Ngoại truyện: [G] xuất hiện
Trans: Dưa Hấu chăm chỉ :3
------o0o------
- Noel -
Ba tháng đã trôi qua kể từ khi Sirius-sama rời đi.
Gia đình chúng tôi ai cũng đều khỏe mạnh và [Phòng ăn của Erina] đang kinh doanh rất phát đạt.
Còn những điều đã thay đổi, chắc phải nói tới bụng tôi nhỉ?
Bụng tôi lúc này vẫn chưa phình lên, nhưng như Sirius-sama đã nói, có một sinh linh trong bụng và tôi đã có thể nhận ra vài ngày sau khi Sirius-sama rời đi.
Gần đây, tôi lúc nào cũng thấy đói, nhưng ông xã luôn ân cần chuẩn bị thức ăn nên tôi không có gì để phàn nàn cả. Anh ấy nấu vô số món để giúp tôi không thấy ngán. Anh ấy đúng là người chồng tuyệt vời nhất.
Nhân tiện, tôi đã mong Sirius-sama làm cha đỡ đầu cho đứa con thứ hai, nhưng đúng như tôi nghĩ, cậu ấy lại khước từ đặc quyền đó.
Tiện đây cũng nói luôn, tôi đã quyết định đặt tên Dylan cho đứa bé nếu là con trai. Và nếu là con gái, tôi muốn sử dụng cái tên đã nghĩ ra từ trước khi Noir ra đời.
Dee, chồng tôi, phải cố gắng rất nhiều. Anh ấy phải điều hành quán ăn cũng như chuẩn bị thức ăn cho tôi mỗi ngày, và dạo gần đây anh ấy còn phải tất bật dạy Noir cách nấu ăn.
Có vẻ rất khó khăn, nhưng anh ấy hoàn toàn được thư giãn khi vừa nói chuyện với em bé vừa vuốt ve bụng tôi vào ban đêm. Tuy nhiên, vì anh ấy đã tích lũy quá nhiều mệt mỏi vào người rồi, vì vậy tôi luôn cố gắng bắt anh nghỉ ngơi bất cứ khi nào có thể. Em luôn hỗ trợ anh hết mình ông xã à.
Và khi ngày kinh doanh kết thúc, tôi sẽ dọn dẹp phòng ăn và khóa huấn luyện nấu ăn đặc biệt của Noir bắt đầu trước khi chúng tôi tắt lửa trong bếp.
"Hôm nay hãy học cắt thịt và rau. Khi làm việc với dao, con đừng bất cẩn." (Dee)
"Hiểu rồi ạ." (Noir)
"Nói 'vâng'."(Dee)
"Vâng!" (Noir)
Nhìn Noir chăm chú học nấu ăn cho Reus-kun, tôi hồi tưởng về Emi-chan trong quá khứ. Lúc đó... không, ngay cả bây giờ cũng vậy, Emi-chan phải rất chăm chỉ để trở thành một hầu gái toàn diện chỉ vì em ấy quá si mê Sirius-sama.
Noir không được đào tạo theo hướng có sức khỏe tốt như các đệ tử của Sirius-sama, nhưng tôi nghĩ rằng mình muốn nuôi dạy con bé trở thành người có thể giúp đỡ người khác ngay cả khi bản thân không có sức mạnh, cũng giống như Erina-san vậy. Đặc biệt là với tên đầu rỗng Reus-kun, con bé phải 'tấn công' áp đảo hơn nữa.
Nhìn thoáng qua, Dee-san trông rất nghiêm túc nghiêm túc khi dạy, nhưng không thể phủ nhận rằng anh rất hài lòng khi dạy Noir nấu ăn. Vì là vợ nên tôi biết chuyện đó.
Tuy nhiên, anh ấy dường như có những cảm xúc lộn xộn, vì đối tượng là Reus-kun. Thỉnh thoảng trong lúc đang nhậu, anh ấy càu nhàu rằng... chẳng muốn gả con gái đi chút nào. Cũng chẳng phải là tôi không hiểu cảm xúc của anh ấy, nhưng tôi nghĩ Reus-kun sẽ làm cho Noir-chan được hạnh phúc. Vì vậy, hãy vui vẻ lên ông xã.
Mỗi ngày đều trôi qua như thế cho đến một hôm... người đó xuất hiện.
-
Dù đang ở tháng thứ ba của thai kỳ, tôi vẫn có thể đi lại được. Và tôi hỗ trợ mọi người như một hầu bàn mỗi khi có thể.
Hôm nay cũng vậy, khi tôi đang ghi lại món ăn và tán gẫu cùng vài vị khách quen, tiếng chuông cửa vang lên, một khách hàng mới bước vào. Vì tôi đang ở trong bếp, Nokia sẽ ra tiếp đón nhưng... con bé có vẻ lạ.
"Chào... mừng..." (Nokia)
Chuyện gì thế nhỉ? Tôi chỉ nghe thấy tiếng Nokia, nhưng âm giọng lại rất khác thường. Con bé đã gặp vô số mạo hiểm giả cho tới giờ, vì vậy nó sẽ không dao động khi đối mặt với người thường mới phải chứ, vậy... đó là kẻ quái nào?
Khi tôi bước ra phòng ăn, Nokia-chan đã dắt vị khách ấy về bàn.
Tôi đảo mắt nhìn xem đó là người như thế nào thì... đó là một Ojii-san khổng lồ.
Mặc dù bị mất một mắt, ông ấy là một Ojii-san với cơ bắp cuồn cuộn như những khúc gỗ, và con mắt sắc bén giống Dee-san. Chỉ xét riêng về ngoại hình, ông ấy có một cơ thể cường tráng khiến tôi cảm thấy rằng những mạo hiểm giả mình gặp từ trước đến nay chỉ như con nít vậy. Mà thực tế thì, những khách hàng ngồi xung quanh đang chết lặng nhìn chằm chằm vào Ojii-san ấy rồi.
Bên cạnh đó, có một thanh đại kiếm dài bằng cả cơ thể ông được đặt trên chiếc ghế bên cạnh, nhưng ông chỉ dịch chuyển nó bằng một tay như thể đó đơn giản chỉ là một cục thép nhỏ.
Nokia-chan dường như đang chịu áp lực từ uy áp của Ojii-san đó, nhưng con bé bằng cách nào đó đã chịu đựng được và đặt thực đơn lên bàn.
"Để xem... cho ta toàn bộ món ăn có trong quán." (??)
...Đây là lần đầu tiên có người gọi món như vậy.
Tôi lập tức đến bên Nokia-chan vì con bé đang bối rối. Không còn cách nào khác, hãy để Onee-chan xử lý chuyện này nào.
"Xin chào quý khách. Tôi xin lỗi, nhưng ngài có thể nói lại được không?" (Noel)
"Ta muốn gọi toàn bộ món ăn có trong thực đơn này." (??)
"Toàn bộ... ấy ạ?" (Noel)
Nokia-chan choáng ngợp bởi áp lực từ Ojii-san, nhưng tôi có thể suy nghĩ bình tĩnh vì đã quen với điều đó từ Sirius-sama.
Ông ấy yêu cầu toàn bộ, nhưng vì đã gần đến giờ đóng cửa nên rất khó chuẩn bị hết được... và khi tôi nghĩ thế, Ojii-chan có vẻ phần nào chú ý, liền đặt một cái túi lấy từ thắt lưng lên bàn.
"Là về tiền à? Nếu thế thì nhiêu đây là đủ rồi phải không?" (??)
Khi ông ấy dốc ngược cái túi, những đồng tiền vàng rơi leng keng trên bàn.
Nên làm gì đây...? Quả thực, tôi cũng bắt đầu bối rối rồi. Chỉ cần lướt nhẹ cũng có thể thấy được hàng tá đồng tiền vàng, và sau khi tính gần đúng giá của các món ăn, tôi chỉ nhặt vài đồng lên.
"Uhmm... thức ăn ở đây không đắt đến mức đó, chỉ nhiêu đây là đủ rồi ạ." (Noel)
"Là vậy sao? Ta không quan tâm nếu cô lấy hết đâu. Đi đâu cũng được nghe kể rằng chúng rất ngon, thế nên ta rất nóng lòng được nếm thử." (??)
Ojii-san cất những đồng vàng còn lại vào túi và nở nụ cười phúc hậu. Tôi nghĩ rằng mình chắc chắn đáp ứng được sự mong đợi của ông ấy vì đây đều là thức ăn Dee-san nấu, nhưng tôi muốn ông ấy nán lại một chút.
Cái cảm giác không hiểu thường thức này... mặc dù đây là lần đầu gặp nhau, ông ấy rất giống một đứa trẻ có hành vi và ngoại hình tương tự.
Đang tự hỏi đó là ai, Nokia-chan thì thầm vào tai tôi.
"Người này có vẻ giống Reus-kun chị nhỉ?" (Nokia)
Phải rồi, là Reus-kun!
Đống cơ bắp khủng khiếp trên cơ thể khổng lồ, cộng thêm việc ông ấy đang giữ một thanh đại kiếm cao bằng cả cơ thể đều giống hệt như Reus-kun. Và còn không nắm được thường thức khi rải tiền như đá sỏi thế... tôi chắc chắn người này có quen biết với Sirius-sama.
