Chương 222: Bí mật của Tiểu Thanh
<br><br>Chương 222: Bí mật của Tiểu Thanh<br><br><br>Mơ hồ nghe được tiếng động huyên náo bên ngoài, nàng mới từ từ rời khỏi giường, nhìn thời tiết âm trầm, hẳn là gần sắp chính ngọ , nàng tùy ý rửa mặt chải đầu một phen, đẩy bức rèm che ra, thân ảnh đỏ tươi nằm trên nhuyễn tháp chẳng biết đã đi đâu. <br> <br>Nhìn thấy xiêm áo trên bàn cùng mấy món ăn sáng, cơ hồ cùng Long Quân điện xanh xao không khác, nàng kinh ngạc nhìn vẻ mặt hâm mộ không biết vì sao của các cung nữ đứng ở cửa, cũng không muốn nghĩ nhiều, vừa muốn bắt đầu hưởng dụng, lại phát hiện cháo trắng còn chưa mang đến. <br> <br>“Chờ một lát.” Nàng thì thào tự nói, một tay sờ sờ bụng, sắc mặt nhu hòa một chút,“Tiểu bảo bảo, con cũng đói bụng rồi? Kiên nhẫn một chút ác, chúng ta hiện tại là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống hồ đây vẫn là nhà của hoàng thục phi, cho dù là ác, cục cưng cũng phải kiên nhẫn một chút.” <br> <br>Lúc này, một thân ảnh rất nhanh tiến vào, tay bưng bát cháo, lúc Y Y còn đang trợn mắt há hốc mồm đã ngồi xuống bên cạnh nàng. <br> <br>“Y Y, có đói bụng không, đã trưa rồi, mau ăn thử xem, đời này đây là lần đầu tiên bổn vương nấu cơm, không biết có hợp khẩu vị của nàng không, mau, mau thử xem.” Múc một chén cơm, gương mặt yêu mị cùa Mẫn Hách hiện lên một tia chật vật. <br> <br>“Ngươi nấu ?” Nàng kinh ngạc, kinh ngạc nhìn gương mặt yêu diễm đổ đầy mồ hôi, khó có thể tưởng tượng, đường đường là một Vương gia lại thân tự xuống bếp nấu cơm. <br> <br>Gấp một miếng điểm tâm để vào trong miệng, tuy rằng không ngon miệng như ngự trù, nhưng xem như cũng đạt tiêu chuẩn . <br> <br>“Thế nào, ăn được không?” <br> <br>Chính mình không hề cầm đũa, thân thiết nhìn nàng đem đồ ăn để vào trong miệng, lo lắng thức ăn không hợp khẩu vị của nàng, <br> <br>“Bổn vương là lo lắng hạ nhân đã bị mẫu hậu sai khiến, hạ độc vào thức ăn, mới tự mình nấu, nếu không thể ăn, bổn vương sẽ đi học, phụ nữ mang thai khẩu vị khó tránh khỏi sẽ thay đổi, nàng nói cho bổn vương biết nàng muốn ăn cái gì đi. Sáng nay thấy nàng đang ngủ say, không đành lòng đánh thức, chỉ phải phái người hỏi thăm khi nàng còn ở Long Quân điện thì sáng sớm thích ăn cái gì, biết được nàng thích rau xanh xào, may mắn không phải quá khó khăn, nếu không bổn vương thật đúng là làm không được.” (^^ cảm động + ngưỡng mộ ~ing) <br> <br>Hắn, là vì mình mới đi làm cơm? <br> <br>Đôi đũa trên tay hơi ngừng lại một chút, trong lòng tràn đầy cảm kích, trong lòng nàng làm sao không rõ, hắn chính là đơn thuần muốn đối tốt với mình, nhưng vì tâm tính quen thói bá đạo mà liều lĩnh, cũng là không rõ vì vậy mà tổn thương mình, lại nói tiếp, là chính mình đối với hắn quá mức