Chương 21: Lai lịch bất minh
<br><br>Chương 21: Lai lịch bất minh<br><br><br>Vút... <br> <br>Tôn Dật Thiên, chưởng môn Không Động phái vì cứ mải miết đi và đi một cách khẩn trương nên không hề phát hiện đang có một bóng người lặng lẽ bám theo. <br> <br>Và thỉnh thoảng, mỗi khi có việc cần phải dừng lại, thái độ của Tôn Dật Thiên thật là lạ, lão cứ lấm la lấm lét xoay đầu nhìn quanh, như sợ có ai đó phát hiện hành vi của lão. Thì những lúc như vậy, bóng nhân ảnh bám theo lão liền linh hoạt nhẹ nhàng tìm chỗ nấp kín, khiến Tôn Dật Thiên tuy là bậc tôn sư một phái vẫn không tài nào phát hiện. <br> <br>Cứ như thế Tôn Dật Thiên đi đến một gian nhà kín đáo mới dừng lại. <br> <br>Lão chạm vào cánh cửa ba lần: <br> <br>Cộc... Cộc... Cộc... <br> <br>Và khi cánh cửa xịch mở, chủ nhân ở bên trong lên tiếng: <br> <br>- Lộn số? <br> <br>Tôn Dật Thiên thay vì đáp bỗng kêu lên kinh ngạc: <br> <br>- Là ngươi đó ư, Bạch Hào? <br> <br>Ở bên trong chỉ có tiếng hắng giọng vang lên: <br> <br>- E hèm.... Chỉ nhiêu đó thôi mà lão họ Tôn sợ, lão không lên tiếng nữa, thay vào đó là lẳng lặng lấy từ trong người ra một nén bạc. <br> <br>Người bên trong có lẽ cũng nhìn thấy nén bạc đó, nên hỏi: <br> <br>- Kết quả thế nào? <br> <br>Tôn Dật Thiên ngần ngừ: <br> <br>- Ta phải hồi đáp với ngươi ư? <br> <br>Ở bên trong lại có tiếng hắng giọng vang lên: <br> <br>- E hèm... <br> <br>Lần này tiếng hắng giọng như mất hiệu lực làm lão sợ. Lão vẫn tỏ ra thái độ ngập ngừng: <br> <br>- Với bổn phận của ta, thiết nghĩ ngươi đâu đủ tư cách buộc ta phải hồi đáp. <br> <br>Cánh cửa mở rộng hơn, cho một nhân vật chỉ có độ tuổi chưa đến tam tuần xuất hiện, và nhân vật này cười nụ: <br> <br>- Tôn chưởng môn cố tình vi phạm mật ước thưở nào giữa chủ nhân và Tôn chưởng môn ư? <br> <br>Tôn Dật Thiên như tăng thêm đởm lược khi nhìn rõ nhân vật này. Lão nhếch môi: <br> <br>- Ta là chưởng môn nhân một phái, ngang hàng với sư phụ ngươi là Thạch Thành Tín. <br> <br>Ta lập lại, ngươi chưa đủ tư cách để ta phải hồi đáp. <br> <br>Nhân vật nọ chợt xòe rộng lòng bàn tay: <br> <br>- Kể cả khi Bạch mỗ có giữ vật này? <br> <br>Tôn Dật Thiên giật mình khi nhìn thấy vật đó: <br> <br>- Sao vật này lại lọt vào tay ngươi? Trừ phi... <br> <br>Và Tôn Dật Thiên vụt đổi giọng, cười lên một tràng dài: <br> <br>- Nhưng cũng không hề chi. Một khi vật này đang ở trong tay ngươi, ha... ha... càng dễ cho ta hơn. Hãy mau đưa đây! <br> <br>Chộp nhanh tả thủ vào vật đang do nhân vật nọ giữ, Tôn Dật Thiên còn tung luôn hữu quyền vào vùng tâm thất của nhân vật nọ. <br> <br>Vù... <br> <br>Bằng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai này, Tôn Dật Thiên tỏ ra rất tin tưởng. Vì nếu nhân vật nọ thu tay về làm cho cái chộp bằng tay tả của lão mất mục tiêu thì hữu quyền trầm trọng của lão sẽ thực hiện phần việc còn lại là uy hiếp sinh mạng đối phương, buộc đối phương trước sau gì cũng phải để lão thu hồi vật nọ. <br> <br>Dường như nhân vật không hề biết ý đồ và thủ đoạn của Tôn Dật Thiên, y thản nhiên buông tiếng cười lạnh: <br> <br>- Lão muốn đoạt vật thì phải trả giá. Lão đừng quên, đâu phải ngẫu nhiên Bạch Hào này to gan dám đơn thân độc mã chờ lão ở đây? Xem chưởng! <br> <br>Bạch Hào không hề thu vật nọ về, và kỳ thực vẫn để vật nọ cho Tôn Dật Thiên tha hồ chộp. Trái lại, hữu chưởng của Bạch Hào đã thần tốc giáng thẳng vào Tôn Dật Thiên một chiêu thật nhanh, khiến kết quả có thể nhận thấy trước là Tôn Dật Thiên dù có đắc thủ vật nọ thì chính sinh mạng của lão thật khó vẹn toàn. <br> <br>Ào... <br> <br>Diễn biến này buộc Tôn Dật Thiên phải nghĩ lại. Trước nhất, bản lãnh của Bạch Hào không như Tôn Dật Thiên ước lượng và xem nhẹ, nếu liền sau đó sinh mạng lão chẳng còn? <br> <br>Tôn Dật Thiên lập tức thu cả hai tay về, thần sắc vụt ngưng động: <br> <br>- Khá lắm, Bạch Hào! Thân thủ ngươi thật ra còn cao minh hơn cả sư phụ Thạch Thành Tín của ngươi. Và có lẽ chính sư phụ ngươi cũng không hề biết về điều này. Đỡ chiêu! <br> <br>Vù... <br> <br>Đến lúc này, Bạch Hào mới thu vật nọ về và bật cười ngạo nghễ: <br> <br>- Hãy còn nhiều điều nữa khiến lão sẽ bất ngờ, chưa phải hết đâu. Và vì lão đã tự vi phạm mật ước, Bạch mỗ đành theo lệnh chủ nhân lấy mạng lão. Xem sát thủ của ta. Ha... <br> <br>ha... <br> <br>Ào... <br> <br>Bạch Hào vẫy tay hất ra một kình quái lạ, mang theo uy lực lợi hại khiến Tôn Dật Thiên dù là chưởng môn một phái cũng phải kêu thất thanh: <br> <br>- Ôi chao! Ngươi... <br> <br>Và lão không thể kêu thêm được nữa vì toàn thân lão đã bị ngọn kình của Bạch Hào bao trùm. <br> <br>Đang lâm cảnh thúc thủ, chỉ chờ chết, Tôn Dật Thiên bỗng nghe có tiếng quát ngay bên tai: <br> <br>- Dừng tay! <br> <br>Và đồng thời toàn thân lão cũng được một lực đạo nhu hòa cực nhẹ đẩy lùi về phiá sau. <br> <br>Thay vào chỗ lão là một nam nhân tuấn tú thản nhiên tung kình đỡ thẳng vào chưởng của Bạch Hào. <br> <br>Ầm... <br> <br>Bạch Hào hoảng hốt nhìn nam nhân vừa xuất hiện: <br> <br>- Là ngươi đó sao? Ta... <br> <br>Đang nói, Bạch Hào chợt ngưng giữa chừng. Và thay vào đó, y bất ngờ hất mạnh tay vào Tôn Dật Thiên: <br> <br>- Nạp mạng! <br> <br>Viu... <br> <br>Phát hiện hành vi này của Bạch Hào, nam nhân nọ lập tức hô hoán, cảnh tỉnh Tôn Dật Thiên: <br> <br>- Hãy