Chương 34: Người chết phục sinh
<br><br>Chương 34: Người chết phục sinh<br><br><br>Bất chấp tất cả đều mỏi mệt, nhất là đã cạn kiệt chân nguyên, Khưu Phúc Linh hất đầu về Cổ Viện Trúc Lâm: <br> <br>- Bạch Hào bảo ngươi đến chỗ nào trong Thiền viện? <br> <br>Quan Vân Sơn chợt khuỵu ngã, kéo theo Đông Điền cùng ngã: <br> <br>- Ngươi muốn tìm thì cứ tìm. Đó là nơi ở chánh điện. <br> <br>Khưu Phúc Linh vứt Uyển Uyển qua một bên và hung hãn nhấc Đông Điền đứng lên cạnh y: <br> <br>- Ngươi được Đông Điền đưa đi nên không thể mệt như ngươi đang giả vờ. Đứng lên đi, bây giờ sẽ đến nha đầu Uyển Uyển đưa ngươi đi. Mau theo ta vào chánh điện. Nếu chần chừ hoặc tìm cách bỏ chạy, ta sẽ lấy mạng Đông Điền trước. Nào! <br> <br>Lúc bị Khưu Phúc Linh vứt bỏ cũng là lúc Uyển Uyển được y giải hai huyệt đạo, Uyển Uyển uể oải tiến đến gần Quan Vân Sơn. <br> <br>- Hãy vì Đông Điền muội, Sơn ca cố lên nào. <br> <br>Vừa được nàng đỡ lên, Quan Vân Sơn đã nghe Khưu Phúc Linh bảo chàng: <br> <br>- Trận thế vẫn như trước, không có gì thay đổi, ngươi đi trước đi. <br> <br>Chàng cười lạt: <br> <br>- Hóa ra bọn ngươi vẫn hồ nghi ở Trúc Lâm Thiền Viện vẫn còn ẩn tàng di học nên cứ giữ nguyên trận đồ, vì sợ có người hiếu kỳ vô tình phỗng tay trên? <br> <br>Y lại gắt: <br> <br>- Ngươi hiểu được như vậy là tốt rồi. Đi! <br> <br>Quan Vân Sơn có phần bất ngờ khi thấy Uyển Uyển lại đưa cho chàng cầm một đầu của đoạn trúc chính là Phi Phụng Hắc Tiêu: <br> <br>- Uyển Uyển muội vẫn giữ ngăn cách với ta thế sao? <br> <br>Nàng lạnh nhạt gật đầu: <br> <br>- Nam nữ phải luôn hữu biệt, mong Sơn ca hãy tự trọng. <br> <br>Nghĩ nàng giận vì đã mục kích cảnh Quan Vân Sơn cùng Đông Điền vai kề vai một thời gian quá lâu, nhưng sau khi đặt chân bước vào trận, lúc khoảng cách giữa Quan Vân Sơn và Khưu Phúc Linh ở phía sau có phần cách xa, chàng lại nghe nàng giải thích theo ý khác. <br> <br>Nàng tìm cơ hội để thì thào: <br> <br>- Đây là Phi Phụng Hắc Tiêu. Tuy với muội là vô dụng, nhưng đối với người đã luyện chân khí thượng thừa như Sơn ca ắt sẽ có chỗ đắc dụng. Muội chỉ tìm cách giao vật này cho Sơn ca mà thôi. <br> <br>Thật sự cảm kích, kể cả áy náy vì chút nữa hiểu lầm nàng, Quan Vân Sơn khẽ chạm vào tay nàng: <br> <br>- Ta sẽ có cách thoát, nếu ngay lúc này nàng nghĩ kế chịu bị giam trong trận với Đông Điền. Nàng có dám tin ở ta chăng? <br> <br>Không lời nào đáp lại, Uyển Uyển chỉ lẳng lặng đi bên cạnh Quan Vân Sơn. Nhưng chỉ một lúc sau, nàng chợt hét lên: <br> <br>- Ôi chao! Độc xà! <br> <br>Vừa kêu, nàng dừng lại, đủ thời gian cho Khưu Phúc Linh đưa Đông Điền đến gần. Và lập tức, nàng vờ sợ hãi, vừa lôi vừa đẩy Quan Vân Sơn ngã vào Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Úy! Đừng để độc xà ngoạm phải ta. <br> <br>Bị đẩy, Quan Vân Sơn