Chương 45: Dường như rắc rối vẫn chưa kết thúc
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 45: Dường như rắc rối vẫn chưa kết thúc
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 45: Dường như rắc rối vẫn chưa kết thúc
Sau khi tiêu diệt hết lũ Kobold, tôi chạy lại chỗ anh chàng hồi nãy.
-Oi, anh không sao chứ?
-C….cậu mới làm gì vậy?
“Thu hồi”
Đó chính là khả năng mới của Gram mà tôi có được sau khi “giao ước” được hoàn thành. Theo đó, tôi có thể gọi Gram tới trên tay mình, bất kể khoảng cách giữa hai bên là bao xa, chỉ cần gọi ra cái tên của ông ấy với toàn bộ ý chí.
Gram ban đầu nói: “Cái này chỉ là một tính năng tiện lợi, như kiểu ta có thể nói chuyện với cậu thôi”. Nhưng tôi thì không cho là như thế.
-Thế này chẳng phải sẽ rất tiện khi dùng thương để ném hay sao?
Chỉ cần xướng tên là gọi được ngọn thương về lại tay. Nó giống như kiểu tôi đang ôm theo một cây thương nhưng có thể tương đương với cả một xe ngựa chở thương ấy.
Nhân tiện thì ông chú đã bán Gram cho tôi cũng ủng hộ ý tưởng đó.
Vì thế mà tôi đã không do dự ném đi món vũ khí duy nhất của mình, bởi nếu muốn thì chỉ cần giơ tay ra là gọi lại được.
Để thêm phần lợi hại cho kĩ năng mới này, tôi cũng đã luyện tập ném rất nhiều trong suốt cả tuần vừa qua, tỉ lệ trúng cũng được cải thiện kha khá. Vì thế mà nếu nãy tôi chỉ nhỡ tay tôi, có khi thứ bị Gram cắm vào không phải là con Kobold mà chính là anh chàng kia, may là nó không xảy ra.
Tuy nhiên tôi sẽ không dại gì mà trả lời mấy câu hỏi của anh chàng kia, bao gồm cả chuyện tỉ lệ ném trúng của tôi có hơi tệ một tí, mà chỉ hỏi han thôi.
-Tùy anh muốn tưởng tượng nó là sao thì tùy. Nhưng chân anh sao rồi?
Tôi quyết định bỏ qua câu hỏi của anh chàng kia và hỏi ngược lại.
Anh ta có lẽ không dễ gì tin cái lời giải thích kiểu đó và khẽ nhíu mày, nhưng hình như cũng chợt nhớ ra mình bị thương, anh ta nhanh chóng chuyển qua đau đớn và lăn lộn.
-Cho tôi xem cái nào.
Tôi gỡ tay anh ta khỏi vết thương trên đùi.
-Cái này khá sâu đó. Giờ thì chưa, nhưng nếu cứ để thế này, anh ta sẽ mất máu và chết vì nhiễm trùng đó.
Nhìn kĩ thì mặt đất xung quanh đã nhuốm đỏ màu máu của anh ta. Nước da cũng đã tái nhợt đi. Như Gram nói, nếu cứ để một mình, tỉ lệ anh ta tử vong là rất cao.
-Công cụ ma thuật khẩn cấp anh được phát đâu?
-T…Tôi đã làm rơi khi chạy khỏi đám kobold đó.
-Anh đã làm cái quái gì vậy…
Dù cảm thấy khá là bất lực trước câu trả lời đó. Nhưng nhìn gương mặt lúng túng của anh ta, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
Lấy ra quả cầu được phát của mình từ trong túi.
-Oi…anh làm gì thế?
-Thì như anh thấy đó, tôi sẽ gọi các Giám sát viên tới.
Tôi giơ cao tay lên định đập nó xuống đất, nhưng lại bị anh ta giữ lại.
-Đ…Đừng có đùa. Gọi gọi cứu viện từ một người cấp hai trong khi đối thủ chỉ toàn kobold thì thật là nực cười.
