Chương 27: Âm dương quái diện
<br><br>Chương 27: Âm dương quái diện<br><br><br>Bạch Hào thét vang, chứng tỏ y đang rất phẫn nộ: <br> <br>- Quả nhiên Âm Dương Quái Diện nói không sai, bọn Kiều Mộng Phi - Thường Đại Thành đã lén cùng họ Triển trao đổi võ học. Đến cả ngươi cũng am hiểu Thái Dương và Thái Âm Nhị Công. Bọn ngươi thật đê tiện, dám dối lừa ta. Hãy đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Khưu Phúc Linh đã dần lấy lại trấn tĩnh, nhờ đó chợt nhận ra chiêu thức của Bạch Hào có phần khác lạ. Hắn quát: <br> <br>- Công phu của ngươi thật khác xa công phu Hoa Sơn phái. Nói mau, phải chăng tuyệt học ở Trúc Lâm Thiền Viện đã vào tay ngươi? <br> <br>Song phương vì thế vẫn tiếp tục khai diễn trường long tranh hổ đấu, tạm thời vẫn chưa phân thắng bại. <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Bạch Hào chợt cười khùng khục: <br> <br>- Giả như bọn ngươi nhờ lừa ta, đã đắc thủ bí kíp Ngũ Liên Phật Đài thì bất quá chỉ có nửa phần hạ. Nếu không có nửa phần thượng của ta, bọn ngươi càng cố luyện càng mau chuốc lấy hậu quả thảm khốc. Hãy xem Bạch Đài đệ nhất chiêu của ta. Hạ.. hạ.. <br> <br>Ào... <br> <br>Khưu Phúc Linh cũng thi triển một chiêu thức khá giống chiêu của Bạch Hào đang thi triển: <br> <br>- Thảo nào ta đã tìm khắp Trúc Lâm Thiền Viện vẫn không biết tuyệt học được ẩn giấu nơi nào. Hóa ra Bạch Hào ngươi đã sanh tâm từ trước. Hãy đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Đó là hai chiêu với hình thể vận dụng đều như nhau, cũng là ba hoặc bốn đợt kình phong nối tiếp nhau, đợt sau tiếp lực cho đợt trước, sau cùng biến đợt trước thành một loạt kình có sức công phá gấp hai ba lần so với lúc đầu hiển hiện. <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Song phương lại bình thủ, chứng tỏ cả hai có nội lực tương xứng nhau. <br> <br>Bạch Hào lại bật cười: <br> <br>- Phàm việc gì cũng vậy, phải có gốc mới có ngọn. Ngũ Liên Phật Đài phải luyện qua phần Thượng mới có đủ căn cơ luyện qua phần Hạ. Bọn ngươi đâu thể thấu hiểu bí mật này, chỉ trừ ta chính là hậu nhân truyền đời từ thời Thiên Ma Cổ Tăng gây dựng Thiên Ma Cổ Động. Hạ.. hạ.. <br> <br>Vù... <br> <br>Khưu Phúc Linh động nộ thật sự: <br> <br>- Là ngươi cố tình che giấu thân phận thật sự ngay từ đầu. Tội ngươi thật khó tha. Đỡ! <br> <br>Ào... Ầm... <br> <br>Vù... Ầm... <br> <br>Bạch Hào chợt thay đổi đấu pháp, hất ra ba loạt kình liên tiếp: <br> <br>- Thì ta đâu khác gì ngươi. Có khác chăng là ta biết rõ thân phận của ta. Còn ngươi... <br> <br>hạ.. hạ.. ngươi mang họ Khưu cũng được, có mang họ Thường cũng chẳng sao. Hạ.. hạ.. <br> <br>Ào... <br> <br>Khưu Phúc Linh tái mặt: <br> <br>- Ngươi lập lại lần nữa xem. Ta thề sẽ giết ngươi, nếu ngươi còn bảo ta họ Thường. Đỡ! <br> <br>Vù... Ầm... <br> <br>Bạch Hào tìm cách châm chọc Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Sao ngươi không đi mà hỏi mẫu thân ngươi? Hạ.. hạ.. đối với ta, ngươi