Chương 4: U minh cốc
<br><br>Chương 4: U minh cốc<br><br><br>Màn trời vẫn tối đen và ở U Minh cốc dĩ nhiên phải là nơi tối đen nhất, tối đến độ nếu xòe bàn tay ra phía trước thì vị tất đã nhìn thấy rõ năm đầu ngón tay, trừ phi người nhìn phải là người có nội lực cực kỳ uyên thâm, khiến mục lực tinh tường khác phàm. <br> <br>Đó là điều đang xảy ra cho lão nhân Cung chủ Đông Hải Bí Cung. <br> <br>Màn thị tuyén bị suy giảm khiến lão nhân Cung chủ thoáng ngập ngừng và chậm bước. <br> <br>Nhận rõ điều này, Huyền Vũ đạo trưởng khẽ hắng giọng: <br> <br>- Mong Cung chủ lưu tâm. Vì theo bần đạo nghĩ, chúng ta càng đi sâu vào U Minh cốc là càng khiến chỗ dụng tâm của đối phương mau chóng đạt kết quả. <br> <br>Câu nói của Huyền Vũ đạo trưởng không ngờ gặp phải phản ứng khá gay gắt của lão nhân. Và điều này dễ nhận thấy qua tiếng hừ lạnh của lão nhân: <br> <br>- Đạo trưởng muốn nói bổn nhân vì lầm kế khích tướng của bọn Ngũ Liên Giáo nên đang tự sa vào bẫy? Nếu là vậy... hừ! Bọn chúng đã quá xem thường bổn nhân rồi. <br> <br>Và diễn biến càng khiến Huyền Vũ đạo trưởng lo lắng, nhất là khi phát hiện sau câu nói lão nhân Cung chủ Đông Hải Bí Cung liền từ tâm trạng cẩn trọng đổi sang thái độ hăm hở, tiến nhanh hơn vào U Minh cốc vốn là nơi xa lạ và không biết sẽ có bao nhiêu điều nguy hiểm đón chờ. <br> <br>Miễn cưỡng bước theo, Huyền Vũ đạo trưởng vừa đi vừa tìm cách thuyết phục lão nhân: <br> <br>- Vô lượng thọ phật. Hẳn Cung chủ chưa quên điều gì đã lần lượt xảy ra cho nhị đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Tứ Hải Bang. Và Cung chủ cũng đừng nên bất cẩn, bỏ qua mối nghi ngờ của những nhân vật trẻ tuổi lúc mới rồi. Bần đạo không thể không nghi U Minh cốc chính là một phần cạm bẫy của Ngũ Liên Giáo mà chúng ta giờ đây đã vô tình dính líu vào. <br> <br>Lão nhân chợt cười vang: <br> <br>- Có cách nghĩ như thế thì đạo trưởng cũng như các võ phái Trung Nguyên, bấy lâu nay cứ mãi lo đố kỵ lẫn nhau và chểnh mảng chuyện trau dồi công phu võ học, nên thoạt nghe đến Ngũ Liên Giáo đã sợ đến thất thần. Riêng bổn nhân, ha... ha... cứ thật tâm mà nói, Ngũ Liên Giáo đâu đáng để bổn nhân xem trọng? <br> <br>Chợt giữa màn đêm âm u phía trước mặt lão nhân bỗng lung linh xuất hiện những vệt lân quang: <br> <br>- Hừ! Chỉ là những lời nói khoác mà không biết ngượng. Phàm những ai vào đây đừng mong thoát khỏi những bố trí sắp đặt của bổn giáo Ngũ Liên. <br> <br>Câu nói đã vô tình khích nộ lão nhân, phát kình quật vào những vệt lân quang lung linh mờ ảo nọ: <br> <br>- Có đởm lược hãy cùng bổn Cung chủ trực diện đối đầu. Đừng tỏ ra nhát đảm với những trò giả thần giả quỷ. Xem chiêu! <br> <br>Ào... <br> <br>Phát hiện chiêu kình của lão nhân như không hề làm những vệt lân quang nọ sợ hãi. <br> <br>Trái lại, những vệt lân quang nọ vẫn đứng nguyên vị, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy từ những vệt lân quang sẽ xuất hiện sự phản kháng. Huyền Vũ đạo trưởng kinh nghi, kêu to: <br> <br>- Hãy đề phòng, ở đây như có điều trá ngụy, không khéo... <br> <br>Tiếng kêu của Huyền