hà khắc rồi. <br> <br>“ Ngày hôm qua, ngươi nói cùng nhau dùng điểm tâm chính là nấu cơm cho ta ăn?” Nàng mỉm cười, nụ cười tươi tắn như hoa lê đầu xuân nhất thời làm cho người nào đó ngẩn ngơ. <br> <br>“Ân,” Hắn đỏ mặt, không hiểu là vì nụ cười của nàng, hay là bởi vì đồ ăn do mình nấu đã được nàng chấp nhận, “Ăn đi, rồi bổn vương sẽ cùng nàng ra ngoài tản bộ, người ta nói khi mang thai, không thể ngồi lâu như vậy, phải đi lại nhiều, ngự y nói như thế khi sinh nở mới dễ dàng.” <br> <br>“Được rồi, đúng rồi, ngươi có hỏi ngự y, cổ độc đối với thai nhi có ảnh hưởng gì hay không?” Nàng lo lắng buông chiếc đũa, nghĩ đến đây, khẩu vị cũng chgì cũng biến mất. <br> <br>Đây là đứa con đầu lòng của nàng, cũng có thể là đứa con duy nhất, sau này, nàng sẽ rời xa hoàng cung, chỉ sợ, sẽ không còn được gặp lại Khâu Trạch, nếu có thể lưu lại một vật kỷ niệm, cũng có thể ở bên cạnh nàng, nếu là nam hài, nhất định sẽ rất giống hắn đi? <br> <br>Ôn nhu vừa nhíu, hắn vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy một thân ảnh xanh biếc đứng ở cửa, do dự xem có có nên tiến vào hay không. <br> <br>“Ngươi tới đây làm cái gì?” <br> <br>“Vương gia, hôm nay, là mười lăm ……” Tiểu Thanh sắc mặt đỏ lên, nhìn Y Y, trong mắt tất cả đều là hâm mộ, hơn nữa suốt trên đường tới đây, bên tai đều là việc các cung nữ đang bàn luận chuyện sáng nay Vương gia vì Vương phi tự mình xuống bếp, nàng ghen tị đồng thời cũng hâm mộ . <br> <br>Tiểu Thanh! Y Y vui sướng đứng lên, tiến lên giữ chặt tay nàng. <br> <br>“Cái gì mười lăm, là muốn bái thần hay là muốn làm cái gì?” <br> <br>“Này……” Nàng ngẩn ra, nhìn thấy Vương gia mặt mày xanh mét, nhất thời hiểu được chính mình đã lỡ lời, nói lời không nên nói, đành phải sửa miệng,“Mỗi khi trăng tròn mười lăm, Tiểu Thanh đều đến bái kiến Vương gia, cảm tạ cái ân cứu mạng của người.” <br> <br>Ân cứu mạng? Y Y hiểu rõ địa điểm gật đầu, cũng là, Tiểu Thanh vốn xuất thân từ phủ Vương gia, có thể lên làm tâm phúc của Mẫn Hách, tự nhiên cũng có chút nguyên nhân . <br> <br>“Tốt lắm, ngươi đi Tây sương phòng chờ, bổn vương xong việc sẽ đi qua.” Hắn trầm hạ thanh phân phó. <br> <br>Không nói thêm gì, Tiểu Thanh hạ thấp người, ảm đạm lui ra, lúc gần đi không vọng hướng Y Y gật đầu. <br> <br>Ngồi trở lại bàn, Y Y hẳn là đói bụng lắm, liền uống một lúc ba bát cháo, ngay cả điểm tâm cũng ăn hết, không để thừa tý nào, mới thỏa mãn vỗ về bụng, nàng hiện tại nhúc nhích cụng đều lười. <br> <br>“Bổn vương dìu nàng đi ra ngoài tản bộ một lát đi.” Mẫn Hách thấy khẩu vị của nàng rất tốt, cũng hơi chút buông tâm, y bào vung, tiến lên đỡ nàng đứng lên. <br> <br>Aiz, có thể là ngày hôm qua ngủ quá muộn, giờ phút này ăn no, ngược lại hai mắt đều