Chương 71: Dường như tôi sẽ phải chạy đến khắp mọi nơi
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 71: Dường như tôi sẽ phải chạy đến khắp mọi nơi
Chương 71: Dường như tôi sẽ phải chạy đến khắp mọi nơi
Nếu như cái vòng ma thuật kia đúng là ma thuật triệu hồi ra quái thú như Gram nói, thì chúng tôi không có quyền chần chừ, suy nghĩ kĩ nữa. Vì thế, không một chút do dự, tôi nhắm vào đầu của kẻ mặc áo choàng kia và vung thương ném tới.
Kẻ mặc áo choàng dường như cũng đã nhận ra sự hiện diện của tôi, hắn quay đầu lại như để tìm cách phản công. Nhưng trước khi hắn kịp làm gì đó, ngọn thương của tôi đã chẻ đầu hắn làm hai phần.
-Oi, cậu không hỏi han gì mà đã tấn công người ta sao?
-Biết sao được chứ, giờ đâu phải lúc để hỏi han, tâm sự đàng hoàng?
Tôi không phải là một thằng ngu để đứng đó nhìn hắn làm mọi thứ tệ hại hơn.
Nếu không phải ngoài kia đang có một trận giao chiến vô cùng ác liệt, tôi sẽ sẵn sàng bình tĩnh đứng hỏi han mọi thứ đang hoàng. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, cộng với cách ăn mặc của hắn thì lại khác.
-Cậu không sợ mình sẽ bị truy nã vì tội giết người sao?
Tôi thu hồi lại Gram trên tay và di chuyển lại gần cái xác kia trong khi bị ông ấy nổi khùng.
Dù không còn nhìn ra gương mặt nữa khi cái đầu đã bị chẻ làm đôi, nhưng những thứ xung quanh không hề giống những đặc điểm tôi biết của một con người.
Một mảnh răng hàm lởm chởm ghê rợn, làn da xám xịt như tro, một chiếc sừng nhô ra trên đầu.
Trên hết là vũng máu bên dưới. Thứ chất lỏng đang ngày càng lan rộng dưới đất kia không phải màu đỏ, mà là xanh lục.
-Có vẻ cậu đã đúng cộng sự à. Nó là một con quỷ.
“Quỷ” hay “Quỷ tộc” là những sinh vật bí ẩn, là nơi khai sinh ra và phò trợ Quỷ vương. Qua nhiều đời Anh hùng trong quá khứ, chúng đã dần bị tiêu diệt đến mức phải lẩn trốn chờ ngày Quỷ vương tiếp theo trở lại.
-Có lẽ đây là thứ khiến tôi lo lắng ở đây…
-Cộng sự của ta đúng là có suy nghĩ khác người thật đó.
Gram khen ngợi tôi, nhưng đột nhiên…
-Cộng sự, cậu xem trên cổ hắn còn cái gì không?
-Cái gì cơ? Cổ á? Để làm gì?
-Cứ làm đi.
Tôi tò mò đảo mắt xung quanh khu vực cái cổ của con quỷ vẫn đang chảy máu lênh láng kia.
Dường như sinh vật này có đeo một cái vòng cổ.
Hình dạng của mặt dây chuyền là một “thanh kiếm gãy một nửa” bên trên một biểu tượng kì quặc gì đó. Một cái biểu tượng xấu xí.
-Cộng sự, cậu biết đây là gì không? Biểu tượng của Quỷ vương đó.
Gram nói với giọng âm trầm.
-Ở đất nước này, thanh kiếm chính là biểu tượng cho Anh hùng. Vì thế kiếm gãy chính là đại diện cho những thế lực muốn đánh bại Anh hùng.
-Ý ông là…tên này cũng là một tay sai của Quỷ vương?
Dù không chắc lắm về những gì Gram nói, nhưng ít nhất tôi đã bớt được nguy cơ bị gô cổ vì tội giết người.
-Không ngờ đám quỷ này không chỉ tạo ra đoàn quân quái thú kia mà còn biết sử dụng cả bài dương đông kích tây, xâm nhập vào Kinh đô và đánh ngược từ trong ra.