mang họ nào cũng vậy, đều là do người đầu ấp tay gối của mẫu thân ngươi mà ra cả. Chỉ có mẫu thân ngươi mới biết ai là phụ thân ngươi mà thôi. Hạ.. hạ.. <br> <br>Ào... <br> <br>Khưu Phúc Linh như không biết đó là kế của Bạch Hào nhằm khích nộ bản thân. Hắn càng lúc càng động nộ: <br> <br>- Ngươi chớ nói nhảm nhí. Mẫu thân ta không bao giờ chịu thất tiết vì họ Thường. Ta cấm ngươi không được nói nữa. Đỡ! <br> <br>Vù... Ầm... <br> <br>Ào... Ầm... <br> <br>Bạch Hào bĩu môi: <br> <br>- Ta cũng không bảo mẫu thân ngươi thất tiết, chỉ là thất trinh mà thôi. Cũng như a di Kiều Mộng Phi ngươi vậy, cùng là họ Kiều cả mà. Hừ! <br> <br>Khưu Phúc Linh điên tiết, tìm cách lao vào Bạch Hào: <br> <br>- Ta phải giết ngươi, tên đê tiện, từng mưu đồ hãm hại sư phụ, lập gian kế bắt giữ chính sư muội ngươi. Đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Đúng lúc này, Khưu Phúc Linh bỗng nghe một thanh âm quen tai vang lên cảnh tỉnh: <br> <br>- Đại ca đừng lầm kế khích nộ của đối phương. Hãy mau bình tâm lại. <br> <br>Khưu Phúc Linh rung động: <br> <br>- Là Quan đệ đó sao? <br> <br>Do có sát na phân thần vì sự xuất hiện của Quan Vân Sơn. Khưu Phúc Linh liền bị Bạch Hào chấn cho một kình. <br> <br>Ầm... <br> <br>Khưu Phúc Linh lảo đảo: <br> <br>- Hự! <br> <br>Quan Vân Sơn kịp xuất hiện đón đỡ Khưu Phúc Linh. <br> <br>Bạch Hào thấy vậy vội tung người bỏ chạy. <br> <br>Vút... <br> <br>Quan Vân Sơn gầm vang: <br> <br>- Đứng lại! Ngươi chạy đâu cho thoát. <br> <br>Nhưng khi Quan Vân Sơn định đuổi theo Bạch Hào thì bị Khưu Phúc Linh ngăn lại: <br> <br>- Quan đệ chớ vội đuổi theo, kẻo lạc lầm gian kế của y. <br> <br>Quan Vân Sơn kinh ngạc nhìn Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Đại ca nói như thể đệ đã từng lầm gian kế của Bạch Hào? Đó là lần nào? <br> <br>Khưu Phúc Linh có một thoáng bối rối, nhưng sau đó vẫn đáp: <br> <br>- Thế Quan đệ đã quên lần gần đây chính Quan đệ bị bọn Đông Hải Bí Cung cố tình đẩy vào U Minh cốc sao? Đó là kế do Bạch Hào sắp bày. <br> <br>Quan Vân Sơn đỡ Khưu Phúc Linh ngồi xuống: <br> <br>- Đại ca nhắc đệ mới nhớ. Trong lần suýt chết đó, chính đệ nhìn thấy có lệnh tôn Khưu Phúc Nguyên dự phần. Chứng tỏ đệ không hề lầm lẫn khi đề quyết với đại ca, trước kia ở Khưu đạo trang cũng do lệnh tôn giam đệ Ở Tử lao. <br> <br>Sắc mặt của Khưu Phúc Linh vẫn chưa hết dấu hiệu bối rối: <br> <br>- Nếu Quan đệ nói vậy, được rồi, ngay khi có cơ hội lần đầu tiên, ta sẽ hỏi gia phụ về điều này. Nhất định sẽ có giao phó minh bạch cho Quan đệ. <br> <br>Và cố tình đổi giọng, Khưu Phúc Linh chợt hỏi: <br> <br>- Lúc không tìm thấy Quan đệ Ở U Minh cốc, ta thật sự lo cho Quan đệ. Điều gì đã xảy ra? Sau đó Quan đệ làm sao thoát bọn Đông Hải Bí Cung? <br> <br>Quan Vân Sơn vẫn tỏ ra tin tưởng Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Đệ đã gặp may, bằng không đệ nghĩ đệ không thể thoát. Thế đại ca có biết lần lọt vào U