Câu chuyện của cô gái cáo kiếm sĩ (2)
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Câu chuyện của cô gái cáo kiếm sĩ (2)
Câu chuyện của cô gái cáo kiếm sĩ (2)
…..Tôi cứ nghĩ dù hắn hèn nhát thì cũng là một tên thông minh hơn chứ?
Nhưng giờ hắn đang đứng ngay đó, giữa tôi và con Kobold khổng lồ.
Tư thế và ý chí chiến đấu của hắn đều rất nhu nhược và kém cỏi, chẳng có chút nào ra dáng một bậc thầy sử dụng thương. Nhưng hắn vẫn đứng đó, cầm cây thương của mình để đối diện với Kobold King, thứ mà hắn chắc chắn biết rõ rằng mình không phải đối thủ.
Đó thực sự là điều một tên hèn nhát có thể làm sao?
Có phải tôi đã hiểu lầm điều gì không?
Trong khi còn đang hoài nghi chính bản thân mình, tôi nhìn lại chiến trường xung quanh. Ngoài con Kobold King đang bị thu hút bởi tên cầm thương, đám kobold nhỏ đang dần thu hẹp khoảng cách với con mồi không thể di chuyển, chính là tôi đây.
Dù lý trí tôi đang điên cuồng gào thét về việc phải thoát khỏi tình huống này, nhưng chân tôi hoàn toàn bất lực.
Giơ thanh Katana lên, tôi cố gắng ngăn chặn những đợt tấn công của chúng, nhưng chỉ là tạm thời.
Rốt cuộc, tôi cũng bị một con kobold bổ nhào tới tấn công khi chưa kịp phòng bị trước mặt.
-Đừng có bỏ cuộc!!!
Tưởng như tôi sẽ cầm chắc cái chết, nhưng cái đầu của con Kobold đã bị chém đứt bởi ngọn thương kia.
-Cô không sao chứ?
-Ngươi….
Tôi không thể mở miệng đáp lại câu hỏi của anh ta, sự sợ hãi, kinh ngạc pha lẫn một vài cảm xúc phức tạp khác khiến tôi chỉ biết im lặng.
Nhưng trận chiến thì không dừng lại, anh ta tiếp tục dùng cây thương của mình đánh lui tất cả đám kobold có ý định tiếp cận tôi.
Với trình độ của một lính đánh thuê hạng 5, anh ta chẳng thể nào đối đầu nổi với cả một đàn kobold và một con kobold king.
Sau một lúc giao chiến, anh ta lĩnh trọn một cú vả của con Kobold king.
Và không rõ là do trùng hợp hay sao, nhưng anh ta bị thổi bay về phía tôi.
Lúc này tôi không còn nói nên lời được nữa.
Cánh tay trái của anh ta đã bị Kobold King xé tan thành từng mảnh và rất khó có thể khôi phục hoàn toàn, dù có là sử dụng ma thuật phục hồi.
Ngọn thương trên cánh tay đó cũng đã bị thổi bay đi đâu mất. Nhưng cho dù còn nó ở cạnh, anh ta cũng chẳng thể xử lý nổi nữa với một tay không còn.
Một tình huống mà không riêng tôi, bất kì ai nhìn vào cũng đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng anh ta đang cố đứng dậy….
Không phải anh ta nên nhận ra mình đang bị thương nghiêm trọng cỡ nào sao? Hơn nữa lại không còn vũ khí trong tay….
-Tại sao?
Miệng tôi vô thức bật ra câu hỏi đó.
Đến lúc này, dường như anh ta cũng mới chú ý đến tôi, nhưng chỉ là một cái liếc nhanh trước khi quay lại chỗ con kobold King.
Trước bộ móng vuốt vẫn còn dính đầy máu và thịt của bản thân, anh ta dường như chẳng tỏ ra chút run sợ nào.
-Sao anh….sao anh phải làm đến vậy?
-Thì tại không thể đứng nhìn cô bị chúng ăn thịt….. nên tôi mới tới giúp.
Anh ta trả lời tôi mà không cần suy nghĩ lấy nửa giây. Một câu trả lời không chút chần chừ, do dự.
Vừa đáp lời tôi, anh ta vừa chống bàn tay phải còn nguyên vẹn của mình xuống đất để cố gắng đứng dậy. Dù đã bị thương rất nặng, dường như anh ta chưa hề muốn bỏ cuộc.
-Lúc đầu, tôi đã nghĩ anh là một kẻ biết tính toán và tự lượng sức mình hơn chứ? Ngay cả khi đó anh bỏ chạy, chẳng ai có thể oán trách anh lấy nửa lời vì đó là tình huống không thể cứu vãn được mà.
