Chương 114: Nỗi sợ cái chết
Đi tiếp về phía tây, cuối cùng chúng tôi cũng bước vào sâu trong khu rừng, con đường bằng phẳng dần trở thành một con dốc hướng lên.
-Đây chính là ngọn núi phía sau làng.
Loren, người đi trước, nói như vậy.
Nói cách khác, đây là nơi mà tôi và Kyle lần đầu tiên đặt chân tới.
Một nơi khá hoang dã, hẳn là không có nhiều người qua đây, không có con đường mòn nào và những ngọn cỏ thì mọc vượt qua cả đầu người.
Trong tình trạng môi trường tầm nhìn thấp thế nào, lũ quái vật có thể xuất hiện từ bất kì chỗ nào, vì thế việc nâng cao cảnh giác là không hề thừa.
Loren-san dẫn đường, tôi đi cuối và Kyle ở giữa, như thế sẽ không lo bị lạc nhau, ngoài ra việc tiếp ứng khi có tình huống khẩn cấp cũng dễ hơn.
-Vậy ở đây có những loại quái vật gì?
Với những năm kinh nghiệm của mình, tôi từng đối diện không ít loại quái vật, tuy nhiên ở mỗi nơi lại có những loại quái đặc trưng
-Để xem...có goblin, Sói đen, Oribu, Diaru, Thỏ một sừng, Thạch điểu... vân vân......Còn vài loại nữa, nhưng chủ yếu là những con tôi vừa kể thôi
Ừm, nhìn chung thì quái vật ở đây toàn là loại thông thường mà tôi biết, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng còn có những con quái vật đặc biệt, nên tốt nhất là đừng chủ quan.
Và tôi cũng chưa nghe nói về con quái vật tên là Oribu kia.
-Oribu và Diaru là con gì thế?
Khi tôi vừa định cất tiếng hỏi, Kyle đã lên tiếng trước.
-Nói ngắn gọn, Oribu giống như là một con lợn nhỏ với cái đầu đột biến, chúng không có nanh như lợn rừng thường, nhưng một cú húc từ nó có thể phá tan một tảng đá đó.
Ra vậy, tóm lại thì nó là một loại quái vật với hộp sọ phát triển bất thường.
Vì nó không có nanh nên việc đối đầu có lẽ sẽ dễ hơn lợn rừng thường.
Tuy nhiên, chắc chắn rằng sẽ rất đau nếu để nó húc trúng.
-Đừng bao giờ cố hạ nó bằng cách bắn vào đầu bởi như thế vừa không có hiệu quả vừa là cách chọc điên nó nhanh nhất.
-Tôi biết rồi.
Nó có thể hơi khó khăn với một cung thủ thuần túy như Kyle. Ừm, liệu tôi và Loren-san có nên làm mẫu cách hạ gục nó khi gặp một con không nhỉ?
-Tiếp theo là Diaru, nó giống như một con nai to lớn có bộ sừng xoắn, nhưng trí khôn thì cao hơn hẳn một con nai và tính khí điên loạn, hầu như không thể đối đầu trực diện với nó bởi tốc độ và sức mạnh của bộ sừng kia, cách duy nhất là bắn hạ từ góc khuất.
Diaru thông minh hơn những con quái vật bình thường và khá dữ tợn. Vì thế không muốn rắc rối thì nên tránh nó càng xa càng tốt.
Nếu bị nó bắt gặp ở đây, tình hình sẽ rất tệ, bởi với địa hình này, việc chạy khỏi cặp sừng kia gần như là không thể.
-Nó có vẻ là một đối thủ khó nhằn với Kyle nhỉ?
-Đúng thế, theo những gì tôi từng trải qua thời trước thì muốn hạ được nó sẽ cần một party hạng C trở lên.
-Thật vậy sao ạ?
Kyle tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù mơ hồ khi nói bằng lời, nhưng có một số lượng cụ thể để đối chiếu thì sẽ thấy được nó nguy hiểm như thế nào.
Cách đánh giá bằng số người cần thiết để hạ gục có thể hơi chủ quan, nhưng nó cũng là một lời cảnh tỉnh tốt cho bất kì ai muốn liều mạng.
Nói là vậy, nhưng sau khi lên hạng B thì thứ này chẳng là nghĩa địa gì với chúng tôi cả.