……
-……
-Dừng lại đi. Cậu sẽ đánh chết người ta đó. Không được giết người…không được giết người…
Gram, hình như cũng cảm nhận được ức chế phừng phừng đang dâng lên trong người tôi và lên tiếng ngăn cản. Nếu không có ông ta, tôi thề đã cho cái đầu chỉ để mọc tóc kia rơi xuống đất rồi.
Khi đã kiềm cơn giận bên trong lại, tôi thở dài nhìn vào kẻ đang ngồi đó. Khuôn mặt trắng bệch vì mất máu của anh ta hình như cũng đã chú ý đến tôi.
-Hừm…vết thương ở chân của anh không nhẹ đâu. Nên là sẽ càng nực cười hơn nếu anh bỏ mạng ở đây đó.
-Nhưng nếu anh gọi Giám sát viên tới, bài thi của tôi sẽ…
-Im mồm đi. Nếu không tôi sẽ bắt anh phải im đó.
Quát lại một tiếng, tôi giật tay ra khỏi cánh tay đang níu mình lại. Bởi đã mất nhiều máu nên anh ta hoàn toàn không có sức kháng cự.
Dường như cũng hiểu mình đã quá đuối sau hành động vừa rồi, nên dù có chưa đồng ý, anh ta cũng không cử động thêm nữa.
Tôi khịt mũi một cái rồi đập mạng quả cầu xuống đất.
Liền sau đó là một âm thanh chói tai vang lên kèm theo khói màu bay lên trời.
-Oi….cái này dữ dội hơn tôi tưởng tượng đấy!!!!
-Nếu không lớn như thế thì nó chẳng ra được đến ngoài bìa rừng đâu!!
Vì vị trí phát nổ quá gần nên tôi không thể chịu nổi mà phải đưa cả hai tay bịt tai lại. Tiếng nói của Gram chuyển sang vọng vào não tôi. Những lúc thế này, “thần giao cách cảm” cũng thật là tiện lợi. Vì nó không dựa vào thính giác.
-Chắc là họ sẽ đến sớm thôi nhỉ?
Nhưng giọng Gram đột nhiên chuyển sang lo lắng.
-Cộng sự…ta có một tin xấu cho cậu đây.
-Lại gì nữa? Có ai đó cũng bị tấn công à?
Xem ra cái cuộc thi này không dễ ăn như vẻ bề ngoài. Cả chất lượng thí sinh lẫn độ nguy hiểm của nơi này đều rất đáng lo.
-Chuyện đó thì không chắc, nhưng giờ ta khá là chắc chắn rằng có một con vật rất lớn đang chạy đến đây. Có lẽ là nó bị thu hút bởi cái âm thanh từ ma cụ cậu vừa dùng.
-Khoan đã…cái gì cơ? Trong khu rừng này có cả sinh vật nguy hiểm tới mức đó sao?
Nếu có một âm thanh lớn đột nhiên phát ra, đám thú rừng bình thường sẽ không bao giờ tiếp cận. Có thể nó không áp dụng cho đám Kobold đang đói, nhưng….
Theo như thông tin tôi có được, xung quanh đây không có loại quái vật nào nguy hiểm đến như vậy cả.
Nhưng giờ không có thời gian mà thắc mắc nữa.
Bởi ngay liền sau đó là một loạt tiếng đổ gãy răng rắc của cây cối trong rừng cùng những tiếng rầm rập như một thứ gì đó rất lớn đang lao từ đó ra.
-Nó tới đó. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.
-Chuyện quái gì nữa đây??
Miệng thắc mắc, nhưng tay tôi vẫn nâng ngọn thương trên tay lên, vào tư thế chuẩn bị và nhìn về hướng âm thanh đang tới.
Sau khi một cái cây rất lớn bị đâm nát bét, sinh vật kia đã xuất hiện.
-Bò tót khổng lồ? Sao nó lại ở chỗ này??
Tên sao hình dáng vậy, đó là một con quái thú hình con bò với cặp sừng lớn khủng khiếp trên đầu. Một loại quái vật được cho là dành cho tổ đội từ cấp 4 trở lên và không thuộc về bất kì trường hợp quái vật nào mà chúng tôi đã dự đoán có thể gặp ở đây.
