Chương 61 : Chào mừng về nhà
-Ah, mừng anh đã về.
.......
Khi vừa về nhà, tôi đã nghe thấy tiếng của Flora
Câu nói đó, từng chữ một khiến trái tim tôi xao xuyến.
Được người phụ nữ mình yêu mỉm cười và chào đón khi về nhà. Trước đây, tôi đã từng tưởng tượng một cuộc sống như vậy hẳn là sẽ rất tuyệt vời, nhưng khi được chính bản thân trải nghiệm nó, tôi cảm thấy nó còn hạnh phúc hơn rất nhiều.
-... Aldo, có chuyện gì vậy ạ?"
Flora bước ra một cách lo lắng, nhìn tôi đứng bên lối vào.
Sau đó, cuối cùng tôi đã có thể trở lại với thực tại, và đồng thời cảm thấy rất xấu hổ.
-Ah, không có gì, chỉ là anh đang cảm thấy rất vui khi được chào đón khi trở về như vậy.
Trước những lời nói thật lòng của tôi, Flora khẽ mỉm cười rồi đỏ mặt cúi đầu xuống.
-Thực ra, em cũng luôn muốn được làm như vậy, vì thế hôm nay em đã cố gắng về sớm để chờ anh trước cửa.
Nhìn vào nụ cười của Flora, tôi bỗng cảm thấy trái tim mình loạn nhịp
Flora cũng rất vui và có cảm xúc tương tự khi làm chuyện đó.
Rồi cả hai chúng tôi cùng nhìn nhau và mỉm cười.
Tôi hơi buồn khi ở xa Flora, nhưng nếu điều đó để đổi lại việc được chào đón khi về nhà thế này thì cũng không tệ.
Trong tương lai, mỗi lần đi săn về, tôi đều sẽ được cô ấy chào đón như thế.
Nếu được như vậy, tôi nghĩ cảm giác quyến luyến không muốn xa nhau sẽ bớt đi phần nào.
Nó khiến tôi cảm thấy thật an tâm, khi mình luôn có một nơi để trở về
-Dép của anh đây, đưa giỏ em cầm cho nào.
-Cảm ơn em.
Flora giữ lấy cái giỏ rau trong tay tôi và mang ra đôi dép đi trong nhà.
Cô ấy luôn giữ trên môi một nụ cười trông rất hạnh phúc, cho dù đó là khi đang chăm sóc tôi.
-Cảm giác tuyệt thật đó, em đã tự hỏi nó như thế nào khi nhìn mẹ chăm sóc cho cha như thế này.
-Nó khiến anh nhớ lại hồi trước
Tôi đã có những người giúp việc giúp đỡ hồi còn ở trong cung điện, nhưng tôi không cảm thấy giống như bây giờ chút nào. Xét cho cùng, những người làm việc vì nhiệm vụ khác hẳn với những người nỗ lực vì tình yêu của họ.
-Ufufu, sau này em muốn được làm như vậy nhiều hơn nếu có thể.
Nhìn vào biểu cảm của Flora khiến tôi mỉm cười hạnh phúc, tôi dám cá cô ấy sẽ cố gắng bảo tôi ra ngoài mỗi ngày để được làm như thế, như vậy thì thời gian bên cạnh nhau của chúng tôi sẽ bị giảm đi nhiều đấy....
-Ma, Aldo-san,cái túi sau lưng anh là gì thế?
Khi tôi vừa xỏ dép, Flora nhìn chằm chằm vào cái túi sau lưng tôi với vẻ tò mò.
-AH, cái này à? Anh mới gặp Kyle hồi nãy, đây là một bộ lông thú.
-Lông gì thế ạ?
Trong một khoảnh khắc, tôi bị giật mình với câu hỏi tưởng như bình thường của Flora.
Tôi có nên nói với cô ấy đây là lông của con Gấu đã tấn công cô ấy không nhỉ? Liệu nó có gợi lại chút gì cảm giác sợ hãi không?
Dù là một Mạo hiểm giả hùng mạnh, tôi cũng từng phải chống chọi với nỗi sợ hãi khi lần đầu bị quái vật tấn công. Nỗi sợ cái chết, ám ảnh về sức mạnh của chúng và sự bất lực của bản thân.