Nếu tôi nhớ không lầm thì trong quá khứ, Sirius-sama có nói rằng cậu ấy đã gặp "Thanh Kiếm Mạnh Nhất" Lior, và tôi còn nghe nói Reus-kun đã được dạy kiếm thuật bởi "Thanh Kiếm Mạnh Nhất".
Nói tóm lại, người này là...
"Xin thứ lỗi, tuy hơi thất lễ nhưng có chuyện này tôi muốn biết, liệu ngài có phải là "Thanh Kiếm Mạnh Nhất", Lior-sama không ạ?" (Noel)
"Không đâu, mọi người thường nói ta trông giống ông ấy, nhưng ta không phải "Thanh Kiếm Mạnh Nhất". Tên ta là Ikkitousen, chỉ là lãng khách thôi." (??)
Mọi người xung quanh đều bất ngờ khi nghe nhắc đến "Thanh Kiếm Mạnh Nhất", nhưng rõ ràng là họ đều chán nản ra mặt khi Ojii-san phủ nhận. Nhắc tới "Thanh Kiếm Mạnh Nhất", tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người đều muốn gặp mặt vì ngài ấy là người mạnh nhất.
Nhưng tôi nghĩ rằng mình không hề sai. Có lẽ ông ấy đang cố giấu tên của mình chăng? Nếu đúng là như thế, tôi quyết định thay đổi cuộc đối thoại một chút và hỏi với giọng nhỏ hơn.
"Vậy thì, ngài có biết Sirius-sama không? Đó là một cậu bé tóc đen, giỏi nấu ăn và cũng rất mạnh nữa..."(Noel)
"Cô nghe cái tên đó từ đâu?" (??)
"Tôi là hầu cận của Sirius-sama, và là tiền bối của Reus-kun." (Noel)
"Hohou! Vậy ra cô có quen biết với hai nhóc đó... Ta không ngờ lại gặp được cô ở nơi như thế này." (??)
"Nếu vậy, rốt cuộc ngài là..." (Noel)
"Hmmm. Cô đúng rồi đấy, nhưng hãy giữ bí mật chuyện này nhé." (Lior)
Không nghi ngờ gì, người này chính là Lior-sama. Tôi không biết lý do ngài ấy muốn giấu tên, nhưng hiện tại cứ nghe theo vậy.
Đang định hỏi thêm, Nokia-chan chọc vào vai tôi.
"Nee-chan, em biết ngài ấy là người quen của chị, nhưng chúng ta vẫn còn việc phải làm đấy." (Nokia)
"Ấy, chị xin lỗi. Uhmm, vì sẽ mất chút thời gian để nấu hết các món, chúng tôi sẽ phục vụ ngài từng món một được không ạ?" (Noel)
"Ta không phiền đâu. Nếu mọi người quen biết anh chàng đó, ta hi vọng thức ăn ở đây sẽ ngon miệng. Ta đang nóng lòng được nếm thử đây." (Lior)
Cả hai đều muốn hỏi thêm nữa, nhưng tôi phải đi ngay vì vẫn đang trong giờ làm việc, và hướng đến nhà bếp để gọi món.
Dee-san cũng ngạc nhiên khi tôi kể cho anh nghe, nhưng vì biết được ngài ấy là người quen của Sirius-sama, anh đã nấu rất nhiệt tình.
Vì tôi còn điều muốn hỏi rõ, khi mang món ăn đầu tiên, Sandwich Của Erina ra, tôi đã mời ngài ấy ở lại chơi sau khi đóng cửa hàng.
"Hiểu rồi. Đằng nào thì ta cũng có chuyện muốn hỏi." (Lior)
"Cảm ơn ngài rất nhiều. Vậy, đây là món chính ở đây, Sandwich Của Erina." (Noel)
"Ooo, chính nó! Thật là hoài niệm. Anh chàng đó luôn mang món này đến cho ta ăn." (Lior)
Lior-sama cắn một miếng với nét mặt thỏa mãn. Phải rồi... đúng như Sirius-sama đã nói, ngài ấy thực sự là một người tuyệt vời.
Thôi chết, tôi không thể cứ đứng nhìn như thế này được. Ngài ấy sẽ ăn xong ngay thôi.
"Onee-chan, em mang cà ri ra đây. Em sẽ phục vụ những khách hàng khác nên chị phục vụ ông ấy nhé." (Nokia)
"Quả không hổ danh Nokia-chan! (Noel)
"Không vấn đề gì. Dù sao cũng sắp đến lúc khách hàng về rồi. Onee-chan, đừng gắng sức quá đấy." (Nokia)
Đã sắp đến giờ đóng cửa, lượng người trong quán bắt đầu giảm dần. Do đó, tôi không do dự giao mọi chuyện cho Nokia-chan, và tập trung vào phục vụ Lior-sama.
"Đây là cà ri. Nó có hơi cay một chút, nhưng rất ngon ạ." (Noel)
"Cái gì thế này? Một món ăn kỳ lạ với những hạt trắng và nước sốt màu xanh lá... ngon tuyệt! Cho ta món tiếp nào!" (Lior)
"Nhanh quá vậy!?" (Noel)
Vì ngài ấy toàn ăn xong trước khi tôi quay lại để lấy món tiếp theo, việc này khó hơn là tôi nghĩ. Cảnh tượng này lặp lại nhiều lần cho đến sau giờ đóng cửa và không còn khách hàng nào khác ở đây nữa.
Sau đó tôi mới dần quen được nhịp độ, và khi đang mang một đĩa đầy ắp thức ăn lên... cảnh tượng bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi.
"Và sau đó, Reus-sama vung kiếm và cứu cháu!" (Noir)
"Hohou, tên nhóc đó đang làm rất tốt nhỉ?" (Lior)
Vì lý do nào đó, Noir-chan ngồi trò chuyện đối mặt với Lior-sama.
Noir rất nhút nhát khi thấy người lạ, vì vậy thật bất thường khi con bé tiếp cận với người mới gặp lần đầu. Phải chăng là do bầu không khí từ ngài ấy giống với Reus-kun?
Nhưng bất cứ khi nào Noir-chan không vừa ý với câu trả lời của Lior-sama, con bé bắt đầu tức giận và đập bàn liên tục.
"Anh ấy không phải "tên nhóc", anh ấy là Reus-sama! Gọi tên anh ấy cho đúng nào!" (Noir)
"Nhóc biết đấy, ta sẽ chỉ gọi tên của những người mà ta công nhận thôi. Xin lỗi nhé nhưng hãy bỏ cuộc đi." (Lior)
"Reus-sama, Reus-sama, RE-U-S-sama!" (Noir)
"Khôôông... tha cho ta đi Ojou-chan." (Lior)
Quả là con gái tôi. Mặc dù đối phương là "Thanh Kiếm Mạnh Nhất", nhưng con bé vẫn 'đánh bại' được ngài ấy. Cố nén những cảm xúc đang trào dâng từ ngực, tôi bước vào giữa họ và mời ngài ấy món mới.
"Cảm ơn vì đã chờ đợi, đây là món kế tiếp. Và xin thứ lỗi vì con gái tôi làm phiền ngài quá." (Noel)
"Nah, ta không phiền đâu. Với lại món này cũng ngon quá. Tất cả thức ăn trong quán này đều tuyệt vời." (Lior)
"Cháu nói rồi mà?! Các món ăn cha nấu là tuyệt nhất!" (Noir)
"Phải đấy, tuyệt của tuyệt nhất luôn. Hahaha!" (Lior)
Bằng cách nào đó, hai người này hợp nhau một cách kỳ lạ.
Qua câu chuyện nghe được từ Reus-kun, tôi được biết rằng ngài ấy là một Ojii-san nguy hiểm khi vung vẩy thanh kiếm của mình, nhưng cảm giác của tôi bây giờ chỉ là một người ông bình thường đang vui đùa với cháu của mình thôi.
Trong khi Nokia-chan vừa dọn dẹp cửa hàng vừa căng tai ra hóng, Dee-san bước ra khỏi bếp và đến trước mặt chúng tôi. Đúng như tôi nghĩ, anh ấy không chỉ chuẩn bị đồ uống cho Lior-sama mà còn cho chúng tôi nữa.
"Lần đầu được gặp ngài. Tên tôi là Deemas, tôi là hầu cận của Sirius-sama." (Dee)
"Hou, anh là người nấu các món đó sao? Ngon lắm đấy." (Lior)
"Cảm ơn ngài rất nhiều. Quan trọng nhất là ngài cảm thấy hài lòng." (Dee)
"Hmm, ta rất hài lòng. Chà, món tiếp theo đã sẵn sàng chưa?" (Lior)
"Tôi sẽ quay lại nấu ngay, xin hãy chờ một chút ạ." (Dee)
Ngài ấy đã dùng phần ăn cho hàng tá người, mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại. Reese-chan cũng ăn nhiều đến mức đó. Những người xung quanh Sirius-sama thực sự ăn rất nhiều nhỉ.
Sau đó, ngài ấy ăn một bát udon lớn, và chỉ đến lúc này Lior-sama mới thỏa mãn...
"Ta sẽ làm phiền mọi người nếu cứ ăn thêm, vì vậy nên dừng ở đây thôi. Ta sẽ ăn các món còn lại vào ngày mai." (Lior)
...Và vẫn còn chưa xong.
