Chương 28: Tứ hải bang thánh địa
<br><br>Chương 28: Tứ hải bang thánh địa<br><br><br>Quan Vân Sơn khẽ hắng giọng: <br> <br>- E hèm! <br> <br>Lão Tứ giật mình quay lại: <br> <br>- Ngươi là ai? <br> <br>Quan Vân Sơn lên tiếng, trước khi để lão Tứ kịp xuất thủ: <br> <br>- Tam Sơn Vang Tứ Hải! <br> <br>Lão Tứ trợn to hai mắt: <br> <br>- Ngũ Nhạc Phục Nhất Bang! Cho hỏi, các hạ là nhân vật nào? Sao biết mật khẩu này, trong khi ta chưa từng một lần gặp các hạ? <br> <br>Quan Vân Sơn đưa cho lão Tứ nhìn một vật: <br> <br>- Lão có chút mơ hồ nào nhận biết về vật này không? <br> <br>Lão Tứ càng trợn to mắt hơn: <br> <br>- Như là Tỵ Độc Châu? Ngươi đã gặp Thiếu bang chủ? Hay ngươi đã sát hại Thiếu bang chủ để chiếm đoạt vật này? <br> <br>Quan Vân Sơn thu vật nọ về: <br> <br>- Vì là bằng hữu nên Thiếu bang chủ quý bang nhờ tại hạ dùng vật này để giúp phanh phui mọi sự thật. <br> <br>Lão Tứ hạ thấp giọng: <br> <br>- Những sự thật gì? <br> <br>Quan Vân Sơn không đáp, chỉ hỏi lại: <br> <br>- Như lão cũng không thuận tình với những gì vừa xảy ra cho lão Tam, cũng như đối với lão Đại trước kia? <br> <br>Lão Tứ giật nảy người: <br> <br>- Ai cho các hạ biết những chuyện này? <br> <br>Quan Vân Sơn mỉm cười: <br> <br>- Yên tâm đi. Tại hạ là bằng hữu của Thiếu bang chủ, đương nhiên không bao giờ hại lão hoặc hại những ai có phần bất đồng với Thường Đại Thành. <br> <br>Lão Tứ nghi ngại: <br> <br>- Nhưng các hạ là ai mới được? <br> <br>Quan Vân Sơn đáp: <br> <br>- Âm Dương Quái Diện. Hy vọng lão đã từng nghe. <br> <br>Lão Tứ ngây người nhìn vào diện mạo kỳ quái của Quan Vân Sơn: <br> <br>- Chính các hạ đang cùng Kiều Mộng Phi đối đầu, qua chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra làm cho toàn bộ Thiên Ma Cổ Động bị địa chấn sụp đổ? <br> <br>- Không sai. Vậy lão có thể tin tại hạ? <br> <br>Lão Tứ ngập ngừng: <br> <br>- Ngươi muốn gì? <br> <br>Quan Vân Sơn bịa chuyện: <br> <br>- Cách khai mở thánh địa chỉ có Thiếu bang chủ biết. Nhưng muốn thế, vẫn cần bảo kiếm Tùng Văn. Lão có thể giúp Thiếu bang chủ thu hồi từ tay Thường Đại Thành? <br> <br>Lão hoài nghi: <br> <br>- Thiếu bang chủ hiện ở đâu? Vì sao Thiếu bang chủ muốn khai mở thánh địa? <br> <br>Quan Vân Sơn lại tiếp bịa: <br> <br>- Theo Thiếu bang chủ giải thích, trước lúc Bang chủ quý bang bị sát hại một ngày, Bang chủ có dặn Thiếu bang chủ: <br> <br>Nếu có sự biến xảy ra thì nguyên nhân cớ sự là gì cứ vào thánh địa thì rõ. Cũng theo lời căn dặn này chính Bang chủ quý bang đã giao Tỵ Độc Châu cho Thiếu bang chủ. Vậy lão có muốn biết ai là hung thủ sát hại Bang chủ quý bang? <br> <br>Lão vội hỏi: <br> <br>- Là ai? Hay Thiếu bang chủ đã tìm thấy chút manh mối về hung thủ? <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Có thể giả định là có Thường Đại Thành dự phần. Đó là lý do khiến họ Thường chưa gì đã qui kết cho Thiếu bang chủ tội sát hại thân phụ, khiến Thiếu bang chủ hiện giờ hầu như không có đất dung thân. <br> <br>Lão