đề phòng ám khí! <br> <br>Miệng thì kêu và toàn thân nam nhân nọ cũng đồng thời lao về phía Bạch Hào. <br> <br>Vút... <br> <br>Chợt nam nhân nọ nghe tiếng Tôn Dật Thiên kêu hoảng: <br> <br>- Chao ôi! Ta không thể... <br> <br>Đưa mắt nhìn lại, nam nhân nọ thật sự thất kinh khi thấy Tôn Dật Thiên không hiểu sao cứ đứng nguyên một chỗ và như chấp nhận cho mũi ám khí của Bạch Hào mặc tình lao đến cắm vào. <br> <br>Giữa hai việc hoặc ra tay đối phó Bạch Hào, hoặc ứng cứu Tôn Dật Thiên, nam nhân nọ buộc phải chọn một. Và nam nhân nọ thần tốc lao ngược về phía Tôn Dật Thiên, kéo lão qua một bên. <br> <br>Vù... <br> <br>Phản ứng của nam nhân nọ may vẫn còn kịp, đã giúp Tôn Dật Thiên thoát mũi ám khí trong gang tấc. Nhưng cũng vì thế, nam nhân nọ đã để cho Bạch Hào chạy mất. <br> <br>Phát hiện điều này, nam nhân nọ hậm hực nhìn theo bóng nhân ảnh của Bạch Hào đang khuất dần: <br> <br>- Là đệ tử danh môn, không ngờ Bạch Hào cũng am tường những thủ đoạn của bọn tà đạo. Hừ! <br> <br>Những tưởng lời nói này thế nào cũng được Tôn Dật Thiên hưởng ứng, nào hay nam nhân nọ chờ mãi vẫn không nghe động tình gì phát ra từ phía lão. <br> <br>Kinh nghi, nam nhân nọ vội quay lại và kịp bắt gặp Tôn Dật Thiên đang len lén bỏ đi. <br> <br>Lấy làm lạ, nam nhân gọi: <br> <br>- Tôn tiền bối! Xin chờ đã. Tại hạ có vài điều cần thỉnh giáo tiền bối. <br> <br>Càng nghe tiếng nam nhân nọ kêu, Tôn Dật Thiên càng đi nhanh hơn. Sau cùng là lão thật sự bỏ chạy. <br> <br>Vút... <br> <br>Nam nhân nọ lấy làm lạ, vội đuổi theo. <br> <br>Vút... <br> <br>Đang chạy, Tôn Dật Thiên không hiểu sao chợt vấp một cái và sau đó ngã lăn ra đất. <br> <br>Hư... <br> <br>Nam nhân nọ càng thêm kinh nghi, vội chạy đến đỡ lão lên. <br> <br>- Chuyện gì đã xảy ra? Phải chăng có người vừa ám toán tiền bối? <br> <br>Vừa được nam nhân nọ đỡ lên, Tôn Dật Thiên chợt vùng vẫy và lại tìm cách bỏ chạy. <br> <br>Nào ngờ, lần này lão chỉ chạy được một vài bước và lại tự ngã lăn ra đất. <br> <br>Huỵch... <br> <br>Mục kích cảnh tượng lạ kỳ này, nam nhân nọ thay vì bước đến đỡ lão như đão từng thực hiện thì lại đứng yên một chỗ nhìn: <br> <br>- Phải chăng bản thân tiền bối đã bị trúng độc? <br> <br>Lão không đáp, nhưng nhìn lão, nam nhân biết lão bị trúng độc thật. Mỉm cười, nam nhân bảo Tôn Dật Thiên: <br> <br>- Sự thật thế nào không cần tiền bối nói, tại hạ cũng biết. Chính vì tại hạ hiện mang bên người một vật có thể giải trừ bách độc nên hai lần vừa rồi, nhờ tại hạ đứng gần, vô tình giúp tiền bối tạm thời áp chế chất độc nhưng kỳ thực độc chất vẫn còn. Vậy tiền bối nghĩ sao, có cần tại hạ giúp tiền