Tuy nhiên, Lior-sama có vẻ hài lòng sau khi được ăn rất nhiều món ngon. Ngài ấy cười và uống rượu trong cốc do Dee-san rót.
Chúng tôi đã hoàn thành công việc nấu nướng của hôm nay, và cuối cùng mới có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Cả gia đình chúng tôi mang ghế đến bàn Lior-sama và ngồi xung quanh ngài ấy.
"Được rồi, tôi muốn giới thiệu lại một lần nữa. Tên tôi là Noel, và đây là Noir." (Noel)
"Cháu là Noir. Rất vui được gặp ông, Ojii-chan." (Noir)
"Ojii-chan... uhmm. Cũng không tệ. Ta nghĩ mọi người cũng biết cả rồi. Ta được gọi là "Thanh kiếm Mạnh Nhất" Lior. Nhưng như đã nói trước đó, hãy gọi ta là Ikkitousen." (Lior)
"Ehh!?!" (Alad/Nokia)
Nokia-chan và Alad đang đứng gần đó bỗng hét toáng cả lên. À, cũng đúng. Hai đứa không biết Sirius-sama là người quen của Lior-sama mà.
Alad là đứa hét to nhất... nhưng Lior-sama cười lớn.
"Hahaha! Ta không còn là người mạnh nhất nữa rồi. Ta hiện tại không khác gì một lão già đang thách thức thế hệ mạnh kế tiếp. Cho đến lúc đó, cứ gọi ta là Ikkitousen hoặc Tousen." (Lior)
Ra vậy, tên khác là vì ngài ấy đã bị đánh bại và tái sinh. Vì có hơi khó hiểu nên cứ gọi Lior-sama là được rồi, nhưng tôi nên cẩn thận khi nói trước mặt người khác.
Và sau đó, ngài ấy vui vẻ... kể về cuộc gặp gỡ của mình với Sirius-sama cho đến khi bị đánh bại, nhưng trông tâm trạng của ngài ấy khá thoải mái khi kể lại những kỷ niệm đánh nhau ngày ấy.
Nhưng cho dù có là người quen của Sirius-sama, liệu có ổn không khi ngài ấy kể những chuyện này cho người mới lần đầu gặp mặt là chúng tôi? Không, thậm chí bản thân câu chuyện cũng rất thú vị rồi.
"Uhmm, kể cho chúng tôi biết về quá khứ và thất bại của ngài có ổn không?" (Noel)
"May là chuyện này không cần giấu. Chà, nếu phải nói bằng vài từ thì, ta yếu đuối còn cậu ấy thì mạnh mẽ... đó là tất cả những gì đã xảy ra." (Lior)
"Nói tóm lại, Ojii-chan đang cố gắng giành chiến thắng vì thua Sirius-sama ạ?" (Noir)
"Hmmm! Đúng rồi. Ojou-chan hiểu chuyện nhanh quá. Với lại gọi ta là Ojii-chan thêm nữa đi." (Lior)
Noir-chan hít một hơi thật sâu và ưỡn ngực lên. Quả đúng là Noir-chan, tôi muốn khen ngợi con bé nhưng cần phải dạy rằng con bé không nên nói như thế với những người mới gặp lần đầu.
Tôi vui vì Lior-sama là một người tử tế, nhưng những mạo hiểm giả xấu xa có thể đe dọa tính mạng con bé không chút do dự.
"Được rồi, đó là toàn bộ câu chuyện giữa ta và anh chàng đó. Nếu không phiền, hai người kể cho ta nghe về bản thân và chủ nhân của mình được không?" (Lior)
"Hiểu rồi ạ. Chúng tôi đã ở cùng Sirius-sama kể từ ngày cậu ấy chào đời, và..." (Noel)
Rồi, tôi giải thích mối quan hệ giữa chúng tôi và Sirius-sama. Nếu Lior-sama đã kể nhiều đến mức đó, thì chúng tôi cũng không nên giấu giếm làm gì.
Tôi khóc khi được ngài ấy hỏi, và tôi cũng khóc trong khi kể chuyện. Bắt đầu từ lần gặp gỡ sau khi Aria-sama sinh con, thay vì dạy dỗ cậu ấy, chúng tôi lại là người được cậu ấy chỉ bảo. Và rồi tôi cũng kể về thời khắc chia xa Erina-san.
"Trước đây, tôi nghĩ rằng một người như vậy không đời nào tồn tại, nhưng cậu ấy giúp tôi nhận ra mình đã sai từ khi cậu ấy ra đời." (Noel)
"Tôi cũng muốn học hỏi thêm nhiều điều nữa..." (Dee)
"Zzz..." (Noir)
Tôi đã nói Nokia-chan và Alad về sớm vì trời đã khuya rồi, còn Noir-chan thì đã ngủ thiếp đi.
Chà, Lior-sama sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
"Hmmm... cô hầu tên Erina đó là một người có niềm tin rất lớn đấy. Anh chàng đó đã nhắc đến cô ấy rất nhiều, cho nên ta mong được một lần đến thăm." (Lior)
Ồ, cách phản ứng của ngài khi nhắc đến Erina-san còn hơn cả Sirius-sama nữa. Hoặc có lẽ tôi nên nói, Erina-san mới là người muốn gặp "Thanh Kiếm Mạnh Nhất" hơn cả.
"Ta đã quyết định rồi! Ta cũng sẽ đến viếng mộ của Erina." (Lior)
"Eh!? Ngài nói vậy chúng tôi vui lắm, nhưng không phải ngài đang cố bắt kịp Sirius-sama sao ạ?" (Noel)
"Ooh! Phải rồi, ta rất muốn biết! Cậu ấy đi đâu rồi? Chàng trai ấy nói sẽ đi học trong vòng 5 năm, và khi rời trường ta cũng muốn tham gia cùng." (Lior)
"Xin lỗi ngài, cậu ấy đã khởi hành đến lục địa Adlode ba tháng trước rồi..." (Noel)
Tôi nói với ngài rằng cậu ấy muốn tìm kiếm bộ tộc ngân lang, quê nhà của Emi-chan và Reus-kun. Ngay từ đầu, tôi đã kể tất cả những gì mình biết, nhưng Lior-sama buông thõng vai thất vọng.
"Haa... có vẻ ta chậm chân một chút rồi. Ta muốn gặp lại Emilia..." (Lior)
"Emi-chan càng lớn càng xinh đẹp. Nếu khởi hành sớm ngài có thể bắt kịp bọn họ mà?" (Noel)
Sirius-sama không thực sự nổi bật, nhưng tôi nghĩ rằng có thể dễ dàng tìm thấy họ vì Emi-chan và Reus-kun khá là bắt mắt. Tuy nhiên Lior-sama lắc đầu.
"Tuy cũng muốn vậy nhưng ta đã định sẽ đến Elysion trước. Thật không may, ta phải gặp một ông bạn già bướng bỉnh để bắt lão đi chung cho vui." (Lior)
"Có người đi cùng cũng cần thiết nhỉ?" (Dee)
Vì đã từng là một mạo hiểm giả, Dee-san gật gù trước lời Lior-sama.
Vì chúng tôi đã trao đổi xong, Lior-sama nói rằng ngài ấy sẽ quay lại vào ngày mai và định đi về, nhưng tôi đã ngăn lại vì vẫn còn điều băn khoăn.
"Ngài đã có chỗ nghỉ chân đêm nay chưa?" (Noel)
"Không, lúc này thì chưa. Nếu không còn cách nào khác, chắc ta sẽ ngủ đâu đó gần đây." (Lior)
"Nếu vậy thì, trong nhà hiện có sẵn một phòng nên ngài có muốn ở lại không? Tuy hơi nhỏ chút nhưng đó là căn phòng nơi Sirius-sama từng dùng khi cậu ấy ở đây." (Noel)
"Hmmm... ta sẽ ở lại nếu hai người thấy ổn." (Lior)
Trả lời quả quyết thật, ngài ấy quyết định nhanh ghê.
Vì đã quyết định xong xuôi, tôi dẫn ngài ấy vào phòng sớm, nhưng Lior-sama dừng lại lần nữa và đưa một cái túi cho bọn tôi.
"Đây là tiền thuê phòng. Cứ nhận đi đừng ngại." (Lior)
"Nặng quá!?" (Noel)
Nhìn kỹ lại, đây không phải đây là túi tiền vàng ngài ấy đã trải ra bàn ban nãy hay sao? Có tầm ba mươi đồng tiền vàng bên trong!
"Tôi không cần nhiều như vậy đâu! Một đồng là đủ rồi." (Noel)
"Tính luôn cho cả mấy món ngày mai thì chừng này là đủ phải không?" (Lior)
"Chúng tôi sẽ tính số tiền cần thiết vào ngày mai, nên lúc này xin ngài cứ giữ đi ạ!" (Noel)
"Ta không phiền nếu hai người giữ hết chúng đâu..." (Lior)
Tại sao tôi lại thấy lo lắng đủ điều... mặc dù ông ấy mạnh đến thế?
-
Vào ngày tiếp theo.
Sáng nay Dee-san cũng dậy từ sớm để chuẩn bị làm việc, anh ấy còn tranh thủ chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi nữa. Khi đang định giúp thì Noir-chan kéo tay áo tôi.