đương nhiên phải ngã vào họ Khưu, nhưng trước đó chàng vẫn kịp thu giữ Phi Phụng Hắc Tiêu vào người. <br> <br>Còn Khưu Phúc Linh, do bản tánh luôn đa nghi nên cứ nghĩ đây là kế do Quan Vân Sơn bịa ra để thoát thân. Y lập tức chộp lấy Quan Vân Sơn: <br> <br>- Ngươi định giở trò ư? <br> <br>Thì đúng lúc này, Đông Điền trong tay y liền Công Tôn Uyển Uyển đánh tháo. Và nàng còn quát bảo Đông Điền: <br> <br>- Chạy mau, Đông Điền muội! <br> <br>Cả hai vừa biến mất, do biết rõ thế nào Khưu Phúc Linh cũng muốn đuổi theo bắt lại, nên Quan Vân Sơn vờ kêu thất thanh: <br> <br>- Nguy rồi! Hóa ra ta đã bị hai nha đầu lừa dối. Họ đã biết rõ chỗ Bạch Hào cất giấu di học lại vừa dò hỏi ta cách di chuyển trong trận. Họ sẽ chiếm đoạt di học mất. <br> <br>Giật mình và nghĩ cũng có lý, Khưu Phúc Linh lập tức lôi Quan Vân Sơn đi theo y: <br> <br>- Hừ! Vẫn nghe nói “tối độc phụ nhân tâm”, quả nhiên đúng như vậy! Đi! <br> <br>Quan Vân Sơn tuy bị lôi đi, nhưng vẫn tìm cách châm chọc y: <br> <br>- Ngươi cũng ám chỉ đến mẫu thân và a di ngươi, đều là hạng khẩu phật tâm xà, tâm địa độc ác hơn cả rắn rít. <br> <br>Y rít lên: <br> <br>- Nhưng a di ta là ai, nếu không là mẫu thân ngươi? Ngươi hơn gì ta mà mai mỉa châm chọc ta? <br> <br>Quan Vân Sơn bĩu môi: <br> <br>- Nhưng ta chưa bao giờ nhìn nhận ta có một mẫu thân như thế. Huống chi, có nhìn nhận cũng vô ích, vì có bao giờ ngươi xem ta là thân đệ của ngươi? <br> <br>Y bật cười: <br> <br>- Vào lúc này ngươi còn định cảm hóa ta bằng cách gọi thân tình huynh đệ nữa ư? Cho ngươi hay, đối với ta chỉ có uy danh và quyền lực là đáng kể, sau mới tính đến cốt nhục thâm tình. Hạ.. hạ.. <br> <br>Quan Vân Sơn ngỡ ngàng: <br> <br>- Kể cả mẫu tử tình thâm, phụ tử cốt nhục cũng thế ư? <br> <br>Y câng câng bảo: <br> <br>- Đó là điều hiển nhiên. Vì họ có bao giờ xem ta thật sự là cốt nhục của họ? Cũng như ta, họ chỉ xem trọng bản thân, họ chỉ muốn một mình họ trở thành nhân vật cái thế. Để rồi xem, một khi ta luyện được Thiên Ma Công, họ có còn đối xử với ta như thế nữa không? Hừ! <br> <br>Và sau đó y bảo: <br> <br>- Chính điện đây rồi, cụ thể là chỗ nào? <br> <br>Quan Vân Sơn đáp: <br> <br>- Ở hàng gạch thứ ba, viên thứ bảy, đếm từ bên tả qua. <br> <br>Khưu Phúc Linh định làm theo, nhưng kịp khựng lại: <br> <br>- Để tránh đêm dài lắm mộng, có lẽ đã đến lúc ta hạ thủ ngươi. <br> <br>Chàng nhắm mắt lại: <br> <br>- Tùy ngươi, vì ta đã biết thế nào cũng đến lúc này. <br> <br>Y cười: <br> <br>- Ta đâu dại như ngươi nghĩ, Quan Vân Sơn? Giết ngươi thì dễ rồi, nhưng nếu sau đó ta làm theo ngươi chỉ điểm, nhỡ ở đó không có vật gì thì sao? Hoặc ở đó có sẵn cạm bẫy chờ ta phải chăng ta tự tìm chết, theo cái chết của ngươi? Không bao giờ đâu. Hạ.. hạ.. <br> <br>Quan Vân Sơn mở mắt ra: <br> <br>- Vậy