bối giải trừ toàn bộ chất độc không? <br> <br>Lão vẫn không đáp, nhưng lần này cũng nhờ nhìn vào mắt lão nên nam nhân hiểu lão rất muốn được giúp đỡ. Chỉ tiếc lão hoặc vì sĩ diện, hoặc vì nguyên nhân nào đó nên không thể nói thành lời. <br> <br>Đang định làm khó lão, nhưng nam nhân chợt phát hiện trong ánh mắt lão như đang xuất hiện những cái nhìn cầu khẩn. Vì thế, với vẻ mặt ngờ vực, nam nhân tiến đến gần lão. <br> <br>Một bước, nam nhân chỉ nghe hơi thở của lão đang khò khè bỗng có phần nhẹ đi. <br> <br>Hai bước... nam nhân đã thấy cánh tay lão nhúc nhích, lão đang cố chìa tay về phía nam nhân. <br> <br>Đến bước thứ ba, nghĩa là nam nhân đã tiến thật gần lão, thì miệng lão bỗng phều phào kêu van: <br> <br>- Quan Vân Sơn... Thiếu bang chủ xin hãy giúp... giúp Tôn mỗ. Đừng để Tôn mỗ phải... phải uổng mạng như thế này... <br> <br>Vì là Quan Vân Sơn nên nam nhân ngồi xuống cạnh lão: <br> <br>- Trước hết, tiền bối hãy giúp tại hạ hiểu thật minh bạch. Có phải là bị trúng độc nên lúc nãy tiền bối không thể lẩn tránh ám khí của Bạch Hào? <br> <br>Nhịp hô hấp của Tôn Dật Thiên đã dần ổn định: <br> <br>- Không sai. Và nếu không có Thiếu bang chủ, có lẽ Tôn mỗ khó toàn mạng. <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Đó là loại độc chất gì, tiền bối có biết không? <br> <br>Lão từ từ ngồi lên, vô tình tạo khoảng cách xa thêm giữa lão và Quan Vân Sơn: <br> <br>- Tôn mỗ không biết, chỉ biết độc chất này cứ làm toàn thân bất động và... phì... phì... <br> <br>Nhịp hô hấp của lão lại khò khè, Quan Vân Sơn hiểu rõ nguyên do, nên dịch người lại gần lão như cũ: <br> <br>- Toàn thân đều bị bất động, có phải việc lên tiếng cũng khó khăn? <br> <br>Lão nuốt nước bọt, khẩn cầu Quan Vân Sơn: <br> <br>- Quả nhiên Thiếu bang chủ đang mang trong người chất giải độc. Xin hãy ban cho Tôn mỗ một hoàn. Vì mỗi lần bị thế này, chỉ cần có Thiếu bang chủ ở gần là độc chất trong người Tôn mỗ như được trấn áp. <br> <br>Quan Vân Sơn mỉm cười với lão: <br> <br>- Tiền bối đừng nghĩ tại hạ là người đã hạ độc tiền bối chứ? Vì vật tại hạ đang mang bên người không hoàn toàn là những hoàn giải dược. <br> <br>Lão gượng cười: <br> <br>- Chính Bạch Hào đã hạ độc Tôn mỗ. Trong chưởng của y có tiềm tàng chất độc. <br> <br>Quan Vân Sơn chợt hạ thấp giọng: <br> <br>- Tại hạ cũng không là kẻ đồng mưu với Bạch Hào, và vật tại hạ đang giữ chính là Tỵ Độc Châu, di vật do gia phụ lưu lại. <br> <br>Sắc mặt của Tôn Dật Thiên tỏ ra mừng rỡ đến ngỡ ngàng: <br> <br>- Nếu là vậy thì may quá, xin Thiếu bang chủ đại từ đại bi cho Tôn mỗ mượn tạm một lúc. <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Vì