Vũ đạo trưởng ngay lập tức bị một loạt chấn kình vang lên làm át đi. <br> <br>Ầm... <br> <br>Sau loạt chấn kình là những loạt loạn thạch rơi đổ tứ tung. <br> <br>Rào... Rào... <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Càng cảm nhận có điều bất an, Huyền Vũ đạo trưởng cố gào thật to: <br> <br>- Hãy mau tìm cách tháo lui, bằng không... <br> <br>Một lần nữa, mọi thanh âm của Huyền Vũ đạo trưởng lại bị gián đoạn giữa chừng. Và lần này là do chính bản thân đạo trưởng ngưng lời, bởi nền đá dưới chân chợt lay chuyển làm đạo trưởng phải lảo đảo chao nghiêng. Để rồi chỉ một lúc sau đó, toàn thân Huyền Vũ cùng với nhiều mẩu loạn thạch đều trôi tuồn tuột vào một nơi sâu thẳm, có thể hiểu đó chính là một vực thẳm đen ngòm và rất sâu. <br> <br>Giữa lúc đang rơi, Huyền Vũ đạo trưởng như mơ hồ có nghe tiếng gầm thét thịnh nộ của lão nhân nọ vang lên đâu đây: <br> <br>- Bọn Ngũ Liên Giáo các ngươi thật vô sỉ. Dùng kế này để hãm hại bổn nhân quả là thủ đoạn hèn hạ đê tiện. A... a... <br> <br>Và đúng lúc này Huyền Vũ đạo trưởng lại nghe từ đâu đó phía bên trên đầu đang phát vọng xuống những loạt cười cao ngạo: <br> <br>- Vậy là xong. Quả là nhất cử tam tứ tiện, khi không bỗng dưng hai nhân vật đứng đầu Toàn Chân phái và Đông Hải Bí Cung đã tự đem thân đến nạp mạng. Ha... ha... <br> <br>Sau đó, vẫn giữa màn đêm đen âm u, thần trí của Huyền Vũ đạo trưởng liền rơi lần vào cõi mơ hồ. Và một ý nghĩ cuối cùng chợt đến với đạo trưởng: <br> <br>“Phải chăng đây cũng là điều đang xảy ra cho Cung chủ Đông Hải Bí Cung?” Đang di chuyển chậm rãi và thận trọng, Quan Vân Sơn chợt dừng lại: <br> <br>- Phải chăng chúng ta đi lầm đường? <br> <br>Là người thủy chung vẫn đi đầu, gã Thiếu gia họ Khưu tuy cũng dừng lại, nhưng lập tức lắc đầu phản bác: <br> <br>- Suốt mấy ngày qua, Khưu Phúc Linh này nhờ nhìn thấy không biết bao nhiêu lượt người đã xâm nhập vào U Minh cốc để điều nghiệm và cân nhắc kỹ mới thu hút kết quả. <br> <br>Khưu mỗ tin chắc rằng chỉ đi theo phương hướng này là phương hướng đúng nhất để an toàn tiến vào U Minh cốc. <br> <br>Quan Vân Sơn ngần ngại: <br> <br>- Nhưng ý tại hạ đâu phải chỉ mong được an toàn vào U Minh cốc? Là tại hạ hy vọng kịp bắt gặp quần hùng, hầu ngăn họ đừng lọt vào gian kế của đối phương. Nhưng chúng ta đi đã lâu vẫn không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào khả nghi. <br> <br>Nữ nhân họ Đoàn, đệ tử Hoa Sơn phái bỗng lên tiếng: <br> <br>- Tuy ý Thiếu Bang chủ là hảo ý, nhưng phương hướng Khưu Thiếu gia chọn cũng không có gì là sai. Không phát hiện dấu hiệu khả nghi, chứng tỏ việc điền nghiệm của Khưu Thiếu gia đã có kết quả. Còn việc chưa gặp người nào, sao Thiếu Bang chủ không nghĩ đấy là việc có thể xem là đáng mừng. <br> <br>Quan Vân Sơn ngơ ngác quay đầu và cố nhìn nữ nhân họ Đoàn xuyên qua bóng đêm mịt mùng vẫn luôn bao phủ toàn bộ cảnh vật ở U Minh cốc: <br> <br>- Đoàn cô nương không nói đùa chứ? Là ý gì khi bảo đây là điều đáng mừng? <br> <br>Sư huynh của nữ nhân họ Đoàn vẫn luôn thể hiện là người ít nói và y chỉ ậm ừ phát thoại