Chương 1895: Cái bao tay không cánh mà biết bay
- Truyenconect
- Yêu sâu nặng- Đế Thiếu âm thầm cưng chiều vợ
- Chương 1895: Cái bao tay không cánh mà biết bay
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạc Khinh Hàn nâng tay lên, chống càm nhìn anh cười, trong lòng cô thật là ngọt, giống như uống mật ong vậy.
Đôi mắt của Diệp Thần nhìn bảng đen chằm chằm, giả vờ như không biết cô đang nhìn anh.
Khi cô ngước lên nhìn bảng đen, anh mới hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phấn nộn xinh đẹp, rất là đáng yêu. Đôi môi anh đỏ nhẹ chu, để cho anh đột nhiên nghĩ đến vẻ mềm mại khi hôn cô đó.
Anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, trong lúc nhất thời..... lại ngây người.
Mạc Khinh Hàn đang nhìn bảng đen nghe thầy giảng bài, đột nhiên phát hiện mặt của anh đang dần dần nghiêng qua, ánh mắt cô trở về, vừa vặn đối diện với ánh mắt đang nhìn lén cô của anh.
“Nhìn cái gì chứ? Thầy lại không có viết chữ lên mặt em.” Cô thẹn thùng cắn môi. Diệp Thần bị cô bắt tại trận vội vàng thay đổi tầm mắt.
Diệp Thần hoàn toàn bị mình làm cho giật mình! Anh lại nhìn đến ngây người?
Chỉ là nhìn cô như vậy, anh liền cảm thất rất là hưởng thụ..... cái loại ấm áp, dễ chịu trong lòng đó không có cách nào dùng ngôn ngữ diễn đạt được. Rất phức tạp, lại rất thuần túy. Phức tạp bởi vì trong lòng trộn lẫn rất nhiều cảm xúc, có chua, có ngọt. Thuần túy là trong đầu không nghĩ gì hết, chỉ muốn nhìn cô như vậy, là một chuyện rất là thích ý.
Cảm giác thoải mái trong lòng, thật là vượt quá sức tưởng tượng của anh. Thật giống như mùa hè nóng bức, đột nhiên một cơn gió lạnh ập tới.
Thật giống như trời đông giá rét, một dòng nước ấm chảy qua.
Diệp Thần khi thì lạnh, khi thì nóng, cái loại cảm giác không nói được đó. Chi tới bây giờ chưa từng có, mùi vị thích một người.
Anh, thật..... muốn yêu.
Ở bên cạnh cô.
Ánh mắt của anh lại không tự chủ được nhìn sang cô, rõ ràng sức tự chế của anh rất mạnh, nhưng lại không khống chế được ánh mắt của mình, một giờ học mấy chục phút, anh đã dành hơn phân nửa thời gian để nhìn cô.
Thật may, những giáo trình này anh đã biết từ sớm, nếu không..... trạng thái hiện tại của anh, nhất định sẽ chơi xong.
Cuối tháng mười, đã rất là lạnh. Bên cửa sổ cũng đóng một tầng sương, trong phòng học rất lạnh.
Bàn tay nhỏ bé của cô lạnh như băng, cầm bút đều hơi không vững.
Diệp Thần thấy cô không ngừng xoa xoa tay, đột nhiên anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó giấu vào hộc bàn, làm ấm cho cô.
Mạc Khinh Hàn bị anh làm sợ hết hồn, sợ thầy nhìn thấy, vội vàng rút ra ngoài.
Nhưng mà, sức lực của anh rất là lớn, cô rút thế nào cũng không ra. Cô trừng mắt nhìn anh một cái, ý bảo anh buông tay.
Anh không chịu.
Hai tay anh xoa xoa bàn tay nhỏ bé làm ấm cho cô. Bàn tay nhỏ bé của cô mềm mại non nớt, nhẵn nhụi. Đầu ngón tay anh xoa xoa lòng bàn tay cô, nắm đốt ngón tay của cô.
Trong chốc láy, tay của Mạc Khinh Hàn liền nóng lên, không chỉ là nóng, ngay cả trán cũng đổ mồ hôi.
Mặt cô đỏ bừng, lại rút rút, anh vẫn là không chịu buông tay.
Cho đến lúc sắp tan lớp, anh mới buông tay cô ra. Tay cô đều bị bóp đỏ.....
Thời gian cả ngày, anh không ngừng xoa tay cho cô.
Mặt của Mạc Khinh Hàn đỏ cả ngày. Các bạn học khác đều là mặt xanh tay trắng, lạnh đến run lẩy bẩy.
Chỉ có Mạc Khinh Hàn là khuôn mặt đỏ bừng, mặt của Diệp Thần cũng đỏ thắm, ngay cả ánh mắt cũng giống như tảng băng ngàn năm bị hòa tan, đen nhánh chợt lóe ôn nhu.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc anh tới bắt cô chạy bộ, thấy cô đeo một bộ bao tay và khăn choàng cổ màu hồng.
...
Anh Thần không vui! Ánh mắt híp một cái. Khi đi học, Mạc Khinh Hàn phát hiện bao tay của cô không thấy! Đang tìm bao tay khắp nơi, đột nhiên anh lại thò tay tới.
Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô nhét vào túi áo của mình. Lại là che suốt cả một ngày.
Ngay sau đó, mấy ngày, một ngày mất một cái bao tay.... anh Thần thất thường, cô không chịu nổi mà!
Rốt cuộc Mạc Khinh Hàn nhịn không được nói với anh: “Anh, anh giấu bao tay của em đi đâu mất rồi?”