cau mày: <br> <br>- Nhưng Thường Đại Thành vẫn có hậu ý muốn đưa di thể Bang chủ vào thánh địa. Nếu y là hung thủ, lẽ nào ... <br> <br>Quan Vân Sơn cướp lời: <br> <br>- Chủ đích của họ Thường chỉ là muốn xóa bỏ những bút tích do Bang chủ lưu lại, cho biết họ Thường chính là hung thủ. Hư thực thế nào, hừ, sao lão không cố tìm cách thu giữ bảo kiếm, sau đó để tỏ tường mọi sự? <br> <br>Phát hiện lão Tứ chỉ dao động chứ chưa thật sự tin tưởng, Quan Vân Sơn nói thêm: <br> <br>- Theo lẽ, tại hạ đã hạ thủ lão vì lão nào có phát hiện tại hạ? Nhưng do thấy lão không nỡ khoét bỏ hai mắt lão Tam như họ Thường hạ lệnh, tại hạ nghĩ lúc có thể giúp Thiếu bang chủ minh định kẻ thù. Vì thế, tại hạ mới phải phí công giải bày cùng lão. Hoặc lão không phải loại người đáng tin cậy như Thiếu bang chủ vẫn nghĩ? <br> <br>Lão liền gật đầu: <br> <br>- Thôi được. Ta bằng lòng. Nhưng độ bao lâu nữa ta sẽ gặp Thiếu bang chủ? <br> <br>Quan Vân Sơn mỉm cười: <br> <br>- Phải mất bao lâu để lão có cách thu giữ bảo kiếm Tùng Văn? <br> <br>Lão đáp: <br> <br>- Không lâu quá một canh giờ. <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Vậy là đủ thời gian cho tại hạ đưa tin đến Thiếu bang chủ. Cứ thế đi, hẹn một canh giờ nữa gặp lại trước thánh địa. Cáo biệt! <br> <br>Vút ... <br> <br>Quan Vân Sơn bỏ đi nhanh và âm thầm quay lại cũng nhanh, để kịp nhìn thấy lão Tứ tuy bỏ đi nhưng lại có sắc mặt hoang mang vô tưởng. <br> <br>Không dám chần chừ lâu hơn, Quan Vân Sơn lập tức phóng người đến chỗ dùng để Tứ Hải Bang giam người. <br> <br>Vút ... <br> <br>Chợt có tiếng người quát hỏi: <br> <br>- Tam Sơn Vang Tứ Hải. <br> <br>Quan Vân Sơn ngang nhiên tiến đến gần: <br> <br>- Ngũ Nhạc Phục Nhất Bang. <br> <br>Từ chỗ khuất có hai bóng người bước ra: <br> <br>- Xưng danh! Đến có việc gì? <br> <br>Quan Vân Sơn xạ hai tia chỉ kình: <br> <br>- Vì việc này. <br> <br>- Hự! <br> <br>- Hự! <br> <br>Hai người đó vừa ngã, Quan Vân Sơn vội tiến đến và lục tìm vật để mở khóa chỗ giam. <br> <br>Ở gian thứ nhất, Quan Vân Sơn nghe có tiếng người hỏi: <br> <br>- Lại đưa ta đi tra hỏi nữa sao? Nói mau, bọn ngươi đã làm gì tệ đồ Đoàn Ngũ Hạ? <br> <br>Quan Vân Sơn cứ loay hoay mở khóa: <br> <br>- Chớ hỏi nhiều. Ra ngoài mau. <br> <br>Chờ người đó bước ra, Quan Vân Sơn lẹ tay giải khai huyệt đạo khi phát hiện võ công của người đó như đang bị khống chế. <br> <br>Người đó tuy kinh ngạc, nhưng cũng biết giữ ý khi hỏi khẽ: <br> <br>- Các hạ là ai? Sao dám mạo hiểm cứu Thạch mỗ? <br> <br>Quan Vân Sơn xoay người tiếp tục tiến đến gian thứ hai: <br> <br>- Đừng gây kinh động và hãy nhẫn nại chờ tại hạ một lúc, Thạch chưởng môn. <br> <br>Ở gian thứ hai có tiếng lão Tam thóa mạ: <br> <br>- Thường Đại Thành! Ngươi cứ việc giết ta đi. Ta thừa biết ngươi muốn vào thánh địa để làm gì. Nhưng ngươi đừng vọng tưởng sẽ có ngày ngươi trở thành Bang chủ của ta! <br> <br>Quan Vân Sơn vừa mở khóa, vừa khe khẽ lên tiếng: <br> <br>- Tại hạ được lệnh