"Ojii-chan dậy sớm quá mẹ nhỉ? Ông đang tập vung kiếm giống Reus-sama ở quảng trường phía sau cửa hàng đấy ạ." (Noir)
"Ooh, vậy là không cần đánh thức ngài ấy rồi. Chúng ta cũng sắp ăn sáng nên cùng ra gọi ngài ấy nhé?" (Noel)
"Vâng ạ." (Noir)
Tôi dắt Noir đi cùng đến quảng trường phía sau [Phòng Ăn CủaErina].
Đây là nơi mà Sirius-sama, Emi-chan và hai nhóc kia thường chơi dĩa bay và tập luyện, nhưng hôm nay chỉ có Lior-sama đang lặng lẽ vung kiếm.
Tuy nhiên, người này vẫn có thể được gọi là "Thanh Kiếm Mạnh Nhất". Dù hoàn toàn không biết gì về kiếm thuật, tôi có thể thấy rằng cách ngài ấy làm khác hoàn toàn so với Reus-kun.
Ngài ấy chỉ đơn giản vung kiếm từ đỉnh đầu xuống, nhưng khi tôi vừa nhìn thấy cái bóng mờ nhạt của cánh tay và kiếm thì thanh kiếm đã trở lại vị trí ban đầu. Vì cỏ dại dưới chân đang đung đưa, tôi chắc chắn ngài ấy vẫn đang vung nó.
Dù nhìn thế nào, cách ngài ấy tập luyện rất chuyên nghiệp, nhưng làm sao Sirius-sama có thể chiến thắng trước một người như vậy nhỉ?
"Ooh! Là hai người à? Hôm nay thật lý tưởng cho ta tập luyện." (Lior)
"Chào buổi sáng, Ojii-chan!" (Noir)
"Chào buổi sáng. Chúng tôi sẽ sớm ăn sáng, vì vậy Li-... không, ý tôi là Tousen-san cũng tham gia chứ ạ?" (Noel)
"Tất nhiên rồi, cùng đi thôi. Bữa sáng rất là quan trọng." (Lior)
Và sau đó, Lior-sama ăn bánh mì và vài món khác nhiều không thua gì Reese-chan.
Tôi nghe nói ngài ấy định rời đi vào hôm nay, nhưng dường như ngài đã quyết định hoãn ngày khởi hành đến ngày mai vì vẫn muốn ăn thêm các món Dee nấu.
Tuy nhiên, vì [Phòng ăn Erina] sẽ đóng cửa cho đến trưa, Lior-sama vẫn rảnh rỗi cho đến lúc đó nên ngài ấy vác theo thanh kiếm đi dạo.
"Ta sẽ đi thăm thú thị trấn trong khi luyện tập một chút." (Lior)
Ngài ấy đi bộ vào thị trấn sau khi nói thế, và ngài đã trả chúng tôi một đồng vàng cho buổi sáng. Khi tôi đang kiểm tra căn phòng, chỉ còn hai đồng vàng trong túi.
Mặc dù đây là tài sản của người đó, tôi cảm thấy cứ như ngài ấy cho không chúng tôi vậy.
-
Sau khi Lior-sama đi, tôi cùng đi mua sắm với Noir-chan.
Có một số mặt hàng cần phải mua, vì vậy hai chúng tôi ra thị trấn, nhưng... một sự cố đã xảy ra ở đây.
"Phải đấy, tôi muốn lấy hàng ngay." (Noel)
Tôi đã đặt thêm hàng từ Công ty Galgan vì nguồn cung nguyên liệu hết sớm hơn dự kiến. Đã quen mặt nhau nên tôi cứ nói chuyện kiểu chợ bùa với họ như ở cửa hàng. Trong lúc đó, tôi nhờ Noir-chan mua một ít thịt xiên từ quầy hàng đối diện.
Sau khi đặt hàng xong, tôi quay lưng lại vì quầy hàng đó ở phía sau. Tôi định gọi Noir-chan, nhưng tiếng hét lớn của Noir-chan vang lên trước.
"Mẹeeee! Người này... đáng nghi..." (Noir)
Có một gã lạ mặt đứng trước Noir, rồi con bé ngủ thiếp đi sau khi hít phải một loại bột nào đó.
Khí chất từ gã đàn ông đó... khiến tôi nhớ đến những ngày bị hành hạ bởi lũ thợ săn và thương buôn nô lệ.
Gã ta bế Noir đang ngủ say lên và chạy trốn, tôi nhanh chóng tập trung phép thuật. Tôi đã được Sirius-sama dạy cho nhiều cách để xử lý những tình huống như này.
Khi tôi định ngăn hắn lại bằng phép thuật, những người xung quanh nghe tiếng hét của Noir đã lên tiếng giận dữ.
"Ê! Thả Noir-chan ra!" (??)
"Gì đấy!? Thằng khốn, mày đang làm gì đấy!?" (??)
"Dám làm thế giữa ban ngày ban mặt... thằng này điên rồi!" (??)
Những người đứng gần đó hiểu được chuyện đang diễn ra và bắt đầu la hét đuổi theo. Những người đàn ông đó... họ là khách quen tại cửa hàng chúng tôi.
Gã đàn ông đang bế Noir-chan hốt hoảng cố gắng chạy thoát, nhưng càng chạy, số người đuổi theo lại càng tăng lên.
"Thằng đó chạy qua kia! Bao vây nó!" (??)
"Làm cháu ngoại của Anego bị thương, mày chết chắc rồi!" (??) (Anego: chị đại)
"Bọn tao sẽ r sao nếu vì mày mà không còn được ăn Sandwich Của Erina nữa đây!?" (??)
"Đ-đám này bị quái gì vậy!?" (Tên bắt cóc)
Tôi thoáng nhìn thấy trong đám đông là những đệ tử cơ bắp đầy mình của mẹ. Vì đang mang một đứa bé trong bụng nên tôi không thể chạy nhanh được. Điều đó khiến tôi mất hy vọng, nhưng vì mọi người đang đuổi theo, tôi biết họ chạy đến đâu ngay lập tức.
Mặc dù đang ở trong một tình huống khó khăn vì Noir bị bắt cóc, tôi muốn khóc vì lòng tốt của mọi người.
Nhưng để lát nữa khóc sau. Bây giờ, tôi phải làm hết sức mình để giải cứu Noir-chan...
Khi tôi bắt kịp gã đàn ông, nhóm truy đuổi đã lên tới tầm hai mươi người.
Tuy nhiên, gã vẫn chưa bị bắt, mọi người đang bao vây hắn từ xa. Không còn cách nào khác, vì gã đang kề dao vào Noir trong khi đứng dựa lưng vào tường.
"Kh-không được lại gần! Khốn nạn, thị trấn này bị cái quái gì vậy!?" (Tên bắt cóc)
Tôi rất vui vì những người trong thị trấn đã giúp đỡ, nhưng đây là một tình huống bất lợi.
Gã đàn ông cực kỳ hoảng sợ và bối rối vì sự khát máu xung quanh, hắn ta có thể sẽ làm tổn thương Noir bất cứ lúc nào. Trước tiên chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho con bé đã.
"Ooh, Noel-chan, cháu tới rồi à? Như cháu thấy tình hình hiện giờ khá xấu, cháu định cứu Noir-chan thế nào đây?" (??)
"Cháu có ý này. Phiền bác đánh lạc hướng hắn được không?" (Noel)
Có một ông già ở khu phố tôi biết từ khi còn bé, tôi đã nhờ ông ấy chuyển hướng sự chú ý của tên bắt cóc. Ông ấy khó hiểu với yêu cầu đột ngột này nhưng vẫn nhanh chóng thực hiện.
"Này thằng kia! Bây không thấy xấu hổ khi giữ một đứa bé như thế làm con tin à!?" (Ông già)
"Câm mồm! Sếp lớn sẽ giết ta nếu không bắt đủ chỉ tiêu mất!" (Tên bắt cóc)
Tôi chỉ đợi có thế. Trong khi đó, tôi tập trung mana của mình và chuẩn bị niệm phép.
Tôi nhắm vào cánh tay phải cầm con dao của hắn.
Nếu bắn phép, cánh tay của gã ta sẽ tàn phế luôn. Tuy nhiên, nếu là vì con gái, tôi sẽ không ngần ngại làm chuyện vô nhân đạo như vậy.
Và khi tôi chuẩn bị giải phóng phép thuật...
"Thế thì có muốn ta giết hắn luôn không?" (??)
Vào lúc tôi nghe thấy giọng nói ở đâu đó, một cánh tay chọc thủng bức tường từ bên kia và nắm lấy tay phải của tên bắt cóc. Cánh tay của hắn phát ra âm thanh răng rắc, và con dao rơi xuống đất. Một cánh tay khác xuất hiện và siết lấy cổ gã.
Tất cả mọi người, bao gồm cả tôi nhìn đôi tay đang khống chế gã ta với vẻ mặt kinh ngạc.
"Có chuyện gì à? Nhanh chóng cứu con gái cô đi." (??)
"Aah...vâng! Noir-chan!" (Noel)
Chủ nhân của đôi tay vừa đục thủng bức tường là Lior-sama.
Tôi chạy tới giải cứu Noir-chan trong khi gã bắt cóc đã hoàn toàn bị khống chế, nhưng con bé chỉ ngủ mà không có bất kỳ vết thương nào. Aah... thật là mừng quá.