Minh cốc này, đệ đã tình cờ gặp gỡ một lúc những hai kỳ nhân không? <br> <br>Khưu Phúc Linh cau mặt: <br> <br>- Hai kỳ nhân? Không lẽ là Âm Dương Nhị Tiên tái sinh? Vậy thì quá phi lý! <br> <br>Quan Vân Sơn mỉm cười: <br> <br>- Người đã chết cả trăm năm đâu có thể sống lại? Hai kỳ nhân đệ đang đề cập chính là Cung chủ Đông Hải Bí Cung và giáo chủ Toàn Chân giáo phái. <br> <br>Khưu Phúc Linh sững sờ: <br> <br>- Là họ ư? Sao nghe bảo... Phải rồi, họ làm gì ở U Minh cốc? Phải chăng cũng vì quan tâm báu vật ở U Minh cốc? Hay họ đã đến và lưu ngụ Ở U Minh cốc từ lâu? <br> <br>Quan Vân Sơn thản nhiên thố lộ: <br> <br>- Họ bị gian nhân hãm hại. Và gian nhân đó, theo Cung chủ Đông Hải Bí Cung nhận định, chính là kẻ phản bội Triển Huy Thành. Còn nữa, khi nghe nói về cái chết của những đạo trưởng Toàn Chân, Cung chủ Đông Hải Bí Cung cũng nhận định là do Triển Huy Thành gây ra. Rồi đây đại ca sẽ thấy hai nhân vật kỳ nhân này sẽ ra tay hành động. Những ai có dự phần vào âm mưu hãm hại họ, ắt khó thoát bị họ báo thù. <br> <br>Khưu Phúc Linh cố che giấu sự lo lắng hoảng hốt: <br> <br>- Hai nhân vật này đều có bản lãnh cao nhất vô thượng, có thể hô phong hoán vũ nếu cần, liệu phen này đồng đạo võ lâm khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc có bị náo loạn vì họ không? <br> <br>Quan Vân Sơn lắc đầu: <br> <br>- Đại ca yên tâm. Vì giữa họ từng có Hội ước Tam chiêu. Một khi giáo chủ Toàn Chân còn đó, Cung chủ Đông Hải Bí Cung nhất định chưa nghĩ đến chuyện xưng bá võ lâm. Tuy vậy... <br> <br>Khưu Phúc Linh lo sợ: <br> <br>- Còn gì nữa, Quan đệ? <br> <br>- Còn. Vì họ từng là những người đồng cảnh ngộ, nên giáo chủ Toàn Chân có hứa sẽ giúp Cung chủ Đông Hải Bí Cung thanh lý môn hộ. Đệ nghĩ hành động này của giáo chủ Toàn Chân là rất khôn ngoan, ắt sẽ được Cung chủ Đông Hải Bí Cung cảm kích và sẽ không nghĩ đến chuyện khuấy đảo Trung Nguyên nữa. <br> <br>Khưu Phúc Linh vờ thở phào nhẹ nhõm: <br> <br>- Nghe Quan đệ nói, ta thật sự mừng, không còn lo Đông Hải Bí Cung gây loạn Trung Nguyên nữa. <br> <br>Nhân đó, Quan Vân Sơn chợt hỏi: <br> <br>- Giữa đại ca và Bạch Hào đã xảy ra chuyện gì? Đệ mới đến, nên chỉ nghe đại ca bảo Bạch Hào là kẻ thí sư mưu hại sư muội. Chuyện đó có thật không, đại ca? <br> <br>Ở Khưu Phúc Linh chợt có một thoáng trầm ngâm, nhưng sau đó vẫn đáp: <br> <br>- Hắn đã cố tình xúc phạm ta. Không những thế, còn xúc phạm cả Quan đệ. Ta không chịu được đành cho hắn một bài học. <br> <br>Quan Vân Sơn thở ra nhè nhẹ: <br> <br>- Bạch Hào đã xúc phạm thế nào? <br> <br>Khưu Phúc Linh khẽ rít, nhưng càng nói y càng phẫn nộ: <br> <br>- Hắn xúc phạm ta và cho rằng ta không thật sự là cốt nhục của thân phụ. Cũng theo hắn đề quyết, Quan đệ cũng không là cốt nhục của Quan Bang chủ. Hắn bảo, cả mẫu thân ta lẫn a di đều lần lượt tư thông với một người. Và kết quả là cả ta và Quan đệ là cốt nhục của kẻ ti tiện đó. <br> <br>Quan Vân Sơn