-Nếu vậy chúng ta sẽ chỉ đi tìm thỏ một sừng và thạch điểu thôi sao?
Vì tôi sẽ kết hôn với Flora, con gái của trưởng làng và cũng bởi vì tôi sẽ là trưởng làng kế nhiệm, nên trong chuyến đi này, tôi phải chứng minh được rằng mình xứng đáng với cô ấy.
Tôi sẽ đi săn những con quái vật thật mạnh và to lớn cho mọi người thấy.
-Ừm, cả Oribu và Diaru nữa, dân làng sẽ rất vui nếu chúng ta mang về những con quái lớn như thế.
-Nếu vậy hãy bắt mười con mỗi loại nào.
Nếu là đi săn Diaru thì chỉ mình tôi là đủ rồi.
-Dù sao thì, chuyện này chắc không khó với Aldo nhỉ? Cậu đã từng hạ cả một con Gấu đỏ cơ mà.
-Phải đó Aldo-san.
Nhân tiện thì Gấu đỏ được đánh giá là quái vật cấp B, nó ăn đứt so với Diaru, nên với tôi nó chỉ là chuyện thường thôi.
-Ừm, hôm nay tôi không định làm quá như thế đâu....
-Nếu vậy thì tốt quá, chúng ta không thể nào tha hết được về nếu cậu ấy săn quá nhiều Diaru.
Trong khi Loren-san đang thở phào nhẹ nhõm, tôi chợt nghe thấy một âm thanh lạ trong gió.
-Loren.
-Ờ...
Khi tôi hạ giọng và nói với vẻ mặt nghiêm túc, Loren-san cũng nhanh chóng nghiêm túc.
Hình như Loren-san cũng đã nhận ra điều mà tôi muốn.
Đang định khen ngợi anh ấy, tôi chợt thấy Loren-san gãi đầu.
-Xin lỗi, tôi chưa hiểu
-Sư phụ...
Kyle hình như đã hiểu ý tôi trước thở ra một câu chán nản.
-Làm gì có cái gì chứ? Kyle, nhóc nhận ra rồi sao?
-Tôi cũng không chắc...nhưng nếu Aldo-san đã nói là có gì đó thì chắc chắn không thể là không có gì được.
-Chết tiệt, như thường lệ, giác quan của Aldo thật là quái dị, lần này là chuyện gì đây?
Tôi bắt đầu nhắm mắt và cố gắng nhận ra thứ đang tới trong môi trường xung quanh. Hai người kia cũng ráo rác đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Tuy nhiên, dường như họ chưa biết.
-Ở đằng kia, là một con quái vật.
""Thật à??""
Tôi chỉ tay về một phía, trong khi hai người kia vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu gì.
-Dù sao thì, chúng ta thử tới gần xem sao?
Theo lời của Loren-san, chúng tôi quyết định sẽ tiếp cận chỗ đó.
Tôi đi trước dẫn đường, Kyle theo sau và Loren-san cảnh giới sau lưng.
-Oi, xa như vậy mà cậu cũng cảm nhận được sao?
-Anh làm được cả chuyện đó sao?
Ừm, thực ra thì tôi làm gì có khả năng đó, chỉ là bản năng của Mạo hiểm giả thôi.
-Theo hướng này, cái dấu hiệu này...lẽ nào là Diaru?
-Khi Aldo ở cạnh, thật dễ dàng để biết đối thủ ở đâu, dù là ở những nơi có đầy quái vật như thế này.
-Oi, Kyle, đừng có chủ quan, xung quanh đây vẫn có rất nhiều quái vật đó.
-AH, vâng...
Tôi đã định giả vờ là không nhận ra, nhưng vì sự an toàn của Kyle, ở những nơi nguy hiểm cận kề thế này, tôi sẽ luôn ở chế độ sẵn sàng chiến đấu.
Trước mắt hãy thử xem nguồn gốc của dấu hiệu mà tôi phát hiện ra là gì đã nào.
Sau đó, tôi thấy một hình bóng giống như một con thỏ với bộ lông nâu dài chấm đất, cả cơ thể của nó dài khoảng hơn 20cm. Tuy nhiên, một chiếc sừng to tướng không tương xứng với vẻ ngoài đáng yêu của nó đang mọc sừng sững trên trán.
