Chương 1873: Giận cô ấy!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hứa Tuấn Khải thấy biểu tình của cô cực kỳ kích động, liền giơ tay lên quơ quơ ở trước mắt cô.
Cậu ta nói: “ Mộ Khinh Hàn, cậu có thể cho mình xem mấy bản thảo cậu viết được không?”
Mộ Khinh Hàn đang đếm tiền, cô tùy ý gật đầu, Hứa Tuấn Khải cầm quyển tạp chí lên, hăng say đọc.
“Viết thật hay...” Hứa Tuấn Khải lộ ra vẻ xúc động!
“Viết quá hay! Không ngờ rằng, có cô gái tài năng thế này ở bên cạnh mình, mà mình lại không phát hiện ra.”
Mộ Khinh Hàn bị hai chữ “cô gái” và “Tài năng”làm cho đỏ mặt...
“ Mộ Khinh Hàn, cậu thật là giỏi! Mình bội phục cậu đấy!” Hứa Tuấn Khải tán thưởng nhìn Mộ Khinh Hàn.
Cậu ta kích động nói: “Cậu giỏi thế này, mười một cậu tới trường học, làm báo trường giúp mình nhe. Tờ báo của trường mình cần một tay viết có thực lực, mình thấy cậu có thể đảm nhận được đấy.”
Báo trường? Đùa gì thế?!
Mộ Khinh Hàn thầm phỉ nhổ trong lòng, cô không thể lãng phí mấy ngày nghỉ này được, cô phải đi thử vai cho quảng cáo kia, hơn nữa bây giờ cô muốn bắt đầu viêt truyện ngôn tình ở trên mạng, không thể cứ viết truyện ngắn thế này được, như vậy quá mệt óc luôn là viết ngắn thiên, như vậy quá mệt mỏi đầu óc.
Tiêu hao tế bào não khi viết mười truyện ngắn hoàn toàn khác với viết một truyện dài.
Muốn viết mười truyện ngắn, mình phải nghĩ được mười câu chuyện. Câu chuyện nào cũng phải xuất sắc, thậm chí mỗi một chi tiết đều không thể viết qua loa được, nói là cân nhắc từng câu từng chữ cũng không quá đáng.
Mà truyện dài thì khác, muốn viết một bộ truyện dài, cần vạch ra các ý tưởng hay, chỉnh sửa, phát triển các ý đó ra, thêm thắt các tình tiết xung quanh ý văn đó, tiết kiệm sức lực hơn so với viết truyện ngắn rất nhiều, hơn nữa nguồn thu cũng ổn định hơn.
Huống chi, côn còn phải đi học, cũng không thể thi đạt thành tích từ dưới đếm lên được?
“ Mộ Khinh Hàn, cậu có tới không? Mình thật lòng mời cậu đấy.”
“Không được, cám ơn hảo ý của cậu, mấy ngày nghỉ tới này mình bận lắm.”
“Bận lắm? Cậu có chuyện gì phải làm?” Ngô Tiểu Lỵ ngồi phía trước vẫn luôn dỏng tai nghe bọn họ nói chuyện, cô ta đột nhiên chen miệng vào nói: “Lớp trưởng mời cậu, là để mắt đến cậu, cậu cho mình là Hoàng thượng hả, còn nhật lý vạn cơ(*)... Hoàng thượng cũng không...”
(*)Nhật lý vạn cơ: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.
Mộ Khinh Hàn híp mắt hạnh, lạnh lùng trợn mắt nhìn cô ta.
Ngô Tiểu Lỵ đang nói dở, còn dư lại chữ “Bận bịu” mắc kẹt ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không phát ra được.
Diệp Thần bỗng nói: “Người ta có bận rộn hay không, thì liên quan gì đến cậu? Cậu không phải là mẹ người ta, quản nhiều việc vớ vẩn như vậy làm gì, ăn no dửng mỡ hả?” Giọng điệu của anh không tốt lắm!
Ngô Tiểu Lỵ vẫn luôn thầm mến “Diệp Thần”, từ lúc bắt đầu nhập học đến giờ, nhưng anh chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với cô ta.
Lần đầu tiên chủ động đáp lời, lại là mắng cô ta, nói cô ta ăn no dửng mỡ!
