việc tiếp tục như thế này." (Sirius)
"Vậy sao? Ta có hơi lo ngại, nhưng nếu cậu đã nói vậy, cứ tiến hành thôi." (Garve)
Nhìn từ một phía, phép [Tìm kiếm] của tôi dùng để phát hiện ra những phản ứng ma thuật là một phép không thể nhìn được bằng mắt, và nó khá quan ngại. Tuy nhiên, Garve bắt đầu đi mà không hỏi gì. Cũng may là Garve đã tin tưởng tôi vô điều kiện. Có lẽ là vì chúng tôi đã có một trận đấu trước đó.
Chúng tôi tiến hành băng qua khu rừng, trong khi dọn đám dây leo và nhưng cành cây dày đặc, Emilia, đang nghỉ ngơi ở phía sau tiến lại gần và lên tiếng gọi Garve.
"Ojii-chan, còn cách nơi đó bao lâu nữa ạ?" (Emilia)
"Chỉ còn một khoảng nữa thôi. Chúng ta sẽ đến được đó sao khi rời khỏi chỗ này." (Garve)
Như lời Garve nói, sao khi đi qua một vài cái cây lớn, những cây ở nơi đây đã được cắt đi như khu rừng bị dọn dẹp, và chúng tôi đến được phần còn lại của ngôi làng, nơi mà có người đã từng ở.
Tôi không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào của con người ở ngôi làng bị bỏ hoang này.
Sau một hồi lâu, cặp chị em cuối cùng...
"... Về rồi sao?" (Emilia)
"Vâng. Jii-chan, nhà của chúng cháu... đã mất rồi." (Reus)
Quê nhà mà chị em họ cuối cùng cũng trở về được... đã hoàn toàn bị phá hủy.
Hầu hết những ngôi nhà đều bị phá hủy, nhưng hình dạng căn bản vẫn còn và bị mọc um tùm bởi cỏ dại và dây leo.
Nước mắt hai chị em tuôn rơi khi nhìn vào quê nhà đã hoàn toàn đổi thay kể từ khi còn sống ở đây.
"... Mình xin lỗi. Mình không thể làm gì cả...nhưng hãy cho mình được chia buồn cùng mọi người." (Reese)
"Reese..." (Emilia)
"Reese-ane..." (Reus)
Không thể chịu được nữa, giống như hai chị em, Reese oà khóc ôm chầm lấy họ. Là người mà họ xem là gia đình, hai chị em chấp nhận sự dịu dàng và chia buồn rồi họ khóc cùng nhau.
"Cuối cùng...ta cũng đến được nơi này. Felios... Con đã ở đây đúng không?" (Garve)
Garve đi đến nơi trông giống như một quảng trường. Ông ngồi xuống và cúi thấp đầu. Ông ấy cũng cần sắp xếp lại dòng suy nghĩ của bản thân, vậy nên tôi để ông lại lúc này.
Mọi người dường cần chút thời gian để bình tâm lại, nhưng nơi này không phải là địa điểm an toàn. Tôi xoa đầu Hokuto trước khi đưa ra chỉ dẫn dành cho nó.
"Tao sẽ dựa vào mày vậy, Hokuto." (Sirius)
"Gâu!" (Hokuto)
Hokuto sủa lên như muốn nói hãy để lại mọi việc cho nó, rồi nó đạp đất và nhảy vào cánh rừng. Tôi chỉ dẫn Hokuto xử lí bọn quái vật xung quanh, và để lại dấu hiệu ngăn cản chúng tiến đến gần hơn.
Việc tôi có thể làm bây giờ là loại bỏ bất kỳ trở ngại nào có thể làm phiền đến những người đang phiền muộn. Lũ quái bật tiếp cận trước khi bị xử lí bởi Hokuto, đã bị tôi bí mật bắn hạ bằng [Xung lực].
Tôi cũng nên chia buồn cùng học trò của mình, nhưng cần có ai đó bảo vệ xung quanh.
Ngoài ra...
"... Xin lỗi." (Sirius)
Mặc dù đây là một tình huống đau khổ... nhưng tôi đã từng trải qua nó rồi.