Thiếu bang chủ sai đến để cứu người. Mời lão ra cho. <br> <br>Lão Tam bật cười như rú: <br> <br>- Bọn ngươi đừng hòng lừa dối ta. Thiếu bang chủ đâu thể ... <br> <br>Quan Vân Sơn lao tọt vào trong và điểm á huyệt lão: <br> <br>- Không được gây kinh động. Lão Đại bị giam ở đâu? Thiếu bang chủ dặn phải cứu tất cả. <br> <br>Để lão tin và sau đó là chịu lên tiếng đáp, Quan Vân Sơn vừa giải trừ mọi cấm chế trên người lão, vừa dặn: <br> <br>- Những gì tại hạ vừa nói đều là sự thật. Hoặc lão giúp tại hạ hoặc lão cứ tha hồ gây loạn để gọi bọn Thường Đại Thành đến, tùy lão. <br> <br>Và cuối cùng Quan Vân Sơn giải khai luôn á huyệt cho lão. <br> <br>Lão cố nhìn Quan Vân Sơn qua lớp sáng sáng quá mù mờ: <br> <br>- Ngươi thật sự làm theo lệnh Thiếu bang chủ? Vậy thì được, theo ta! <br> <br>Đến gian kế tiếp, lão bảo: <br> <br>- Đây là nơi một trong Tứ Hổ bị giam giữ, ngươi ... <br> <br>Quan Vân Sơn bảo: <br> <br>- Cứ giải cứu, chỉ phiền lão giải thích cho họ hiểu điều gì đang xảy ra là đủ. <br> <br>Lão gật đầu và thái độ nhanh hẳn lên: <br> <br>- Nếu là vậy, phiền ngươi mở hết các cửa ngục cho. Tất cả đều do Thường Đại Thành hãm hại vì họ bất phục. Cần nhất phải có người đưa lão Đại đi, bởi hai chi dưới đã bị họ Thường phế bỏ. <br> <br>Quan Vân Sơn miệng đằng tay, tay đằng miệng: <br> <br>- Họ Thường thật đáng chết. Được rồi, cứ để lão Đại cho tại hạ chăm sóc. <br> <br>Khi các cửa ngục được mở, nếu không phải lão Tam thì cũng do Quan Vân Sơn đích thân giải trừ những cấm chế cho những ai bị họ Thường hãm hại. Cuối cùng là lão Đại với hai chi dưới quả nhiên chẳng còn. <br> <br>Lão Đại thều thào hỏi: <br> <br>- Ngươi là ai? <br> <br>Quan Vân Sơn nói vào tai lão: <br> <br>- Liệu lão có thể giữ kín, một khi biết tại hạ chính là Quan Vân Sơn, Sơn nhi thuở bé của lão? <br> <br>Lão thất thần nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Đúng là thanh âm của Thiếu bang chủ rồi. Nhưng lão vẫn cần nhìn thấy diện mạo. <br> <br>Quan Vân Sơn mỉm cười, lấy ra ngọn hỏa tập và bật lên: <br> <br>- Lão đừng quá kinh ngạc nha. <br> <br>Dưới ánh hỏa quang le lói, Quan Vân Sơn từ từ xả bỏ Côn Luân để diện mạo trở lại bình thường. Sau đó chàng lại vận công làm cho diện mạo biến thành nửa đỏ nửa tái nhợt: <br> <br>- Đối với mọi người, xin lão cứ gọi Sơn nhi là Âm Dương Quái Diện. <br> <br>Lão Đại rưng rưng ngấn lệ: <br> <br>- Âm Dương Quái Diện. Ta nhớ rồi. Thật tội cho Thiếu bang chủ. <br> <br>Quan Vân Sơn đưa lão ra khi đã dập tắt hỏa tập. <br> <br>Lão Tam lập tức đón lấy lão Đại: <br> <br>- Giờ thì thế nào? <br> <br>Quan Vân Sơn vội kể cho họ nghe những gì đã cùng lão Tứ sắp đặt, sau đó bảo: <br> <br>- Chờ khi đưa mọi người đến gần thánh địa tại hạ sẽ nhanh chân gọi Thiếu bang chủ đến. <br> <br>Đi thôi. <br> <br>Nhưng Thạch Thành Tín ngăn lại: <br> <br>- Còn tệ đồ Đoàn Ngũ Hạ thì sao? <br> <br>Quan Vân Sơn giật mình, và quyết định thật nhanh: <br> <br>- Việc đó cứ chờ sau khi thoát nạn sẽ nghĩ cách. Đi thôi. <br> <br>Một lần nữa họ Thạch ngăn lại: <br> <br>- Như vậy e muộn mất. Vì nội nhật đêm nay, Thường Đại Thành nguyên là Xuân Thu Phong Lưu Tử, hắn sẽ gây họa lớn cho tệ đồ. <br> <br>Lão Tam kinh nghi: <br> <br>- Nói sao, Thường Đại Thành mà là Tư Đồ Khải thuở nào đã bị Bang chủ xử tử? Không lẽ hắn chưa chết? <br> <br>Chợt có tiếng Thường Đại Thành vọng đến: <br> <br>- Kẻ nào vừa nhắc đến Tư Đồ Khải? Chuyện qua rồi còn nhắc đến làm gì? Ha ... ha ... <br> <br>Quan Vân Sơn lo ngại cho mọi người, vội hối thúc họ: <br> <br>- Chạy mau, lão vẫn còn cách chúng ta những ba mươi trượng. Nhanh lên. <br> <br>Và chính Quan Vân Sơn lao đi trước. <br> <br>Vút ... <br> <br>Thanh âm của Khưu Phúc Linh cũng vang lên: <br> <br>- Quả nhiên là Âm Dương Quái Diện! Lão Tứ không hề nói sai đâu. Thường đại thúc. <br> <br>Tiếng của họ Thường vọng đến: <br> <br>- Lão Tứ mà dám ư? Ha ... ha ... Bọn ngươi chạy đâu cho thoát? Ha ... ha ... <br> <br>Bụp ... Xòa ... <br> <br>Một vầng hỏa quang chợt xuất hiện trên nền trời đang lúc mờ lúc tối, khiến lão Tam kinh hoảng kêu thất thanh: <br> <br>- Nguy rồi. Họ Thường phát lệnh lập trận Long Hổ Náo Càn Khôn. Phen này chúng ta e khó thoát. <br> <br>Quan Vân Sơn vội lược mắt nhìn quanh, thấy có rất nhiều người đang từ tứ phía đổ dồn đến và ở phía thì đã xuất hiện bóng dáng Thường Đại Thành, lão Nhị, Khưu Phúc Linh và lão Tứ đang giữ khư khư bảo kiếm Tùng Văn trên tay. <br> <br>Xoay chuyển thân hình thật nhanh, Quan Vân Sơn đã như trận cuồng phong thần tốc lao về phía Thường Đại Thành và những nhân vật theo chân lão. <br> <br>Vút ... <br> <br>Và họ Thường thất kinh dừng lại khi nghe thanh âm của Quan Vân Sơn vang lên từ giữa trận cuồng phong kỳ quái nọ: <br> <br>- Hãy đỡ Âm Dương Hợp chưởng của ta! <br> <br>Ào ... <br> <br>Vù ... <br> <br>Thường Đại Thành phát hiện chưởng của đối phương có một là lãnh kình và một là nhiệt kình nên động nộ gầm lên: <br> <br>- Âm Dương Quái Diện! Ngươi thật sự là ai? Lai lịch như thế nào? Còn Quan Vân Sơn nghịch tử của cố Bang chủ bổn bang đâu? Nếu không đáp, ngươi đừng trách ta. Đỡ! <br> <br>Ào ... <br> <br>Khưu Phúc Linh cũng quát: <br> <br>- Trên đời này, làm gì có Âm Dương Hợp Chưởng, trừ phi đó chính là Âm Dương Nhị Công do chính Quan Vân Sơn chỉ điểm cho ngươi. Nói mau, Quan Vân Sơn đâu? Đỡ chiêu! <br> <br>Ào ... <br> <br>Phát hiện cả lão Nhị trong Tứ Lão Hộ Nguyên cùng sắp xuất thủ phát kình, Quan Vân Sơn bất ngờ thu chiêu về và cười vang: <br> <br>- Tất cả bọn ngươi đều là lũ mặt dầy, nhất là gã họ Khưu kia, quả xứng đáng là kẻ kế thừa tâm địa man trá của thân sinh Thường Đại Thành. Ta cần gì phí lực vì bọn người độc ác các ngươi. Ha ... ha ... <br> <br>Cùng với hành vi bất ngờ thu chiêu, Quan Vân Sơn cũng thần tốc chuyển hướng về phía lão Nhị và lão Tứ. <br> <br>Ào ... <br> <br>Diễn biến này khiến lão Nhị kinh tâm nhảy vội qua một bên. <br> <br>Vút ... <br> <br>Bỗng có tiếng Thường Đại Thành gầm giận dữ: <br> <br>- Đừng để hắn chiếm đoạt Tùng Văn bảo kiếm. Mau ngăn hắn lại, lão Nhị. <br> <br>Nhưng đã muộn, Quan Vân Sơn đã thừa lúc lão Nhị hoảng sợ nhảy tránh để chộp luôn vào lão Tứ. <br> <br>Lập tức bảo kiếm Tùng Văn liền lọt vào tay Quan Vân Sơn, đồng thời chàng còn nhẹ nhàng ném lão Tứ đi một quãng xa: <br> <br>- Nghĩ tình lão đã nương tay cho lão Tam, hạng người thiếu kiên định như lão cứ để sau này Quan Thiếu bang chủ phân xử. Hừ! <br> <br>Trong lúc này, những bang đồ Tứ Hải Bang chạy đến theo hiệu lệnh của Thường Đại Thành cũng đã bắt đầu lập một trận gọi là Long Hổ Náo Càn Khôn như lão Tam đã hô hoán. <br> <br>Vì thế, ngay khi đắc thủ bảo kiếm Tùng Văn, Quan Vân Sơn lập tức lao bắn người trở về nguyên vị. <br> <br>Dẫn đầu đoàn người vừa lâm cảnh bị sanh cầm, Quan Vân Sơn thúc hối họ chạy về phía thánh địa: <br> <br>- Nhanh lên! Hiện Quan thiếu bang chủ đang chờ mọi người ở trước lối dẫn vào Thánh địa. Hãy nhanh chân chạy đến đó! <br> <br>Thường Đại Thành phát lệnh oang oang: <br> <br>- Vây chặt tứ phía, cứ để chúng chạy đến Thánh địa, đó sẽ là tử địa dành cho bất kỳ ai dám gây loạn tại Tổng đàn Tứ Hải Bang chúng ta. <br> <br>Lão Nhị lúc này đã kịp hoàn hồn cũng góp lời: <br> <br>- Long tả dực, Hổ hữu dực. Không để bất kỳ kẻ nào chạy thoát. Đoạn hậu đã có Tứ Lão Hộ Nguyên chúng ta. Mau! <br> <br>Lão Tam tái mặt nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Có thật sự Thiếu bang chủ đang chờ ở đó? Nhưng có đến đó cũng vô ích, Thánh địa đâu dễ khai mở, nếu Bang chủ tiền nhiệm chưa kịp chọn người kế vị và nhất là chưa chỉ điểm phương cách phát động cơ quan. <br> <br>Lão Đại đang được lão Tam đưa đi cũng thiếu tin tưởng khi đưa mắt nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Lão Tam nói rất đúng. Thánh địa không thể khai mở, cho dù có Thiếu bang chủ và có thêm bảo kiếm Tùng Văn. Chuyện này không phải chuyện đùa, mong Âm Dương Quái Diện thiếu hiệp nên cẩn trọng cân nhắc. <br> <br>Bỗng có tiếng Thạch Thành Tín kêu thét như a phải vôi: <br> <br>- Hạ Nhi! Bọn ngươi định làm gì Hạ nhi tệ đồ? <br> <br>Quan Vân Sơn quay lại nhìn và thấy Đoàn Ngũ Hạ đang do lão Tứ khống chế, còn Thường Đại Thành thì cười sằng sặc: <br> <br>- Thạch chưởng môn! Thường mỗ bất đắc dĩ phải dùng hạ sách này. Lệnh đồ sẽ được buông tha, nếu Thạch chưởng môn chịu cất tay giúp Thường mỗ thu hồi Tùng Văn bảo kiếm. <br> <br>Lời hứa của Thường mỗ là nhất ngôn cửu đỉnh. Ha ... ha ... <br> <br>Phát hiện Thạch Thành Tín bị dao động, Quan Vân Sơn vụt cười vang: <br> <br>- Ai dám tin vào lời hứa của nhân vật từng có hổ danh Xuân Thu Phong Lưu Tử Tư Đồ Khải. Xin mọi người hãy chú tâm. Thường Đại Thành chính là Tư Đồ Khải, một ác nhân trước kia từng bị Quan Bang chủ tiềm nhiệm xử trị về tội ... <br> <br>Bỗng Khưu Phúc Linh quát thật to, cố át đi câu Quan Vân Sơn đang nói: <br> <br>- Chớ nghe hắn nói nhảm. Kỳ thực ... <br> <br>Nhưng thanh âm của Khưu Phúc Linh lại bị tiếng thét xé lòng của Thạch Thành Tín