Chương 62: Cặp vợ chồng già.
Sau khi hoàn thành công việc buổi sáng và chuẩn bị đồ ăn trưa, tôi và Flora rời nhà từ cửa trước.
Những thứ cần thiết là bánh mì trong giỏ, chai nước, khăn trải tất cả đều đã có đủ.
Tôi đội chiếc mũ rơm được Flora tặng rồi xách theo mấy món đồ linh tinh ra ngoài và khóa cửa lại.
Sau khi vặn chìa, tôi thử xoay tay nắm vài lần để kiểm tra xem cửa đã khóa hẳn hay chưa. Tốt, không có vấn đề gì cả.
-CHúng ta đi thôi nào.
-Vâng.
Khi tôi quay lại, Flora phản ứng với vẻ tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết.
Hẳn là cô ấy đang rất mong chờ nó. Nụ cười của Flora có vẻ tươi hơn hơn bình thường.
Đầu đội mũ rơm, và hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh đậm và một chiếc áo tay ngắn màu trắng. Trên một tay là giỏ bánh sandwich.
Hôm nay Flora ăn mặc “mát mẻ” hơn mọi ngày, có lẽ là do trời nóng. Nó khiến tôi cảm thấy như cô ấy đang chuẩn bị đi du lịch vậy.
Làn da trắng và mái tóc vàng óng của cô ấy phản chiếu ánh sáng mặt trời và trở nên thật rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên tôi được thấy Flora mặc quần áo mùa hè như vậy.
-Um...có chuyện gì sao ạ?
Thấy tôi nhìn chằm chằm, Flora đỏ mặt xoa xoa tay vào nhau.
-Không, chỉ là anh thấy em mặc đồ mùa hè rất đẹp.
-Cảm ơn anh rất nhiều, nhìn anh cũng rất tuyệt, nhìn rất khỏe khoắn.
-Um, cảm ơn em.
Như Flora đã nói, hiện tại tôi cũng đang mặc áo sơ mi ngắn và quần dài.
Trong mùa hè thế này, khi thời tiết dần trở nên nóng bức hơn, vì thế sẽ có rất nhiều mồ hôi nếu tôi vẫn mặc bộ đồ dài từ mùa xuân. Nên hôm nay tôi đã đổi qua một bộ đồ mỏng hơn
Bên cạnh đó là chiếc mũ rơm do Flora tự tay làm, do đó nếu trời có nắng hơnthì vẫn sẽ ổn thôi.
-Anh không cảm thấy khó chịu gì với cái mũ chứ?
-Um, tuyệt lắm, nó vừa vặn với đầu của anh mà, nên không vấn đề gì đâu.
Dù Flora luôn lo lắng về chiếc mũ cô ấy đã làm tặng tôi, nhưng thật ngạc nhiên là chất lượng của nó còn tốt hơn những chiếc tôi từng thấy ở cửa hàng nữa,
Thậm chí nếu muốn, cô ấy có thể làm nó để bán cũng được.
Nhưng chắc có lẽ do chất lượng những cái mũ mà Fiona-san từng làm còn tốt hơn nữa nên Flora vẫn không khỏi cảm thấy tự ti về mình.
-Em sẽ làm những cái mũ còn tốt hơn nữa cho anh, em sẽ cố gắng hơn nữa.
-Ừm...anh rất mong chờ đó.
Tôi hoàn toàn hài lòng dù chỉ là nhận được một chiếc mũ làm bằng tay như thế này, vì nó là từ một người quan trọng vời tôi, nhưng tôi vẫn sẽ trả lời như vậy để giúp cô ấy có động lực và cố gắng hơn.
-Vậy thì, chúng ta đi chứ?
-Vâng!
Khi tôi đưa tay phải ra, Flora vui vẻ nắm lấy nó bằng tay trái của mình.
Chúng tôi nắm tay và cùng nhau bước đi
Những ngón tay mềm mại của Flora khiến tôi cảm thấy thật ấm áp. Cảm giác đó được truyền từ tay phải đến toàn bộ cơ thể và tâm trí tôi cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ mới nắm tay thôi, nhưng tôi đã cảm thấy hai má nóng bừng
Nhìn sang Flora bên cạnh, cô ấy đang mỉm cười với tôi điều đó khiến tôi càng cảm thấy hạnh phúc.
Sau đó, dù không nói với nhau tiếng nào, hai chúng tôi cùng cất bước tiến về cánh đồng hoa.
======================
Hiện giờ, cả hai đang cùng đi bộ trên một con đường mòn ở phía tây của ngôi nhà của chúng tôi.
Hôm nay trời khá đẹp, bầu trời trong xanh không một bóng mây. Ánh sáng mặt trời mùa hè chói lóa khắp nơi, nhưng nhờ chiếc mũ rơm ngăn cách khỏi ánh sáng mặt trời, tôi không cảm thấy quá nóng.
Những đồng lúa mì đang lớn trải ngút tầm mắt và ánh lên màu lục như một tấm thảm xanh kéo dài vô tận. Mỗi cơn gió thổi qua khiến tấm thảm lại cuộn lên những đợt sóng lăn tăn
Những cơn gió cũng khiến mái tóc vàng óng của Flora khẽ tung bay.
-Màu xanh của cánh đồng thật đẹp nhỉ?
-Vâng....giờ đã là mùa hè rồi mà...
Cho đến gần đây, trên những con đường có nhiều hoa hơn so với cỏ, nhưng bây giờ đã là mùa hè và cỏ bắt đầu phát triển lấn át cả những bông hoa. Chỉ những thay đổi nhỏ đó thôi cũng đủ thấy được giai đoạn giao mùa đã kết thúc.