cũng không kiềm được phẫn nộ: <br> <br>- Lệnh di từng nhìn nhận đệ là cốt nhục do lệnh di sinh ra, đệ không tin. Và đệ càng không tin khi nghe đại ca bảo Bạch Hào cũng đã nói như thế. Đại ca mau nói đi, kẻ ti tiện đó là ai? Đệ sẽ gặp người này. Và nếu cần đệ sẽ không ngần ngại buộc người này phải nói sự thật, dù phải dùng đến nhục hình tra khảo. <br> <br>Khưu Phúc Linh lạnh lùng gật đầu: <br> <br>- Quan đệ nói thật đúng ý ta. Được, ta sẽ đưa Quan đệ đến gặp lão. Và không cần đến Quan đệ, đích thân ta sẽ ra tay. Một kẻ bất hảo như lão, dù ta có giết cũng không ai có thể trách ta. <br> <br>Quan Vân Sơn tỏ ra nôn nóng: <br> <br>- Nhưng lão là ai, đại ca? <br> <br>Khưu Phúc Linh gằn giọng, dằn từng tiếng: <br> <br>- Là Thường... Đại... Thành. Một đại đạo hái hoa trước kia từng được mệnh danh là Xuân... Thụ.. Phong... Lưu... Tử... Tự.. Đồ... Khải. <br> <br>Quan Vân Sơn giả vờ bàng hoàng: <br> <br>- Là lão? Thảo nào đã mấy phen lão cứ quyết dồn đệ vào tử địa. Lẽ nào một kẻ như lão lại là thân sinh của đại ca và đệ? Đệ cảm thấy khó tin. <br> <br>Khưu Phúc Linh để lộ hung quang qua ánh mắt: <br> <br>- Ta cũng không tin. Vì một người như ta, hoặc Quan đệ, đâu thể có quan hệ huyết thống với một đại đạo chuyên hái hoa như lão? Chúng ta đi thôi, Quan đệ. <br> <br>Quan Vân Sơn liền có một thoáng ngần ngại: <br> <br>- Vậy còn Bạch Hào thì sao? Đại ca định bỏ qua cho hắn? <br> <br>Khưu Phúc Linh cười lạnh: <br> <br>- Ta đâu dễ bỏ qua cho hắn. Nhưng muốn đối phó hắn, đâu cần ta hoặc Quan đệ phí công. Sẽ có rất nhiều người, rất nhiều, thay chúng ta xử hắn. <br> <br>Quan Vân Sơn kinh ngạc: <br> <br>- Là ý gì, đại ca? <br> <br>Khưu Phúc Linh vùng cười vang: <br> <br>- Đâu có gì khó hiểu. Chỉ cần chúng ta nghĩ cách giải cứu Thạch Thành Tín và Đoàn Ngũ Hạ, một khi họ thoát nạn, với tội bội phản sư môn của Bạch Hào, họ sẽ cáo giác chuyện này đi khắp võ lâm. Lúc đó, Bạch Hào sẽ trở thành công địch và bị khắp quần hào võ lâm truy đuổi và tiêu diệt. Chẳng phải đó là tuyệt kế hay sao? Hạ.. hạ.. <br> <br>Quan Vân Sơn kinh ngạc trước mưu mô thần sầu quỷ khốc của Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Quả là diệu kế. Nhưng chúng ta liệu có biết chưởng môn Hoa Sơn phái và Đoàn cô nương bị giam ở đâu để nghĩ cách giải cứu? <br> <br>Khưu Phúc Linh cười bí ẩn: <br> <br>- Xa thì ở tận chân trời, gần thì gần ngay trước mặt. Quan đệ cứ theo ta sẽ rõ. Hạ.. hạ.. <br> <br>Với địa hình càng nhìn càng thấy quen thuộc, Quan Vân Sơn thở dài: <br> <br>- Hóa ra Thường Đại Thành vẫn lưu ngụ Ở Tổng đàn Tứ Hải Bang? Đại ca định tìm họ Thường trước, sau mới nghĩ đến chuyện giải cứu Thạch chưởng môn ư? <br> <br>Khưu Phúc Linh dừng lại: <br> <br>- Vì đây là nơi rất quen thuộc với Quan đệ, ta có ý này: <br> <br>Chúng ta sẽ phân khai, Quan đệ men theo lối hậu, tìm đến hậu sơn giải cứu Thạch Bang chủ và Đoàn cô nương càng sớm càng tốt. Phần tạ.. <br> <br>Quan Vân Sơn