"Cảm ơn mọi người rất nhiều, và cả Tousen-san nữa." (Noel)
"May là cô bé vẫn an toàn." (Lior/Tousen)
"Phải đấy, sẽ không hay nếu có chuyện gì xảy ra với thiên thần của [Phòng Ăn Của Erina] mà." (??)
"Tôi sẽ gặp rắc rối nếu quán ăn bị trì hoãn vì lí do ngớ ngẩn này mất." (??)
"Hmmm. Nếu Ojou-chan mà bị thương, chắc ta sẽ nghiền nát đầu thằng này mất." (Lior/Tousen)
Những người đã hợp tác giúp đỡ chúng tôi đều mỉm cười vui vẻ khi con bé được an toàn. Được người dân thị trấn yêu quý nhiều như vậy... chúng tôi thật sự rất may mắn.
Một lúc sau, cảnh vệ chạy đến và Lior-sama bàn giao gã đàn ông cho họ .
Trước đó, Lior-sama đã tra tấn hắn và thu được một số thông tin. Gã ta dường như là một thương buôn nô lệ chỉ mới đến thị trấn này gần đây.
Vậy ra đó là lý do lại sao tôi thấy hắn rất lạ. Hơn nữa, hắn là một nhà phân phối đang cố gắng tăng lượng hàng bằng cách bắt cóc một số nô lệ.
Vì số nô lệ hiện có đang thấp hơn chỉ tiêu, vì vậy khi thấy tôi rời mắt khỏi Noir-chan một chút, hắn ta đã cố gắng bắt cóc con tôi bằng cách lén lút dụ con bé ra phía sau con hẻm, nhưng Noir-chan lại hét lên vì sự đáng ngờ khiến hắn buộc phải dùng đến bột ngủ.
Mặc dù ở rất gần nhau, nhưng đó vẫn là sự bất cẩn của tôi khi rời mắt khỏi con bé. Tôi phải rút kinh nghiệm chuyện này.
Nhưng thật tốt khi tôi đã dạy con bé nhiều điều, đặc biệt là hét lên nếu gặp một gã đáng ngờ nào đó. Tuy nhiên tôi vẫn nên dạy phép thuật để con bé có thể tự bảo vệ bản thân vào lần tới.
Sau đó chúng tôi về nhà cùng với Lior-sama, và Dee sau khi nghe chuyện đã ôm chặt Noir-chan và liên tục cảm ơn Lior-sama.
"Hahaha! Nếu muốn trả ơn thì hãy nấu ăn ngon vào. Hai người cũng nên báo đáp những người đã giúp cô bé nữa. Hai người có thể dùng tiền của ta để làm thế." (Lior)
Với những lời đó, vẻ căng thẳng trên mặt mọi người đều tan biến và ai ai cũng nở nụ cười.
Mặc dù có hơi sớm, chúng tôi mở cửa [Phòng Ăn Của Erina] và tiếp đãi mọi người, chúng tôi còn tặng các phần Sandwich Của Erina cho mọi người mang về.
Mọi người đều nói rằng chúng vẫn ngon như thường lệ, mỉm cười và về nhà.
Thật tuyệt khi đã cố gắng hết sức và được mọi người yêu mến như thế này...
Sau đó, Noir-chan mở mắt mà không biết chuyện gì đang xảy ra. Con bé vẫn cười như thường lệ khiến cho mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Và thế là, vụ bắt cóc đã được giải quyết an toàn.
-
Tuy nhiên... mọi việc vẫn chưa kết thúc.
Tối hôm đó, sau khi đã giao lại việc dọn dẹp cho Nokia-chan và Alad rồi dẫn Nokia-chan đi ngủ, chúng tôi ẩn mình trong bóng tối cách không xa quán.
Chúng tôi thay đồ tối cũng như che mặt và tóc bằng một ít vải để không ai có thể nhận ra, và khi phát hiện Lior-sama bước ra khỏi quán ăn, chúng tôi từ từ đi đến chỗ ngài ấy.
"Hai người sao vậy? Cả cái vẻ ngoài đáng ngờ đó nữa? Cả hai đang định làm gì à?" (Lior)
"Ngài định đi xử lý chúng phải không?" (Noel)
Lior-sama đang đi đến nơi trú ẩn của đám thương buôn nô lệ.
Ngài ấy đã thẩm vấn gã đàn ông sáng nay và biết được vị trí của một ngôi nhà bỏ hoang chúng dùng làm căn cứ. Nhưng bởi vì chuyện đó chưa được báo cáo với cảnh vệ của thị trấn nên tôi nghĩ... ngài ấy hẳn sẽ làm thế.
"Hmmm... hai người nhận ra rồi à? Cơ mà vì sự an toàn của Ojou-chan, hai người không cần thiết phải để bản thân vướng vào rắc rối đâu." (Lior)
"Không, chỉ là tôi không thể tha thứ cho đồng bọn của hắn, nếu có gì tôi làm được thì..." (Dee)
"Chúng tôi thông thạo thị trấn này và cũng có thể chiến đấu. Bên cạnh đó, Sirius-sama luôn nói với tôi rằng: 'Nếu người thân bị tổn thương, đừng bao giờ tha thứ cho kẻ thù...'" (Noel)
Cũng mới tối nay... người anh trai của tôi hiện đang làm cảnh vệ của thị trấn đã đến quán và nói rằng chưa thể xác định được nơi ẩn náu của chúng. Âu cũng là điều bình thường vì Lior-sama đã đe dọa khiến hắn không dám tiết lộ thông tin đó với ai khác.
Mặc dù việc đó là không nên, nhưng chúng đều là lũ ngu dốt vì dám bắt cóc Noir-chan dễ thương của chúng tôi. Thay vì để cảnh vệ lo liệu vụ này, tôi cũng không nói gì vì nếu không tự mình giải quyết chúng, tôi sẽ hối hận cả đời. Nói cách khác, chúng tôi cũng là đồng phạm trong vụ này.
"Hahaha, hai người đúng là hầu cận của anh chàng đó. Nhưng cả hai định lúc nào cũng sẽ làm thế này à?" (Lior)
"Không, lần này là vì có Lior-sama ở đây. Còn bình thường chúng tôi chắc chắn sẽ không làm thế." (Noel)
Đó là do Dee-san sẽ cản tôi lại. Thay vì nằng nặc đòi đi cho bằng được, tôi sẽ chỉ đi với điều kiện Lior-sama cho phép.
Lior-sama cười phá lên khi tôi thành thật trả lời, sau đó ngài bắt đầu cất bước.
"Thôi được, cùng đi thôi. Ta sẽ lao tới trước và chém giết hết mình, vậy nên giao lại cho hai người những kẻ chạy trốn." (Lior)
"Cảm ơn ngài rất nhiều. Mau đi thôi ông xã." (Noel)
"À ừ. Nhưng Noel ở sau lưng anh đấy!" (Dee)
Trông cậy vào một người không phải Sirius-sama, chúng tôi hướng đến sào huyệt của lũ thương buôn nô lệ.
-
Nơi mà lũ thương buôn nô lệ ẩn náu là một căn biệt thự quý tộc bị bỏ hoang cách hơi xa thị trấn một chút. Cánh cổng của căn biệt thự vẫn còn rất tốt dù mọi người bỏ hoang nơi này khá lâu, nhưng tôi đã bí mật lên kế hoạch cả rồi.
"Giờ là lượt của tôi. Tôi sẽ đốt cháy chúng bằng kỹ năng được kế thừa từ Sirius-sama, [Đầu đốt]." (Noel)
Lượng mana bị tiêu hao rất nhiều, nhưng đây là phép thuật cho phép tạo ra một con dao lửa ngắn thậm chí có thể cắt cả thép. Trong trận chiến này có cả Dee-san và Lior-sama, vì vậy tôi đang suy nghĩ xem mình nên tham gia vào đội hình như thế nào...
"Không cần dùng tới nó đâu." (Lior)
Lior vung kiếm và cánh cổng bị cắt làm đôi.
Eh... Cánh cổng này được làm bằng sắt mà nhỉ? Nhưng nếu Reus-kun có thể làm thế thì không lí nào ngài ấy lại thất bại được.
"Sao đấy!? Chuyện gì ngoài kia vậy?" (??)
Một người đàn ông bước ra từ biệt thự vì tiếng ồn. Để an toàn, Lior-sama đã túm lấy đầu hắn trước khi gã ta kịp lên tiếng.
"Ta có một câu hỏi. Ngươi định đi gặp tên thương buôn nô lệ phải không?" (Lior)
"Guhh !? L-lão... đang nói... gì vậy ... guahhh!" (??)
"Trả lời ngay. Ba ... Hai ... "(Lior)
"Aa-Arraygh!? V-vâng! Tôi chính là đồng bọn của hắn!" (??)
Phải rồi... 'Thiết Trảo ' của Sirius-sama trông thật dễ thương, nhất là khi cái đầu của gã ta kêu răng rắc như thể nó sẽ bẹp dúm bất cứ lúc nào vậy.
"Thế thì, cho tới giờ các người đã bắt cóc đứa trẻ nào chưa?" (Lior)
"Chuyện đó ... gyarrghh! Rồi! Tôi đã bắt ba đứa!"(??)
"Là vậy sao? Vất vả rồi." (Lior)
Vừa nói, Lior-sama vừa ném gã ta về phía cửa căn biệt thự. Hắn bay xuyên qua cánh cửa, sau đó vài tên khác chạy ra khỏi biệt thự vì nghe thấy tiếng ồn.