ngươi muốn thế nào? <br> <br>Y hất hàm: <br> <br>- Ngươi phải làm theo mệnh lệnh ta bước đến hàng gạch thứ ba, mau! <br> <br>Chợt hiểu y muốn dùng sinh mạng của kẻ khác làm vật thí nghiệm, Quan Vân Sơn miễn cưỡng làm theo: <br> <br>- Ngươi càng lúc càng tỏ ra nhát thế sao? <br> <br>Y nhìn thẳng vào mắt Quan Vân Sơn và tiếp tục hạ lệnh: <br> <br>- Bước đến viên thứ bảy. Làm đi! <br> <br>Quan Vân Sơn di chuyển thật chậm. <br> <br>Một... Hai... Bạ.. <br> <br>Đến viên thứ sáu, kế viên gạch lát nền thứ bảy, chàng dừng lại: <br> <br>- Ta có đi tiếp không? <br> <br>Y xuất hạn mồ hôi: <br> <br>- Làm đi, mà khoan. Ta và ngươi cùng đi. Nhưng không được, hãy để một mình ta. <br> <br>Và y bước đến. <br> <br>Nhưng sắp bước đến viên thứ bảy, y dừng lại và ngập ngừng: <br> <br>- Chính Bạch Hào đã căn dặn ngươi đúng như thế chứ? <br> <br>Quan Vân Sơn thay vì đáp, chợt thét lên: <br> <br>- Ngươi phải chết! <br> <br>Đã vận dụng sẵn toàn bộ tàn lực, Quan Vân Sơn rút nhanh ngọn Hắc Tiêu Phi Phụng và thích mạnh vào người Khưu Phúc Linh đang đứng ngay bên cạnh. <br> <br>Soạt! <br> <br>Y cũng phản ứng: <br> <br>- Ngươi dám ư? Đỡ! <br> <br>Và y cũng quật một kình vào Quan Vân Sơn. <br> <br>Bùm... <br> <br>Quan Vân Sơn bị chấn tay. Trong khi đó vì khẩn trương xuất kình, y vô tình giẫm vào viên gạch định mệnh. <br> <br>Lập tức... <br> <br>Cạch. <br> <br>Sau một tiếng động khô khan nền gạch liền nứt toát nuốt chửng Khưu Phúc Linh vào miệng huyệt vừa hé lộ. <br> <br>Ào... <br> <br>Quan Vân Sơn bàng hoàng nhìn cảnh đó cho đến khi miệng huyệt tự khép lại hoàn toàn, nuốt mất Khưu Phúc Linh và Quan Vân Sơn cũng lịm đi. <br> <br>Như người trong cơn mê sảng, Quan Vân Sơn dù biết nội thương sẽ càng lúc thêm nghiêm trọng nhưng vẫn cố duy trì và đi từng bước một vào trong trận đồ còn vây phủ xung quanh Trúc Lâm thiền viện. <br> <br>Nhưng như thế nào đã hết, Quan Vân Sơn còn phải tận lực, dùng Phi Phụng Hắc Tiêu hủy bỏ chỗ này một bụi trúc, phá hỏng ở kia một bụi trúc khác, cứ như thế cho đến lúc Quan Vân Sơn kiệt lực hoàn toàn phải ngã vật bên bụi trúc cuối cùng cần phải phá hủy. <br> <br>Huỵch. <br> <br>Lập tức có tiếng hai nữ nhân kêu gào loạn xạ: <br> <br>- Trận đồ đã bị phá hủy. Sơn ca đâu? Hãy mau tìm Sơn ca! <br> <br>- Sơn ca! Chàng đâu rồi? Hãy lên tiếng đi Sơn cạ.. <br> <br>Trong mơ hồ, Quan Vân Sơn có cảm nhận đang có người nâng chàng lên, kể cả Hắc Tiêu Phi Phụng cũng có người nhẹ nhàng gỡ bỏ khỏi tay chàng. Tuy nhiên dù cố đến mấy chàng vẫn không biết đấy là ai. <br> <br>Sau đó, thân thể chàng cứ bồng bềnh trôi, trôi mãi vào một nơi mà chàng có cảm nghĩ là sẽ đưa đến sự bình yên cho chàng. Một cảm nghĩ mơ hồ nhưng thật thanh thản. <br> <br>Chợt có một chuỗi thanh âm len lỏi lọt vào tai chàng: <br> <br>- Y không thiết sống. Đây