Chẳng có lý do nào để anh ta phải giúp tôi cả, kể cả là có bị ép buộc.
Vậy thì tại sao? Tại sao anh ta lại cố gắng giúp tôi? Giúp cái kẻ đáng ghét chỉ biết nói những lời cay nghiệt với mình từ lần đầu gặp mặt, và cho đến tận bây giờ cũng vẫn vậy?
Không cần phải là người thông minh, anh ta cũng hoàn toàn có thể lựa chọn bỏ tôi lại và chạy trốn. Tôi thực sự muốn biết vì sao anh ta lại phải miễn cưỡng tới đây để giúp đỡ tôi.
-Cô nhầm rồi.
Anh ta lên tiếng trước cả khi tôi hỏi xong.
-Tôi giúp chỉ đơn giản là vì muốn giúp. Với tôi, việc giúp đỡ một cô gái khi gặp nguy hiểm không cần lý do gì cả. Vì thế mà tôi ở đây, đó là quyết định của riêng tôi mà thôi.
-Bị như vậy…chỉ vì lý do đó sao?
-Chẳng phải giờ cô cũng giống như tôi sao?
Tôi không nói được nên lời nữa.
Anh ta đâm sầm vào cái rắc rối này, bỏ qua tất cả những nguy hiểm và rủi ro mà mình phải chịu chỉ vì ý thích cá nhân sao?
Cái lý do đó thật nhảm nhí…
…nhưng nó lại khiến trái tim tôi chợt rung động.
Rồi….
-Nào, Chủ nhân của ta, nói đi, gọi nó đi, cái tên của ta, tên món vũ khí của cậu!!!
Một giọng nói đầy phấn khích và mạnh mẽ vang lên từ đâu đó, cùng với đó là ánh sáng màu đen kì lạ tràn ra từ cánh tay trái của anh ấy.
Mặc cho tình huống kì lạ đó, con Kobold King vẫn từ từ tiến lại, giơ cánh tay với bộ vuốt kinh khủng của mình lên.
Nhưng anh ấy vẫn đứng đó, không chút sợ hãi hay do dự nào…..
Và lên tiếng….
-TỚI ĐÂY! GRAM!!!!!
Khoảnh khắc tiếp theo, cả cơ thể của Kobold King bị đánh bật ngược trở lại.
Cơ thể to lớn với trọng lượng vượt xa khối lượng của một người trưởng thành, giờ đang bay trên không trung như thể một khúc củi khô.
Điều kì lạ hơn nữa là cánh tay trái đã dập nát ban nãy của anh ấy giờ đã lành lại, như thể đó chỉ là ảo ảnh. Và trên bàn tay đó là một ngọn thương tuyệt đẹp với màu sắc pha lẫn giữa đen và đỏ đầy mị hoặc.
Bóng hình ấy, ngọn thương ấy, tư thế ấy. Tất cả khiến tôi chỉ biết ngây người ra vì bị mê hoặc.
Trong lòng tôi bừng lên một niềm vui, niềm hạnh phúc, sự biết ơn Thần linh vì đã cho tôi may mắn được có mặt ở đây vào thời điểm này.
Anh ấy không phải là Anh hùng được lựa chọn.
Một người đàn ông ích kỉ, liều lĩnh và khiếm nhã như vậy chắc chắn không thể nào là người Anh hùng được chọn cả.
Nhưng khoảnh khắc anh ấy đâm mũi thương đen kia vào trái tim con Kobold King, tôi cũng hoàn toàn bị chinh phục.
Đó chẳng phải là người Anh hùng mà tôi đang tìm kiếm hay sao?
Trái tim và cả tâm hồn tôi đều đã rung động.
Một niềm vui, niềm hạnh phúc chạy khắp cơ thể.
Cuối cùng tôi cũng đã làm được.
Tôi đã tập luyện không biết mệt mỏi bao năm qua cho khoảnh khắc này.
Đúng thế, tất cả những gì tôi có, sẽ thuộc về người Anh hùng đang đứng trước mặt tôi lúc này đây.
Khung cảnh xung quanh bỗng trở nên ồn ào khi tôi tỉnh lại.
Nhìn lại xung quanh, tôi thấy đám kobold còn lại đang gầm gừ giận dữ.
Nhưng rồi tổ đội của Anh hùng được lựa chọn đã tới giúp chúng tôi phá vòng vây.
Thật là kì lạ.
Vài phút trước, tôi sẽ rất phấn khích khi nhìn thấy anh ta. Nhưng giờ tôi lại cảm thấy thờ ơ đến đáng ngạc nhiên.