có ý này nên tại hạ cần hỏi tiền bối cho rõ hơn. Lúc bị độc chất công phát, tiền bối đã có những cảm nhận như thế nào? <br> <br>Lão chợt vươn tay chộp vào Quan Vân Sơn: <br> <br>- Tốt hơn hết, ngươi hãy giao vật đó cho ta. <br> <br>Vù... <br> <br>Quan Vân Sơn liền bật lùi lại và cố tình đứng cách xa lão nửa trượng: <br> <br>- Tiền bối đừng làm như thế, kẻo đánh mất đi uy danh của bậc chưởng môn. <br> <br>Chộp hụt, lão giận dữ bật lao vào Quan Vân Sơn: <br> <br>- Khi sinh mạng bị uy hiếp, ta còn thiết gì uy danh? Hãy giao cho ta. Đỡ! <br> <br>Nhưng khi lão định phát kình thì do độc chất phát tác nên lão một lần nữa tự ngã lăn. <br> <br>Huỵch. <br> <br>Quan Vân Sơn thủy chung vẫn giữ khoảng cách nửa trượng đối với lão: <br> <br>- Bây giờ tiền bối nói đi, hiện lúc này tiền bối có cảm nhận như thế nào? <br> <br>Lão không hề đáp ứng ý muốn của Quan Vân Sơn. Một ý muốn mà theo lão có lẽ Quan Vân Sơn chỉ muốn hành hạ lão mà thôi. Trái lại, lão phẫn nộ quát: <br> <br>- Ngươi là tên cẩu tạp chủng súc sinh. Ta... ta... phì... phì... <br> <br>Bị quát và bị thóa mạ, Quan Vân Sơn hận đến tái người. Nhưng sau đó, chợt thấy cả hai tay lão bắt đầu co quắp và chấp chới, Quan Vân Sơn lập tức chạy đến cạnh lão. <br> <br>Nắm vào hai tay lão, Quan Vân Sơn hỏi vội: <br> <br>- Có phải lòng bàn tay tiền bối cứ tự co quắp lại? Phải hay không? Nói đi! <br> <br>Lão phều phào: <br> <br>- Phải... <br> <br>Lập tức Quan Vân Sơn điểm loạn vào các huyệt đạo, sau đó vẫn giữ chặt hai tay của lão. <br> <br>Được một lúc, lão chợt kêu: <br> <br>- Hà! Tốt rồi! Có phải là vì Thiếu bang chủ đã dùng Tỵ Độc Châu giải độc cho Tôn mỗ? <br> <br>Quan Vân Sơn chỉ mỉm cười không đáp và vẫn tiếp tục giữ hai tay lão thêm một lúc nữa. <br> <br>Lão bỗng nghi hoặc kêu lên: <br> <br>- Sao Thiếu bang chủ điểm huyệt Tôn mỗ? <br> <br>Quan Vân Sơn thu tay về và vẫn chưa giải huyệt cho lão: <br> <br>- Có hai việc này tại hạ cần phải thỉnh giáo. Chỉ sau đó, tại hạ mới giải huyệt. <br> <br>Cách xưng hô của Quan Vân Sơn đã thay đổi, lão nhận ra và lo sợ: <br> <br>- Ngươi muốn hỏi gì? <br> <br>Quan Vân Sơn cười lạt: <br> <br>- Thứ nhất, vì sao lão gọi tại hạ là cẩu tạp chủng? <br> <br>Lão tái mặt: <br> <br>- Là ta... ta chỉ lỡ lời thôi. Ngươi chấp làm gì lời của kẻ đang lúc phẫn nộ. <br> <br>Quan Vân Sơn gật gù: <br> <br>- Vậy nếu tại hạ lỡ tay lấy mạng lão tiền bối thì sao? <br> <br>Lão sợ hãi, vì biết đó là lời đe dọa và Quan Vân Sơn rất có thể thực hiện nếu lão không có lời giải thích thỏa đáng. Lão ấp úng: <br> <br>- Ta chỉ thuận miệng mắng như thế thôi, hoàn toàn không có ý ám