So với những núi xác chết mà tôi đã thấy nhiều lần trên chiến trường ở kiếp trước, không có xác chết nào còn sót lại vào lúc đó... Mặc dù là một ấn tượng thực tế, phải ưu tiên sự an toàn cho chúng tôi hơn. Đó đã trở thành một thói quen để tồn tại được, và tôi không thể thay đổi được ý nghĩa của việc đó.
'Đó là lí do tôi không thể chia buồn cùng các em được', tiếng lẩm bẩm lộ ra với nhiều cảm xúc.
Và rồi, khoảnh khắc mà tôi kích hoạt [Tìm kiếm], trong lúc Hokuto đang hủy diệt quái vật xung quanh mình – tôi hét lên.
"Chuẩn bị chiến đấu!" (Sirius)
Nhờ vào kết quả của những cuộc tập luyên, các học trò đang khóc của tôi lau nước mắt và thủ sẵn vũ khí trong tay. Trước cả khi tôi hét lên, Garve đã chuẩn bị xong, và ông nhìn chằm chằm về phía có phản ứng.
"Sirius-sama! Có quái vật sao ạ!?" (Emilia)
"Đúng vậy, chúng đang đến!" (Sirius)
Với tiếng của tôi làm dấu hiệu, Hokuto nhảy ra như một viên đạn từ giữa hàng cây và đáp xuống trước mặt chúng tôi, nó đang trừng mắt nhìn và gầm gừ về hướng khu rừng.
Đi theo sự rung chuyển của mặt đất, nó xuất hiện trong khi đổ ngã những cái cây trong khu rừng.
"Cái quái gì vậy!? Lần trước ta đến không có nhiều quái vật đến thế!" (Garve)
"Anh có biết nó không Aniki!?" (Reus)
"Nếu tôi không lầm thì... nó là một con Dyna Rhodia." (Sirius) (Có lẽ là lấy cảm hứng từ Dyna Dragon, 1 con rồng mecha trong series Ultraman)
Nó là một biến thể của loài rồng với đôi chân mạnh mẽ có thể chạy nhanh trên mặt đất, nhưng lại không có khả năng bay lượn trên trời.
Nó nhìn khá giống loài Tyrant (1 loài khủng long bạo chúa) trong kiếp trước, nhưng kích thước thì lớn hơn Hokuto nhiều lần. Đôi chân phát triển bất thường để hỗ trợ cơ thể, và những móng vuốt dài nằm trên cánh tay to tướng. Những chiếc răng sắc nhọn nằm trong cái mồm to lớn đó có thể dễ dàng ăn tươi nuốt sống một người chỉ bằng một cú cắn.
Con quái vật khổng lồ đó nhìn vào chúng tôi và gầm lớn, chuẩn bị tấn công.
"Awoooo---!" (Hokuto)
Tiếng gầm đó đủ mạnh để đe doạ các mạo hiểm giả tầm trung, nhưng Hokuto cùng lúc đó đáp lại với một tiếng tru.
Dù cho Hokuto có thể đối đầu với nó một mình, tôi bảo nó không phải tự quá thúc ép bản thân. Nó tập trung bảo việc bảo vệ và dẫn dụ bọn quái vật đến đây.
Bên cạnh đó, nếu tiếng tru của Hokuto không ngăn được bọn chúng, chúng tôi không luyện tập để mà chùn bước trước mức độ này.
"Chiến thuật Alpha! Chú ý vào!" (Sirius)
"Đã hiểu, Aniki! Jii-chan, cháu sẽ lo bên trái!" (Reus)
"Uhmm, còn ta là bên phải." (Garve)
"Em có thể sử sụng [Thủy Trụ] bất cứ lúc nào!" (Reese)
Chiến thuật Alpha là đội hình cơ bản của chúng tôi, với Reus và Hokuto là tiên phong, trong khi những người còn lại làm hỗ trợ. Ngoài việc thay thế vai trò của hai chị em và Hokuto, còn có những đội hình như Bravo và nhiều loại khác nữa.
