Chương 1867: Anh đội sổ thay em
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng đây căn bản không phải tài nghệ bình thường của Diệp Thần, anh vốn không có chăm chỉ đánh, vì không muốn gây ra xôn xao, nên cố ý dùng tốc độ cực chậm đánh chữ.
Ngoài ra, với nét chữ rối bời của Tiểu Hàn Hàn nhà anh… Nếu không phải anh có tự chủ cực mạnh, anh cũng có thể không nhịn được mà ói, thậm chí tự đâm hai mắt.
Nhưng tốc độ tùy tiện đánh không thèm để ý chút nào của anh cũng đủ để làm học sinh cả phòng kinh hoàng!
Một tiểu mập mạp thích nói giỡn trong lớp bọn họ đột nhiên kinh hô: “Người anh em này, tốc độ tay nhanh như vậy, nhất định trổ mã sớm!”
“Phốc ——” Có nam sinh nghe hiểu, tiếp lời: “Vậy cũng chỉ có thể có tay phải nhanh… Hai tay đều nhanh là sao?”
Tiểu mập mạp nói: “Tay trái tay phải người ta đọ sức nhau.”
Đại đa số nữ sinh nghe không hiểu, nhưng cũng biết không phải ý gì tốt, quay đầu trừng anh ta.
Diệp Thần không để ý bọn họ, anh cẩn thận xem bài của Mạc Khinh Hàn.
Câu chuyện này chủ yếu nói về một học sinh chuyển trường rất ưu tú, ngồi cùng bạn với cô, hai người bắt đầu từ thiện cảm, thẳng đến khi thích nhau, bị đối phương thu hút sâu đậm. Nhưng kết cục là nam chính ưu tú rời đi, anh tốt nghiệp trung học liền chọn ra nước ngoài du học. Còn nữ chính bề ngoài vui mừng tiễn anh đi, nhưng trong lòng u tối không thấy mặt trời.
Hồi kết câu chuyện có một hàng chữ nhỏ, lại lộ ra ưu thương nhàn nhạt, lúc cô vẫy tay cáo biệt nam sinh, ánh mắt đau xót, nhưng mặt mỉm cười, cô thầm tự nhủ: “Là cái gì khiến mày bi thương như vậy, lại đau lòng quên mất làm sao rơi nước mắt…”
Diệp Thần nhíu mày nhìn cô.
Mặt cô cháy đỏ bừng, hai tay nhỏ che hai bên gò má, làm bộ không thấy anh đang nhìn cô.
Diệp Thần đưa tay, dùng ngón tay lật lên mấy tờ giấy nháp của cô, anh lật tới trang cuối cùng, sau đó cầm bút viết lên.
Anh viết một kết cục khác sau trang giấy nháp này.
Anh viết, Mạc Khinh Hàn nhìn. Chữ viết anh vô cùng đẹp mắt, lực bút mạnh mẽ, tiêu sái đẹp trai.
Anh viết xong, cười với cô, mặt Mạc Khinh Hàn đỏ bừng, mặt cô đầy thẹn thùng đưa tay đoạt lại giấy nháp, xếp bỏ vào túi.
Rất nhiều bạn học đều tò mò anh đang viết gì, nhưng anh viết rất nhanh, Mạc Khinh Hàn lại nhận nhanh, ai cũng không thấy rõ anh đang viết cái gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ hẳn là câu chuyện rất thú vị, nếu không Mặc Khinh Hàn sẽ không có biểu tình thẹn thùng lại có chút ngọt ngào hờn dỗi này.
Hai người này thu hút chú ý của bạn học.
Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, viết trên tờ giấy: “Anh tới đây làm gì?”
Diệp Thần cầm bút, nhích lại gần cô, viết cạnh chữ cô: “Tìm em.”
Cô ngước mắt nhìn anh. Lúc này, ánh mắt anh ôn hòa nhìn cô.
Cô lại viết: “Vậy công việc của anh thế nào?”
Diệp Thần viết: “Không có chuyện gì quan trọng hơn em. Ngàn vàng không đổi được Tiểu Hàn Hàn.”
Mạc Khinh Hàn kinh ngạc! Tim cô đập thình thịch, giống như có người phát động máy trong lồng ngực cô!
Cô cảm giác cô sắp nổ! Cả người đầy lửa nóng —— dường như không thấy gì, bên tai ù ù, khiến cô hoàn toàn không có cách nào suy tính.
Ngón tay cô siết chặt giấy nháp, yên lặng nhét vào túi.