mỗi một câu, hàm ý tán đồng cách nghĩ của sư muội: <br> <br>- Đoàn sư muội nói chẳng sai, đây quả là điều đáng mừng. <br> <br>Quan Vân Sơn mãi sau đó mới hiểu, nhờ câu giải thích tiếp theo sau của đại sư Bất Nộ: <br> <br>- A di đà phật, bần tăng hiểu rồi. Có phải ý Đoàn nữ thí chủ muốn nói chúng ta chưa gặp ai vì kỳ thật quần hùng chưa hề bị Ngũ Liên Giáo dẫn dụ vào cạm bẫy U Minh cốc? <br> <br>Nếu là vậy thì đây quả là điều đáng mừng cho quần hùng. <br> <br>Tuy hiểu nhưng Quan Vân Sơn vần băn khoăn: <br> <br>- Liệu Khưu huynh có nghĩ như Đoàn cô nương vừa nói không? Vì tuy tại hạ chỉ là người mới lần đầu bôn tẩu giang hồ, mọi hiểu biết hãy còn hết sức ấu trĩ, nhưng cứ theo việc mà suy thì lẽ nào Ngũ Liên Giáo lại bỏ qua cơ hội này, không nhanh chóng tiến hành thủ đoạn, hầu thu phục quần chúng chúng, trước khi mọi âm mưu của chúng bị lộ? <br> <br>Khưu Phúc Linh vẫn còn đứng nguyên vị, chứng tỏ đã bị những lời lẽ của Quan Vân Sơn làm cho dao động: <br> <br>- Sự thông tuệ của lệnh tôn luôn được mọi người bấy lâu nay truyền tụng và ngưỡng mộ, khiến Khưu mỗ thật sự chẳng dám xem thường tâm cơ mẫn tiệp thế nào cũng có ở Thiếu Bang chủ. Tuy nhiên có thể Ngũ Liên Giáo chưa cho cơ mưu của họ đã bị bại lộ. Vì suy cho cùng, hiện nay như chỉ có năm người bọn ta là nhận biết sự xuất hiện của chúng. Và như thế thì... <br> <br>Khưu Phúc Linh ngập ngừng, khiến cho nữ nhân họ Đoàn kinh hãi: <br> <br>- Khưu Thiếu gia muốn ám chỉ Ngũ Liên Giáo chỉ cần tiêu diệt năm người bọn ta thì chúng không cần lo âm mưu bị bại lộ? <br> <br>Bất Nộ giật mình và phẫn nộ: <br> <br>- Đoàn nữ thí chủ nói rất đúng. A di đà phật, không lẽ bao nhiêu sự bình lặng nãy giờ chỉ là giả tạo, rằng đã đến lúc chúng ta phải đối phó với mưu ma quỷ kế của Ngũ Liên Giáo? <br> <br>Khưu Phúc Linh có một thoáng trầm ngâm, sau đó chợt hỏi Quan Vân Sơn: <br> <br>- Thiếu Bang chủ liệu có tán đồng điều đang làm Đoàn cô nương và Bất Nộ đại sư lo lắng? <br> <br>Quan Vân Sơn bối rối: <br> <br>- Chúng ta chấp nhận tiến vào U Minh cốc là kể như chấp nhận mọi hiểm nguy xảy đến. <br> <br>Nhưng theo tại hạ nghĩ, nếu U Minh cốc muốn diệt trừ năm người thì đâu đợi đến giờ này? <br> <br>Hơn nữa... <br> <br>Khưu Phúc Linh chợt hạ thấp giọng: <br> <br>- Thiếu Bang chủ nghĩ được điều này quả là thông minh hơn người. Nhưng còn điều gì nữa khiến Thiếu Bang chủ ngập ngừng, không nói tiếp? <br> <br>Quan Vân Sơn chưa biết phải nói như thế nào thì chợt nghe nữ nhân họ Đoàn lầu bầu, ý bất phục: <br> <br>- Chưa ra tay vì chúng muốn bọn ta tự đi sâu hơn nữa vào cạm bẫy chúng đã bố trí sẵn. <br> <br>Cần gì phải thông minh mới nghĩ ra một điều dễ như thế này? <br> <br>Nghĩ là nữ nhân họ Đoàn có ý xem thường, Quan Vân Sơn hắng giọng: <br> <br>- Có một điều khiến tại hạ không thể tán đồng cách nói này của cô nương. Đó là cô nương đừng quên chính Khưu huynh nhờ nhận ra trong U Minh cốc như được sắp đặt theo trận đồ và cách Khưu huynh dẫn đường đã khiến bọn Ngũ Liên Giáo có lẽ vào lúc này vẫn chưa phát hiện tung tích chúng ta. <br> <br>Khưu Phúc Linh