Vành mắt của Ngô Tiểu Lỵ lập tức đỏ ứng lên, ngay cả mặt cũng đỏ lên giống như cái mông con khỉ. Cô ta nằm bò ở trên bàn, thấp giọng khóc thút thít.
Lớp trưởng Hứa Tuấn Khải vội vàng giảng hòa: “ Mộ Khinh Hàn, nếu bây giờ cậu không có thời gian, cũng không sao, sau này nếu có cơ hội, mình lại tìm cậu nhờ hỗ trợ.”
Mộ Khinh Hàn tùy ý gật đầu.
Hứa Tuấn Khải đứng ở đó, như không nỡ, nhưng lại không biết phải nói gì.
...
May mắn đến buổi trưa không có chuyện gì, còn nửa tiếng nữa là kết thúc giờ học, bạn học ngồi ở bên cạnh Ngô Tiểu Lỵ quay ra nói câu được câu không với Mộ Khinh Hàn.
Mộ Khinh Hàn đang thầm nghĩ cốt truyện trong đầu, nên không nhiệt tình nói chuyện lắm.
Cô đọc qua mẩu truyện ngắn trên tạp chí, hài lòng gật đầu. Vừa muốn cất tạp chí vào bàn, bỗng có một bàn tay vươn ra từ sau lưng cô, cướp quyển tạp chí đi.
“Ai ôi! Mộ Khinh Hàn, truyện của cậu được đăng lên báo hả?”
“Viết cái gì vậy? Chi mình đọc xem nào.” Một người mập mạp cướp được lấy quyển tạp chí, đọc lớn giọng: “Trà nhân nhất lâu triển tiên tư, bán trản hương minh phú tân từ...”
“Cho mình xem với!” Mấy bạn học xung quanh vây quanh tới, giành quyển tạp chí.
“Câu này khó hiểu vậy, đây là thơ hả? Có vẻ rất giỏi —— “
“Đây là... thơ tháp ngọc(*)...” Người nói chuyện là... Lục Vũ Hiên!
(*)Thơ tháp ngọc: là một thể loại thơ có phong cách thơ mộng và độc đáo riêng trong các dòng thơ ca. như tên gọi của nó, kết cấu thơ được định hình giống như một ngôi chùa, bắt đầu bằng một chữ hoặc hai chữ tạo thành chóp rồi bắt đầu mở rộng ra ở các dòng phía dưới, sau đó số chữ ở mỗi câu sẽ ứng với hệ số nhân 2. Câu thứ 2 là 2 x 2 = 4 chữ; câu thứ 3 là 3 x 2 = 6 chữ… tổng cộng một bài thơ sẽ có 55 chữ được sắp xếp tạo thành một tam giác cân. Trong mỗi câu (từ câu thứ 2) đều có đối trượng giữa 2 vế.
Lục Vũ Hiên, là siêu cấp học phách của trường bọn họ.
Trước khi Diệp Thần chuyển tới đây, cậu ta là đối tượng thầm mến của đông đảo nữ sinh...
Sau khi Diệp Thần đến... ặc...
Lục Vũ Hiên nhận lấy tờ tạp chí, thấy phần bút danh đề tên Mộ Khinh Hàn, cậu ta quan sát Mộ Khinh Hàn không chớp mắt.
“Cậu là người viết mẩu truyện ngắn này?” Một nữ sinh thi từ dưới đếm lên. Ngay cả nhìn thẳng cậu ta cũng không thèm nhìn, không ngờ rằng, lại là một cô gái tài hoa hơn người?
Mộ Khinh Hàn thản nhiên ngồi thẳng, không thèm để ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, quan sát của cậu ta.
Thành thật mà nói, trong lòng Mộ Khinh Hàn cảm thấy buồn cười... Những người này rảnh rỗi quá hả, khi không lại vây quanh cô, quan sát cô như quan sát động vật quý hiếm!
Sắc mặt của Diệp Thần không tốt lắm, anh nhìn về phía Lục Vũ Hiên, nhìn thằng nhóc này trắng trẻo, có khí chất thư sinh. Mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính gọng vàng.
Mặc dù đeo kính, nhưng cậu ta không che giấu được ánh sáng đang lóe lên trong mắt, khóe môi hơi cong lên, hơi có vẻ cao ngạo.