-Sao thế ạ??
Flora nghiêng đầu, nhìn tôi chằm chằm. Không còn cách nào khác, tôi đành khai thật.
-Ah...er...nó là lông của con Gấu đỏ hôm trước.
-Eh??
Đó hẳn là một cú sốc với cô ấy, tôi đã quá vội vàng chăng?
-Đừng lo, em sẽ không sợ hãi chỉ vì một bộ lông Gấu đâu.
Flora nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng.
-... ... Thật sao? Em không sợ thiệt đó chứ?
-Vâng, không sao đâu.
Không biết là cô ấy có đang cố quá không nữa.
Trong khi còn đang lo lắng, tôi chợt thấy ánh mắt Flora.
Vẫn là màu ngọc bích trong veo như mọi khi, không một chút sợ hãi, có vẻ đúng là không sao thật, thậm chí tôi còn đang dần bị hút hồn về đôi mắt ấy.
-Um...Aldo-san, đừng nhìn em chằm chằm như thế mà...
Khi tôi giật mình trở lại thực tại, khuôn mặt của cả hai đã gần sát lại với nhau, cảm giác như tôi chỉ khẽ nhích lên chút nữa, đôi môi của cả hai sẽ lại chạm vào nhau.
Đôi mắt thuần khiết của Flora, hai gò má trắng ngần, đôi môi hồng đầy đặn hiện ra trước mắt.
-AH...anh xin lỗi...chỉ là anh bị thu hút bởi đôi mắt của em....
Tôi trả lời và cố lùi xa khỏi Flora một chút.
Trong tình trạng đó, tôi thực sự rất muốn một nụ hôn, nhưng có lẽ giờ chưa phải lúc.
Hôm nay chúng tôi còn phải ra vườn hoa và ăn trưa ở đó. Đúng thế, tôi sẽ cố gắng nhẫn nhịn cho đến đêm.
Flora có vẻ rất tiếc nuối điều đó và trưng ra khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không còn cách nào khác, giờ không phải lúc.
-Vậy chúng ta sẽ làm gì với bộ lông đỏ này đây?
Như để xóa tan bầu không khí kì lạ, tôi nói lớn và đổi chủ đề.
Giờ vấn đề giữa nó và Flora đã được giải quyết xong, chúng tôi sẽ quyết định nên làm gì với nó.
-Vâng, đúng vậy. Em nghĩ chúng ta có thể bảo quản nó để làm thảm hay chăn cho mùa đông, sẽ rất khó để làm được quần áo với độ dày này.
Thật vậy, màu sắc của bộ lông khá nổi bật nên sẽ không thích hợp cho quần và áo khoác. Tôi sẽ chẳng thể nào săn được gì nếu mang cả bộ đồ màu đỏ trên nền tuyết cả.
-Anh đã nghĩ rằng chúng ta có thể trao đổi nó cho dân làng, lông Gấu đỏ giữ ấm khá tốt, có thể những gia đình có trẻ em sẽ cần chúng, chúng ta cũng sẽ có một khoản nho nhỏ với nó.
Tôi nghĩ rằng bộ lông này nên được sử dụng trong làng hơn là mang đi bán cho thương buôn nào đó, như vậy tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi với dân làng.
Thật tuyệt khi được tham khảo ý kiến và cùng bàn bạc với Flora.
-Được rồi, nếu em đã quyết định vậy thì anh sẽ mang nó về kho.
-Vâng
Sau khi thống nhất, tôi bắt đầu mang bộ lông của mình đến nhà kho.
Tuy nhiên, chân tôi đột ngột ngừng lại bởi một vòng tay ôm lấy từ sau lưng
Quay lưng lại, đó là Flora với chiếc giỏ quen thuộc.
Gương mặt cả hai sát lại gần nhau và hai đôi môi lại tìm đến nhau.
.....
Dù gương mặt có chút phản đối, nhưng ánh mắt và cơ thể cô ấy thì ngược lại hoàn toàn.