Chương 6: Quá khứ tựa mây khói
<br><br>Chương 6: Quá khứ tựa mây khói<br><br><br>Hãy nói về Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết bốn mắt nhìn nhau một hồi thật lâu vẫn không chuyển động. <br> <br>Giữa hai người không ai biết người nào là kẻ mạnh. Sau cùng Mai Ngâm Tuyết bất đầu động đậy, nàng đưa tay nhẹ vuốt làn tóc rối và nói : <br> <br>- Các hạ nhất định phải chờ họ ư? <br> <br>Nam Cung Bình chẳng chút do dự, trầm giọng đáp : <br> <br>- Lẽ tất nhiên! <br> <br>Chàng nào biết khi người phụ nữ mân mê mái tóc hẳn là trong lòng đang rối rắm, chỉ nhận thấy đó là điều nên làm, do đó chàng đã trả lời một cách mau mắn. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết buông tiếng thở dài. <br> <br>- Vậy thì chiều ý các hạ! <br> <br>Đoạn lại cất bước đi về phía cỗ quan tài, bỗng ngoái lại lạnh lùng nói thêm : <br> <br>- Nhưng chỉ một lần này thôi! <br> <br>Dưới ánh trăng, cỗ quan tài trông chẳng có gì đổi khác, Mai Ngâm Tuyết ngồi xuống gốc cây. Nam Cung Bình đứng thẳng cạnh cỗ quan tài, rồi lại đi tới đi lui, lòng chàng cũng rất là rối rắm. <br> <br>Rồi thì, chàng bỗng dừng lại trước mặt Mai Ngâm Tuyết và nói : <br> <br>- Tại hạ xin hỏi... <br> <br>Bỗng im bặt, như không thể nói tiếp được, Mai Ngâm Tuyết đảo tròn mắt nói : <br> <br>- Hỏi gì nào? <br> <br>Nam Cung Bình thoáng ngẩn người, ấp úng nói : <br> <br>- Khi nãy tại hạ mở quan tài ra, sao thấy trống rỗng vậy? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ : <br> <br>- Vì trong ấy có hai lòng, chả lẽ các hạ không nhận thấy sao? <br> <br>Nam Cung Bình chợt hiểu, “à” lên một tiếng, vừa định bước đi, Mai Ngâm Tuyết lại mỉm cười nói : <br> <br>- E rằng các hạ thật sự không phải hỏi tôi điều ấy. <br> <br>Nam Cung Bình lại ngẩn người chầm chậm quay lại, ánh mắt hai người lại tiếp xúc nhau, Nam Cung Bình gật đầu : <br> <br>- Đúng vậy. <br> <br>- Vậy chứ các hạ định hỏi tôi điều gì? <br> <br>- Giờ thì tại hạ lại không muốn hỏi nữa! <br> <br>Đoạn chấp hai tay sau lưng đi ra xa. Mai Ngâm Tuyết như thoáng kinh ngạc, bỗng thở dài buồn bã nói : <br> <br>- Nếu khi nãy không nhờ soi mặt qua làn nước, thật tôi cứ ngỡ mình đã già rồi! <br> <br>Nam Cung Bình ngoái lại : <br> <br>- Cô nương nói gì vậy? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết buông mái tóc huyền xuống hai vai, dưới ánh trăng sáng, gương mặt nhợt nhạt của nàng quả là đẹp tuyệt trần. <br> <br>Đôi mắt nàng khép hờ, ánh mắt quyến rũ xuyên qua làn mi đậm dài, chỉ thấy Nam Cung Bình tuy quay đầu lại, song không hề nhìn mình, nàng bất giác lại khẽ buông tiếng thở dài rồi nói : <br> <br>- Lúc tôi mười bốn tuổi đã bước chân vào chốn giang hồ, bất kỳ ai gặp tôi cũng không có vẻ như các hạ... <br> <br>Nam Cung Bình buông tiếng cười khẩy, đưa tay sờ vào những hoa vân chạm trổ trên quan tài, nếu lúc này chàng mở nắp ra thì trong chốn võ lâm hẳn đã giảm đi rất nhiều sự việc, song chàng lại không hề có ý định đó. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết vẫn nhẹ vuốt làn tóc ấy, nói tiếp : <br> <br>- Tôi đã từng gặp rất nhiều thanh niên và rất nhiều hào khách thành danh tự mệnh bất phàm, mãi đến bây giờ vẫn nhớ rất rõ ràng, những đôi mắt tội nghiệp và nực cười khi nhìn tôi... <br> <br>Nam Cung Bình bỗng nhìn thẳng vào nàng, lạnh lùng nói : <br> <br>- Những dĩ vãng đắc ý ấy của cô nương, hãy giữ lấy trong lòng thì hơn! <br> <br>Mai Ngâm Tuyết thoáng ngẩn người : <br> <br>- À, vậy ư? <br> <br>Đoạn mỉm cười nói tiếp : <br> <br>- Nếu các hạ không muốn nghe thì cứ việc tránh ra thật xa! <br> <br>Nam Cung Bình tức giận vung tay, “bình” một tiếng, vỗ trên nắp quan tài, cỗ quan tài bị chấn động mạnh, dường như bên trong vang lên một tiếng rên rất khẽ, song vì đang khi bực tức nên chàng không nghe thấy. