Chương 2635: Quà tặng vận mệnh (11)
<br><br>Chương 2635: Quà tặng vận mệnh (11)<br><br><br>Edit: Yumi Na - @qhSleepy <br> <br>Beta: Sa Nhi <br> <br>==================== <br> <br>"Tên bác sĩ anh từng nhắc đến lần trước, anh có nhớ rõ về hắn không?" <br> <br>Hạ Cừu nghiêng đầu suy nghĩ, "Nhớ." <br> <br>Sơ Tranh: "Có phải hắn ta bắt nạt anh không?" <br> <br>Hạ Cừu mím môi, vẻ mặt dần dần trầm xuống, Sơ Tranh lập tức hôn hắn một cái. <br> <br>Hạ Cừu nháy mắt đã từ âm u chuyển sang rạng rỡ, "Hắn rất xấu." <br> <br>"Anh..." <br> <br>Sơ Tranh ôm hắn vào trong ngực, dỗ dành một hồi mới thấp giọng hỏi: "Trước khi anh được đội trưởng Tống mang đi, đã gặp ai cuối cùng." <br> <br>"Đội trưởng Tống?" <br> <br>"Là người ngày đó từng hỏi anh mấy câu." <br> <br>"..." <br> <br>Hạ Cừu phồng má suy nghĩ một hồi. <br> <br>"Nhớ được không?" <br> <br>"Ừ." <br> <br>"Trước khi gặp anh ta, người cuối cùng anh gặp là ai?" <br> <br>Theo đội trưởng Tống nói, hắn là người đầu tiên đi vào, người Hạ Cừu trông thấy đầu tiên hẳn là hắn. <br> <br>Trong lúc đó, trừ người chết ra, nếu có hung thủ, vậy hẳn Hạ Cừu phải thấy được. <br> <br>Sơ Tranh vốn muốn hỏi ai đã giết một nhà bố dượng của Hạ Cừu. <br> <br>Bất quá với tình hình của Hạ Cừu bây giờ, có lẽ không có cách nào trả lời. <br> <br>Chỉ có thể hỏi thử như vậy. <br> <br>Lúc này cảm xúc của Hạ Cừu khá tốt, không có bất kỳ gì khác thường. <br> <br>"Người cuối cùng..." Hạ Cừu nghĩ một hồi, "Là... Bác sĩ" <br> <br>"Là người rất xấu mà anh nói sao?" <br> <br>"Ừ" Hạ Cừu gật đầu, "Chính là hắn." <br> <br>"Tốt, đừng nghĩ về hắn ta nữa." Sơ Tranh lập tức dời đi sự chú ý của Hạ Cừu, sợ hắn sẽ nghĩ tới những chuyện khác. <br> <br>Lực chú ý của Hạ Cừu rất nhanh đã bị dời đi, Sơ Tranh tùy tiện dỗ dành là được. <br> <br>Sơ Tranh tìm cho Hạ Cừu chút chuyện để làm, cô ra ban công gọi điện thoại, cho người tra tình hình tài chính của tên bác sĩ kia. <br> <br>Cúp điện thoại, cô trở lại phòng khách. <br> <br>"Đi ngủ chưa?" Sơ Tranh ôm người ngồi dưới đất đặt lên sofa. <br> <br>"Anh không buồn ngủ." Hạ Cừu lắc đầu, "Anh muốn xem TV." <br> <br>Sơ Tranh nhìn nội dung đang chiếu trên TV, "Em ngủ cùng anh cũng không muốn ngủ sao?" <br> <br>Hạ Cừu nhìn sang tivi, lại nhìn sang Sơ Tranh, cuối cùng quả dứt khoát tắt TV, đứng dậy chạy vào phòng ngủ. <br> <br>"Em mau lên." <br> <br>"..." <br> <br>Hạ Cừu tiến phòng ngủ đi tắm trước, tắm được một nửa lại đột nhiên kéo cửa phòng ra, "Em có cầm đồ của tôi không?" <br> <br>Sơ Tranh vừa uống một ngụm nước suýt chút nữa đã phun ra ngoài. <br> <br>Cô cầm cái khăn nhỏ lên, nhanh chóng quấn hắn lại, "Cái gì?" <br> <br>"Tôi đặt ở chỗ đó." Hạ Cừu không cảm thấy có gì không đúng, chỉ quan tâm đồ vật của mình. <br> <br>Sơ Tranh nhìn theo hướng hắn chỉ. <br> <br>Cô không nhớ rõ đồ để ở chỗ đó... <br> <br>"Emi không cầm." <br> <br>"Vì sao lại không thấy?" <br> <br>Ta làm sao biết được! <br> <br>Sơ Tranh nhẫn nại hỏi lại: "Là cái gì?" <br> <br>"Con vịt nhỏ." <br> <br>"??" <br> <br>Cái quỷ gì? <br> <br>Sao cô không thấy? <br> <br>"... Anh lấy con vịt nhỏ từ đâu ra?" <br> <br>"Cô cho tôi." <br> <br>"Em cho lúc nào..." Sơ Tranh đột nhiên nhớ tới trước đó khi dọn dẹp phòng tắm, hình như có cô có đưa hắn con vịt nhỏ thật. <br> <br>Là loại thả vào bồn tắm sẽ nổi lên. <br> <br>Quà tặng kèm khi mua đồ. <br> <br>Lúc ấy Hạ Cừu ở bên cạnh, cô liền thuận tay nhét cho hắn. <br> <br>"Rất thích sao?" <br> <br>"Cô cho tôi." Hạ Cừu lặp lại lần nữa, "Tôi muốn." <br> <br>"Có thể là dì quét dọn cất đi rồi, để em đi hỏi, anh vào trước đi." <br> <br>Hạ Cừu nhìn cô mấy giây, cuối cùng gật gật đầu, ngoan ngoãn đi vào tiếp tục tắm. <br> <br>Sơ Tranh gọi điện thoại cho dì giúp việc. <br> <br>"Con vịt nhỏ? A, tôi có thấy, tôi thấy nó trong thùng rác, nên tưởng cô không dùng nữa mới vứt đi..." <br> <br>Có thể Hạ Cừu đã quên để nó lên bàn. <br> <br>Kết quả không cẩn thận làm rơi vào trong thùng rác, dì giúp việc cũng cho rằng không cần nữa. <br> <br>Sơ Tranh cúp điện thoại, đi ra siêu thị nhìn xem. <br> <br>Cô đi một vòng rồi cũng nhìn thấy quà tặng vịt nhỏ, nhưng... màu sắc và hình dáng hình như không giống nhau lắm. <br> <br>Nhà sản xuất không biết có bị nghiện làm vịt nhỏ hay không, mà mỗi cái đều không giống nhau. <br> <br>Sơ Tranh cảm thấy khả năng không dỗ được mất. <br> <br>Mà bất kể có dỗ được hay không, cứ mua về trước đã. <br> <br>Hạ Cừu còn đang trong phòng vệ sinh, Sơ Tranh đã gõ cửa. <br> <br>Hạ Cừu tới mở cửa, sau đó mới bọc áo choàng tắm, "Đã tìm được chưa?" <br> <br>"Anh tắm xong chưa?" <br> <br>"... Ừ." <br> <br>"Vậy anh ra trước đã." <br> <br>Hạ Cừu chần chờ từ phòng tắm đi ra. <br> <br>Sơ Tranh kéo hắn đến bên giường, "Anh xem cái nào là của anh?" <br> <br>Hạ Cừu liếc mắt, "Đều không phải." <br> <br> "..." <br> <br>Hạ Cừu chuyển ánh mắt sang Sơ Tranh, thật lòng hỏi: "Con vịt nhỏ của tôi đâu?" <br> <br>"Cái kia... Không tìm được. Anh chọn một cái khác được không?" Sơ Tranh cảm thấy mình sống cũng quá khó khăn. <br> <br>"..." <br> <br>Hạ Cừu tránh khỏi tay Sơ Tranh, không nói tiếng nào tiến vào phòng tắm. <br> <br>Đầu mày Sơ Tranh không khỏi giật giật, cũng theo hắn đi vào. <br> <br>Trên thân Hạ Cừu còn bọc áo choàng đã trực tiếp đi vào bồn tắm, cả người đều chìm xuống dưới. <br> <br>Sơ Tranh biết