Chương 113: Vị sư phụ không thật lòng
Rời khỏi nhà và đi thẳng đến quảng trường trung tâm làng, ở đó như thường lệ đã có Loren-san và đệ tử Kyle đứng đợi sẵn.
Vì cả hai cũng sẽ cùng tôi lên núi hôm nay, nên trang bị của họ đã được chuẩn bị rất cẩn thận. Loren-san cũng đã đổi con dao găm mọi ngày sang một thanh kiếm dài trên thắt lưng. Về phần mình, dù cơ thể không quá cao lớn, Kyle cũng đang đeo một thanh kiếm tương tự, thậm chí cậu bé còn có một con dao găm được quấn bằng đai chuyên dụng dưới bắp chân.
Có lẽ thanh kiếm đó cũng là của Loren-san, còn Kyle sẽ dùng con dao găm kia trong trường hợp khẩn cấp.
Khi hai người họ quay mặt qua và nhìn thấy tôi, Loren-san giơ tay lên vẫy và gọi lớn.
-Oi...Aldo, bên này...
-Ồn ào quá, anh ấy biết rồi, nên sư phụ không cần gọi lớn thế đâu.
-Nói với sư phụ của nhóc thế đấy à?
Vừa nói, Kyle vừa che tai bởi tiếng gọi của Loren-san cũng không phải nhỏ.
Như thường lệ, cách hai thầy trò họ trêu trọc, đùa giỡn với nhau vẫn rất thú vị.
-Chào buổi sáng Loren-san, Kyle.
-Ohh..
-Chào buổi sáng ALdo-san.
Khi tôi cất tiếng chào, hai người họ cũng tranh nhau đáp lại.
Chuyện đó cũng thật là buồn cười.
Trong khi đang nhìn hai người họ một cách thích thú, tôi đột nhiên thấy Loren-san đã ở trước mắt. Có chút giật mình nên tôi vội lùi lại hẳn hai bước.
-Sao thế?
-Nhìn cậu có vẻ vui quá nhỉ? Chắc là sáng nay được Flora "thưởng" gì đó rồi, đúng không?
Bậy bậy....à mà cũng có phần đúng...
-Bộ mặt tôi nhìn lạ lắm sao?
-Chứ còn gì nữa?
-Em có thể đọc ra được anh đang nghĩ gì luôn đó.
Ngay cả Kyle cũng đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi tự hỏi liệu mình có hơi quá trong việc thể hiện cảm xúc nhận được từ sáng không?
-Con gái ông ấy cũng đã dặn đi dặn lại là không được vào sâu trong rừng quá đó...
-Thằng này, có muốn ăn đòn không hả?
Đột nhiên Kyle tiết lộ ra chuyện đó khiến Loren-san nổi xung.
Tôi cũng đang bị trêu chọc vì chuyện đó nên tôi sẽ không tham gia đâu.
-Ý nhóc là gì? Ta cũng có những khó khăn riêng chứ?
-Nhưng đừng có dạy Mia-chan để giống tính ông là được.
-Im đê, Mia-chan bé bỏng của ta không bao giờ trở thành như thế đâu.
Mia-chan là con gái của Loren-san, dù mới 5 tuổi nhưng cô bé lúc nào cũng rất năng động và thường quấn quýt với Loren-san. Nhưng gần đây khi cô bé lên 6 tuổi, có lẽ những suy nghĩ của "phụ nữ" đã lớn hơn nên cô bé cũng dần xa cách với ông bố cốt đột của mình hơn.
-Sau này Aldo cũng sẽ có con và con bé cũng sẽ trở nên giống như Mia-chan thôi.
-Flora sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu.
-Phải đó.
Đoạn này thì tôi phải công nhận Loren-san khá thô lỗ, nếu hai chúng tôi có con, Flora sẽ không bao giờ để điều như thế xảy ra, cả tôi cũng thế.
Kyle cũng đồng tình với tôi.
-Cứ chờ xem ta nói có đúng không.... Mọi gia đình trong làng đều là như thế
-Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra...
-Thôi nào hai người, chúng ta đi thôi.
Vì ghen tị với hạnh phúc của tôi, Loren-san đã liên tục trêu trọc tôi và Kyle trên đường đi
===============
Đi về phía tây cánh đồng hoa, chẳng mấy chốc chúng tôi đã bắt đầu bước vào khu rừng.
-Hình như hôm nay là lần đầu Aldo tới nơi này nhỉ?
-Ờm, cũng không hẳn, trong lần đi tìm con Gấu đỏ, tôi đã đến đây một lần, nhưng chưa có dịp xem xét xung quanh
-Được, nếu vậy hôm nay cả hai người sẽ có lần đầu vào đây.
-Hở? Cả Kyle cũng là lần đầu sao?