giật mình thật sự: <br> <br>- Họ đang bị giam ở đây? <br> <br>Khưu Phúc Linh mỉm cười: <br> <br>- Bạch Hào là người từng bị Thường Đại Thành thu phục. Lẽ đương nhiên họ Thường phải giúp hắn giam giữ những ai đã và đang là trở ngại của hắn. Liệu Quan đệ có thể giải cứu họ kịp lúc để chúng ta đối mặt với kẻ ti tiện họ Thường? <br> <br>Quan Vân Sơn lo ngại nhìn Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Đối với đệ chuyện đó không quá khó, chỉ ngại cho đại ca sẽ phải đối mặt với nhiều gian nguy. Vì Tứ Lão Hộ Nguyên, Tứ Long Hộ Đàn và Tứ Hổ Nội - Ngoại của Tứ Hải Bang đâu dễ để đại ca đột nhập Tổng đàn của họ? <br> <br>Khưu Phúc Linh thoáng cau mày: <br> <br>- Sao Quan đệ cứ quá xem thường ta như vậy? Quan đệ đừng quên, dù gì nhờ Quan đệ ta cũng luyện qua Thái Âm – Thái Dương Nhị Công. Không lẽ bấy nhiêu đó chưa đủ cho Quan đệ tin tưởng ta, dù chỉ một lần? <br> <br>Quan Vân Sơn gượng cười: <br> <br>- Là đệ quá quan tâm cho đại ca thôi. Được rồi, nếu đại ca đã nói thế, xin đại ca nhớ tự bảo trọng. Đệ đi đây. <br> <br>Dứt lời, Quan Vân Sơn nhanh nhẹn bỏ đi trước và là đi theo lối hậu như Khưu Phúc Linh vừa sắp đặt. <br> <br>Vút... <br> <br>Kỳ thực Quan Vân Sơn chỉ muốn đi một đoạn ngắn, rồi sẽ tìm cách quay lại để lẻn dò xét Khưu Phúc Linh, xem Khưu Phúc Linh định lấy thân phận gì để cùng Thường Đại Thành hội diện. Là người đồng mưu, hay đến như một kẻ bị xúc phạm như thái độ của Khưu Phúc Linh trước đó cho thấy? <br> <br>Thế nhưng, nhờ nội lực đã uyên thâm và thính lực đủ tinh tường, Quan Vân Sơn vừa mới bỏ đi đã nghe có tiếng bước chân Khưu Phúc Linh lẻn theo sau. <br> <br>“Giỏi lắm, họ Khưu kia. Ngươi dám nghi ngờ và lẻn bám theo dò xét ta ư? Được, nếu không vì muốn ngươi và Thường Đại Thành trở mặt, xem nhau như kẻ thù nên ta tạm tuân theo sự sắp đặt của ngươi, thì ta quyết định sẽ vạch mặt ngươi và cho ngươi một bài học. <br> <br>Hừ!” Với ý nghĩ thầm kín này, Quan Vân Sơn đành giả vờ như không biết có Khưu Phúc Linh bám theo, cứ thản nhiên đi mãi theo lối hậu cũng dẫn đến Tổng đàn Tứ Hải Bang, một nơi Quan Vân Sơn từng sinh sống lưu ngụ từ tấm bé cho đến cách đây độ nửa năm. <br> <br>Khưu Phúc Linh cũng quay lại đã lâu. Và đáng lý Quan Vân Sơn bám theo hắn như đã định thì một ý nghĩ bất ngờ chợt đến khiến Quan Vân Sơn thay đổi chủ ý. <br> <br>Sắc mặt theo đó cũng đanh lại, Quan Vân Sơn nhanh ng tìm chỗ kín đáo để ẩn thân. <br> <br>Và khi từ chỗ khuất đi ra, Quan Vân Sơn đã biến thành Âm Dương Quái Diện, để nhanh tốc chạy như bay vào khu vực thuộc hậu sơn Tổng đàn Tứ Hải Bang. <br> <br>Vút... <br> <br>Lối dẫn vào thánh địa Tứ Hải Bang đã xuất hiện trước mắt Quan Vân Sơn. Và Quan Vân Sơn khẽ nở một nụ cười hài lòng khi phát hiện quả nhiên có người đang ẩn thân nơi kín đáo để giám sát lối dẫn vào thánh địa. <br> <br>Quan Vân Sơn nhẹ nhàng tiến đến gần và lẻn đến cạnh người đó mà không hề bị phát giác. <br> <br>Định điểm huyệt