vang lên ngăn lại: <br> <br>- Ta thừa biết Thường Đại Thành chính là Tư Đồ Khải. Nhưng là ai cũng được, xin chớ hại tệ đồ. Hãy cho ta cơ hội đoạt lấy bảo kiếm để tiến hành trao đổi. Âm Dương Quái Diện, Thạch mỗ đành đắc tội thôi. Đỡ! <br> <br>Ào ... <br> <br>Hành vi của Thạch Thành Tín quả là bất ngờ. Tuy nhiên phản ứng của bang đồ Tứ Hải còn bất ngờ hơn. Vì trong số họ bỗng có nhiều người cùng quát: <br> <br>- Nói như thế là ý gì? Thường Đại Thành nghĩa đệ của Quan Bang chủ mà là Tư Đồ Khải đại dâm tặc ư? <br> <br>Kể cả lão Tứ đang khống chế Đoàn Ngũ Hạ cũng hoang mang: <br> <br>- Có thật như thế không, Thường Đại Thành? <br> <br>Không bỏ lỡ cơ hội, Quan Vân Sơn vừa bật cười vang dội: <br> <br>- Còn ai biết rõ điều này hơn Khưu Phúc Linh. Vì Tư Đồ Khải là đại dâm tặc, đại gian nhân nên mẫu thân của họ Khưu cùng a di của hắn đều thất tiết với Thường Đại Thành. <br> <br>Khưu Phúc Linh chính là giọt máu rơi của Thường Đại Thành - Tư Đồ Khải. Ha ... ha ... <br> <br>Khưu Phúc Linh điên tiết, cố lao đến chỗ Quan Vân Sơn: <br> <br>- Miệng lưỡi ngươi thật độc ác. Sao dám bảo Khưu Phúc Linh ta là hạng người như vậy? <br> <br>Xem đây! <br> <br>Ào ... <br> <br>Quan Vân Sơn lại cười: <br> <br>- Thất Nguyên Vô Hình Chi Độc của ngươi sử dụng với ta cũng vô ích thôi. Có lẽ ngươi chưa biết ta đã có lần đắc thủ Thiên Niên Chu Quả có thể giải trừ bách độc? Hãy dành sức mà cùng phụ thân ngươi - Thường Đại Thành - tiếp tục chiếm đoạt những gì nguyên là vật sở hữu của Khưu Phúc Nguyên ngu muội. Ha ... ha ... <br> <br>Bị Quan Vân Sơn luân phiên khích nộ, Khưu Phúc Linh chợt đảo người lao về phía Thường Đại Thành: <br> <br>- Đây là chuyện ta đã muốn hỏi từ lâu. Nói đi, có phải tất cả đều là sự thật? Và vì thế mười mấy năm qua, lão luôn tỏ ra thân cận và xúi giục gia phụ ngấm ngầm nghĩ kế hủy diệt Tứ Hải Bang? <br> <br>Thường Đại Thành biến sắc, quát lớn: <br> <br>- Ngươi bị trúng kế của Âm Dương Quái Diện rồi. Sao lại bảo ta là người có ý hủy diệt Tứ Hải Bang? <br> <br>Bang đồ Tứ Hải Bang đều bị chấn động, cùng hô vang: <br> <br>- Chính Thường Đại Thành đã mưu hại Quan Bang chủ? <br> <br>- Một gian nhân như lão sao lại dám ra lệnh cho bọn ta. <br> <br>Lão Nhị phẫn nộ gầm vang: <br> <br>- Đây chỉ là kế ly gián của xú tiểu tử kia, mọi người không được dao động. Chỉ cần bắt được hắn và tra hỏi, ta tin chắc hắn sẽ phải thừa nhận âm mưu này của hắn. Tất cả mau tiến lên, động thủ! <br> <br>Chợt có tiếng lão Tứ vang lên, khiến câu nói của lão Nhị hoàn toàn trở nên vô dụng: <br> <br>- Không có lửa sao có khói? Chẳng phải Khưu Phúc Linh vừa để lộ mưu đồ bấy lâu này của Thường Đại Thành nhằm gây bất lợi cho Tứ Hải Bang chúng ta sao? Lão Nhị sao cứ mãi tin vào Thường Đại Thành? <br> <br>Thật nhanh, Thường Đại Thành lao đến và quất một chưởng vào lão Tứ: <br> <br>- Dám gây dao động cho mọi người, lão Tứ ngươi hết muốn sống rồi ư? <br> <br>Ào ... <br> <br>Thạch Thành Tín cũng bật tung người lao đến: <br> <br>- Đừng làm hại đến tệ đồ! <br> <br>Ào ... <br> <br>Thấy tình thế đã đến lúc khẩn trưong, Quan Vân Sơn bèn nhân lúc không ai để ý vội trao bảo kiếm Tùng Văn cho lão Đại: <br> <br>- Thiếu bang chủ có lệnh, đây là bảo vật nguyên phải gắn liền với Tùng Văn bảo kiếm. <br> <br>Lão Đại cùng lão Tam đến và khai mở Thánh địa mau lên. <br> <br>Do thừa biết Quan Vân Sơn là ai qua diện mạo kỳ quái, lão Đại càng thêm tin tưởng khi thấy tự tay Quan Vân Sơn lắp một vật tựa như chiếc trâm vào chỗ khuyết nhỏ ở chuôi kiếm. <br> <br>Lão Đại chợt vỗ vào vai lão Tam: <br> <br>- Bảo kiếm đã có bảo vật trấn sơn lắp vào, ắt đây là bí quyết để bảo kiếm Tùng Văn có thể khai mở thánh địa. Chúng ta đi thôi, lão Tam. <br> <br>Lão Tam có lẽ cứ mãi ngây người nhìn Quan Vân Sơn và hành động kỳ lạ vừa có của chàng, nếu như lão không bị cái vỗ vai của lão Đại làm cho choàng tỉnh. Vì thế, khi tỉnh hồn, lão Tam liền đưa lão Đại tiến thẳng đến khu Thánh địa. <br> <br>Lúc này tiếng gào thét bi thảm của Thạch Thành Tín bỗng vang lên: <br> <br>- Hạ Nhi! <br> <br>Quan Vân Sơn quay ngoắt lại, thấy Thạch Thành Tín tuy khắp thân thì huyết nhuộm lai láng, nhưng lão lại đang ôm giữ Đoàn Ngũ Hạ trên tay. <br> <br>Thạch Thành Tín đang lảo đảo thụt lùi, cũng là lúc Thường Đại Thành phát một kình dữ dội vào lão Tứ: <br> <br>- Để xem lần này còn kẻ nào dám lao vào chịu chết thay cho lão Tứ ngươi. Đỡ! <br> <br>Ào ... <br> <br>Trong khi đó, vì phát hiện lão Tam đang khẩn trương đưa lão Đại bước đi một cách khả nghi, lão Nhị liền hô hoán: <br> <br>- Bọn chúng vẫn ngang nhiên tiến vào khu thánh địa, nơi chỉ dành riêng cho Bang chủ. <br> <br>Mọi người mau ngăn chúng lại. Giết tất cả! <br> <br>Quan Vân Sơn lập tức lao đến, phát kình quật vào lão Nhị: <br> <br>- Lão muốn giết ai, hả? Đỡ! <br> <br>Ào ... <br> <br>Vừa lúc này có tiếng lão Tứ gào to: <br> <br>- Thường Đại Thành! Ngươi thật độc ác. Chớ quên ta đã bao lần vì ngươi, đã giúp ngươi tìm cách khai mở Thánh địa! A ... a ... <br> <br>Ầm ... <br> <br>Liền sau đó là lến lượt lão Nhị cũng phải gào lên: <br> <br>- Tiểu tử ... ngươi sao lại có nội lực uyên thâm như thế này? A ... a ... <br> <br>Ầm ... <br> <br>Hự ... <br> <br>Quan Vân Sơn vừa đắc thủ sau một kình lấy mạng lão Nhị, bỗng ở phía sau có tiếng Khưu Phúc Linh gầm thét: <br> <br>- Ngươi phải chết. Đỡ! <br> <br>Ào ... <br> <br>Quá bất ngờ, Quan Vân Sơn đành quay lại tung một kình, đón đỡ ngọn chưởng ám toán của Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Thủ đoạn quả đê tiện. Đỡ! <br> <br>Ầm ... <br> <br>Và một lần nữa lại có một ngọn kình đổ sầm sập vào phía sau Quan Vân Sơn, kèm theo là tràng cười đắc ý của chính Thường Đại Thành: <br> <br>- Nạp mạng cho ta. Ha ... ha ... <br> <br>Lần này thì thúc thủ, Quan Vân Sơn đành chịu ngọn kình quái ác của Thường Đại Thành. <br> <br>Ầm ... <br> <br>Quan Vân Sơn lảo đảo, vô tình tiến về phía Khưu Phúc Linh. <br> <br>- Hự! <br> <br>Nhìn vào diện mạo của Quan Vân