Không chỉ có Anh hùng, đằng sau anh ta còn có những người lính của Quân đội Hoàng gia giúp đỡ dọn dẹp đám Kobold. Có lẽ không chỉ Hiệp hội mà cả đất nước cũng đã nhận ra điều bất thường của khu rừng này và gửi Anh hùng tới điều tra.
Một trong những người lính chú ý và chạy lại chỗ tôi. Nhìn anh ta mang theo trang bị giống như một trị liệu sư. Anh ta đưa tay hướng về chân tôi và sử dụng phép thuật của mình.
Khoảnh khắc đó, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm khi trận chiến kết thúc.
Nhưng khi đảo mắt sang anh ấy, tôi thấy trên gương mặt kia nở một nụ cười thỏa mãn trước khi ngã xuống một cách vô lực.
Cảm giác vui mừng một giây trước như tan biến, thay vào đó là sự lo lắng đến sợ hãi.
Quên cả việc cảm ơn người lính vừa chữa trị cho mình, tôi vội vàng hét lên bảo anh ta sang chữa trị cho người ấy.
Tôi cũng cố gắng đứng dậy để giúp người lính kia di chuyển cơ thể đã ngất lịm, nhưng…
-Cô gái cáo, nghe ta, đừng di chuyển cơ thể cậu ta lúc này.
Một giọng nói vọng lại từ đâu đó vào đầu tôi chứ không phải do nghe thấy như bình thường.
-Cộng sự của ta bị thương nặng hơn so với bề ngoài. Nếu cô di chuyển cơ thể lúc này một cách thiếu thận trọng, cậu ta chắc chắn sẽ chết đó.
Bàn tay đang định chạm vào để nâng anh ấy dậy của tôi bỗng chốc dừng hẳn lại bởi từ “chết”
Mặc cho tôi đang bối rối chưa biết phải làm gì, giọng nói bí ẩn lại tiếp tục.
-Ta biết là giờ cô đang có hàng trăm câu hỏi, nhưng nếu muốn cứu sống cậu ấy, hãy nghe theo những gì ta chỉ dẫn.
-….*Gật đầu*
-Được rồi, cảm ơn rất nhiều.
Trước cái gật đầu vội vàng của tôi, giọng nói kia lại vang lên.
-Cơ thể cộng sự của ta đang bị thương thảm hơn nhiều so với bề ngoài. Vì thế trước hết hãy sơ cứu cho bản thân bằng ma thuật hồi phục trước đã, như thế cô mới có thể giúp được cậu ấy.
Tôi lập tức nhờ người lính kia chữa lành hoàn toàn cho mình.
Có chút ngạc nhiên trước yêu cầu của tôi, nhưng sau khi nghe tôi giải thích lại tình hình thương tích, anh ta nhanh chóng gật đầu.
Vừa chờ đợi vết thương lành lại, tôi vừa lo lắng chờ đợi chỉ thị tiếp theo từ giọng nói kia trong khi cảm nhận một cảm giác lạnh toát sống lưng.
-Sau khi việc sơ cứu kết thúc, người lính đó sẽ đề nghị đưa cậu ấy tới bệnh xá của quân đội. Trình độ của phép thuật hồi phục ở đó không tệ, nhưng nếu muốn cứu sống cậu ta lúc này, chúng ta cần một trị liệu sư với khả năng mạnh hơn thế. Hãy bảo họ đưa cậu ấy tới nơi mà ta nói cho cô ngay sau đây.
-Đ…đó là nơi nào?
-Phòng khám của bác sĩ Kyune, một trị liệu sư rất giỏi sống trong thành phố. Yên tâm đi, cô ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ nếu là người này.
-T…Tôi hiểu rồi.
-Ah, ta quên nói. Đặt cây thương màu đen và đỏ kia bên cạnh cộng sự của ta. Dù chỉ là một ngọn thương, nhưng nó rất quan trọng với cậu ấy đó.
Tôi răm rắp làm theo mọi thứ mà giọng nói kì lạ kia chỉ dẫn mà không thắc mắc thêm bất kì điều gì.
Trong tuyệt vọng, tôi yêu cầu những người lính xung quanh giúp đỡ vận chuyển anh ấy. Điều làm tôi ngạc nhiên là ngay cả Anh hùng cũng đề nghị họ giúp đỡ cứu sống anh ấy giống như tôi.
Nhờ vào sự giúp đỡ của Anh hùng, những người lính đã nhanh chóng giải quyết đám kobold và sắp xếp chuyển những người bị thương ra khỏi rừng.
Đến một phòng khám tư nhân như vậy, liệu họ có thể cứu sống người Anh hùng của tôi không?
Với suy nghĩ đó trong lòng, tôi vội vã lên đường trở lại Kinh đô dưới sự chỉ dẫn của giọng nói bí ẩn.