Loài vật này thường sống sâu trong rừng. Nó rất hiếm khi xuất hiện ở chỗ có con người. Đó là thông tin tôi kiếm được.
Về cơ bản thì nhìn hổ báo thế chứ tính khí nó hoàn toàn ngược lại, tương đối trầm lặng. Và khi nghe mấy âm thanh lớn như thế, đáng lẽ chúng sẽ càng chạy sâu hơn vào rừng.
Nhưng đó chỉ là lý thuyết, bởi ngay trước mắt tôi đây là một con Bò tót khổng lồ đang thở phì phì và đạp liên tục xuống đất bằng hai chân sau. Hình ảnh mà chỉ cần tên nghiệp dư như tôi cũng đủ nhận ra là nó đang bị kích động.
-Cộng sự, nhìn bên sườn nó kìa.
Gram lên tiếng và tôi nhìn theo. Một đám lông bên sườn của nó đã nhuốm đỏ. Rõ ràng là con bò này đang bị tổn thương.
-Có lẽ thằng ngu nào đó đã cố tấn công nó và bị thương, ta đoán vậy.
Mặc dù Gram đã nói bóng gió bằng “thằng ngu nào đó” nhưng khỏi nghĩ cũng biết, đó chính là thanh niên đang ở bên cạnh tôi đây.
-Khi thấy mình chơi không lại nó và còn bị thương, thằng ngu đó đã bỏ chạy. Nó khiến con bò nổi khùng và đi lùng sục kiếm hắn. Tưởng là đã thoát, nhưng ai ngờ nó lại bị thu hút bởi tiếng nổ lớn do cái ma cụ mà cộng sự của ta sử dụng gây ra.
-Ông đoán tốt đấy nhỉ?
Nó hoàn toàn chính xác chứ không phải là đoán nữa.
Trong lúc tôi còn đang phải gật gù trước lời nói của Gram, cặp sừng nhọn hoắt của con bò đã chĩa về phía chúng tôi. Rõ ràng, nó đang xem hai chúng tôi là mục tiêu trút giận.
-Bò tót khổng lồ, một khi đã nổi khùng, nó sẽ không ngừng tấn công bất kì thứ gì trong tầm mắt. Hơn thế nữa, tốc độ di chuyển của nó khi trong trạng thái này gần như sẽ không cho bất kì tên con người ngu ngốc nào chạy thoát.
Cặp sừng khủng bố nhọn hoắt nhô ra từ cơ thể cơ bắp cuồn cuộn kia đủ chứng minh cho lời cảnh báo của Gram. Khó mà tưởng tượng được cơ thể tôi sẽ thành cái gì nếu bị xiên lên cái mũi nhọn kia.
Ngay cả khi có bỏ chạy vào rừng, với sức mạnh mà chúng tôi vừa trông thấy, nó sẽ sẵn sàng san phẳng cả khu rừng mà không ai cản nổi.
-Liệu chúng ta có thể chống trả được đến khi Mikage tới không?
-Cái đó thì còn phải xem cậu vác cái gánh nặng đằng sau chạy đi đâu.
Ở phía đối diện con bò, anh chàng lính đánh thuê đang trưng ra nét mặt sợ hãi và tuyệt vọng cùng cực. Sự tuyệt vọng khiến mặt anh ta giờ trắng bệch, cắt không ra được giọt máu nữa. Bị thương ở chân và không thể bỏ chạy, số phận coi như đã xác định.
-Giờ cậu định làm gì nào? Dùng tên ngu ngốc này làm mồi nhử thì chúng ta sẽ có thêm chút cơ hội câu kéo thời gian đợi Mikage đến, hoặc là…
Thay vì trả lời, tôi chỉ nắm chặt Gram, người đang nói ra một viễn cảnh đẫm máu như thể một trò đùa, và giơ ra đằng trước.
Tôi sẽ không từ bỏ người mình đã phải cố gắng cứu giúp đâu. Vì thế…
Tôi sẽ giết nó ngay ở đây.
-Đó, thế mới đúng là người Anh hùng mà ta chờ đợi chứ.
Viên đá quý màu đỏ trên cây thương lóe lên ánh sáng đỏ sau câu nói đó của Gram.