Sơn, Khưu Phúc Linh bỗng kêu hoảng: <br> <br>- Là Quan đệ? Âm Dương Quái Diện! Ngươi sao bỗng trở thành Quan Vân Sơn thế này? <br> <br>Nghe thế, chính Thường Đại Thành đang đứng phía sau Quan Vân Sơn cũng phải kinh ngạc kêu lên: <br> <br>- Có thật không, Khưu thiếu gia? Tiểu tử họ Quan mà cũng là Âm Dương Quái Diện sao? Ôi chao! Sơn nhi của ta. <br> <br>Tiếng kêu của Thường Đại Thành gọi Quan Vân Sơn là Sơn nhi một cách thân thiết khiến Quan Vân Sơn dù đang bị ngọn kình tập kích làm cho huyết mạch chao đảo cũng phải rùng mình chấn động và trấn tĩnh. <br> <br>Với một ý nghĩ chợt đến, Quan Vân Sơn trừng mắt nhìn Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Thường đại thúc! Xin hãy thú nhận đi. Có phải Khưu Phúc Linh cũng là huynh đệ với Quan Vân Sơn này, cùng do phụ thân sinh ra, chỉ khác biệt mẫu thân? <br> <br>Ánh mắt nhìn của Quan Vân Sơn làm cho Khưu Phúc Linh rùng mình. Và họ Khưu càng bị chấn động hơn thập bội khi nghe chính miệng Thường Đại Thành thừa nhận: <br> <br>- Không sai. Phúc Linh cũng là cốt nhục của ta. <br> <br>Khưu Phúc Linh bị chấn động đến phải bước lùi: <br> <br>- Ta không tin. Ta là người của Khưu gia. Ta không thể tin lão. <br> <br>Đúng như Quan Vân Sơn dự liệu, họ Khưu thụt lùi là tạo cơ hội ngàn năm một thuở cho Quan Vân Sơn. <br> <br>Hít một hơi dài, Quan Vân Sơn bật tung người lao đi: <br> <br>- Đúng vậy. Ta cũng không tin những gì lão tặc vừa nói. Ta không tin. Ha ... ha ... <br> <br>Cũng với chủ ý sẵn có, Quan Vân Sơn khi lao đi đã cố tình lao đến chỗ Thạch Thành Tín vừa ngã quỵ và nhanh nhẹn chộp lấy Đoàn Ngũ Hạ vẫn đang hôn mê trong vòng tay bất động của Thạch Thành Tín đã chết. <br> <br>Sau đó, Quan Vân Sơn với diện mạo đã khôi phục bình thường, không còn nửa đỏ nửa tái nhợt nữa, vội đưa Đoàn Ngũ Hạ đến khu vực thánh địa. <br> <br>Nhìn thấy Quan Vân Sơn, lão Tam mừng rỡ kêu: <br> <br>- Thiếu bang chủ! <br> <br>Lão Đại cũng mừng: <br> <br>- Thiếu bang chủ mau tiếp lực để khai mở Thánh địa. Vì nội lực của một mình lão Tam là chưa đủ. <br> <br>Quan Vân Sơn nhìn thấy lão Tam một tay ôm giữ lão Đại, tay còn lại thì cứ nắm vào chuôi kiếm Tùng Văn vốn đã được lão Tam cắm ngập vào phần vách đá sẽ là lối dẫn vào thánh địa nếu nó được khai mở. <br> <br>Quan Vân Sơn vội trao Đoàn Ngũ Hạ cho một người đứng cạnh đó, để rảnh tay cầm vào chuôi kiếm: <br> <br>- Lão Tam lui lại đi. <br> <br>Lão Tam vừa lùi lại, Quan Vân Sơn dù chưa hiểu phương cách để khai mở Thánh địa là thế nào, vẫn cứ áp chặt hai tay vào đốc kiếm. <br> <br>Mơ hồ hiểu mũi trâm có khảm Tỵ Độc Châu một khi được gắn trở lại bảo kiếm tất phải có tác dụng, Quan Vân Sơn lập tức vận lực vào song thủ truyền vào đốc kiếm, truyền luôn vào Tỵ Độc Châu: <br> <br>- Khai ... <br> <br>Điều bất ngờ liền xảy ra, sau tiếng thét của Quan Vân Sơn, vách đá trước mặt liền xoay thành một vòng, để lộ một lối đi là lối dẫn vào Thánh địa. <br> <br>Mọi người ở phía sau cùng kêu: <br> <br>- Ồ! Bí đạo đã khai thông.