Và rồi, khi nhóm tiên phong cố tấn công với đội hình thông thường...
"Không... KHÔNGGGGGG---!?" (Emilia)
...Trong khoảnh khắc, tôi đã không nhận ra đó là ai.
Quay người lại, tôi thấy Emilia với khuôn mặt tái nhợt đi. Em ấy sợ hãi, cúi đầu xuống và bật khóc.
Reese lập tức tiến đến và lay vai Emilia, nhưng em ấy vẫn không ngừng khóc.
"Chuyện gì vậy, Emilia!? Này, có chuyện gì vậy!?" (Reese)
"Khôngggg! Đừng mà! Mẹ, đừng đi mà!" (Emilia)
Tôi nhanh chóng hiểu ra khi em ấy hét lên mẹ mình.
Nghĩ kĩ thì, không ngạc nhiên khi con quái vật đã tấn công cha mẹ em ấy vẫn còn ở xung quanh đây.
Nói cách khác, con Dyna Rhodia này là...
"Reus! Garve! Đó chính là con quái vật đã tấn công Felios và Rona!" (Sirius)
Tôi hiểu rằng con quái vật ấy đã tấn công nơi này, và ăn thịt cha mẹ ngay trước mặt em ấy.
Khi hai ông cháu nhận ra kẻ thù của gia đình mình, họ siết chặt nắm đấm và trừng mắt nhìn con quái vật, giải phóng sát khí.
"Con quái vật này đã làm việc đó với cha và mẹ..." (Reus)
"Là mày... quân súc sinh...!?" (Garve)
Thể hiện rõ sát ý, cả hai lao vào con Dyna Rhodia .
Tôi đã nghĩ rằng họ sẽ tấn công trực diện vì đang giận dữ, nhưng họ bình tĩnh hơn tôi nghĩ. Họ chia ra hai bên trái và phải rồi cùng lúc tấn công con quái vật từ hai bên.
Con Dyna Rhodia cho thấy chút do dự, trước khi quay mặt sang Reus, tiếp cận nó nhanh hơn một chút. Vào ngay lúc đó,Garve đột ngột tăng tốc lên.
"Kẻ thù của con trai ta!" (Garve)
Bị Garve đấm vào một bên mặt, đầu con Dyna Rhodia lắc mạnh. Tranh thủ lỗ hổng đó, Reus nhảy vào ngực nó và vung thanh kiếm của mình trong khi nhắm vào phần cổ và thân.
"Arrghh!" (Reus)
Thanh cự kiếm của Reus chém qua da con quái vật nhưng mất dần lực và kẹt lại khi đang bên trong cơ thể nó.
Reus bất ngờ và lập tức cố kéo ra, nhưng nó kẹt rất chặt. Con quái vật lấy lại tư thế vào lúc đó. Và rồi, nó vung vuốt hướng đến Reus, đang cố kéo thanh kiếm ra.
"Đừng có hòng!" (Garve)
Garve đi chuyển xung quanh và đưa ra một cú chém từ trên xuống vào tay con quái vật nhằm làm chệch quỹ đạo của nó. Cùng lúc đó, tôi kéo dài [Chăng dây] và quấn nó quanh thanh cự kiếm rồi hét lên.
"Kéo cùng một lúc, Reus!" (Sirius)
"Cảm ơn Aniki! Chuẩn bị, kéo!" (Reus)
Khi chúng tối kéo [Chăng dây] cùng với Hokuto, sức của hai người và một con thú đủ để giải phóng thanh kiếm. Trong lúc Reus tránh ra xa con quái vật, tôi ném ra một con dao tự chế.
Con dao đâm vào mắt con quái vật và dính luôn trong đó. Con quái lại gầm lên trong khi máu đổ ra từ mắt nó.
Vì Hokuto đang đứng trước Emilia và Reese theo lệnh để bảo vệ họ nên tiếng gầm lần này không phản được lại và công kích chúng tôi. Reus và tôi ngừng việc tấn công và phòng thủ trước tiếng gầm như đợt xung kích đó, nhưng vẫn còn một người chưa lùi khỏi con quái vật và cũng chưa kết thúc được đòn tấn công.