Không ngờ trong thị trấn lại tập trung được nhiều tên du côn như vậy... tôi phải báo cáo lại chuyện này cho cấp trên mới được.
Và sau đó là một trận giao tranh giữa chúng tôi với những kẻ trông như hộ tống viên, nhưng chỉ có một từ để diễn tả: áp đảo.
"Lão già này! Lão đang-..." (??)
"Nếu các người không muốn nếm mùi đau đớn thì-..." (??)
"Nuooo!" (Lior)
""Gyaarghh!"" (??)
Mỗi khi Lior-sama vung kiếm là bọn chúng lại bay đi như lá cây. Tôi nghĩ cảnh bay tứ tung thế này chỉ xảy ra khi Reus-kun luyện tập với Sirius-sama thôi chứ.
"Bên này cũng có địch!" (Dee)
Ngoài ra còn có những kẻ nhắm vào chúng tôi vì không muốn giáp mặt Lior-sama, nhưng chúng vẫn không đủ mạnh để đánh lại Dee vì anh đã nhiều lần đấu tập với Sirius-sama. Đọc trước cử động của kẻ thù, hất văng vũ khí của chúng rồi đấm vào bụng, đối thủ sẽ bất tỉnh ngay tức khắc.
"Bên em cũng thế! [Roi Lửa]" (Noel)
Phía này, tôi đang chiến đấu bằng cách sử dụng câu thần chú đã bị vùi dập mấy ngày nay.
Tuy chẳng thể so sánh với Sirius-sama được, nhưng không ít thì nhiều nó cũng mạnh ngang với phép [Chăng dây] khi phóng ra và chói chặt cánh tay kẻ thù. Đây là phép thuật giúp [Chăng dây] bốc lửa để đốt cháy đối phương.
Ngoài ra, tôi cũng có thể quất nó như một cây roi da vậy nhưng vì bản thân không có kỹ năng, tôi chỉ có thể sử dụng các thao tác cơ bản.
Dee-san đánh ngất chúng khi chúng đang bốc cháy hoặc còn trầm trọng hơn, vậy là phía chúng tôi không có vấn đề gì giống với bên Lior-sama vậy.
Ngay từ đầu đã có quá ít kẻ thù. Có hai mươi tên, nhưng chúng tôi chỉ phải đối đầu với ba gã. Số còn lại bị Lior-sama đánh gục với điệu cười lớn.
Sau đó, ngài ấy chộp lấy đầu của gã cuối cùng, nâng hắn lên nhằm bắt chỉ đường đến chỗ tên cầm đầu.
"Được rồi, sếp của ngươi đang ở đâu? Tiện thể hãy khai ra vị trí những đứa bé và các nô lệ bị bắt luôn." (Lior)
"Không cần phải làm thế đâu." (??)
Khi chúng tôi quay sang hướng phát ra giọng nói, ở lối vào biệt thự có một thanh niên mảnh khảnh đang đứng đó. Hắn ta thoạt nhìn có vẻ là một thanh niên tốt bụng với nụ cười ấm áp, nhưng tôi sẽ không bị lừa bởi nụ cười đó. Tôi có thể cảm thấy thứ bóng tối đặc trưng chỉ có ở lũ thợ săn và thương buôn nô lệ. Nó quá dày đặc, dù đã nguôi ngoai phần nào nhưng nó vẫn khiến tôi phải run rẩy.
Trông thấy một đối thủ như vậy, Lior-sama ném gã đàn ông kia đi rồi chĩa mũi kiếm về phía hắn.
"Hoho, một thanh niên khá là độc ác xuất hiện. Vậy ngươi là tên cầm đầu phải không?" (Lior)
"Phải. Ta chính là người lãnh đạo và quản lý việc kinh doanh nô lệ. Rất vui được gặp các vị, ta là..." (Thương buôn nô lệ)
"Aah, ta không muốn nghe. Kể từ giờ ta không muốn biết tên của những kẻ ta giết." (Lior)
"Thật là một ông già khiếm nhã... nhưng mà nghe này, hãy trở thành đồng đội của bọn ta..." (Thương buôn nô lệ)
Lior-sama chặt thanh kiếm xuống đất cắt ngang lời mời từ tay buôn nô lệ.
"Ta thích những đối thủ thách thức mình, nhưng ta không thích những tên ngốc như ngươi. Chịu chết đi." (Lior)
"Vậy sao? Thế thì như vầy được không?" (Thương buôn nô lệ)
Tên thương buôn nô lệ ngoảnh mặt ra hiệu cho một gã to xác đang đợi ở phía sau, rồi hắn ta ném một cái túi da lớn đến trước mặt Lior-sama. Chiếc túi chất đầy những... đồng tiền vàng phát ra âm thanh rất lớn khi rơi xuống đất. Đống tiền vàng đó lăn rải rác trên mặt đất và số lượng cũng nhiều hơn gấp bội so với những gì Lior-sama mang ra ngày hôm qua.
"Đó là một trăm đồng vàng. Thành thật mà nói ta cũng muốn tặng lão đồng bạch kim, nhưng loại này cũng rất tuyệt rồi phải không?" (Thương buôn nô lệ)
Phải rồi... chỉ kiếm được một đồng thôi cũng đã rất khó, nhưng nếu so với số lượng Lior-sama lấy ra ngày hôm qua thì số tiền quá lớn này khiến tâm trí của tôi trở nên rối bời.
Tiền là cách dễ nhất để thu hút nhân lực, nhưng vì Lior-sama không quan tâm đến tiền nên cách này hầu như không có nhiều tác dụng.
"Công việc của bọn ta là nâng cao chất lượng của nô lệ, và bán chúng cho phía khách hàng là những quý tộc. Nhưng vì cũng có nhiều kẻ thù khi kinh doanh nên một người mạnh mẽ như lão..." (Thương buôn nô lệ)
"Đúng là một tên phiền phức. Được rồi, đây là câu trả lời của ta." (Lior)
Lior-sama rút thanh kiếm vắt lên vai rồi dẫm chân lên đống tiền trên mặt đất. Ngài ấy không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.
Tên thương buôn nô lệ kinh ngạc trước cảnh từ chối thẳng thừng nhưng hắn ta ngay lập tức đanh mặt lại và thở dài như thể không còn cách nào khác.
"Tiếc thật, hiếm có kẻ nào lại thờ ơ với tiền như vậy. Không còn cách nào khác... làm đi!" (Thương buôn nô lệ)
Khi tên thương buôn nô lệ tránh sang một bên, gã to xác ném túi tiền vàng ban nãy và một tên khác nhỏ con hơn xuất hiện từ phía sau. Hai tên này có khí chất khác hẳn so với những kẻ đang nằm bất tỉnh quanh đây.
Chúng tôi cố gắng hỗ trợ nhưng Lior-sama vẫy tay nói rằng không cần thiết phải làm thế. Chúng tôi có thể lờ đi lời ngài ấy và tham gia chiến đấu, nhưng Dee-san và tôi đã rút lui vì ngài ấy sẽ mắng nếu chúng tôi làm thế.
"Họ được gọi là "Độc Dược Huynh Đệ", là những kẻ tồn tại trong thế giới ngầm. Ta sẽ đầu hàng nếu nếu lão có thể đánh thắng anh em họ." (Thương buôn nô lệ)
"Hou? Nói tóm lại là chúng rất mạnh phải không? Ngươi đầu hàng được thì cũng tốt, thế nên ta phải kết thúc sớm lũ này nhỉ?" (Lior)
Khi Lior-sama vui vẻ sẵn sàng kiếm của mình, những kẻ mang danh "Độc Dược Huynh Đệ" tấn công ngài ấy.
Kẻ đầu tiên là gã to xác xách theo một cái túi trên lưng và vung thanh đại kiếm bự bằng cơ thể hắn. Nhưng dù có lớn đến mức nào thì kiếm của hắn vẫn bé hơn của Lior-sama.
"Hou! Sức mạnh cũng khá đấy!" (Lior)
Lior-sama đỡ đòn trực diện trong khi cười sảng khoái. Sirius-sama từng nói rằng ngài ấy là một kẻ cuồng chiến, và tôi đã bị thuyết phục khi nhìn thấy tình huống hiện tại.
Tuy nhiên vẫn còn một gã nữa nữa, trong khi Lior-sama đánh chặn gã to tác, gã nhỏ con rút dao và tiếp cận chân của ngài ấy.
Lior-sama rút một tay ra khỏi thanh kiếm và nắm lấy khuôn mặt của gã nhỏ con bằng tay không, nhưng hắn ta vẫn không dừng lại, và cánh tay của ngài ấy bị chém bằng con dao đó. Lior-sama tặc lưỡi ném gã nhỏ con qua một bên.
Và không dừng lại ở đó, ngài ấy dùng hết sức để đẩy lùi gã to xác đi, nhưng những con dao từ trong túi hắn phóng ra và một cái đã găm vào cánh tay Lior-sama.
Tại sao lại là dao? Khi tôi vừa nghĩ thế, một gã nhỏ con khác chui đầu ra khỏi túi với nụ cười khẩy.