chỉ ngươi là cẩu tạp chủng. Vì ai lại không biết ngươi là hậu nhân duy nhất của Quan Vân Tú Bang chủ Tứ Hải Bang. <br> <br>Quan Vân Sơn nhìn chòng chọc vào lão: <br> <br>- Lão hãy nghe cho rõ. Trước lão cũng đã có lần bảo tại hạ chẳng phải là do phu phụ Quan Vân Tú sinh ra và tại hạ chỉ cần biết sự thật. Lão phải nói, nói hết những gì lão biết. <br> <br>Tại hạ quyết không vì rõ sự thật mà sát hại lão. <br> <br>Lão quay mặt đi: <br> <br>- Ngươi nói thật? <br> <br>Quan Vân Sơn dùng tay quay mặt lão lại: <br> <br>- Tại hạ chẳng phải đã giúp lão giải độc đó sao? Tại hạ cần gì sát hại, một khi lão cứ theo sự thật mà nói. <br> <br>Lão miễn cưỡng đáp: <br> <br>- Ngươi có là cốt nhục của phụ thân ngươi hay không, điều này ta không rõ. Ta chỉ biết rõ một chuyện là mẫu thân ngươi chưa một lần hạ sinh. Do đó, có thể hiểu ngươi có lai lịch bất thường. <br> <br>Quan Vân Sơn bị rúng động trước sự thật này. Nhưng sau đó, cố kiềm chế và Quan Vân Sơn lại hỏi lão: <br> <br>- Đây là câu hỏi thứ hai. Nén bạc khi nãy vì sao lão phải tận tay giao cho Bạch Hào? <br> <br>Lão tái mặt: <br> <br>- Nén bạc nào? <br> <br>Quan Vân Sơn khinh khỉnh nhìn lão: <br> <br>- Lão đừng tưởng chuyện lão làm là quỷ không hay, thần không biết. Ta đã bám theo lão từ lâu, kể từ lúc lão tình cờ bị một gã vô danh là thường dân áo vải dúi cho lão một nén bạc. Lão đã ngơ ngẩn nhìn mãi vào nén bạc, sau đó vội hỏa tốc chạy đến đây và sinh chuyện với Bạch Hào. Lão nghe ta kể có đúng không? <br> <br>Lão hoảng sợ: <br> <br>- Ngươi... ngươi đã lẻn bám theo ta để làm gì chứ? <br> <br>Quan Vân Sơn cười nụ: <br> <br>- Chỉ là để biết ai là chủ nhân của Bạch Hào và vì sao một nhân vật có bối phận như lão lại sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh từ một nén bạc? <br> <br>Lão lấm lét đảo mắt nhìn nơi khác: <br> <br>- Ngươi đừng miễn cưỡng ta có được không? Ta không thể nói và cũng không có gì để nói. <br> <br>Quan Vân Sơn hoang mang nhìn lão. Lão sợ thật chứ không phải giả vờ, cho thấy dù Quan Vân Sơn có đe dọa sát hại sinh mạng lão, có lẽ lão thà chết vẫn không chịu nói. <br> <br>Đang định tìm cách dò hỏi lão, Quan Vân Sơn bỗng nghe xung quanh có nhiều tiếng động khả nghi. <br> <br>Lẹ tay giải huyệt cho lão, Quan Vân Sơn khẽ thì thào: <br> <br>- Có lẽ Bạch Hào vì quyết hạ sát lão nên đã quay lại với rất nhiều trợ thủ. Tại hạ không thể giúp gì hơn, một khi lão quyết không chịu nói. <br> <br>Và Quan Vân Sơn đứng lên, đúng vào lúc ở tứ phía có nhiều nhân vật che kín diện mạo xuất hiện. <br> <br>Bọn họ nhanh chóng ào đến: <br> <br>- Giết tất cả bọn chúng! <br> <br>- Giết! Ha... ha...