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết thản nhiên nói tiếp : <br> <br>- Tôi đến đâu cũng được nghe người ca tụng, cũng được trông thấy những gương mặt tội nghiệp và nực cười... cứ thế trải qua gần mười năm trời, trong thời gian ấy đã có rất nhiều người đàn ông vô tích sự đổ máu vì tôi chỉ vì tôi đã tặng cho họ một ánh mắt hay một nụ cười. Thế là trong chốn võ lâm bắt đầu có người mắng chửi tôi, bảo là máu tôi lạnh, nhưng... đó chẳng qua là do họ tự nguyện, đâu thể trách cứ tôi được. Này... <br> <br>các hạ bảo có đúng chăng? <br> <br>Nam Cung Bình buông tiếng cười khảy, Mai Ngâm Tuyết chúm chím cười. Nam Cung Bình càng thêm tức tối thì dường như nàng càng thích thú. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết lại khẽ thở dài nói tiếp : <br> <br>- Mười năm trước, tôi đã gặp được một người rất đặc biệt, kẻ khác say đắm nhìn tôi, y không có, kẻ khác đeo theo tôi như ruồi, y không có, kẻ khác không phải mắng chửi thì là tán tụng tôi, còn y chỉ chuyện trò với tôi rất đúng mực, thậm chí có thể nói là phần nào hiểu tôi và thông cảm tôi. Hơn nữa y nhân phẩm bất tục, hào hoa phong lưu, võ công khá cao, môn đệ sư thừa cũng phi thường, lại thêm thành thạo về cầm kỳ thi họa, đôi khi còn có thể ngâm nga vài câu tuyệt cú, danh tiếng cũng khá lẫy lừng trên chốn giang hồ, vẫn thường hòa giải xung đột cho ngưòi và làm điều hiệp nghĩa, thế là hai người dần dà kết bạn với nhau. <br> <br>Nàng nói thao thao toàn những lời ngợi khen người ấy, khiến Nam Cung Bình cũng háo hức thầm nhủ : <br> <br>- “Người như vậy nếu mình gặp thì nhất định cũng phải kết giao!” <br> <br>Bất giác buột miệng nói : <br> <br>- Người ấy là ai, hiện nay hiệp tung phải chăng vẫn còn thường gặp trên chốn giang hồ? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết tủm tỉm cười : <br> <br>- Các hạ đã gặp người này rồi, đáng tiếc y sẽ không bao giờ xuất hiện trên cõi đời này nữa. <br> <br>Nam Cung Bình thầm buông tiếng thở dài nuối tiếc, nhưng thấy Mai Ngâm Tuyết bỗng tắt nụ cười, lạnh lùng nói : <br> <br>- Bởi y đã chết dưới kiếm của các hạ rồi! <br> <br>Nam Cung Bình sững sờ, như bị người đánh một chưởng vào ngực, lắp bắp : <br> <br>- Cô nương... nói sao? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết như không hề nghe câu hỏi của chàng tự nói tiếp : <br> <br>- Bề ngoài của y tuy là một người tốt, nhưng thật ra... hứ hứ, vào một hôm trời tuyết lớn, tôi với y uống rượu ngắm tuyết tại nhà một người bạn cũng là nhân vật có tiếng tăm trong giới võ lâm, giữa chừng tôi bỗng phát hiện rượu có mùi khác lạ, và thần sắc của họ cũng có vẻ khác lạ, tôi bèn giả say, chỉ nghe người bạn của y vỗ tay nói : <br> <br>“Ngã rồi, ngã rồi! Huynh đệ cưỡi lên được con ngựa bất kham này, đừng quên công lao của mỗ đấy!” Tôi nghe thấy rất rõ ràng, nhưng không hề động đậy, chờ xem thật sự y định làm gì! <br> <br>Nam Cung Bình giờ đây đã bị câu chuyện này lôi cuốn, không xen lời nữa, chỉ nghe Mai Ngâm Tuyết nói tiếp : <br> <br>- Tên mặt người dạ thú ấy đã cười to và bồng tôi đặt lên giường, vừa định cởi y phục tôi, tôi liền đứng bật