Vào lúc con quái vật nhận thấy một nguồn năng lượng khổng lồ và sự khát máu có thể cảm nhận được từ những bước chân, đòn đặc biệt của Garve đã sẵn sàng được tung ra.
"Nhận lấy!" (Garve)
Khi đòn đặc biệt của Garve, [Lang Nha] đánh vào bụng con quái vật, cái cơ thể khổng lồ tầm vài tấn của nó bị thổi đi và làm ngã một loạt cây trong rừng.
Tuy nhiên, mặc dù con Dyna Rhodia đã bị ném ra khỏi khu vực, nó vẫn chậm rãi đứng dậy được.
"Mặt dày đấy..." (Garve)
"Lùi lại, Garve! Ta đi thôi, Hokuto!" (Sirius)
Tôi muốn Emilia tham gia cuộc tấn công để vượt qua nỗi đau, nhưng không khả thi vì em ấy vẫn còn khóc. Tôi muốn khôi phục lại cuộc tấn công bằng cách nào đó, nhưng đòn đánh Reus và Garve không hiệu quả, tôi không nghĩ mình sẽ hướng ra ngoài đó.
Vào lúc đó, tôi chỉ tay để giải phóng [Súng trường xuyên phá] và khi Hokuto tru lên một tiếng lớn, con Dyna Rhodia đột ngột quay chân lại và chạy sâu vào trong rừng.
""Đừng hòng chạy thoát!""(Reus/Garve)
"Dừng!" (Sirius)
Reus và Garve tự ý lao ra nhằm đuổi theo con quái vật đang chạy nhưng bị tôi buộc chặt bằng [Chăng dây] trong khi đưa ra mệnh lệnh.
"C-cậu đang làm cái gì đấy Sirius!? Ta sẽ đi giết nó!" (Garve)
"Để em đi, Aniki! Kẻ thù của cha và mẹ đang chạy mất kìa!" (Reus)
"Bình tĩnh lại! Hai người biết rằng đòn tấn công của mình không có hiệu quả mà phải không!?" (Sirius)
""Uuh!?"" (Reus/Garve)
Nó dễ dàng đỡ được chiêu tất sát của Garve và giữ lại thanh kiếm của đến nỗi không kéo ra được, vì vậy không nghi ngờ gì về việc có một số bí ẩn trên cơ thể con quái vật đó.
Dyna Rhodia là loài quái vật hiếm, vậy nên chỉ có một ít thông tin về chúng. Những gì tôi biết về Dyna Rhodia là hệ sinh thái, sức mạnh phù hợp với cơ thể khổng lồ, nhưng lại không biết rằng vũ khí không thật sự có tác dụng lên cơ thể nó. Mặc dù có cách để đánh bại nó, theo một cuốn sách thì phương pháp là tấn công nó liên tục với một lượng lớn phép thuật tầm xa... thông tin không quá hữu ích.
Và bởi sự can thiệp của Hokuto và tôi, nó hiểu ra sự bất lợi và củng cố lại ý định rồi bỏ chạy. Nó là một con quái vật rắc rối trên nhiều phương diện, nhưng tôi thật biết ơn khi nó rút trước khi gây ra bất cứ thiệt hại nào.
Hai người họ lấy lại được bình tĩnh, trong khi bị trói, tôi quyết định hỏi ý kiến vì họ đã đấu trực tiếp với con quái vật.