là lý do duy nhất khiến chúng ta có phí bao nhiêu công sức để cứu y cũng vô ích. <br> <br>Lại một chuỗi thanh âm khác tiếp tục vọng vào tai chàng: <br> <br>- Vô lượng thọ phật. Cung chủ nói tuy đúng, nhưng theo bần đạo nghĩ, tất cả chúng ta cũng phải cảm thông cho y. Chao ôi! Trời già sao khéo sắp bày, để một nhân tài kiệt xuất như y lại có một xuất thân hạ tiện khó lường. Hà... <br> <br>- Sư phụ! Không lẽ bao nhiêu người chúng ta đây cứ mãi thất thủ nhìn y chịu như thế này? Theo đệ tử phải nghĩ cách làm cho y tỉnh lại. Sau đó giải thích cho y hiểu những gì đang xảy ra. Có khi vì thế y sẽ thôi hành vi tự giày vò. <br> <br>- Trùng Quang! Ngươi nói như thế thì có ích gì? Điều cốt yếu là không có cách làm cho y tỉnh. Ngươi nên đề xuất điều gì khác dễ nghe hơn. <br> <br>- Nội tổ! Giả như chàng không thể tỉnh, thật sự trong chúng ta đây, không một ai có đủ bản năng chặn hành vi bá đạo của Thiên Ma Vô Thượng Tư Đồ Khải? <br> <br>- Nha đầu! Ngươi hỏi chi chuyện quá thừa! Hắn đã xưng là Vô Thượng, đủ thấy Thiên Ma Công của hắn là không người trên bậc, phải chi có công phu U Minh của tiểu tử, may ra là đối thủ ngang tài ngang sức với Tư Đồ Khải. <br> <br>Đó là câu nói của lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung, một nhân vật tự phụ về võ học bản thân và hầu như chưa bao giờ đề cao bất ky ai, như Quan Vân Sơn từng biết. Vậy mà bây giờ lão phải có những lời này, như thể Thiên Ma Công thật sự là thứ công phu hiện đang đưa Tư Đồ Khải – Thường Đại Thành lên bậc vô thượng: <br> <br>Thiên Ma Vô Thượng. <br> <br>Vậy là từ vô thức, tâm trí Quan Vân Sơn như bị đánh thức nhói lên một cái, đúng vào lúc chàng nghe tiếng sư thúc Trùng Quang thở dài: <br> <br>- Còn bao lâu nữa đến hạn kỳ cuối cùng Thiên Ma Vô Thượng dành cho nhị đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang? A! Liệu chúng ta kịp có bất cứ hành động nào ứng cứu không? <br> <br>Có tiếng Đông Điền rít lên phẫn nộ: <br> <br>- Chủ định thật sự của Thiên Ma Vô Thượng là dẫn dụ chúng ta xuất đầu lộ diện. Hừ! <br> <br>Chỉ sau năm ngày bọn ác ma đã thu phục năm phái và nếu muốn chúng chỉ cần cất tay một lượt là thu phục luôn nhị phái Thiếu Lâm - Võ Đang một cách dễ dàng, cần gì chúng đề ra hạn kỳ? <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển tiếp lời: <br> <br>- Sự thật này, ai trong chúng ta cũng biết và thật là nhục vì chúng ta tuy biết rõ như vậy, nhưng vẫn trốn chui trốn nhủi như gián ngày. Chưa bao giờ Đông Hải Bí Cung phải chuốc lấy nhục nhã như bây giờ. <br> <br>Có tiếng lão Công Tôn Đạt hắng giọng: <br> <br>- Cuối cùng nha đầu ngươi cũng phải nói ra điều đó ư? Khá lắm! Hài tử ngươi thật không làm hổ danh Công Tôn gia. Đúng vậy, bổn cung chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này. Nhưng vì tiểu tử, vì