Ngay cả Gram, người hiểu rất rõ về những cuộc hành trình của Anh hùng trong quá khứ, cũng chưa từng chứng kiến chuyện gì như thế này sao?
Trở lại hiện tại, dù tôi đã hạ gục con quỷ kia, nhưng cái vòng ma thuật vẫn còn nguyên ở đó.
-Nó hầu như đã được hoàn thành. Cứ để vậy chắc cũng không hại gì, nhưng nếu có thêm tên quỷ tộc nào khác mò tới để hoàn thiện nốt thì đám quái vật vẫn được triệu hồi như thường.
-Thế làm sao để phá hủy nó?
Vòng ma thuật trên mặt đất khá lớn. Để xóa được nó chắc chắn là không hề dễ dàng.
-Để xem nào…Vòng ma thuật thường có một thứ gọi là “khóa”, nếu cậu phá hủy được chỗ đó, cả vòng ma thuật sẽ phải được viết lại với một khóa mới. Lên đi, ta sẽ chỉ vị trí đó cho cậu.
Theo lời của Gram, tôi bước ra giữa cái vòng, và lựa một vị trí mà theo lời ông ta chính là “khóa” mà đâm mạnh ngọn thương xuống. Lập tức, ánh sáng đỏ của cái vòng mờ hẳn đi rồi tắt ngấm.
-Cộng sự này, ta xin lỗi vì đã nổi giận với cậu…
Thực ra, tôi cũng chẳng biết gì về tên quỷ này đâu. Chỉ là trong đầu tôi có một suy nghĩ mơ hồ rằng “giờ bên trong Kinh đô, phòng ngự đang rất mỏng, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì…”, nhưng không ngờ chuyện lại nghiêm trọng tới mức này.
-……
-Sao thế, Gram? Chẳng giống ông thường ngày tí nào.
-Không, lần này thực sự là ta phải nể phục cậu, chính ta cũng quên mất rằng bản chất thực sự của cậu và của bản thân mình là gì. Ta thật là đáng trách.
-Bản chất thực sự?
Cách nói của Gram vô cùng trịnh trọng và lạ lẫm với tôi, vì thế tôi không thể không tỏ ra nghi ngờ.
-Con người luôn có xu hướng cố gắng chối bỏ, cắt giảm những hành động không cần thiết. Do đó những người cố gắng làm theo những hành động không cần thiết đó cũng sẽ bị coi thường. Nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn không hề ngại ngần đi ngược lại với tất cả số đông.
Có vẻ nó giống một lời ca ngợi, nhưng tôi thì chẳng thấy có gì tự hào cả. Với lại, giờ chúng tôi có việc khác phải làm.
-Chúng ta đi tiếp thôi.
-Đi tiếp? Ủa, không phải chỉ có một cái vòng ma thuật này thôi sao?
-Chưa chắc, vì thế tôi muốn chạy khắp thành phố này và phá được càng nhiều cái càng tốt nếu chúng thực sự tồn tại.
Dự đoán này của tôi có hơi bi quan một chút. Khó mà tưởng tượng được nếu thực sự có nhiều hơn những vòng ma thuật lớn như thế này đang được kích hoạt ở đâu đó trong thành phố này.,
-Nhưng trước đó thì…
Tôi lấy ra món “ma cụ” mà bản thân đã chuẩn bị trước đó trong cái túi đeo bên hông.
-Cái này ….là quả bom chúng ta đã dùng ở kì thi?
-Ờ. Nó sẽ tạo ra âm thanh và khói màu rất lớn khi bị đập vỡ.
Sau bài thi, tôi đã nhờ Mikage kiếm thêm giúp vài quả. Với cái này, tôi sẽ không cần phải lo nữa.
-Tôi chỉ định giữ để nghịch thôi, không ngờ có ngày nó lại có hiệu quả đấy.
-Nếu có cơ thể, chắc ta sẽ phải ngả mũ kính nể cái khả năng suy nghĩ nhanh nhẹn của cậu đấy.