khẽ cười lạt: <br> <br>- Tính thế đến lúc này có thể hiểu như Thiếu Bang chủ vừa nói. Nhất định bọn Ngũ Liên Giáo dù có nằm mơ cũng không ngờ cách bố trí của chúng đã bị Khưu mỗ dụng công khám phá. Thế mới biết “cao nhân tắc hữu cao nhân trị”. <br> <br>Quan Vân Sơn chợt chép miệng: <br> <br>- Nhắc đến hai chữ “cao nhân”, tại hạ mới nhớ một điều, Khưu huynh sau bao ngày giả vờ ngốc nghếch để lẳng lặng dò xét, theo Khưu huynh thì trong số quần hùng vì quan tâm báu vật đã kéo đến U Minh cốc liệu có bao nhiêu nhân vật thật sự có bản lãnh khiến bọn Ngũ Liên Giáo phải phần nào kiêng dè? <br> <br>Nữ nhân họ Đoàn chợt lên tiếng: <br> <br>- Sao Thiếu Bang chủ hỏi câu này? Trong quần hùng đương diện đâu thiếu gì những nhân vật nhất môn chi chủ? Có đáng kể họ là những nhân vật đủ để Ngũ Liên Giáo kiêng dè? <br> <br>Quan Vân Sơn không cần đáp, vì đã có Khưu Phúc Linh đáp thay: <br> <br>- Đoàn cô nương! Xin thứ cho, nếu lời của tại hạ có chỗ nào mạo phạm. Vì theo thật sự mà suy thì khắp võ lâm đương đại phàm những nhân vật đáng kể là cao nhân, nào có ai động tâm vì báu vật để theo mọi người ùn ùn chạy đến U Minh cốc? Hay nói cách khác, bất luận ai, hễ đã nói đến U Minh cốc này đều là những người mà bản lãnh chưa đủ để Ngũ Liên Giáo kiêng dè, kể cả lệnh sư Cuồng Vân Như Hiệp Thạch Thành Tín. <br> <br>Câu nói của Khưu Phúc Linh ngay lập tức gặp phản ứng của nam nhân cùng đi với nữ nhân họ Đoàn: <br> <br>- Chúng ta quay lại thôi, Đoàn sư muội. Bạch Hào mỗ khó thể tiếp tục đi chung đường với những kẻ dám khinh thường gia sư. <br> <br>Nữ nhân họ Đoàn lập tức đáp ứng: <br> <br>- Bạch sư huynh không cần nói, muội cũng có ý này. <br> <br>Và nàng quay sang Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Sẽ có ngày Đoàn Ngũ Hạ ta cho Khưu Phúc Linh các hạ biết thế nào là công phu lợi hại của Hoa Sơn phái. Cáo biệt. <br> <br>Nhưng Quan Vân Sơn kịp ngăn lại: <br> <br>- Bạch huynh và Đoàn cô nương chờ đã. Tại hạ và nhất là Khưu huynh không hề có ý xem thường lệnh sư, và cũng không phải ngẫu nhiên khi đề cập đến chuyện này. Nhị vị còn nhớ là chính tại hạ đã bảo hai chữ “cao nhân” có nhắc tại hạ nhớ đến một điều. <br> <br>Bất Nộ đại sư là người lên tiếng đáp lời: <br> <br>- Chính bần tăng cũng nhớ và từ nãy giờ vẫn mong chờ lời giải thích của Thiếu Bang chủ. <br> <br>Khưu Phúc Linh hắng giọng: <br> <br>- Nếu Khưu mỗ đoán không lầm, như Thiếu Bang chủ muốn ám chỉ Ngũ Liên Giáo vì bất ngờ lo đối phó đại địch vô tình xuất hiện, nên chưa có cơ hội thanh toán bọn ta? <br> <br>Quan Vân Sơn dằn giọng: <br> <br>- Quả là tại hạ có ý này. Vì đó là lời giải thích duy nhất cho việc bọn chúng tạm ngưng hành vi đối phó quần hùng và cũng chưa làm gì bọn ta. Chỉ tiếc, do tại hạ kiến thức nông cạn nên chưa thể biết cao nhân nào bản lãnh quá cao minh, khiến bọn Ngũ Liên Giáo bận tâm đối phó. <br> <br>Đoạn Quan Vân Sơn quay người hướng về Đoàn Ngũ Hạ cô nương: <br> <br>- Đó là nguyên nhân khiến tại hạ không thể không hỏi, ai là nhân vật có bản lãnh đủ làm Ngũ Liên Giáo kiêng dè? <br> <br>Như đã hiểu, Đoàn