muốn giữ lại cho Toàn Chân phái và cho võ lâm Trung Nguyên một bậc kỳ tài là y, nên suốt mười ngày qua Công Tôn Đạt ta đành chấp nhận thu mình ở đây, chứ thật lòng dạ lúc nào cũng nóng như lửa đốt, chỉ muốn hiên ngang xuất đầu lộ diện cùng Ngũ Liên Giáo và Thiên Ma Vô Thượng quyết một trận sinh tử. Hễ sống thì sống như bậc anh hùng và chết thì phải chết một cách liệt oanh. Hạ.. hạ.. <br> <br>Tiếng niệm phật của đạo trưởng Huyền Vũ vang lên: <br> <br>- Vô lượng thọ phật. Phải khuất tất Cung chủ suốt mười ngày qua, bần đạo thật áy náy. <br> <br>Thôi thì thế này vậy, đồ tôn của bần đạo ắt hẳn chẳng còn gì để trông mong kỳ vọng, cứ để y ở đây. Giả như y chết thì kể nơi này là nấm mồ của y. <br> <br>Trùng Quang chép miệng: <br> <br>- Ý sư phụ cũng muốn cùng Thiên Ma Vô Thượng một mất một còn? <br> <br>Lão đạo Huyền Vũ thở dài: <br> <br>- Toàn Chân phái chỉ ẩn thế chứ không biệt thế. Hiện tình lúc này, dù biết Thiên Ma Vô Thượng cố ý dẫn dụ chúng ta, sư phụ nghĩ, nếu chúng ta không xuất hiện là tạo cớ cho Tư Đồ Khải - Thường Đại Thành trút giận và hủy diệt Thiếu Lâm, Võ Đang. Ngược lại, nếu chúng ta xuất hiện và tìm cách cho hai phái này tin tưởng rằng vẫn có cách khu xử ác ma, cho dù y có luyện Thiên Ma Công, chắc chắn hai phái này sẽ dốc toàn lực cùng chúng ta giáp chiến lũ ác ma một phen. <br> <br>Công Tôn Đạt vỗ tay: <br> <br>- Nói chí phải. Điều cốt lõi là giúp mọi người loại bỏ ý nghĩ cho Thiên Ma Công là đệ nhất công phu, không sở học nào dám sánh bằng, Chỉ khi làm được điều này, định kiến bị xóa bỏ, đừng nói chi quần hùng các võ phái, mà chính chúng ta sẽ thêm đởm lược cùng lũ ác ma giao đấu sinh tử. <br> <br>Đông Điền vội lên tiếng: <br> <br>- Chư vị chỉ bàn định như thế, hay kể như quyết định? <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển nghi ngờ: <br> <br>- Đông Điền muội hỏi như thế để làm gì? <br> <br>Đông Điền đáp: <br> <br>- Cây có cội, nước có nguồn. Nếu mọi người đã quyết định như vậy thì giao cho nô tỳ trách nhiệm lo toan mọi sự cho Thiếu Bang chủ. <br> <br>Trùng Quang cũng kinh nghi: <br> <br>- Vô lượng thọ phật. Như ý cô nương muốn đưa tệ điệt về Tứ Hải Bang? Có cần như thế không? <br> <br>Đông Điền thở dài: <br> <br>- Cho dù sự thật có như thế nào đi nữa thì dường như Thiếu Bang chủ chưa bao giờ phủ nhận bản thân là hậu nhân của Quan gia. Xin chư vị giúp tiểu nữ toàn ý nguyện sau cùng cho Thiếu Bang chủ được táng thân tại Tứ Hải Bang, nơi Thiếu Bang chủ từng sống và lưu ngụ. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển chợt hít vào một hơi dài: <br> <br>- Được rồi! Tỷ sẽ cùng đi với muội. Nghĩa tử là nghĩa tận. Tỷ muốn thật sự chàng được thanh thản ra đi. Nội tổ có cho phép hài nhi thực hiện việc này? <br> <br>Công Tôn Đạt liền bảo: <br> <br>- Nội tổ sẽ thích thú nếu y làm tiểu tế. Nhưng việc gì cũng không qua ý trời. Được, bọn nha đầu ngươi cũng nên đưa y lần cuối, mọi người sẽ chờ bọn ngươi quay trở lại. <br> <br>Vậy là thi thể Quan Vân Sơn lại bồng bềnh trôi, nhất định là do Đông Điền và Công Tôn Uyển Uyển đang cùng đưa chàng đi tạo thành cảm giác như vậy. Và chàng nghi ngờ nghĩ: <br> <br>“Họ bảo họ lo cho nhị phái Thiếu Lâm, Võ Đang, và họ thật sự nôn nóng chỉ mong có cơ hội cùng Ngũ Liên Giáo một phen sống mái, thế nhưng họ lại bảo họ sẵn sàng chờ Đông Điền và Uyển Uyển quay lại, như thế nghĩa là gì? Họ Ở cách Tổng đàn Tư Hải Bang bao xa mà bảo là sẵn sàng chờ? Họ cách nhị phái Thiếu Lâm, Võ Đang một quãng như thế nào mà bảo là sẵn lòng xuất đầu lộ diện khi có dịp? Rốt cục lại, trước khi ta được Đông Điền và Uyển Uyển đưa ta tới Tứ Hải Bang, ta với họ đã ẩn ở đâu suốt mười ngày qua? Đó là nơi ta đã biết hay chưa từng biết? Có đúng là nơi vừa gần Tứ Hải Bang, vừa không xa lắm với nhị phái Võ Đang, Thiếu Lâm? Thật sự là điểm nào? Tại sao ta không có một chút nhận thức nào dù chỉ là mơ hồ? Tại sao chứ? Tại... sao... <br> <br>Tự giận thân đã trở nên vô dụng, và nỗi giận đã vô tình tạo cơ hội cho Quan Vân Sơn bắt tâm trí phải vận động, là sự khởi đầu cho tình trạng hồi sinh hoàn toàn ngoài ý nghĩ của Quan Vân Sơn. <br> <br>Tình trạng này cứ thế kéo dài, cũng như tình trạng của hai mỹ nhân đang đưa chàng đi trong trạng thái u buồn tuyệt vọng, nếu như không có điều bất ngờ xảy ra. <br> <br>Đó là một thanh âm vang lên: <br> <br>- Đứng lại! Nhị vị cô nương là ai, đến Tổng đàn bổn bang để làm gì? <br> <br>Quan Vân Sơn thầm kinh ngạc. Sao lại là thanh âm của lão Tam trong Tứ Đại Hộ Nguyên Tứ Hải Bang? <br> <br>Do không biết như Quan Vân Sơn đã dựa theo thanh âm mà biết, Công Tôn Uyển Uyển quát hỏi ngược lại: <br> <br>- Tự xưng như thế, phải chăng chư vị đều là thuộc hạ của Thiên Ma Vô Thượng Tư Đồ Khải? Nếu là vậy, mau mau nạp mạng cho bổn cô nương. Đỡ! <br> <br>Vù... <br> <br>Quan Vân Sơn cảm nhận Công Tôn Uyển Uyển đã phát kình và rời đi, như vậy chỉ còn lại một mình Đông Điền là đang ôm giữ chàng. <br> <br>Thanh âm của lão Tam cũng vang lên phẫn nộ: <br> <br>- Tư Đồ Khải hay Thường Đại Thành chỉ là kẻ thù của bổn bang. Cô nương nói như thế là miệt thị toàn thể bọn lão phu đều là những người trung thành với Tứ Hải Bang. Tội thật đáng chết. Đỡ! <br> <br>Vù... Ầm... <br> <br>Bỗng có tiếng Đoàn Ngũ Hạ lanh lảnh thốt lên: <br> <br>- Xem kìa! Ai như là Thiếu Bang chủ của quý bang? Chao ôi! Ai đã hại Quan Thiếu Bang chủ ra nông nỗi này? Là ngươi phải không? Đỡ! <br> <br>Vù... <br> <br>Đến lượt Đông Điền xuất chiêu, cho thấy lời của Đoàn Ngũ Hạ đã đề quyết Đông Điền là thủ phạm hãm hại Quan Vân Sơn. Đông Điền vừa giữ Quan Vân Sơn vừa quát: <br> <br>- Không được hồ đồ. Chẳng phải Sơn ca quyết bảo chàng là giọt máu của hạng ác nhân, khiến chàng tuyệt vọng, không thiết sống nữa sao? Hãy đờ! <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Bỗng có tiếng gầm thịnh nộ cũng của lão Tam vang lên: <br> <br>- Chính lũ nha đầu bọn bây hồ đồ thì có. Quan Thiếu Bang chủ đích thực là cốt nhục của Quan Bang chủ Tứ Hải Bang. Bọn ngươi dám hại Thiếu Bang chủ tất phải chết. Xem chiêu! <br> <br>Ào... Ầm... <br> <br>Vù... <br> <br>Quan Vân Sơn càng thêm kinh ngạc. Sao lời của lão Tam đã thay đổi, không còn xem chàng là thù nhân? Hay lúc lọt vào Thánh địa Tứ Hải Bang, bọn người lão Tam đã phát hiện điều gì đó liên quan đến lai lịch của chàng? <br> <br>Nôn nóng tột cùng, lần này không những tâm trí chàng vận động mà chân khí khắp các kinh mạch của chàng cũng ráo riết vận động. Chàng thầm kêu, thầm hối thúc: <br> <br>“Ta phải sống. Ta không thể chết. Nhất định bọn họ đã khám phá ra điều gì đó có trong Thánh địa. Quan Vân Sơn ơi! Ngươi hãy cố lên. Ngươi đừng chết lúc này, điều ngươi chờ đợi có lẽ sắp có kết quả rồi. Ngươi sắp tỏ tường lai lịch của ngươi. Thân thế ngươi sắp minh bạch rồi.” Có lẽ cũng nghi ngờ như thế, Công Tôn Uyển Uyển vụt thét: <br> <br>- Lão nói như thế là ý gì? Điều gì cho biết Sơn ca đích thực là cốt nhục của Quan Bang chủ? <br> <br>Lão Tam bật cười: <br> <br>- Nha đầu ngươi tìm hiểu để làm gì? Còn như muốn biết, trước hết hãy giao Thiếu Bang chủ cho bọn lão phu, sau sẽ được lượng định, hoặc bọn ngươi được tha hoặc bị xử trị Ở mức độ nào đó thôi. Đỡ chiêu! Hạ.. hạ.. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển gầm thét: <br> <br>- Bọn ngươi đã quen dùng ngôn từ xảo biện. Muốn bổn cô nương tin ư? Đâu có dễ. Đỡ! <br> <br>Vù... Ầm... <br> <br>Ào... <br> <br>Đông Điền bỗng kêu thất thanh: <br> <br>- Chủ nhân! Bọn chúng xông đến mỗi lúc càng đông, có lẽ ta nên đưa Sơn ca quay trở lại thôi. <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ cười lạnh: <br> <br>- Đồ mặt dày! Ngươi gọi ai là Sơn ca. Giữa chốn đông người, gọi như thế mà ngươi không biết xấu hổ sao? Đỡ chiêu! <br> <br>Ào... Ầm... <br> <br>Đông Điền lại kêu: <br> <br>- Tiện nhân! Sao ngươi dám giành Sơn ca với ta? Ngươi muốn chết. <br> <br>Ào... <br> <br>Quan Vân Sơn đang bị hai lực đạo giằng xé. Và như lời Đông Điền vừa kêu, có lẽ chàng đang bị Đông Điền giữ lại, trong khi Đoàn Ngũ Hạ thì cố giằng lấy chàng. <br> <br>Đoán biết giữa họ có sự hiểu lầm. Quan Vân Sơn chỉ muốn thét bảo hai nàng dừng lại, đừng giành giật mà làm cho chàng phải chịu đau. <br> <br>Chỉ tiếc, Quan Vân Sơn lực bất tòng tâm, không thể kêu cũng như không thể thét. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển bỗng hô hoán: <br> <br>- Lui trở lại Khưu đạo trang mau, Đông Điền. Chúng đến càng lúc càng đông, chỉ có hai ta e không đủ sức đối phó. <br> <br>Lão Tam cười sặc sụa: <br> <br>- Hóa ra ngươi là thuộc hạ của lão Khưu, kẻ đã từng cùng tiện nhân Kiều Mộng Điệp giả thành một tăng một đạo để lén vào hạ độc thủ Quan Bang chủ. Chạy đâu cho thoát? Đỡ! <br> <br>Hạ.. hạ.. <br> <br>Đông Điền bật rít lên: <br> <br>- Sơn ca của ta, ai cho tiện nhân ngươi mặt dày mày dạn tranh giành với ta? Đỡ! <br> <br>Vù... <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ cũng rít: <br> <br>- Xí... Quan Thiếu Bang chủ từng bị Khưu đạo trang mưu hại, chàng đâu thể là Sơn ca của lũ độc ác các ngươi. Cho ngươi hay, chàng sẽ là của ta nếu ta cũng mặt dày mày dạn nhận bừa nhận ẩu như bọn ngươi vậy. Hãy xem tuyệt học của bổn cô nương. <br> <br>Ào... <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Bỗng có tiếng lão Đại phát ra, cho Quan Vân Sơn biết mãi đến lúc này lão Đại vì chẳng còn hai chỉ dưới mới được người đưa đến muộn: <br> <br>- Tứ Long! Tứ Hổ! Mau dùng tuyệt học bổn bang bắt hai nha đầu kia giải nguy cho Thiếu Bang chủ. <br> <br>Lập tức có tiếng nhiều người vang lên đáp ứng: <br> <br>- Phải giải nguy cho Thiếu Bang chủ, bảo vệ an toàn cho hậu nhân duy nhất của Quan Bang chủ chúng ta. <br> <br>- Nếu như không nhờ Thiếu Bang chủ chúng ta làm sao lọt vào thánh địa, vừa luyện được tuyệt học bổn bang, vừa biết Thiếu Bang chủ chính là hậu nhân duy nhất của Quan Bang chủ. <br> <br>- Không sai. Quan Bang chủ quả là thần cơ diệu đoán, đã biết trước gian ý của dâm phụ Kiều Mộng Phi và đã lập kế lừa ngược trở lại bọn họ. Chúng ta phải cứu Thiếu Bang chủ để đáp lại phần nào một trong muôn một đại ân đại đức của Quan Bang chủ chúng ta. Hãy giết hai nha đầu kia. <br> <br>- Giết! <br> <br>Quan Vân Sơn càng nghe càng vỡ lẽ và cũng càng lo cho sinh mạng của Đông Điền và Uyển Uyển. Chàng cố kêu thét lên để bảo người dừng lại. Nhưng thật đáng tiếc, tiếng chàng kêu không thể vang lên, trái lại một tiếng kêu khác không ngỡ là có lại cứ dõng dạc vang lên: <br> <br>- Dừng lại! <br> <br>Đó là tiếng kêu của một nhân vật có nội lực đầy dẫy, khiến mọi người không muốn cũng phải dừng tay. <br> <br>Và nghe thanh âm này, chính Quan Vân Sơn cũng sợ hãi kêu thầm: <br> <br>“Là Khưu Phúc Linh. Hóa ra y chưa chết? Không những thế, nội lực y bỗng tăng tiến? <br> <br>Không lẽ nhờ y lọt vào chỗ do Bạch Hào chỉ điểm nên tình cờ đắc thành sở học Thiên Ma Công như ta từng nghi ngờ? Nguy tai, nếu ta không kịp tỉnh lại, tất cả mọi người ở đây nguy mất. Hãy cố lên nào, Quan Vân Sơn, ngươi phải cứu họ, chỉ có ngươi mới có thể cứu họ. <br> <br>Hãy cố lên.” Và đó cũng là tiếng kêu kinh hoàng của Đông Điền và Công Tôn Uyển Uyển cùng phát ra: <br> <br>- Khưu Phúc Linh! <br> <br>- Ngươi chưa phải đã chết sao? <br> <br>Khưu Phúc Linh cười vang: <br> <br>- Hạ.. hạ..