Tôi cứ nghĩ Kyle cũng là một thợ săn có "tuổi nghề" tương đối ở đây nên hẳn cậu nhóc phải vào đó rồi chứ?
-Ờm, tên nhóc này từ trước đến giờ chỉ học việc ở những khu rừng an toàn thôi, nhưng gần đây trình độ của nó cũng đã khá lên nhiều nên ta quyết định cho vào đây thử xem sao.
-Đúng thế, cùng cố gắng nào.
-Đừng tỏ ra tự tin thế nhóc con, khu rừng này khác hẳn những nơi trước đây đấy, địa hình, hệ sinh thái cũng khác, chưa kể còn có nhiều quái vật và đường đi gập ghềnh hơn.
Thực tế việc có nhiều quái vật là do địa hình phù hợp với chúng. Và tất nhiên, hệ sinh thái xung quanh cũng sẽ biến đổi theo các loài sinh vật sống gần đó.
-Tất nhiên chúng ta sẽ có nguy cơ đụng độ quái vật. Aldo là cựu Mạo hiểm giả thì ta không lo, nhưng nhóc mày phải cẩn thận đó.
-Tôi biết rồi.
-Thật không đó? Nhiều người cứ ậm ừ như thế để rồi trở thành bữa sáng cho lũ quái vật rồi đó.
-Đã nói là biết rồi mà.
Kyle gắt lên với vẻ không hài lòng.
Tôi hoàn toàn hiểu, dù lời nói có vẻ hơi không quan tâm, nhưng trong tâm trí Loren-san cực kì lo lắng cho cậu học trò của mình.
Ma, đó cũng là tính cách của Loren-san mà.
Nhưng vì cũng có chút lo lắng nên tôi lên tiếng,
-Loren-san, Kyle đã từng có kinh nghiệm đấu với quái vật chưa?
-Ừm, cũng có, nhưng chỉ là bắn mấy con goblin bằng cung tầm xa thôi, thằng bé chưa bao giờ đấu cận chiến cả.
-Nếu vậy đúng là hơi có vấn đề đấy.
Nói chung là cậu nhóc này chỉ có trình độ tương đương một dân làng bình thường mà thôi.
Giữa bắn tên hạ gục và cận chiến hạ gục là một khoảng cách rất dài, chưa kể là còn phải đối mặt với sát ý của đối phương nữa.
Bức tường lớn nhất ngăn cản khả năng hạ gục quái vật chính là việc vượt qua nỗi sợ bị giết.
Nỗi sợ hãi đó có thể đến từ diện mạo của lũ quái vật, những cái răng sắc nhọn, bộ vuốt dài và gương mặt đáng sợ, tất cả khiến người tấn công chỉ cần chùn chân nửa bước vì sợ hãi thôi cũng sẽ mất mạng.
Do đó, một trái tim mạnh mẽ là thứ tiên quyết để có thể đối đầu với quái vật.
Tuy nhiên, trong trường hợp của Kyle, vũ khí cậu nhóc từng sử dụng chỉ là cung tên, tức là chưa từng phải thực sự đối diện với nỗi sợ hãi ở cự ly gần.
Điều đó thực sự rất đáng lo nếu cậu nhóc thực sự chạm trán quái vật.
-Hai người yên tâm, em sẽ hết sức cảnh giác, ngoài ra cũng nhờ Aldo-san giúp nhé.
-Cái đó tất nhiên rồi.
Kyle là người cùng đi săn với tôi, với tôi cậu nhóc chẳng khác gì một đồng đội ngày trước. Vì thế sứ mệnh lớn nhất của người có kinh nghiệm như tôi chính là ngăn chặn những sai lầm có thể dẫn đến chết người của những tân thủ.
Ừm, nếu là Kyle, người đã quen đối mặt với sự nguy hiểm của nghề thợ săn, tôi đoán cậu bé sẽ không đến mức quá hoảng loạn khi đối đầu với lũ quái vật, vì nếu so sánh thì chúng cũng không khác động vật thường là mấy.
-Loren-san cũng có thể nói những thứ tử tế như thế với Kyle mà.
-Heck, tử tế gì chứ, ta chỉ là lo cho số lượng thợ săn vốn đã ít ỏi của làng thôi.
Mặc dù tôi cố gắng nói như vậy, Loren-san chỉ khịt mũi và quay đi.
Đến bao giờ anh ấy mới có thể thành thật với trái tim mình đây.
===================
Lâu quá k up chương nào, làm nháy cho đỡ mốc :))
Nhân tiện thì sau khi quăng nốt mấy chương bộ này cho xong thì mình sẽ thử hồi sinh một PJ theo đề nghị của nhóm: https://ln.hako.re/truyen/1638-my-house-is-a-magic-power-spot-just-by-living-there-i-become-the-strongest-in-the-world. Mong được các chế ủng hộ