Ngũ Hạ và Bạch Hào yên lặng, không bỏ đi và cũng không đáp lời. <br> <br>Chợt có tiếng Bất Nộ đại sư đề tỉnh: <br> <br>- Mọi người đừng gây kinh động nữa. Bần tăng vừa phát hiện có tiếng động khá gần. <br> <br>Đang bị vây bọc bởi màn đêm đen ở U Minh cốc, câu đề tỉnh của Bất Nộ đại sư làm cho bọn người Quan Vân Sơn lo sợ. <br> <br>Tất cả cùng im lặng, nhờ đó ai cũng có thể nghe những lời đối thoại mơ hồ từ xa xa vọng đến. <br> <br>Một lúc sau, khi những thanh âm mơ hồ không còn vọng đến nữa, do mỗi người nghe mỗi phách nên giữa bọn Quan Vân Sơn đã xảy ra tranh biện. Đầu tiên là câu nói hàm ý trách cứ của Đoàn Ngũ Hạ: <br> <br>- Đến lúc này Khưu thiếu gia các hạ còn cao ngạo nữa thôi. Ngỡ thế nào, các hạ thay vì đi theo Sinh môn lại lầm lẫn đưa mọi người lọt vào Tử môn U Minh cốc. <br> <br>Khưu Phúc Linh ngơ ngác: <br> <br>- Nào có ai nói gì Sinh môn, Tử môn. Sao bỗng dưng Đoàn cô nương oán trách Khưu mỗ? <br> <br>Quan Vân Sơn trầm giọng: <br> <br>- Không lẽ Khưu huynh không nghe thật? Chính tại hạ cũng nghe bọn chúng bảo đã hãm địch nhân vào tử địa. Trừ phi Khưu huynh vẫn tự tin cho lời nói của bọn chúng là không phải ám chỉ bọn ta. <br> <br>Khưu Phúc Linh phát lên một tiếng giống như tiếng cười: <br> <br>- Thiếu Bang chủ đừng quên những gì chính Thiếu Bang chủ vừa đoán. Nếu chúng có đề cập đến tử địa, phải chăng chúng ta nên hiểu đó là chúng muốn ám chỉ đại địch nào đó đã vô tình xuất hiện? <br> <br>Bất Nộ đại sư cũng lên tiếng: <br> <br>- A di đà phật. Bần tăng nghe rõ nhất một điều là bọn chúng định sử dụng chất độc. <br> <br>Khưu thí chủ vốn là người tinh thông trận đồ hãy thử đoán xem, liệu bọn chúng có thể thực hiện điều đó và thực hiện để đối phó ai? <br> <br>Chợt tất cả cùng nghe một loạt cười vang dội: <br> <br>- Hóa ra bọn ngươi vẫn lẩn quẩn quanh đây? Vậy thì càng tốt. U Minh cốc này sẽ là nơi dành để táng thân bọn ngươi. Vĩnh biệt nha. Ha... ... <br> <br>Thất kinh, Đoàn Ngũ Hạ và Bạch Hào cùng bật gầm: <br> <br>- Tôn giá là ai? Sao bỗng dưng muốn sát hại bọn ta? <br> <br>- Dùng thủ đoạn đê hèn để đối phó nào phải là hành vi của đại trượng phu? Nếu có đởm lược sao không cùng bọn ta trục diện đối đầu? <br> <br>Phát hiện cả hai định động thân lao đến chỗ vừa có thanh âm phát ra, Khưu Phúc Linh vội hạ thấp giọng ngăn lại: <br> <br>- Đừng vọng động. Nhị vị chớ nên quên đây là trận đồ, chỉ cần một cử chỉ khinh suất là sẽ chuốc hậu quả khó lường. Huống chi có thể đây chỉ là kế khích nộ của đối phương, có tác dụng làm chúng ta tự sa vào bẫy đã được đối phương bố trí sẵn. <br> <br>Quan Vân Sơn chợt có cảm nhận là nên tin vào lời Khưu Phúc Linh thì hơn: <br> <br>- Theo Khưu huynh, nếu muốn đối phó chúng ta, bọn Ngũ Liên Giáo sẽ có hành động gì? <br> <br>Khưu Phúc Linh chợt bảo: <br> <br>- Thiếu Bang chủ có nói, mỗ mới nhớ, chúng ta đừng chậm trễ nữa, đi mau. <br> <br>Thái độ của Khưu Phúc Linh làm mọi người vừa khẩn trương, vừa lo sợ. Tất cả hối hả đi theo sự dẫn dắt của họ Khưu và hoang mang không hiểu sẽ gặp những chuyện gì? <br> <br>Tuy vậy vẫn không ai lên tiếng hỏi. Và họ hỏi để làm gì khi thỉnh thoảng nghe tiếng Khưu Phúc Linh lẩm nhẩm: <br> <br>- Không phải Càn cũng không phải cung Khảm, trừ phi trận đồ đã biến đổi. <br> <br>Cứ thế, họ Khưu đi đến đâu, mọi người nhanh nhẹn theo chân đến đó. Và hễ Khưu Phúc Linh dừng thì họ cũng dừng, Khưu Phúc Linh đi thì họ cũng đi. Được một lúc, Khưu Phúc Linh chợt hô hoán: <br> <br>- Chỉ có một cách duy nhất để họ diệt trừ chúng ta, đó là phá hủy trận đồ. Chuyện đó đang xảy ra. Mọi người nếu muốn toàn mạng thì đành dựa vào bản lãnh. Chạy! <br> <br>Vút... <br> <br>Hốt hoảng, tất cả đều dốc toàn lực chạy theo Khưu Phúc Linh. <br> <br>Vút... Vút... <br> <br>Chợt... <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Rào... Rào... <br> <br>Những loạt lay chuyển đang truyền nhiều chấn động lan đến đã bất ngờ làm cho cảnh quang trước mặt họ chợt thay đổi. Và màn đêm đen u tối vĩnh hằng vốn dĩ luôn bao quanh họ chợt tan biến, cho mọi người dần dần nhìn rõ những vật xung quanh. <br> <br>Họ thấy họ đang hiện diện giữa một cốc núi hoang vu, là một nơi như chưa từng có dấu chân người. Không những thế, như họ vừa đưa mắt nhìn quanh thì cốc núi này mười phần đủ mười, chính là một tuyệt cốc không có lối xuất nhập, cũng không có lấy một bóng sinh linh nào xuất hiện, khiến họ không thể hiểu làm cách nào họ có mặt ở đây. <br> <br>Điều này càng làm mọi người sợ hãi. Và sự sợ hãi càng tăng cao hơn, khi mọi người cùng nghe Khưu Phúc Linh đột nhiên kêu thất thanh: <br> <br>- Bọn chúng đã dùng độc! Nhưng lạ quá, sao không một ai trong chúng ta trúng độc? <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ kinh tâm nhìn Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Dựa vào đâu Khưu thiếu gia bảo chúng đã hạ độc? <br> <br>Và Quan Vân Sơn nhìn thấy họ Khưu đang đưa tay chỉ về một phía của cốc núi: <br> <br>- Cỏ cây ở chỗ này chẳng phải đều bị úa vàng cả sao? Chính là do chất độc gây ra. <br> <br>Hoang mang, Bạch Hào tự nhìn lại bản thân: <br> <br>- Nếu là vậy, sao chúng ta không bị nhiễm độc? <br> <br>Khưu Phúc Linh lần lượt nhìn từng người: <br> <br>- Hoặc bọn chúng đến lúc tối hậu đã thay đổi ý định và muốn chúng ta chịu cảnh chết dần chết mòn ở tuyệt cốc này. Hoặc có ai trong chúng ta hiện mang trong người báu vật nào đó, đủ giúp cả năm người không bị độc chất xâm nhập. <br> <br>Bất Nộ đại sư chau mày: <br> <br>- Để có thể ngăn ngừa độc chất xâm nhập đủ năm người chúng ta, phạm vi hiệu lực của báu vật này phải là khá rộng. Điều này không thể có, dù là ở Thiên niên hà thủ ô hay Vạn niên sâm vương. Khưu thí chủ có nghĩ đến điểm này chưa? <br> <br>Khưu Phúc Linh bối rối: <br> <br>- Đa tạ đại sư nhắc nhở. Quả nhiên báu vật này phải có hiệu lực hơn hẳn mọi linh dược hãn thế mà Khưu mỗ từng biết. Nhưng là báu vật gì? <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ chợt kêu: <br> <br>- Vẫn có lời đồn, ở U Minh cốc vốn có ám tàng báu vật. Việc chúng ta không bị nhiễm độc phải chăng chỗ chúng ta đang đứng đây khá gần nơi có báu vật? <br> <br>Quan Vân Sơn phì cười: <br> <br>- Tung tin có báu vật