Tỷ lệ khuôn mặt của cậu ta tương đối ưa nhìn, mặc kệ là lông mày hay là lỗ mũi, đôi mắt, đôi môi, tách bất cứ bộ phận nào ra cũng cực kỳ tinh tế, tổ hợp này chung một chỗ cũng rất đẹp mắt.
Hơn nữa cậu ta có tài năng và khí chất thơ ca, nên có thể bắt sống được tâm hồn của các thiếu nữ chỉ trong giây lát.
Thấy Lục Vũ Hiên đi tới, không ít nữ sinh đều vây quanh lại.
Lục Vũ Hiên cầm lấy quyển tạp chí từ trong tay mập mạp, lịch sự đẩy gọn kính lên, môi mỏng hơi mím, thì thầm:
Trà
Hương diệp, nộn nha
Mộ thi khách, ái tăng gia
Niễn điêu bạch ngọc, la chức hồng sa
Điệu tiên hoàng nhị sắc, oản chuyển khúc trần hoa
Dạ hậu yêu bồi minh nguyệt, thần tiền mệnh đối triêu hà
Tẩy tận cổ kim nhân bất quyện, tương chí túy hậu khởi kham khoa.
(Bài thơ từ một chữ đến bảy chữ -Trà của Nguyên Chẩn
Dịch nghĩa:
Trà
Lá thơm, mầm non
Mến khách thơ, yêu nhà sư
Cối chạm ngọc trắng, sàng dệt chỉ hồng
Nồi nấu màu nhị vàng, chén chuyển men bọt hoa
Sau đêm mời bạn là trăng sáng, trước buổi ban mai gọi ráng mây sớm
Tẩy hết mệt mỏi của bất kể người xưa hay người nay,
Đến lúc say rượu sau khi uống trà thì tránh được nói khoác.)
Đây là “thơ tháp ngọc”, bắt đầu câu bằng một chữ, sau đó số chữ gia tăng theo thứ tự câu.
Lục Vũ Hiên là con nhà thư hương. Bình thường cậu ta rất ít khi nói chuyện, cũng không hay kết bạn, lại càng không thích tham gia náo nhiệt. Luôn mang đến cho người ta cảm giác... Cao không thể leo tới.
Lúc cậu ta nhìn người khác, tầm mắt luôn lơ lửng giữa không trung, luôn có loại khí chất thanh cao của văn nhân...
Theo như lời cậu ta nói, chính là: “Tôi không có cùng tiếng nói với mấy người, không có gì để nói cả.”
Đọc thơ xong, cậu ta lại nhìn xuống.
Phía dưới bài thơ, là câu chuyện nhỏ về việc đến vườn trà hái trà, thưởng trà. Phong cách viết rất tươi trẻ, từng câu từng chữ đánh động lòng người!
Tầm mắt của cậu ta rơi vào hai câu thơ nhỏ phía dưới bài thơ kia.
“Hai câu thơ này viết rất hay, nội dung câu chuyện cũng rất hay! Mộ Khinh Hàn, đây là của cậu viết?” Mắt của Lục Vũ Hiên lóe sáng.
Cậu ta nhìn về phía Mộ Khinh Hàn lần nữa, ánh mắt đã hoàn toàn khác trước kia.
Mộ Khinh Hàn gật đầu đáp: “Hai câu thơ phía cuối kia là do mình viết. Còn bài thơ bảo tháp kia—— là do nàh thơ Nguyên Chẩn- đời Đường làm.” Cô viết hai chữ Nguyên Chẩn lên trên giấy.
Mộ Khinh Hàn viết tản văn có một đặc điểm, cô thích trích dẫn thơ ca ở phần mở đầu, sau đó sẽ mang quan điểm của mình vào.
Lục Vũ Hiên nở nụ cười rạng rỡ, khen: “ Trà nhân nhất lâu triển tiên tư, bán trản hương minh phú tân từ. Hai câu thơ cậu viết, rất có ý cảnh, làm nổi bật và bổ xung cho tính nghệ thuật trong tản văn của cậu.”
Lúc này, một nữ sinh có vẻ ngoài cao ngạo đứng bên cạnh Lục Vũ Hiên, giọng hơi chua nói: “Oh, đã được đăng lên báo rồi à? Mộ Khinh Hàn, cái này là do cậu viết hả? Nhìn không giống lắm!” Ý chính là, không chừng là cô đi copy ở đâu đó.