phải không mở ra được, hai mắt quay tròn vừa chuyển, nghĩ tới một cái cớ. <br> <br>“Tiểu Thanh không phải đang đợi ngươi sao, ngươi hãy đi trước, ta vừa ăn no, muốn ngồi một hồi, đợi ngươi trở về lại đi tản bộ, được không? Ăn quá no rồi, ta hiện tại không muốn làm gì hết.” Nàng cười dài khuyên nhủ. <br> <br>Chưa bao giờ nàng nói chuyện ôn nhu như vậy với mình, hắn tràn đầy vui sướng, gật gật đầu, dặn vài câu, liền vội vã ra ngoài, đi rồi vài bước, lại cuống quít thong thả trở về, công đạo thị vệ: nếu hoàng thục phi lại đây, nhất định phải thông tri cho hắn biết. <br> <br>Y Y buồn cười nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của hắn liếc mắt một cái, không nghĩ tới người nhìn như tôn quý như vậy, cũng có một mặt săn sóc như thế, về sau, thê tử của hắn nhất định sẽ thực hạnh phúc. <br> <br>Nghĩ đến đây, mình không phỉa cô phụ hắn sao, không khỏi thở dài thật sâu. <br> <br>“Canh chừng hắn, đừng để hắn đi qua báo tin cho Vương gia.” Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến thanh âm bén nhọn. <br> <br>Dáng vẻ ngàn vàng, hoàng thục phi một thân cẩm hoa y phục chầm chậm mà vào, làn váy thật dài được hai cung nữ nâng theo từ phía sau, thanh lịch mà không mất quy phạm, nàng thẳng tắp xem xét Y Y, trên mặt mang theo ý cười lạnh như băng, tú bào mở ra, ung dung tọa hạ. <br> <br>“Nghe nói, hôm nay ngươi đã hưởng thụ ngàn vạn sủng ái của hoàng nhi, hắn chưa bao giờ vì người khác xuống bếp, đường đường một Vương gia cao cao tại thượng, lại đối với ngươi ái mộ như thế, ngươi chắc là rất thỏa mãn?” nhỏ nhẹ hỏi, lời nói vô cùng ôn như nhưng mà, hai mắt sắc bén dài nhỏ sớm đem nàng cao thấp đánh giá mấy lần, hừ lạnh một tiếng. <br> <br>“Nếu như hoàng thục phi muốn ăn, hãy tự mình yêu cầu với Vương gia, còn về phần hảo ý của Vương gia, ta tất nhiên là vô cùng cảm kích.” Y Y đứng dậy, mắt nhìn ra bên ngoài, nàng dẫn theo ba gã thị vệ, hai cung nữ, xem ra, vẫn chưa có ý định trừ bỏ mình. <br> <br>Hoàng thục phi biến sắc, nghĩ đến nàng là đang châm chọc mình, không khỏi vỗ bàn bật dậy. <br> <br>“Ngươi cho là ngươi là cái gì, hoàng nhi sẽ sủng ngươi cả đời sao? Đừng có nằm mộng, ngay cả tiện nha đầu Tiểu Thanh kia, cũng vọng tưởng dựa vào thân phận dược nữ đi lên vị trí Vương phi sao? Các ngươi đều là dân đen hạ tiện, hèn mọn từ trong xương cốt, gà rừng mà vọng tưởng bay lên cành cây thành phượng hoàng sao!” ngữ điệu bén nhọn, khí thế hùng hồn sắc bén, thẳng tắp bắn về phía nàng. <br> <br>Tiểu Thanh thích Mẫn Hách? Trong nháy mắt, Y Y suy nghĩ cẩn thận lại, vừa rồi Tiểu Thanh đỏ mặt là vì xảy ra chuyện gì, ngay cả lúc bình thường, khi nàng nhìn thấy Mẫn Hách, khóe miệng đều cong cong mỉm cười, sao mình lại không đoán ra chứ?