"Lão nghĩ họ chỉ có hai anh em thôi à? Mà sao cũng được, lão xong đời rồi." (Thương buôn nô lệ)
"Vết thương thế này thì nhằm nhò gì?" (Lior)
"Không, lão xong đời thật rồi đấy. Nhìn đi." (Thương buôn nô lệ)
"Muu!?" (Lior)
Khi Lior-sama rút con dao đang găm trên tay ra và ném đi, thanh kiếm ngài ấy đang cầm bỗng rớt xuống. Ngài ấy ngay lập tức cố gắng mở và nắm bàn tay để xác nhận, nhưng bàn tay đang run rẩy và thật khó để làm thế.
"Ta đã nói họ là "Độc Dược Huynh Đệ" mà nhỉ? Aah, lão không nên cố quá đâu. Con dao đó được tẩm chất độc tê liệt thu được từ loài thằn lằn Paria, chẳng mấy chốc nữa thôi lão sẽ không đứng nổi nữa." (Thương buôn nô lệ)
"Thằn lằn Paria?" (Lior)
"Phải đấy, tuy không gây chết người, nhưng đó là một loại độc tê liệt khiến lão không thể cử động trong vài giờ sau khi nó phát tán. Sau đó, cứ từ từ mà tra tấn thôi..." (Người buôn nô lệ)
"Là vậy à? Ta chỉ nghĩ rằng cảm giác tê tê này thật hoài niệm thôi, hóa ra là từ con quái đó à? Hiệu ứng tê liệt quá yếu, con quái các ngươi bắt được không tốt rồi." (Lior)
"...Hả?" (Thương buôn nô lệ)
Lior-sama nhặt thanh kiếm bị rơi lên rồi vung thử nhiều nhát. Vì âm thanh nghe có hơi khác so với trước đó, có lẽ là do ảnh hưởng của tê liệt.
Nói tóm lại... Lior-sama đã kháng được chất độc tê liệt đó và vẫn vung kiếm như thường. Trong khi chúng tôi và tên thương buôn nô lệ tròn mắt ngạc nhiên, Lior-sama có vẻ không hài lòng và trừng mắt nhìn đám "Độc Dược Huynh Đệ".
"Cơ mà các ngươi bị ngu à? Tại sao lại cười được với nhát dao và cú đâm chán ngắt đó nhỉ!?" (Lior)
Khi gã to xác bước về phía trước với khuôn mặt khó chịu, hắn ta rất biết tận dụng thân hình to lớn của mình và chặt thanh kiếm xuống nhưng Lior-sama đã đỡ nó chỉ bằng một tay... Eh!? Ngài ấy đỡ bằng tay không à?
"Biết dồn trọng lượng xuống thanh kiếm nhưng lại thiếu kỹ năng... Đó là nguyên nhân tại sao ngươi không thể chém được tay ta." (Lior)
Không, không, không! Thật là vi diệu!
Khi tôi nhìn kỹ, lưỡi kiếm không bị chặn lại mà nó bị kẹp bởi những ngón tay của ngài ấy. Tôi hiểu rồi, hóa ra là thế... cơ mà thật á!?
"Sao lại phải ngạc nhiên thế? Việc đọc trước cử động của đối thủ bằng [Cường hóa] không khó đâu. Với những kẻ trước đây thì chúng đã tiêu đời ngay từ đòn đầu tiên của ta rồi." (Lior)
Sirius-sama mới đầu nhìn thấy chắc chắn sẽ tránh đòn, và cậu ấy sẽ vô hiệu hóa nó bằng một đòn phản công. Kĩ năng tránh né của cậu ấy đã đạt đến cấp độ hoàn toàn khác rồi.
Vì những đợt tấn công của Lior-sama đã không thực sự khiến Sirius-sama chịu thiệt hại, hôm qua ngài ấy đã nói rằng mình vẫn đang tiếp tục hoàn thiện các tuyệt kỹ trong vài năm vừa qua. Vậy đây chỉ là một phần trong số đó thôi sao?
Mặc dù đối phương khựng lại trong giây lát, chúng ngay lập tức tiếp tục chiến đấu và nhắm vào chân Lior-sama.
"Với lại nhắm vào chân thì cũng tốt, nhưng chí ít các ngươi cũng phải tấn công từ phía sau chứ!" (Lior)
Đầu gối của Lior-sama đá ngập vào mặt gã nhỏ con đang cố gắng tiếp cận ngài.
Cuối cùng, khi gã nhỏ con nấp trong cái túi sau lưng gã to xác định phóng một con dao khác thì...
"Muốn chém đứt thứ gì đó... thì phải làm như này!" (Lior)
Ngài ấy vung thanh kiếm xuống và cắt cả hai bọn chúng làm đôi. Ngẫu nhiên là gã nhỏ con mới bị lên gối ban nãy cũng bị cắt đôi chung luôn. Chúng bị tiêu diệt chỉ bằng một nhát chém.
Điều đáng sợ là khi ngài ấy chém cả ba gã cùng một lúc, chúng thực sự bị cắt làm đôi mà không thể kháng cự được chút nào. Đối với tôi, đó là một nhát chém với sức mạnh và kỹ năng không thể đong đếm được.
Hmm, Reus-kun à. Dù nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần nhưng chị không thể tưởng tượng được cảnh em đánh bại người đàn ông này... Em định thắng như thế nào vậy?
"Được rồi, tiếp theo là... hmmm, hắn đi đâu rồi?"(Lior)
"Ta đây này." (Thương buôn nô lệ)
Tôi nhớ mới ban nãy tên thương buôn còn đứng trước cửa thì giờ đây hắn lại đứng ở ban công trên tầng hai. Có vẻ hắn đã chạy lên đó lúc trận chiến đang diễn ra khi nhận thấy được sự dị thường trong sức mạnh của Lior-sama.
Khi tôi nhìn kỹ thì có một quái vật đồng hành cỡ trung thuộc giống chim đang đứng đợi bên cạnh tên thương buôn. Có lẽ hắn định bỏ trốn bằng con chim đó.
"Ta rất ngạc nhiên về sức mạnh của lão, thậm chí còn vượt xa mong đợi của ta. Thế nên, xin phép nhé." (Thương buôn nô lệ)
"Sao thế? Định chạy à? Còn nhớ ban nãy ngươi còn nói là sẽ đầu hàng không?" (Lior)
"Haha, chữ tín rất quan trọng trong thế giới ngầm, nhưng không có lời hứa nào quan trọng hơn mạng sống cả. Ta đã nhớ mặt lão rồi, gặp lại sau nhé. Chào..." (Thương buôn nô lệ)
"Làm như ta cho phép ngươi ấy." (Noel)
Vào lúc đó, tôi phóng dài [Chăng dây] đã giấu trước đó và quấn vào chân hắn, rồi cùng Dee-san kéo mạnh. [Chăng dây] đứt ngay khi bị giật mạnh, nhưng vì bị kéo đúng lúc hắn nhảy lên nên thay vì đáp mông xuống con quái vật, tên thương buôn nô lệ rơi xuống từ mái hiên.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ hữu dụng cho đến lúc này, nhưng tôi đã làm rất tốt!
Nhìn tên thương buôn nô lệ rơi xuống, Lior-sama nâng thanh kiếm lên cùng một nụ cười giòn giã.
"Hahaha! Noel, Dee, hai người làm tốt lắm! Được rồi, để ta cho ngươi thấy [Đơn Kích Tối Diệt Kiếm Thế] như một món quà tiễn ngươi sang thế giới bên kia nhé." (Lior)
"L-lão là... "Thanh Kiếm Mạnh Nhất"!? Không thể nào...!?" (Thương buôn nô lệ)
"Uuu... oooo!" (Lior)
[Đơn Kích Tối Diệt Kiếm Thế] chỉ đơn giản là một nhát chém xuống bằng kiếm.
Nhưng chiêu thức đó...
-
Sau khi Lior-sama giết tay thương buôn nô lệ, chúng tôi bí mật liên lạc với cảnh vệ rồi về nhà để không bị ai trông thấy.
Không rõ chuyện gì xảy ra sau đó nhưng ngày hôm sau, tôi nghe được kết luận từ người anh trai đang làm cảnh vệ của mình.
Sau khi nhận được tin mật, cảnh vệ đã chạy đến biệt thự nhưng khung cảnh hiện ra trước mặt khiến họ không thể nghĩ gì khác ngoài việc nơi đó như vừa dính phải một trận thiên tai vậy.
Các cánh cổng bị cắt làm đôi, và những gã đàn ông đáng ngờ đang rên rỉ vì bị chôn sống xuống đất chỉ còn chừa lại cái đầu, anh ấy nói đào được chúng lên để thẩm vấn chẳng dễ dàng gì.
Còn điểm đáng chú ý nhất là...biệt thự bị tách làm đôi. Có vẻ như phần trung tâm của biệt thự đã mất tiêu như thể bị xóa đi vậy, và họ không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Mà, chẳng ai tin nổi nếu không tận mắt thấy cảnh đó đâu.
Tất cả là do thanh kiếm của Lior-sama, ngài ấy sẽ làm gì nếu có ai đó đi lạc vào tầm ảnh hưởng của đòn đánh đó chứ?
"Ta đã biết là không có ai gần đó nhờ vào trực giác. Hơn nữa vì tay đang bị tê nên ta có hơi tính nhầm sức mạnh một chút." (Lior)
...Có vẻ ngài ấy còn chẳng quan tâm nhiều nữa.
