Chương 115: Yên tâm
-Loren-san...
-Tên ngốc này....
Khi tôi hét lên, Loren-san trả lời ngay lập tức và lao lên đẩy Kyle qua một bên
-Ahhh....
Nhưng hai người họ không hoàn toàn thoát khỏi cú húc đó, cái sừng đã sượt qua cổ chân Loren-san.
Nhưng bông hoa máu tung lên không khí, nhuộm đỏ cả ống quần và mặt đất.
Con thỏ một sừng trượt trên mặt đất và nhanh chóng xoay người lại. Thấy nó chuẩn bị nhảy tới lần nữa, tôi nhanh tay rút luôn thanh kiếm bên hông ra.
-Chết đi...
Tôi xọc thẳng vào cổ con quái vật và ghì chặt xuống đất cho đến lúc nó bất động hẳn.
Để chắc chắn, tôi đảo mắt một vòng để kiểm tra các dấu hiệu khác của quái vật xung quanh, trong lúc đó, Kyle và Loren-san nhanh chóng đứng dậy.
-Sư phụ...máu kìa....
-Đừng gào lên thế thằng này, chỉ là xây xát nhẹ thôi, kiếm cho ta miếng vải đây.
Trong khi Kyle tỏ ra rất lo lắng, Loren-san lại vô cùng bình thản.
Rửa miệng vết thương bằng chai nước ở thắt lưng, và lấy miếng vải ra khỏi túi, Loren-san nhanh chóng quấn nó lại để cầm máu
Có vẻ các thợ săn cũng tự trang bị những kiến thức cơ bản cho mình để phòng khi bị thương.
DÙ vậy cũng không dễ để Loren-san có thể đi bộ được.
-Loren-san, để tôi đỡ anh.
-Không sao đâu Alo, nhiêu đây đã là gi...Kug...
-Sư phụ.
Loren-san cố gượng đứng dậy, nhưng ngay lập tức lại sụp xuống, có vẻ cơn đau không hề nhẹ.
-Tệ thật, lại phiền tới ALdo rồi.
-Không sao đâu, mà anh đi được thật không đó?
Tôi khá lo lắng khi Loren-san sẽ phải đi trên con đường dốc với đôi chân bị thương kia.
Nếu được, tôi có thể xốc Loren-san lên vai và cõng xuống núi, như thế sẽ đỡ cho anh ấy hơn.
-Thôi đi, tôi to lớn thế này, cậu không cõng nổi đâu.
-Nhanh lên nào.
Mặc kệ Loren-san phản đối, tôi ngồi xuống và quay lưng lại.
-Tôi không chịu trách nhiệm nếu cậu gãy lưng đâu nhé.
Sau khi do dự một chút, Loren-san cũng chịu trèo lên lưng tôi.
Đỡ lấy hai chân, tôi tránh chỗ bị thương ra và xốc cơ thể to lớn đó lên lưng.
-Oh....
Loren-san tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
-ANh không sao chứ?
-À ừm, tôi ổn, nhưng cậu cũng không sao chứ?
-Ừm, yên tâm, trước đây tôi cũng từng cõng những đồng đội bị thương thế này rồi.
Trước đây, tôi đã từng phải đối mặt với những trường hợp đồng đội bị thương, ở giữa chiến trường thì cách nhanh nhất là cõng họ rời khỏi đó.
Dù chúng tôi có Kurune với ma thuật hồi phục, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng khi có những lúc cô ấy cạn kiệt ma lực.
Tôi thậm chí còn từng phải cõng Eliot với cả tấn trang bị giáp trên lưng nữa kìa.,
Nên Loren-san như vậy chưa là gì cả.
-QUả nhiên, giờ tôi mới có dịp được mục sở thị cơ bắp của cậu, đáng sợ thật đó.
-Đừng xoa vai với lưng tôi nữa, nhột lắm...
Loren-san xoa xoa hai bắp tay tôi và trầm trồ.
Mải lo cho Loren-san, giờ tôi mới để ý đến Kyle, có vẻ cậu nhóc vẫn còn sợ khi mồ hôi trên trán đang túa ra, nhưng rất may là cơ thể không bị thương.
-Vì anh phải cõng Loren-san, nên nhờ nhóc dẫn đường nhé.
-AH...vâng...
Nghe tôi gọi đến hai lần, Kyle mới tỉnh lại và trả lời.
-Đừng nói là nhóc quên đường về rồi nhé.,
-Tôi nhớ mà....
-Tch, tên ngốc này.
Trong khi Loren-san lẩm bẩm, tôi bắt đầu đi về phía Kyle.
Nhưng tốc độ của cậu nhóc rất chậm.
-Cứ chạy đi, nhóc không cần lo cho anh đâu.
-Ah...vâng...
Nói rồi, tôi xốc lại Loren-san trên vai và rảo bước theo Kyle.
-Loren-san, ổn chứ?
-Ờm...nó khá thoải mái"
Tôi cứ lo sẽ có chút khó chịu khi di chuyển nhanh, nhưng có vẻ đúng là không vấn đề gì.
Tôi nhanh chóng bắt kịp Kyle với tốc độ của mình.
Tôi vẫn đang để ý xung quanh và không có nguy hiểm nào đáng kể nên cứ để Kyle chạy trước đi.Tuy nhiên, tốt nhất là không có cái gì đó đột nhiên nhảy ra khi chúng tôi đang trong tình cảnh khó khăn thế này
Khi chúng tôi xuống núi được một lúc, Loren-san khẽ thì thầm.
-Cảm ơn cậu, nếu không có Aldo lên tiếng, có lẽ tôi cũng không thể cứu nổi thằng nhóc.
-Thực ra tôi đã nhận thấy Kyle có chút không ổn ngay từ đầu rồi, may là cậu ấy không làm sao.
Tôi đã từng chứng kiến những tai nạn như vậy của các tân binh không biết bao lần rồi nên tôi hoàn toàn hiểu những gì cậu nhóc đang phải trải qua.,
-Một sư phụ như tôi thật đáng trách.
Giọng nói của Loren-san dường như chứa đựng sự hối tiếc ở đâu đó.
Tôi chưa bao giờ có một môn đệ nên cũng chẳng biết phải an ủi như thế nào. Nếu đó là Ergys-san hoặc Loren-san vào thời điểm đó, thì đó có lẽ đã là một lời khích lệ tốt hơn rồi.
-Có lẽ sau vụ này tôi phải nghỉ hưu thôi, vết thương này khá nặng, dù có được chữa lành thì khả năng di chuyển cũng không còn như xưa nữa...
-Không sao đâu, vì chúng ta còn có một pháp sư xuất sắc có thể sử dụng ma thuật phục hồi mà.
-Ý cậu là cô gái tên Kurune đó sao?
Hình như việc Kurune biết dùng ma thuật hồi phục là chuyện rất ít người trong làng biết.
-Ừm, nếu chỉ có vết thương này thì nó sẽ lành nhanh thôi, tôi đã được cô ấy chữa cho nhiều rồi mà.
-Thật sao?
Có vẻ cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó, Loren-san thở phào.
-Chưa gì đã muốn bỏ cuộc, tôi thấy anh không giống Loren mà tôi biết.
Tôi có chút ngạc nhiên vì những lời Loren-san nói trước đó, Loren-san mà tôi biết không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng như vậy, chỉ với một vết thương ngoài da như thế này sao có thể ngăn cản nổi anh ấy tiếp tục con đường thợ săn của mình.
-Ờm, không có gì đâu, quên nó đi,
Nghe thấy những từ đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.