Bỏ qua câu khen ngợi của cây thương nhưng lại muốn đội mũ kia, tôi quăng mạnh quả cầu xuống mặt đất và bịt tai lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cột khói lớn phóng thẳng lên nền trời, âm thanh vang vọng khắp cả Kinh đô . Mặc dù đã bịt tai lại, nhưng vì khoảng cách quá gần nên tai tôi có hơi ù một chút. Ít ra cũng đỡ hơn lần đầu.
-Âm thanh lớn quá…
-Thế này thì dù có ở lâu đài cũng nghe thấy đấy.
-Thì tôi đang muốn làm điều đó mà.
Một mình tôi thì không thể bao quát hết được thành phố này. Trong Lâu đài chắc chắn vẫn còn một phần quân đội. Họ chắc chắn sẽ nhận ra cột khói bất thường này để đến giúp đỡ tôi.
-Giờ chúng ta đi chứ nhỉ?
Tôi lại tiếp tục chạy.
Trước hết sẽ ưu tiên kiểm tra những khu vực rộng lớn. Nếu muốn triệu hồi lũ quái khổng lồ, đám quỷ sẽ cần một không gian mở đủ rộng.
Dựa vào những kinh nghiệm của bản thân về Kinh đô, tôi bắt đầu lên danh sách những nơi mình phải đến kiểm tra.
Sau đó, như dự đoán, chỉ mất một lát, tôi đã tìm được một vòng ma thuật cùng một pháp sư khác đang mặc áo choàng đứng trước nó.
Lần này tôi đến muộn, vòng ma thuật đã hoàn thành. Cái vòng sáng lóa lên, rồi khoảnh khắc tiếp theo, một cái đầu quái vật to lớn trồi lên ở giữa và gầm lên dữ dội.
-Hãy tới đây….Mang nỗi tuyệt vọng và hủy diệt đến reo rắc ở nơi này!!!!
Con quỷ giơ cao cả hai tay như thể đang tận hưởng khoảnh khắc con quái vật hiện ra. Dù thế nào, tôi cũng cần hạ nó trước rồi làm gì thì làm.
Vung thương lên, tôi nhắm thẳng vào bụng nó mà phóng đến.
-Puha…..
Bị xuyên qua bụng trong khi hai tay vẫn đang giơ cao, nó nhanh chóng gục ngã.
Chỉ còn lại tôi và con quái thú đang sắp chui ra khỏi cái vòng.
Dường như cũng nhận ra đối thủ đầu tiên của mình, cái đầu to lớn kia bắt đầu gầm rú đe dọa tôi. Tuy nhiên, nó vẫn chưa thể di chuyển vì mới chỉ ra đến ngực.
Tất nhiên, tôi đâu có ngu để đợi nó hiện ra cả cơ thể mới đánh. Vung cây rìu lớn lên, tôi chém thẳng vào cái cổ nhô ra kia mà chặt xuống.
Dù cơ thể kia rất to lớn và có lớp da khá dày, nhưng lưỡi rìu của tôi vẫn dễ dàng chém qua một nửa cổ để khiến nó mất mạng tức thì.
Thêm một lần nữa, tôi lại tìm khóa ma thuật để phá hủy thật nhanh trước khi con quái vật tiếp theo xuất hiện.
-Có vẻ cái này cũng chỉ là vòng triệu hồi bình thường, không phải vòng triệu hồi hàng loạt như đám bên ngoài. Ngay cả khi vào được trong Kinh đô, dường như chúng cũng chưa thể chuẩn bị nổi một cuộc tấn công quy mô lớn.
-Cơ mà, chỉ cần mấy con quái thú kiểu này hoành hành trong khu dân cư thế này thì thiệt hại sẽ vô cùng lớn.
Kinh đô có mật độ dân cư rất lớn. Thậm chí con số đó còn cao hơn ở những khu phố thương mại.
-Rắc rối thật đấy!!
Tôi chỉ biết than trời trong khi chân vẫn đang chạy đến vị trí tiếp theo.