là để Ngũ Liên Giáo dẫn dụ quần hùng đến U Minh cốc, không lẽ Đoàn cô nương tin đó là sự thật? <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ đỏ mặt: <br> <br>- Vậy Thiếu Bang chủ giải thích thế nào về chuyện chúng ta không bị nhiễm độc? <br> <br>Quan Vân Sơn định đáp bỗng nghe Bạch Hào hô hoán: <br> <br>- Ở đằng kia như có lối cho chúng ta thoát thân? <br> <br>Đưa mắt nhìn theo, Khưu Phúc Linh lập tức chứng tỏ là người có tâm cơ mẫn tiệp, kiến thức phong phú: <br> <br>- Bạch huynh nói không sai. Ở đó nếu có dòng suối thì hoặc ngược lên thượng nguồn, hoặc xuôi theo hạ lưu có thể sẽ giúp chúng ta tìm thấy lối thoát. Đừng chậm nữa, đi nào. <br> <br>Được Khưu Phúc Linh khen, Bạch Hào là người đầu tiên chạy đến một khe đá hẹp, nơi quả nhiên đang có một dòng nước nhẹ nhàng tuôn chảy. <br> <br>Chợt Bạch Hào khựng người lại: <br> <br>- Có người chết! <br> <br>Cả Quan Vân Sơn cũng nhìn thấy một mẩu đạo bào nhuộm đầy huyết đang lấp ló ngay phía sau lùm cây hoang dại vốn mọc cạnh dòng suối. <br> <br>Bất Nộ đại sư lập tức tung người lao vượt qua và xuất hiện ngay sau lùm cây. Chợt thân hình của Bất Nộ đại sư bị chấn động: <br> <br>- Sao lại là người của Toàn Chân phái? A di đà phật. Họ chết thật thảm. <br> <br>Câu nói của Bất Nộ khiến mọi người cùng động tâm lao qua. <br> <br>Và Quan Vân Sơn nghe Khưu Phúc Linh chép miệng: <br> <br>- Đạo bào tuyền màu lam, ở chéo góc có thêu những hình thái cực, quả nhiên năm đạo nhân này đều là môn hạ Toàn Chân phái. Kẻ nào có bản lãnh cùng một lúc hạ thủ năm nhân vật thuộc loại thế ngoại cao nhân này? <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ rùng mình: <br> <br>- Toàn Chân phái không mấy khi xuất hiện, hoặc hỏi đến chuyện giang hồ. Và bản lãnh của họ đều thuộc loại khó lường nhất võ lâm. Công phu nào quá lợi hại, chỉ một kích là lấy mạng mọi người? <br> <br>Bạch Hào chợt lắc đầu như không muốn tin: <br> <br>- Lạ Ở chỗ là mỗi đạo nhân đều bị chưởng công sát hại. Không thể hiểu là họ bị sát hại cùng lúc hay kẻ trước người sau? Nếu bị cùng lúc thì công phu của hung thủ có thể khẳng định là cực kỳ cái thế. <br> <br>Khưu Phúc Linh gật gù: <br> <br>- Còn nếu bảo họ bị sát hại kẻ trước người sau thì hung thủ hẳn đã dùng thủ đoạn bất minh mới có thể đắc thủ mà không bị những đạo nhân còn lại phản kháng? Kẻ đó là ai? Là Ngũ Liên Giáo, hay một đại ác ma nào khác cho đến giờ vẫn chưa một lần xuất đầu lộ diện? <br> <br>Quan Vân Sơn mãi đến lúc này mới lên tiếng. Và y kêu: <br> <br>- Sao tả thủ của họ đều co cả lại? Như thể họ đang cố tình giấu vật gì đó vào lòng bàn tay tả? <br> <br>Có phát giác này vì Quan Vân Sơn tình cờ nhớ đến cái chết của gia phụ cũng nắm giữ một vật mà cho đến tận bây giờ Quan Vân Sơn vẫn chưa biết vật đó có công dụng gì và được gọi như thế nào. <br> <br>Nghe Quan Vân Sơn kêu như thế, tất cả đều tiến đến gần những thi thể và mỗi người mở một lòng bàn tay của một thi thể. Họ lần lượt kêu: <br> <br>- Không có vật gì cả, chỉ có vỏn vẻn một chữ “Tái”! <br> <br>- Ở đây có chữ “Ngũ”? <br> <br>- Chữ “Giáo”! <br> <br>- Chữ “Liên”! <br> <br>- Chữ “Xuất”! <br> <br>Khưu Phúc Linh sau đó thở dài: <br> <br>- Vậy là rõ, kẻ hạ thủ năm đạo nhân này là Ngũ Liên Giáo. Và vì muốn cáo giác cho mọi người biết tin Ngũ Liên Giáo đã tái xuất giang hồ, năm đạo nhân trước khi mất mạng đã bảo nhau mỗi người viết vào lòng bàn tay một chữ. Hà ... Khưu mỗ vẫn nghe suốt mấy trăm năm qua Toàn Chân phái tuy tồn tại, nhưng luôn lấy chữ “ân” làm tôn chỉ. Họ chỉ xuất hiện nếu võ lâm đột nhiên gặp đại họa. Chỉ tiếc lần này khi đại họa phát sinh thì họ lại là những người đầu tiên uổng mạng. <br> <br>Mọi người đang ngơ ngẩn về điều này thì một lần nữa nghe Bạch Hào kêu: <br> <br>- Chúng ta thoát rồi. Xuôi theo hạ lưu chẳng phải ở phía kia có một huyệt khẩu đó ư? <br> <br>Tiếng kêu làm mọi người cả mừng, cùng chạy đến chỗ đã được Bạch Hào phát hiện. <br> <br>Huyệt khẩu tuy không to rộng nhưng qua từng luồng gió mát từ bên ngoài thổi vào đủ cho mọi người biết đó là lối giúp họ thoát thân. <br> <br>Người mừng rỡ nhất chính là Đoàn Ngũ Hạ. Nàng hăm hở chui qua huyệt khẩu. Và một lúc sau có tiếng nàng reo vang từ phía ngoài: <br> <br>- Chúng ta thoát thật rồi. Bạch sư huynh còn chờ gì nữa? <br> <br>Bạch Hào đưa mắt nhìn Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Khưu thiếu gia như chưa muốn thoát ra? <br> <br>Khưu Phúc Linh gật đầu: <br> <br>- Chúng ta đã có dịp và có bằng chứng cho thấy âm mưu thâm độc của bọn Ngũ Liên Giáo. Việc đưa tin đến quần hùng đương nhiên phải làm, nhưng cũng không có gì là muộn nếu Khưu mỗ định lưu lại và lo an táng cho năm đạo nhân Toàn Chân phái. <br> <br>Bạch Hào thoáng đỏ mặt: <br> <br>- “Nghĩa tử là nghĩa tận”, nhưng xin thứ cho vì Bạch mỗ và sư muội không thể không lo cho sư phụ và nhiều huynh đệ đồng môn. Cáo biệt! <br> <br>Bất Nộ đại sư tuy cũng nôn nóng, muốn lập tức đi ngay như huynh muội Bạch Hào, nhưng vẫn cố nén lòng lưu lại: <br> <br>- A di đà phật. Bần tăng nghĩ đâu thể để họ tử vô địa táng, nên... <br> <br>Quan Vân Sơn chợt mỉm cười: <br> <br>- Gấp đưa tin Ngũ Liên Giáo tái xuất cho quý phái biết mà đề phòng cũng là điều không kém phần khẩn trương, mong đại sư đừng quá nên chần chừ. Mọi chuyện ở đây xin cứ để tại hạ và Khưu huynh lo liệu. <br> <br>Từ bên ngoài, Đoàn Ngũ Hạ bỗng chui vội vào trong theo huyệt khẩu: <br> <br>- Không phải tiểu nữ không quan tâm đến nghĩa cử chôn người, nhưng nếu đã có nhị vị đảm nhận, việc cáo giác này đến quần hùng cũng là điều không thể chậm trễ. Mong nhị vị chớ trách. <br> <br>Khưu Phúc Linh xua tay: <br> <br>- Đoàn cô nương xin cứ yên tâm. Và nếu cần thì xin ghi nhớ, Khưu mỗ luôn là bằng hữu đắc lực của Đoàn cô nương và lệnh sư huynh. <br> <br>Lần đầu tiên, Đoàn Ngũ Hạ mỉm cười: <br> <br>- Đa tạ Khưu thiếu gia. Tiểu nữ xin khắc cốt ghi tâm thịnh tình này của Khưu thiếu gia. <br> <br>Cáo từ! <br> <br>Nhân đó, Bất Nộ đại sư cũng nói lời chia tay: <br> <br>- A di đà phật. Mong có ngày gặp lại. <br> <br>Chờ tất cả đã bỏ đi, thay vì bắt tay ngay vào việc an táng năm đạo nhân Toàn Chân phái, Quan Vân Sơn đột ngột hỏi Khưu Phúc Linh...