Sau đó, mỗi ngày Diệp Thần đều mang thức ăn cho cô. Ba cô có thể lọc máu đúng hạn, bệnh tình chuyển biến tốt rất nhiều.
Tình hình trong nhà vừa hòa hoãn, bi kịch của Mạc Khinh Hàn lại tới…
Nửa tháng sau khi nhập học, lớp 12 lần đầu tiên nắm rõ để thi, Mạc Khinh Hàn nhìn bài thi… Ra một quyết định vừa dài đằng đẵng vừa đau khổ —— lừa gạt.
Đề tuyển chọn —— lừa gạt!
Đề điền vào chỗ trống —— lừa gạt!
Đề vấn đáp —— lừa gạt!
Lúc phát bài thi, cô cho là cô sẽ đứng chót cả năm tổ…
Kết quả, cô nhìn bài thi của Diệp Thần, cười không phúc hậu, anh lại thi tệ hơn cô!
Anh đứng chót, cô đứng trên anh…
Tình hình gì?
Mạc Khinh Hàn kinh ngạc, từ khi ba bị bệnh, thành tích của cô quả thực luôn thụt lùi. Trước kia thành tích học tập của cô rất giỏi, chẳng qua nhà xảy ra chuyện, cô phải thường thức đêm phụ mẹ để kiếm tiền thuốc… Một hai giờ đêm mới về nhà. Ban ngày đương nhiên không có tinh thần nghe giảng…
Nhưng anh đại thần bên cạnh là thế nào?
Cô nhìn Diệp Thần, nhẹ giọng nói: “Anh Thần, thì ra anh ngốc như vậy…”
Có đại thần đội sổ thay cô, có phải cô nên về nhà đốt nén nhang không? Dù sao thầy và các bạn học đều tương đối chú ý hạng chót, không chú ý với người kế chót.
Diệp Thần hiển nhiên nhìn ra mình bị khinh bỉ, anh vân đạm phong khinh nói: “Vấn đề khoa nhi nhỏ như vậy, anh lười đáp lại.”
Mạc Khinh Hàn phá anh: “Anh khoác lác, nếu anh thật sự lợi hại, anh thi đứng nhất thử đi.”
Diệp Thần nhìn cô, nói: “Em có ngốc không… Lỡ như anh thi kế chót, không phải em đứng chót sao? Một cô gái như em thi đứng chót, há chẳng phải không còn mặt mũi đi học?”
“…”
Mặc dù sự thật là vậy, nhưng Mạc Khinh Hàn vẫn không tiếp nhận nổi.
“Haiz… Sao có thể tệ như vậy… Đứng kế chót!” Mạc Khinh Hàn buồn rầu, đã nhập học nửa tháng, phải làm sao theo kịp chương trình học đây…
Lúc này, Diệp Thần đột nhiên đến gần cô, nói: “Bạn học kế chót… Anh đáng giá vào ban đêm. Anh cũng đội sổ thay em, em quét lớp giúp anh, coi như báo đáp anh đi. Đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân như tôi không thể làm việc nặng này.”
“Phốc ——” Mạc Khinh Hàn không nhịn được cười hỏi anh: “Xin hỏi Đại thiếu gia, anh có thể làm gì?”
“…” Diệp Thần tuấn dật cười một tiếng: “Thi đứng chót cái gì, tiểu gia không tốn nhiều sức.”
“Phốc ——”
Có xấu hổ hay không, có xấu hổ hay không, có xấu hổ hay không? Mỗi lần làm bài thi đều là trứng vịt, cô gái tôi cũng có thể thi chót!
Lúc tan học, Mạc Khinh Hàn từ phòng làm việc chủ nhiệm lớp đi ra, bỏ qua mấy lời mắng khó nghe, bắt đầu quét lớp.
Diệp Thần thấy cô quét, còn quét rất hăng hái, anh cũng cầm chổi quét.
Hai người quét lớp xong, một trước một sau đi ra ngoài. Đi tới cửa trường học, Mạc Khinh Hàn chợt nói: “Anh Thần, sau này hai ta học tập cho giỏi đi, thi đứng chót hoài, quả thật quá có lỗi với chỉ số IQ của hai ta!”
Diệp Thần cũng không nhịn được: “Không phải là hai ta, là em, là em, là em! Nếu em dám thi đứng thứ ba từ dưới đếm lên, anh đảm bảo có thể thi kế chót!”
“Hết cứu được!” Mạc Khinh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ số IQ này… hết cứu được!”