Chương 41: Dường như đó là một giao ước đáng ngờ
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 41: Dường như đó là một giao ước đáng ngờ
Chương 41: Dường như đó là một giao ước đáng ngờ
Với mục tiêu mới đã được xác định, tôi quay lại Hiệp hội để nhận lời đề nghị cho bài kiểm tra thăng cấp. Karan-san tỏ ra khá hài lòng và hẹn tôi 1 tuần nữa sẽ có mặt tại địa điểm tổ chức kì thi.
Nội dùng thì cũng chẳng có gì quá đặc sắc, chỉ là hoàn thành một số lượng quái vật nhất định trong một thời gian nhất định cùng các lính đánh thuê cùng hạng 5 khác. Họ cũng đưa cho tôi những thông tin cần lưu ý cho bài thi để chuẩn bị trong một tuần tới.
Và vì vậy, tôi quyết định sẽ xem xét việc nâng cấp trang bị hiện có với số tiền lấy được từ quest Kobold King. Hiện tại, những thứ tôi đang mặc chỉ gọi là “tạm đủ dùng cho lính mới”. Còn nếu muốn tiến xa hơn, tôi cần nghiêm túc nghĩ về việc cải thiện khả năng phòng thủ của bản thân.
Cái nghề Lính đánh thuê này đòi hỏi bất kì lúc nào bạn cũng phải đặt cược mạng sống vào mỗi nhiệm vụ, dù cho bạn có đóng bao nhiều đồ bảo hộ đi nữa. Giờ tôi còn có người mình yêu thương đang chờ đợi, vì thế không thể chết một cách lãng xẹt được.
-Và chuyện là như thế đó….
-Ta cũng không biết phải nói gì nữa, nó quá bất thường…
Sau khi nghe qua toàn bộ câu chuyện của tôi, ông chú thợ rèn trước mắt vuốt bộ râu ấn tượng của mình ra chiều suy nghĩ trong khi ánh mắt dán vào Gram đang dựng cạnh tường.
-Ra tên nó là Gram à, quả là thế giới này có nhiều thứ vũ khí bất thường thật đó…
Thực ra tôi vốn dĩ không định nói ra chuyện này, nhưng chính Gram lại yêu cầu tôi nói hết mọi thứ với ông ấy.
-Ta đã sống đến tận lúc này cùng với rất nhiều món vũ khí đã qua tay. Nhưng không thể ngờ rằng, lại tồn tại một món vũ khí có ý chí riêng như vậy. Có lẽ nó nằm ngoài tầm hiểu biết của ta thật rồi.
Trước lời nhận xét đó, tôi cũng chỉ biết gật đầu.
Nơi tôi đang đứng đây cũng chính là nơi tôi đã mua Gram hơn một tháng về trước. Và ông chủ cửa hàng này đang được nghỉ ngơi thư thái sau khi hoàn thành một đơn đặt hàng rất lớn. Nhưng vẫn như mọi khi, có lẽ vì vị trí khuất và tính tình cũng có chút dị của ông già này mà nơi này rất vắng khách.
Tuy nhiên cái đó lại là điều tốt với tôi.
Lúc đầu, khi nghe tôi nói rằng Gram là một món vũ khí có ý chí, ông ấy đã định đá đít tôi ra ngoài vì nghĩ là tôi bốc phét.
Nhưng khi bình tĩnh nhìn kĩ lại ngọn thương cũ kĩ trước đây, thứ giờ đã thay hình đổi dạng thành một thứ vũ khí khác hẳn, ông ấy dường như đã nhận ra điều gì đó.
-Thế? Sao cậu lại mang nó quay lại tìm ta thế? Để khoe hay gì?
-Ừm, không phải vậy. Chỉ là tôi rất băn khoăn tại sao thứ này lại xuất hiện trong cửa hàng của ông chú thôi.
-Ra là thế à…
Tất nhiên, tôi không hề có ý định bán lại Gram. Bởi Gram đã coi tôi là cộng sự và tôi cũng coi ông ấy là cộng sự của mình.
Tuy nhiên tôi vẫn muốn biết một điều….
-Trước giờ tôi chưa từng thắc mắc, nhưng lần này ông có thể cho tôi biết. Ông thực sự là thứ gì không, Gram?
-Ta không hiểu ý cậu muốn hỏi cho lắm.
-Đừng có lòng vòng nữa. Hãy nói về nguồn gốc của ông xem.
-Nếu ta từ chối thì sao?
-Tôi sẽ bảo ông ấy ném ông vào lò cao.
-Ấy ấy, đừng…ta sẽ nói hết những gì mình biết mà.
Tiếng hét của Gram vang lên trong cửa hàng vắng vẻ.
Đó là lý do tôi tới đây.
Nếu Gram có ý định đánh trống lảng, tôi sẽ nghiêm túc nghĩ đến việc làm những gì vừa nói.
-Thực tế là ta không thể bị tan chảy với nhiệt độ trong cái lò đó. Cơ mà cũng giống như con người các cậu bị ném vào nước sôi vậy, khó chịu lắm.
Gram thở dài nói với giọng chán nản.
-Nếu vậy thì nói xem. Ông là cái gì?
-Hừm…xem ra giờ cũng là lúc thích hợp. Ta sẽ kể hết mọi chuyện.
Tôi có hơi cau mày vì mấy câu rào đón trịnh trọng đó, nhưng giọng Gram vẫn vang lên đều đều.