Và sau đó, họ đã tìm thấy vài nô lệ trong tầng hầm của căn biệt thự. Họ đã được bảo vệ và vạch ra hướng giải quyết phù hợp. Nếu có gia đình, họ sẽ được gửi trả lại. Còn những ai không có gia đình thì được thị trấn xem xét cho ở lại. Muốn làm thế dường như phải tốn rất nhiều tiền nhưng không cần phải lo lắng vì họ đã trưng dụng số tiền thu được từ lũ thương buôn nô lệ.
Điều tra kỹ hơn cho biết tay thương buôn nô lệ đó là một kẻ tàn ác đang bị guild truy nã, nhưng rất khó bắt giữ vì hắn ta liên tục di chuyển từ nơi này sang nơi khác.
Chúng đã biến biệt thự bỏ hoang thành căn cứ cách đây vài tháng, và còn cố tình không nhắm vào người dân để tránh bị nghi ngờ. Nhưng vì chắc chắn nơi đó sớm muộn sẽ bị lộ, hắn ta đã thu xếp sẵn đường thoát. Gã định sẽ chạy trốn sau khi khi tên kia bắt cóc được Noir-chan.
Tuy nhiên, gã đàn ông đó nhanh chóng thú nhận khi bị Lior-sama thẩm vấn, và chúng tôi đã cản trở tay thương buôn trước khi hắn kịp chạy trốn... đó là những gì đã xảy ra.
Cuối cùng, theo như lời khai của những gã bị chôn sống, ngoại trừ những người giấu mặt là chúng tôi, họ đã xác nhận Lior-sama diệt trừ được tên thương buôn trong danh sách truy nã, vì vậy ngài ấy được nhận phần thưởng đặc biệt từ thị trấn.
Lior-sama quay về, lắc lắc chiếc túi rủng rỉnh đầy ắp những đồng tiền vàng với vẻ mặt bối rối.
Khi nhận được phần thưởng, ngài ấy được mời tham dự một bữa tiệc do các quý tộc-sama của thị trấn tổ chức. Về mặt hình thức là để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng tôi nghĩ rằng bữa tiệc đó là cơ hội để giới quý tộc tiếp cận với người mạnh mẽ như ngài ấy.
Và nhân vật chính, Lior-sama lại đang...
"Uhmm... ngon quá! Kabayaki này ăn ngon nhất với sốt Tare" (Lior) (kabayaki: lươn nướng)
Bầu trời dần ngả màu đỏ rực, ngài ấy đang ăn các món ăn tại [Phòng ăn của Erina] ngay trước giờ bữa tiệc bắt đầu. Noir-chan, ngồi đối diện nghiêng đầu thắc mắc trong khi xé một mẩu thịt nhỏ.
"Ojii-chan này, ông có định tham gia bữa tiệc không?" (Noir)
"Phiền phức lắm. Ta sẽ rời thị trấn sau khi ăn xong món này." (Lior)
Đối với những mạo hiểm giả không có địa vị, được mời tham dự một bữa tiệc quý tộc là niềm vinh hạnh của họ.
Nhưng vào thời điểm hiện tại, họ không biết rằng ngài ấy là "Thanh Kiếm Mạnh Nhất" Lior, và ngược lại... Lior-sama dường như cũng không thực sự quan tâm đến việc tham gia bữa tiệc.
Và bằng chứng là, ngài ấy đặt chiếc túi da của mình ngay bên cạnh để có thể đi sớm. Nhân tiện thì bên trong chiếc túi là những món ăn được Dee nấu cả ngày hôm nay.
"Là vậy ạ? Mong sớm gặp lại ông." (Noir)
"Sao lại thế? Lẽ ra cháu phải cảm thấy luyến tiếc chứ? Lại đây, ta không phiền nếu cháu ôm ta đâu." (Lior)
"Uhmm... cháu xin lỗi." (Noir)
Lior-sama đang dang rộng hai tay ra để Noir ôm, nhưng con bé lại lắc đầu và từ chối. Thật là... phũ phàng quá. Tôi cũng định nói gì đó nhưng lại lo mắc nghẹn mất.
"Cháu nghĩ dù thế nào đi nữa Ojii-san vẫn sẽ ổn thôi. Với lại người duy nhất cháu ôm chỉ có cha và Reus-sama thôi." (Noir)
Ôi trời đất? Vậy ra con bé đang cố gắng giữ cho bản thân trong sạch à. Tôi muốn rướm nước mắt vì sự trưởng thành của Noir quá.
Trái ngược với tôi đang vô cùng xúc động, Lior-sama ôm đầu bằng cả hai tay và ngước lên trời.
"Nuuoooo! Là vì thằng nhóc đó à!?" (Lior)
"Anh ấy là Reus-sama!" (Noir)
"Đủ lắm rồi! Nó có cả Noir và chị gái là Emilia! Lần tới gặp thằng nhóc đó... ta sẽ dạy dỗ nó thật nhiệt tình." (Lior)
Reus-kun... mong là em vẫn sống sót được; thành thật xin lỗi nhưng chị chỉ có thể cầu nguyện cho em được thôi.
Lior-sama cứ la hét như thế một lúc rồi lại ngồi xuống ăn tiếp. Vậy là cuối cùng ngài ấy cũng thỏa mãn sau khi đã ăn hết tất cả các món có trong thực đơn.
"...Fuh, cuối cùng cũng ăn xong. Được rồi, ta nghĩ rằng mình nên đi sớm thôi." (Lior)
"Xin đợi đã, ngài để quên tiền này." (Noel)
"Thì cô cứ giữ lấy đi." (Lior)
"Tôi không thể làm thế ạ. Đây, xin hãy cột thật chặt vào thắt lưng đi." (Noel)
"Không còn cách nào khác nhỉ..." (Lior)
Mặc dù Lior-sama đã ăn uống xa xỉ ngày hôm qua nhưng ngài ấy vẫn còn lại hơn mười đồng vàng. Tôi phải chắc chắn cột thật chặt vì đó là số tiền rất lớn.
Tôi thẳng thừng từ chối số tiền ngài ấy cho và cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau khi đã chắc túi tiền được cột trên thắt lưng của chủ nhân nó.
Không, tôi vẫn còn điều phải lo.
"Nhưng mà... ngài thực sự muốn đi ngay bậy giờ ạ? Trời sắp tối rồi, nếu bữa tiệc phiền phức quá thì ngài có thể cáo lỗi rồi để ngày mai hẵn đi..." (Noel)
"Hahaha, trời đêm ngoài kia không tệ như cô nghĩ đâu. Ta sẽ không cảm thấy chán vì lũ quái vật có mặt ở khắp nơi mà." (Lior)
Haa... Noir-chan nói cũng đúng. Chẳng cần phải lo lắng cho ngài ấy.
Chúng tôi đi ra trước cửa quán ăn đưa tiễn, Lior-sama cất bước sau khi xoa đầu Noir.
"Được rồi, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe. Ta sẽ quay lại ăn nữa đấy." (Lior)
"Vâng, cám ơn ngài rất nhiều." (Noel)
"Vào lần tới, chúng tôi sẽ nấu cho ngài nhiều món hơn." (Dee)
"Tạm biệt, Ojii-chan." (Noir)
Ngài ấy bất ngờ đến, và cũng bất ngờ đi.
Thế rồi, Lior-sama bước đi không ngoảnh lại.
Tôi đã được nghe về vị anh hùng này qua lời kể của Sirius-sama, nhưng ngài ấy còn vượt xa cả một vị anh hùng khi chúng tôi gặp mặt trực tiếp.
Cơ mà... điều bất ngờ là ngài ấy thực sự rất đáng mến.
Quả là một người khó hiểu.
_
Một lúc sau, khi quán đã đóng cửa và tôi đang lau dọn bàn, Noir bước đến.
"Mẹ ơi. Đây ạ, con cho mẹ cái này." (Noir)
"Oh, cái gì vậy con... Eh, cái này!?" (Noel)
Đó là túi tiền mà tôi đã kịch liệt trả lại Lior-sama, nhưng giờ Noir-chan lại đang giữ nó.
Tại sao... nó lại ở đây?
"Cái này là cho thị trấn, và Ojii-chan không cần nữa nên đưa cho con. Ông dặn là đợi đến tối rồi đưa cho mẹ." (Noir)
"Tousen-san! Ngài đùa phải không!?" (Noel)
-------------------------
Extra/Bonus 1
"Mấy đồng tiền vàng này sẽ được để dành cho tương lai của Noir và làm của hồi môn cho Nokia. Thế nên kiếm chồng nhanh lên đi Nokia-chan. Nếu không Noir sẽ làm đám cưới trước đấy..." (Noel)
"Onee-chan... chị muốn đánh nhau à? Em không ngại đâu. Ra sau nhà giải quyết đi." (Nokia)
Extra/Bonus 2
"Nó đã có cả Noir và chị gái là Emilia! Lần tới gặp thằng nhóc đó... ta sẽ dạy dỗ nó thật nhiệt tình." (Lior)
"Hiii!?" (Reus)
"Uwaah!? Sao cậu lại chui vào giường tôi?" (Sirius)
"Em không biết! Em thực sự không biết, nhưng làm ơn cứu em với Aniki! " (Reus)
(Tác giả: [G] là Goutsurugi-'Thanh kiếm Mạnh nhất')