hắn có thể nín thở, cũng không có kéo hắn lên, chỉ là ngồi ở bên cạnh nhìn hắn. <br> <br>Sơ Tranh tính toán thời gian, vào mấy giây cuối cùng thấy Hạ Cừu không chủ động ngoi lên mới kéo hắn. <br> <br>Hạ Cừu lên tiếng trước, "Đó là em tặng cho tôi." <br> <br>"..." <br> <br>Thật sự không có tặng. <br> <br>Lúc ấy chỉ tiện tay đưa cho anh mà thôi. <br> <br>Sơ Tranh cầm vịt nhỏ mới mua về, "Nhưng tôi cũng tặng cho anh cái này, anh thật sự không muốn sao?" <br> <br>Hạ Cừu trừng mắt nhìn vịt nhỏ, vẫn không nhúc nhích. <br> <br>"Vậy tôi vứt đây." Sơ Tranh làm bộ muốn ném ra ngoài. <br> <br>Hạ Cừu lập tức ôm lấy tay của cô, đoạt lấy vịt nhỏ, "Thế nhưng tôi vẫn muốn muốn cái kia." <br> <br>"Đừng tham lam." Sơ Tranh chạm vào chóp mũi Hạ Cừu "Nếu không cái này cũng không cho nữa." <br> <br>"..." <br> <br>Nghe thấy không được cho, Hạ Cừu không quấy nữa. <br> <br>"Mau đứng lên." <br> <br>Tóc Hạ Cừu còn ướt đẫm, "Em ôm tôi." <br> <br>"..." <br> <br>Tôi thiếu nợ anh chắc! <br> <br>Ôm cái rắm! <br> <br>- <br> <br>Một phút đồng hồ sau, Sơ Tranh dùng áo choàng khô bao lấy, ôm hắn đến sofa bên ngoài ngồi xuống. <br> <br>Sơ Tranh tìm máy sấy, giúp hắn sấy khô. <br> <br>Hạ Cừu tựa vào trong ngực cô, trong tay nắm vuốt vịt nhỏ thưởng thức. <br> <br>Thật ra Hạ Cừu không thích đồ chơi lắm, dù sao hắn cũng đã trưởng thành. <br> <br>Hắn thích chính là thứ Sơ Tranh đưa. <br> <br>"Được rồi, nhanh đứng lên." <br> <br>Quần áo Sơ Tranh đã bị thấm nước, sau khi giúp Hạ Cừu chuẩn bị tốt thì mới đi tắm rửa. <br> <br>Sơ Tranh tắm rửa xong, vừa ra cửa đã thấy áo choàng tắm bị Hạ Cừu ném xuống đất, bèn tiện tay nhặt lên để qua một bên. <br> <br>Cô nghĩ Hạ Cừu đã mặc quần áo ngủ, nhưng không ngờ vừa chạm vào... <br> <br>"Quần áo anh đâu?" <br> <br>"Em không đưa cho tôi." Hạ Cừu vô tội nhìn cô, "Muốn... tôi mặc không?" <br> <br>"Trước kia anh đi ngủ đều không mặc gì sao?" <br> <br>"Có mặc." <br> <br>"Vậy sao bây giờ anh không mặc." <br> <br>"... Nhưng em không đưa tôi" <br> <br>Tốt, lại trở về câu hỏi ban đầu rồi. <br> <br>Đều là lỗi của cô. <br> <br>Sơ Tranh nghiến răng nghiến lợi đi tìm quần áo cho Hạ Cừu, bảo hắn nhanh chóng mặc vào. <br> <br>Hạ Cừu chậm rãi mặc quần áo tử tế, giơ tay lên "Mặc xong rồi." <br> <br>Sơ Tranh cảnh cáo hắn: "Lần sau không được phép không mặc quần áo đã ra ngoài, hoặc là không mặc quần áo đã đi ngủ!" <br> <br>"... Ồ." <br> <br>Sơ Tranh thầm thở dài, nhớ ra hắn còn không uống thuốc, lại đem thuốc đưa cho hắn. <br> <br>Cô hiện tại không chỉ mệt tim. <br> <br>Mà chỗ nào cũng mệt hết. <br> <br>Đây đều là những chuyện quái gì <br> <br>Không thể sống yên ổn nữa được sao?