-Ta là Ma thương Gram, món vũ khí của người Anh hùng sẽ làm thay đổi cả thế giới.
Anh hùng? Mikage cũng gọi tôi như vậy.
-Thời đại này có nhiều kiểu “Anh hùng” lắm….
-“Anh hùng” của cậu và “Anh hùng” mà người ta hay nhắc đến là hoàn toàn khác nhau.
Sau tiếng lẩm bẩm của ông chú, Gram lên tiếng.
-Dù là khác nhau, nhưng những gì họ làm đều rất tuyệt vời.“Anh hùng cứu thế” chính là người sẽ đấu tranh cho hòa bình của thế giới. Còn “Anh hùng” của cậu, nói cho đúng là một thằng ngốc, kẻ sẽ sẵn sàng đánh cược mạng sống để thực hiện được mong muốn của mình.
-Oi, ý ông bảo tôi là thằng ngốc sao?
-Chứ một thằng ranh liều lĩnh nhảy ra trước mặt Kobold King, phớt lờ lời khuyên của người khác thì là gì ngoài một thằng ngốc?
Tôi bị cứng họng sau câu đó.
-Nhưng ta thích những kẻ ngốc như thế. Đúng thế, điều tuyệt vời nhất chính là hưởng thụ một cuộc sống thoải mái cùng những người phụ nữ của mình. Chính vì lý tưởng đó mà ta thích cậu đó Cộng sự.
Tôi đã được một ngọn thương tỏ tình, nghe chả hay ho tí nào.
-Ý ta là, ta chính là món vũ khí được chuẩn bị cho một tên đại ngốc như vậy. Và ngoài chuyện đó, ta chính là chuyên gia tư vấn cách giải quyết rắc rối cho tên ngốc nào sở hữu mình.
Cách ông ta nói nghe như kiểu tôi chính là nguyên nhân của mọi rắc rối vậy. Và mặc dù mồm tự xưng là chuyên gia tư vấn nhưng chẳng được mấy lần những lời khuyên kia có ích cả.
-Nhưng Vũ khí của Anh hùng chẳng phải là một món bảo vật sao? Tại sao ông lại phải nằm xó trong một cửa hàng nhếch nhác thế này mà không phải một ngôi đền thần thánh hay hầm ngục nguy hiểm nào đó?
-Ta đồng ý với điều đó. Nhưng trừ khi “giao kết” được tạo ra với chủ sở hữu mà ta công nhận, diện mạo của ta sẽ chỉ như một cây thương cũ nát mà thôi. Chẳng phải cậu cũng nhận xét về ta thế ngay từ đầu sao? Thế thì có lạ gì khi một cục sắt vụn được mua đi bán lại như thế?
-“Giao kết”? ý ông là cái này?
Tôi giơ mu bàn tay trái ra và chỉ vào vết bớt.
-Đúng thế, nó được khắc lên người mà ta công nhận là Anh hùng, là chủ nhân đích thực của mình. Đừng lo, nó không có tác dụng phụ đâu. Thay vào đó, sau này cậu sẽ thấy nó có khá nhiều lợi ích. Cứ chờ đi.
Hi vọng là tôi không phải vừa kí vào cái giao kèo ma quỷ nào đó.
-Thế giờ ông đã giao kết với tôi rồi, vậy chính xác thì tôi nên làm gì?
-Ai mà biết~
-Eh? Chờ tí đã…
Nếu tôi cũng được gọi là “Anh hùng” thì hẳn là phải có một cái nhiệm vụ khủng bố gì đó đang chờ hoàn thành chứ? Tại sao câu trả lời lại là “Ai mà biết ~”. Không phải có cái gì đó mờ ám ở đây chứ?
-Ta đã nói với cậu rồi. “Anh hùng” của cậu chính là một kẻ có thể đặt cược mọi thứ vào mong muốn và mục tiêu của mình. Vì thế giờ ta sẽ hỏi ngược lại, cậu đang mong muốn điều gì?
-Ừm…thì…chắc là kiếm đủ tiền để sống với Kyune mà không gặp vấn đề khó khăn nào.
-Đó, giờ có mục tiêu rồi thì cứ thực hiện thôi.
Trước câu trả lời tỉnh bơ của Gram, tôi trố mắt ngạc nhiên.
-Thế ông ở với tôi làm cái quần què gì vậy? Không phải ông là chuyên gia tư vấn giải quyết rắc rối sao? Tôi đâu cần cả một món vũ khí huyền thoại chỉ cho việc đi săn quái vật?
Nhìn lại thì Gram đã hỏi nguyện vọng của tôi, nhưng ông ta chẳng tư vấn được gì cả.
-Không thể ngăn cản, không vướng bận, không thể bị bắt ép. Dám đặt cược vào một lựa chọn táo bạo, kiêu ngạo và ích kỉ là giúp đỡ những người phụ nữ dù họ chưa yêu cầu. Đó là cậu, Yukina và cũng là lý do mà ta giao ước với cậu.
Nghe đến đó, tôi bỗng cảm thấy một nguồn sức mạnh đang chảy vào từ cánh tay trái.
Cho đến tận bây giờ, tôi đã sống như vậy. Chỉ làm những điều mình thấy nên làm, không kẻ nào có quyền bắt ép hay ra lệnh cho tôi.
-Anh hùng không phải kẻ được lựa chọn. Mà là những người có thể tự lựa chọn mình sẽ trở thành Anh hùng.
Câu nói đó của Gram như đánh thức một thứ gì đó từ sâu thẳm trong trái tim tôi.