"Cả hai đã bình tĩnh lại chưa? Tôi muốn biết hai người nghĩ gì sau khi đấu với con quái vật đó." (Sirius)
"Uhmm... được thôi. [Lang Nha] của ta chắn chắn đã đánh trúng nó, nhưng thật kỳ lạ. Mặc dù chỉ đánh vào một chỗ, ta cảm giác được có tác động lan ra khắp cơ thể nó." (Garve)
"Em cũng không cảm nhận được gì nhiều khi chém nó. Thanh kiếm chém vào và thứ lực kỳ lạ gì đó đã đẩy lại. Giống như cả cơ thể nó đều sống vậy... xin lỗi, em không biết phải giải thích như thế nào." (Reus)
"Không... tôi hiểu rồi, bằng cách nào đấy." (Sirius)
Tóm những ý kiến của họ lại, nó lan toả những tác động ra khắp cả cơ thể và kháng lại vũ khí đang cố xuyên qua. Nói ngắn gọn, những đòn từ cách chiến đấu của Garve không phù hợp. Cuộc tấn không của họ không có tí tác dụng nào. Cha của Reus, Felios là một người mạnh mẽ như Garve cũng đã thất bại.1
Mặc dù thanh kiếm của Reus đã chém được một đoạn, nhưng thịt nó rõ ràng được hồi phục và kháng lại thạnh kiếm. Tôi không chắc rằng con quái vật có trí thức hay không, nhưng nó giống cục gì đó, cao su, hay là thứ gì đó khác.
Còn về biện pháp đối phó, nó cần phải bị đâm bởi một vật sắc nhọn, như ngọn giáo chẳng hạn, hoặc phải nhanh chóng chém xuyên cơ thể trước khi nó kịp phản ứng lại, tôi nghĩ vậy.
Tôi không nghĩ [Xung động] sẽ có tác dụng, nhưng chắc tôi có thể làm được bằng [Súng trường xuyên phá].
Nhưng... chẳng có ý nghĩa gì nếu tôi giết nó.
Cũng vì thế, Hokuto và tôi chỉ cố hỗ trợ họ ở mức tối thiểu, nhưng những đòn tấn công của họ không làm được gì. Thêm vào đó, vẫn còn một người nữa phải đối đầu với con Dyna Rhodia, nhưng em ấy lại không thể.
"Sirius-san, Emilia đang..." (Reese)
"Tôi biết rồi. Em có ổn không, Emilia?" (Sirius)
"Ah... Ah..."
Khi tôi quay người lại, Emilia đã suy sụp và đang được Reese ôm vai an ủi.
Tôi tiến lại gần hai người họ và cúi xuống trước Emilia. Bị nhìn vào mắt, em ấy chậm rãi ngẩng đầu lên. Xác nhận được rằng em ấy đã suy sụp hoàn toàn với nước mắt lăn dài.
"Mẹ... Cha... con quái vật đó... ah... ahhhh... Khônggg..." (Emilia)
Tôi đã đoán rằng em ấy thành ra như vậy là do quê nhà mình, nhưng vấn đề lại nằm ở con quái vật.
Điều này sẽ ổn nếu con quái vật đã chết, nhưng nó vẫn còn sống tốt, tôi đã có ý định để Emilia tung đòn kết liễu sau khi bí mật làm nó yếu đi.
Nhưng... Tôi không ngờ rằng sẽ gặp con quái vật đã tấn công cha mẹ em ấy sớm như vậy.
Tôi sẽ không trách việc Hokuto dẫn dụ bọn quái vật đến. Bởi Hokuto đã chọn hành động thích hợp nhất.
Emilia nhảy vào ngực tôi như một đứa trẻ, khóc về cha mẹ và tiếp tục ôm lấy tôi với gương mặt tràn đầy nước mắt.
"Sirius-sama... Sirius-sama..." (Emilia)
Tôi hoàn toàn hiểu cho em ấy, nhưng thật khó để chiến đấu trong điều kiện như vậy. Đây không phải là điều kiện tốt để Emilia có thể ổn định mà chiến đấu, thậm chí nếu em ấy có suy nghĩ thấu đáo đi chăng nữa.
Nhưng... Emilia luôn nói rằng muốn hỗ trợ cho tôi.
Và nếu muốn được tôi công nhận là một học trò, tôi cần em ấy phải tự mình vượt qua quá khứ và tự tin mà sống tiếp.
Đã đến lúc em ấy phải tự mình đưa ra quyết định.
* Thông báo: Đây là chương cuối của WT mà team đăng trên web truyenconect.com. (Amak đã mua bản quyền nên ko biết có còn ra tiếp ko :( )