Khi chúng tôi đi qua đám cỏ, có rất nhiều thứ gì đó màu xanh nhảy lên tanh tách.
-Ah, đó là châu chấu
Nghe tiếng Flora reo lên, tôi cũng nhìn theo đám sinh vật màu xanh đó.
Có lẽ vì sống gần và thường xuyên giáp mặt với chúng nên những người nông dân ở đây không lấy gì làm sợ hãi, thậm chí còn thích thú với chúng.
À, tất nhiên là những con nhiều chân như rết hay nhện thì tôi không nói nhé.
Nhưng với giới quý tộc thì nhìn chúng như những con quỷ vậy
Mỗi khi chúng tôi chạm chân xuống mặt cỏ, những con châu chấu dưới đó lại bật nhảy lên cao.
Cứ tiếp tục như vậy trên suốt con đường.
-Bằng cách nào đó chúng giống như đang đồng hành cùng chúng ta vậy.
-Chúng sẽ đi cùng chúng ta bao xa đây?
Hai chúng tôi giảm tốc độ lại và cùng nhìn theo những chú châu chấu nhỏ.
Thật thú vị khi chia sẻ và cảm nhận những thứ như thế này cùng với nhau.
Tôi tiếp tục bước đi trong khi nghĩ về điều đó, lũ châu chấu cuối cùng đã ngừng nhảy, có lẽ do chúng mệt rồi chăng
Sau đó, khi những ngón tay của chúng tôi đến gần, chúng lại nhảy lên và nhảy xuống bãi cỏ bên cạnh con đường.
-Ah, chúng vẫn còn ở đó.
-Có lẽ chúng cũng mệt thật rồi chăng.
Kết thúc một cuộc trò chuyện yên bình, hai chúng tôi tiếp tục đi.
-AH, anh ấy cũng đội mũ rơm kìa.
Tôi bắt gặp vài người đang đội những chiếc mũ rơm cũng giống tôi và Flora, hình như họ đang làm việc đồng áng.
Trong khi những người lớn làm việc, lũ trẻ đang chạy vòng quanh và nô đùa cùng nhau, chúng cũng đang đội những chiếc mũ rơm giống chúng tôi.
Khi bị một người đàn ông, tôi đoán là cha chúng, quay lại mắng, lũ trẻ cười ré lên rồi bỏ chạy, khiến ông ấy phải nhấc chân vừa chạy theo vừa gào thét.
-Nhìn họ thật sự rất vui nhỉ?
Tôi có thể nghe thấy giọng nói giận dữ "Đợi đã” và tiếng kêu ré lên của lũ trẻ ở đằng xa. Đó là một cảnh tượng thực sự yên bình.
Trong khi đang nhìn về phía họ, chúng tôi thấy một ông già và một bà lão đang bước đến từ đằng trước.
Hình như họ chính là những người đã nhìn thấy tôi và Flora nắm tay lần đầu ở quảng trường của làng.
Ngay lập tức, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác như vừa đụng độ một con quái vật hung dữ vậy.
-Này, bà nó, hai đứa trẻ hôm trước kìa.
-Đâu....ah...hai đứa nó giờ đang là đề tài bàn tán sôi nổi nhất trong làng đấy.
Chỉ mấy lời đó thôi khiến lông tóc tôi dựng đứng hết cả lên.
Mà, tại sao họ lại ở đây nhỉ? Nhà của họ ở trung tâm làng cơ mà? Có lẽ nào họ cũng đang đi dạo như chúng tôi.
Dù cảm thấy rất ngượng ngùng khi nhớ lại chuyện lúc đó, nhưng lần này tôi sẽ không buông tay ra đâu, bằng cách nào đó, tôi cảm thấy sẽ rất tệ nếu buông tay Flora tại đây..
Tôi nắm chặt bàn tay hơn nữa như thể không có gì xấu hổ khi tay chúng tôi kết nối với nhau cả.
Flora ngạc nhiên ngước lên nhìn tôi, nhưng rồi cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Rồi hai chúng tôi cùng hướng thẳng về phía trước.
“"Xin chào"”
Khi đến đủ gần, chúng tôi đứng cạnh nhau và cùng cúi đầu chào.
Nhưng hai ông bà lão cứ thể lẳng lặng đi ngang qua.
Không phải là do tôi cảnh giác quá đó chứ?
Một cảm giác nhẹ nhõm nhưng cũng mệt mỏi tột cùng xuất hiện, cứ như thể tôi vừa hạ gục xong một con quái vật vậy.
Nhưng không phải họ cũng nên đáp lại chúng tôi cho đúng phép lịch sự sao?
Sau đó, tôi lại nghe tiếng hai người họ nói chuyện.
-Tôi đã thấy chuyện đó trước đây, chúng đã nắm tay nhau.
Tôi muốn quay lại hỏi ông ấy vì sao lại nói thế quá...
-Vậy mới là một người đàn ông chứ, nếu thằng bé rời tay ra chỉ vì xấu hổ thì không tốt chút nào.
-Hm...hm...đúng rồi, một cảnh tượng cho thấy mối quan hệ của chúng đã phát triển rất tốt.
-Tôi còn nghe nói rằng chúng sẽ kết hôn tại lễ hội thu hoạch năm nay đó....hẳn là những ngày tới sẽ “nóng” lắm đây
Hai người rời đi trong khi tiếp tục lẩm bẩm những từ khó hiểu đó.
Không giống như ở đây, tôi đoán là trong làng sẽ còn khủng khiếp hơn thế này nhiều
Dù đã coi như “vượt lên chính mình”, nhưng tôi lại càng cảm thấy lo lắng hơn