Diệp Thần ngạo kiều hừ một tiếng: “Những cái bao tay rác rưởi kia, có ấm áp như da thật của anh sao?”
Mạc Khinh Hàn xấu hỗ nói: “Anh, anh muốn làm ấm tay cho em, em không phản đối, nhưng mà anh đừng luôn lấy bao tay của em chứ, buổi tối em gõ chữ cũng lạnh mà....”
Đôi mắt đen của Diệp Thần trợn to, biều tình trên mặt tràn đầy “thì ra là vậy” nhìn cô: “Em mua bao tay, là vì buổi tối gõ chữ đúng không?”
“...” Mạc Khinh Hàn không muốn nói chuyện, thật giống như nói thế nào cũng không đúng.
Diệp Thần cười, lấy một đôi bao tay từ trong cặp ra trả cho cô.
Mạc Khinh Hàn giận liếc anh một cái, lại không nhịn được bật cười.
Vì chuẩn bị cho tháng thi này, đã hai ngày Mạc Khinh Hàn không có viết, liền là tan học cũng không có buông lỏng, từ sáng sớm đến tối cô đều chui trong đống giấy đề thi.
Lúc nghỉ ngơi trong giờ học. Đường Mỹ ngồi ở hàng trước đột nhiên lớn tiếng kêu: “Lưu Suất! Đã xem "Hoa chi vũ quý" ngày hôm qua chưa?”
“Mình còn chưa có xem, sao vậy? Xem cậu kích động kìa!”
Hai mắt Đường Mỹ tràn đầy ngôi sao nói: “Mạc Khinh Hàn đã đăng ra ngoài rồi! Gọi là "Tương tư phong", chính là chuyện ngày đó chúng ta đi dã ngoại, Lữ Tâm Tâm bị rắn cắn kia, ha ha ha ---- cậu còn chưa xem sao?”
“Hả? Có thật không? Mau đưa mình xem với!” Lưu Suất cũng kích động.
“Hả? Các người nói là "tương tư phong" sao?” Lý Phi cũng quay đầu lại hỏi hai người.
“Đúng vậy! Lý Phi, cậu cũng xem sao?
“Xem một chút đi! Thật là rất đẹp! Mạc Khinh Hàn thật là quá trêu chọc, còn viết Lữ Tâm Tâm thành nhân vật chính.”
“Đúng vậy! Mình thật là phục, Lữ Tâm Tâm là người ghê tởm như vậy, lại sắp xếp thành nhân vật chính. Hừ ---- chán ghét nhất nhân vật Bạch Liên Hoa!” Lưu Suất kích động vỗ bàn, Đường Mỹ chen đến bên cạnh cô, ba người hưng phấn thảo luận.
Lưu Suất nói: “Bút văn của Khinh Phong tốt lắm! Câu chuyện của chúng ta ngày đó chỉ có cậu ấy viết tốt nhất.”
Lúc này, đột nhiên Lữ Tâm Tâm chua sót nói một câu: “Không biết xấu hổ, viết tôi vào câu chuyện, đã được tôi đồng ý chưa?”
Lưu Suất “Hừ” một tiếng: “Đừng không biết điều, người như cô chỉ có Khinh Hàn chịu viết cô. Đời này cô cũng chỉ có thể làm nhân vậy chính trong câu chuyện của Khinh Hàn, một Bạch Liên Hoa là người qua đường, còn có mặt mũi nói!”
Nháy mắt Đường Mỹ và Lý Phi cảm thấy, Lưu Suất thật là “suất (đẹp trai)” -----
Chị, chị nói đúng! Bạch Liên Hoa là người qua đường cái gì, em phục rồi!
Lữ Tâm Tâm không phục giỏ giọng lầm bầm: “Biết viết văn có ích lợi gì? Có thể dựa vào đó ăn cơm à? Thi vẫn luôn là đếm ngược, ngay cả đại học còn chưa đậu, sau này còn không phải phế vật sao?!”
Ba người đang thảo luận khí thế ngất trời đều bị Lữ Tâm Tâm làm ghê tởm, chán ghét giống như nuốt con ruồi vậy.
Đường Mỹ là người thứ nhất không chịu: “Lữ Tâm Tâm cô là ghen tị sao? Khinh Hàn người ta trêu chôc cô chỗ nào? Nói chuyện có thể đừng khó nghe như vậy hay không?”
“Đúng vậy!” Lưu Suất trợn mắt nhìn Lữ Tâm Tâm nói: “Ghét nhất loại con gái có tâm cơ như vậy! Trước kia mình thật là mắt mù, sao lại làm bạn với loại rác rưởi như cô ta chứ! Mình thật là muốn tự đâm mù hai mắt!”
Lữ Tâm Tâm nhảy dựng lên giận dữ chất vấn Lưu Suất: “Cô mắng ai là loại con gái tâm cơ?”
“Mắng cô thì sao?”
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Mạc Khinh Hàn vịn bàn đứng lên. Cô đè Lưu Suất đang tức giận xuống, đối mặt với Lữ Tâm Tâm.
Mạc Khinh Hàn cười nói: “Cô kì thì bạn học sao đếm ngược như vậy là tại vì sao? Bởi vì sức học của cô mạnh hơn người khác? Mạnh hơn người khác là có thể xem thường người? Lữ Tâm Tâm, cô xếp hạng thứ mười trong lớp, như vậy người xếp hạng phía trước cô là có thể xem thường cô? Toàn bộ trường học, toàn bộ trường trung học cấp hai trong Lãnh thành này rất nhiều người thành tích tốt hơn cô, chẵng lẽ đều dùng cái loại cách thức đi công kích người khác làm người ta chán ghét như cô như vậy sao?”