Thỏ một sừng có thể coi là sát thủ của đám tân binh Mạo hiểm giả, vì dù hạ gục chúng thì không quá khó, nhưng nếu không biết cách và mất bình tĩnh, vết thương do nó gây ra hoàn toàn đủ sức giết người.
-Đó là thỏ một sừng sao?
-Đúng thế, nó là loại quái vật sẽ nhảy tới và xiên mọi kẻ địch bằng cái sừng trên đầu, nhóc có muốn thử đấu với nó không?
Loren-san quay qua Kyle với vẻ mặt hơi lo lắng, nhưng cậu nhóc nhanh chóng quả quyết gật đầu.
Với kĩ năng của Kyle, tôi nghĩ nó không phải đối thủ quá mạnh.
-Nghe cho kĩ này, tấn công bằng cung sẽ không đơn giản, chỉ cần hụt mục tiêu thì nó sẽ bị đánh động và tấn công lại nhóc. Vì thế hãy cố gắng nhắm thật chuẩn phát bắn duy nhất rồi sẵn sàng ngay dao găm để đối đầu trực diện với nó. Cách chiến đấu là hãy cố né cái sừng đằng trước và đâm nó từ hai bên.
-Rõ...
Trong cái gật đầu chắc chắn của Kyle, tôi vẫn đâu đó cảm thấy có chút lo lắng.
Cả trong ánh mắt của Loren-san nữa.
Cho đến giờ cậu nhóc mới chỉ từng đánh bại mấy con goblin mà thôi. Tất nhiên chúng cũng nguy hiểm, nhưng chỉ nhìn vào cái sừng to tổ chảng kia thì cũng đủ hiểu con thỏ này so với lũ Goblin ở đẳng cấp khác rồi.
Ngay cả tôi nếu không nghiêm túc thì áp lực từ nó vẫn sẽ rất lớn.
-Kyle, yên tâm, sau lưng nhóc còn có anh và Loren-san nữa.
-Cảm ơn anh.
Tôi nghĩ rằng tôi nên động viên cậu nhóc một chút, nhưng giọng của Kyle lại tỏ ra rất quyết tâm.
Có lẽ tôi và Loren-san sẽ không can thiệp nếu thực sự là tình huống khẩn cấp, hãy để Kyle có lần đầu trải nghiệm chuyện này.
Kyle nắm chắc cây cung và cài vào một tên.
Không có chướng ngại vật nào giữa bụi cây nơi chúng tôi đứng và con thỏ. Một vị trí tốt để ngắm bắn.
Con thỏ một sừng vẫn mải nhởn nhơ gặm cỏ mà không thèm để ý đến xung quanh.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để tấn công.
Ngay lúc đó, Kyle hít một hơi và thả mũi tên ra.
Mũi tên lao vút đi, nhưng tiếc là chỉ cắm xuống mặt đất ngay sát chân con quái vật.
Ngay lập tức, con thỏ một sừng chú ý đến thứ đó và cả kẻ vừa bắn nó ra, Kyle.
Ánh mắt hiền hòa của nó nhanh chóng đỏ vằn lên những tia sát ý.
-Cái gì?"
Kyle, người đang bị ánh mắt đó nhìn chòng chọc đột nhiên run lên.
Biểu cảm bình tĩnh mấy giây trước đã hoàn toàn biến mất.
-Tên bắn thì cũng bắn rồi, lo chuẩn bị dao găm đi nhóc.
Hình như có chút bình tĩnh lại sau lời nhắc của Loren-san? Kyle ném cây cung sang một bên và rút con dao găm từ thắt lưng.
Trong khi đó, con thỏ một sừng nhảy lên hướng thẳng đến Kyle.
Sức bật của nó với cặp giò sau to lớn nhanh chóng xóa bỏ khoảng cách với mục tiêu.
Tuy nhiên, Kyle không hề có biểu hiện gì là muốn né nó.
Nước da cậu nhóc tái đi và mồ hôi lạnh chảy ra từ trán.
Đó là biểu hiện của một người đang bị nỗi sợ từ sát ý của con quái vật lấn át, điều mà tôi đã thấy nhiều lần trước đây.