người đó, Quan Vân Sơn bỗng thu tay về và lẹ làng dịch lùi lại một khoảng xa, kịp lúc có tiếng người từ xa phát thoại đến: <br> <br>- Tam Sơn Vang Tứ Hải. <br> <br>Câu phát thoại làm Quan Vân Sơn ngỡ ngàng. Nhưng ngay sau đó chàng vỡ lẽ khi nghe người đang ẩn thân cũng lên tiếng phát ra câu vô nghĩa tương tự: <br> <br>- Ngũ Nhạc Phục Nhất Bang. <br> <br>Rồi từ chỗ ẩn thân, người nọ sau khi nói ra câu mật khẩu xong bỗng đứng lên gọi: <br> <br>- Có chuyện gì ư, lão Tứ? <br> <br>Nhân vật mới đến vội tiến lại gần: <br> <br>- Tình hình như thế nào rồi, lão Tam? Liệu lần này có kết quả gì không? <br> <br>Người ẩn thân là lão Tam đáp lại bằng cái nhún vai: <br> <br>- Vẫn chưa thể khai mở Thánh địa. Cũng đâu có gì lạ, nếu chúng ta cho đến giờ vẫn chưa biết cách phát động cơ quan. <br> <br>Lão Tứ tiến lại gần hơn: <br> <br>- Bọn ta không phải vẫn thấy Quan Bang chủ trước kia dùng bảo kiếm Tùng Văn để phát động cơ quan làm cho thánh địa khai mở sao? Hay Thường Đại Thành vì kém nội lực nên chưa thể làm cơ quan phát động. <br> <br>Lão Tam buồn bã lắc đầu: <br> <br>- Đã có lão Nhị cùng hiệp lực với Thường Đại Thành. Nội lực của bọn họ một khi hiệp lại lẽ nào không hơn nội lực của Quan Bang chủ thưở trước? Theo ta, nguyên nhân không phải vì khiếm khuyết nội lực. <br> <br>Lão Tứ cau mày: <br> <br>- Vậy theo lão Tam là thế nào? Hay vì oan hồn của Quan Bang chủ không khứng nhận hành vi tùy tiện khai mở thánh địa của chúng ta? <br> <br>Lão Tam chợt hạ thấp giọng: <br> <br>- Dù đây là chuyện hoang đường khó tin, nhưng lão Tứ thử nghĩ xem, có phải là vì chúng ta chưa có bất kỳ bằng chứng nào đã vội đề quyết Thiếu bang chủ là hung thủ sát hại Bang chủ, cũng là thân sinh của Thiếu bang chủ, nên anh linh của Bang chủ không thuận tình cho chúng ta khai mở Thánh địa? <br> <br>Lão Tứ rùng mình nhìn quanh: <br> <br>- Thường Đại Thành đã cùng chúng ta lo ma chay trọng hậu cho Bang chủ. Và tất cả chúng ta cũng đã khấn nguyện, xin được khai mở thánh địa để đưa di thể Quan Bang chủ vào. <br> <br>Lẽ nào chúng ta vẫn còn điều gì đó chưa đúng? <br> <br>Lão Tam lại nhún vai một lần nữa: <br> <br>- Nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù chúng ta có kiếm Tùng Văn cũng không thể nào khai mở thánh địa. Lão Tứ đến là có việc gì? <br> <br>Lão Tứ lắc mạnh đầu như cố xua đi điều gì đó đang ám ảnh lão: <br> <br>- Không có gì, ngoài chuyện có người xin được cùng Thường Đại Thành hội diện. <br> <br>Lão Tam nhăn mặt: <br> <br>- Là ai? Nhưng đừng nói vẫn là ả Kiều Mộng Phi nha. <br> <br>Lão Tứ cười cười: <br> <br>- Như lão Tam không mấy thuận mắt khi nhìn thấy ả? <br> <br>Lão Tam bĩu môi: <br> <br>- Đừng nói là không thuận mắt, đến nghe cũng nghe không lọt. Đời thưở nào Quan Bang chủ có quan hệ với ả, để ả bây giờ câng câng bảo Thiếu bang chủ là cốt nhục giữa ả và Bang chủ chúng ta? Xì... <br> <br>Lão Tứ bật cười: <br> <br>- Thì cũng đâu ai bắt lão Tam phải tin vào điều nhảm nhí đó? Yên tâm đi, người đến tìm Thường Đại Thành lần này là Khưu Phúc Linh, không phải Kiều Mộng Phi. Lão Tam hãy mau giúp ta gọi Thường Đại Thành một tiếng. <br> <br>Lão Tam hất đầu: <br> <br>- Thì lão cứ đi mà gọi. Tưởng gì Khưu đạo trang với Kiều Mộng Phi cũng chỉ là một thôi. <br> <br>Lão Tứ nhăn nhó: <br> <br>- Xem ra lão Tam ngươi vẫn chưa hết định kiến về mối quan hệ kỳ quái giữa Kiều Mộng Phi và Quan Bang chủ trước kia? Nhưng nhớ đừng để Thường Đại Thành nhận thấy, kẻo lão lại lâm vào vết xe đổ của lão Đại đấy. Ta đi đây. <br> <br>Chờ lão Tứ đi khuất vào khu cấm địa, nơi có tọa lạc thánh địa Tứ Hải Bang mà bọn họ cho đến giờ vẫn chưa thể khai mở, Quan Vân Sơn phải cố kềm nén mới không ra tay chế ngự lão Tam. <br> <br>Nhưng nếu không chế ngự thì Quan Vân Sơn phải ẩn mình kín đáo hơn, đến phải bế khí nén hơi vì sợ bị lão Tam tình cờ phát hiện. <br> <br>Cứ ẩn thân như thế được một lúc, Quan Vân Sơn mới nghe tiếng chân nhiều người từ trong bước ra. <br> <br>Đi đầu là Thường Đại Thành đang khư khư giữ bảo kiếm Tùng Văn trên tay, theo sau Thường Đại Thành là hai lão nhân, trong đó có lão Tứ là người vừa bước vào gọi. <br> <br>Nhìn ba lão nhân kể cả lão Tam vẫn đang nguyên vị, Quan Vân Sơn thầm nghĩ không biết lão Đại đã gặp phải chuyện gì. Họ đều là Tứ Lão Hộ Nguyên của Tứ Hải Bang, lẽ nào Thường Đại Thành tuy chưa xưng vị Bang chủ nhưng vẫn dám hãm hại một người trong họ là lão Đại. <br> <br>Nhưng sự thể lại diễn ra ngoài ý nghĩ của Quan Vân Sơn. Đó là lúc đi đến gần lão Tam, Thường Đại Thành chợt xuất kỳ bất ý điểm huyệt lão Tam. <br> <br>- Hự! <br> <br>Chuyện xảy ra quá nhanh khiến Quan Vân Sơn không kịp phản ứng. <br> <br>Và cũng may, vì Quan Vân Sơn không kịp có phản ứng nên vô tình hưởng lợi. Đó là lúc chàng nghe Thường Đại Thành hạ lệnh: <br> <br>- Thường mỗ đã nói rồi, thuận ngã giả tồn và nghịch ngã giả ngay. Lão Tam cũng như lão Đại dám khinh mạn khi đề cập đến Kiều Mộng Phi, mười phần đủ mười chính là Bang chủ phu nhân. Phiền lão Tứ đem giam lão Tam vào chỗ lão Đại. Sau việc này, chúng ta sẽ định tội cả hai. <br> <br>Lão Nhị nhanh nhảu tán đồng: <br> <br>- Thường Đại Thành! Ngươi hành sự thật hợp ý ta. Vì lão Tam nhất định có mưu đồ, bằng không sao cứ mỗi lần chúng ta tìm cách khai mở thánh địa là cứ y như rằng có lão Tam đứng trấn giữ ở đây. Hừ! Ở đây làm gì có ngoại nhân nào dám lẻn xông vào, đó chỉ là cái cớ để lão Tam tiện việc giám sát chúng ta thôi. <br> <br>Lão Tam bị lão Tứ nhấc lên và đôi mắt lão cứ hằn học nhìn mãi vào lão Nhị và Thường Đại Thành. <br> <br>Thường Đại Thành phẫn nộ: <br> <br>- Lão còn dám nhìn ta như thế ư? Lão có muốn chịu chung số phận như lão Đại không? <br> <br>Và Thường Đại Thành thản nhiên hạ lệnh: <br> <br>- Phiền lão Tứ sau khi giam lão Tam, hãy khoét bỏ đôi mắt của lão. Hừ! <br> <br>Chờ Thường Đại Thành và lão Nhị cùng bỏ đi, Quan Vân Sơn lập tức lẻn bám theo lão Tứ.