dậy đánh cho y một chưởng. Gã này lòng tuy xấu nhưng võ công chẳng phải kém, một chưởng đánh bật cửa sổ, phóng qua bỏ chạy. Lúc ấy thật sự thì tôi đã uống vào rất nhiều rượu có thuốc mê, toàn thân rất uể oải nên đánh trúng y một chưởng mà y không hề bị thương, và cũng không sao đuổi theo y được. <br> <br>Nàng đăm mắt nhìn vào bàn tay mình, ánh mặt ngập vẻ oán hận, nói tiếp : <br> <br>- Lát sau, tôi dùng nội công đẩy sức thuốc ra ngoài, trong cơn tức giận tôi đã đâm liền bảy kiếm vào người tên bạn bỉ ổi của y, nhát kiếm nào cũng đâm vào nơi yếu hại. <br> <br>Nam Cung Bình rợn người nói : <br> <br>- Tàn nhẫn thật! <br> <br>Mai Ngâm Tuyết cười khảy : <br> <br>- Nếu như tôi non kém kinh nghiệm giang hồ, bị chúng làm ô uế thể xác, trong chốn giang hồ ai tin lời tôi, chỉ e còn cho rằng tôi đã quyến rũ y, vậy thì ai là kẻ “tàn nhẫn” chứ? <br> <br>Nam Cung Bình ngẩn người, lẳng lặng cúi đầu mà lòng thầm than thở. <br> <br>- Hôm sau tôi đã tuyên bố với mọi người, nếu gặp lại gã kia trước hết sẽ móc mắt y ra, kế đến xẻo tai, rồi từng đao từ từ giết. Người trong giới giang hồ không biết là nguyên nhân gì, thế là đã loan truyền đi rất nhiều điều bịa đặt... <br> <br>Nàng nở một nụ cười chua chát, nói tiếp : <br> <br>- Lẽ tất nhiên những điều ấy nhằm làm tổn hại tôi! <br> <br>Nam Cung Bình chau mày tức giận : <br> <br>- Người ấy thật ra là ai? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết cười khẩy : <br> <br>- Người ấy tất nhiên là rất có tiếng tăm trong chốn giang hồ, mọi người gọi y là Công Tử Kiếm Khách, Kiếm Khách Công Tử... <br> <br>Nàng lại buông hai tiếng cười khảy khinh bỉ. Nam Cung Bình giật mình buột miệng : <br> <br>- Y không phải là... <br> <br>Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng ngắt lời : <br> <br>- Y chính là đường đệ của “Đơn Phụng” Diệp Thu Bạch! <br> <br>Nam Cung Bình ngồi bật lên, đứng bên quan tài. Mai Ngân Tuyết nói tiếp : <br> <br>- Tôi không tham dự đại hội Bách Điểu Triều Phụng do Diệp Thu Bạch không biết xấu hổ tự mình phát khởi, tôi đã bị giới giang hồ cho là đại nghịch bất đạo, nay lại đòi giết đường đệ của Diệp Thu Bạch, vậy còn gì quá quắt hơn nữa? Người khác không kể, Bất Tử Thần Long là người đầu tiên không thể chấp nhận được, những kẻ xu hướng trong giới giang hồ chẳng phải là ít, ai mà phân biệt được phải trái trắng đen, tất nhiên ai cũng tin ở vị Công Tử Kiếm Khách chính trực hiệp nghĩa, có ai lại đi tin vị “nữ ma đầu”, vị “nữ dâm ma” này, huống hồ tôi lại giết chết mất nhân chứng duy nhất. Thế là Bất Tử Thần Long đã phát ra Thần Long thiếp với tôi, bảo tôi lên trên Cửu Hoa sơn nạp mạng! <br> <br>Giọng nói nàng mỗi lúc càng thêm kích động, Nam Cung Bình đầu càng cúi thấp hơn, chỉ nghe nàng lại nói tiếp : <br> <br>- Tôi đã đến, lúc ấy tôi chỉ mới ngoài hai mươi, lòng cao khí ngạo, tự phụ võ công vô địch, dù là Bất Tử Thần Long đệ nhân dũng sĩ trong chốn giang hồ, tôi cũng chẳng xem vào đâu. Đến Cửu Hoa sơn, tôi đã đưa ra bốn phương pháp quyết đấu với Long Bố Thi, ông ấy chẳng chút nghĩ ngợi chấp nhận ngay. Các hạ phải biết, võ công của tôi lúc bấy giờ chưa từng gặp địch thủ, ngay cả kiếm thủ bậc nhất như Công Tử Kiếm Khách gặp tôi còn phải co giò bỏ chạy. Bất Tử Thần Long đã mau mắn chấp nhận phương pháp tỷ đấu do tôi đã lựa chọn, thật tôi hết sức vui mừng. <br> <br>Nàng khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp : <br> <br>- Ngờ đâu trận đầu tiên so về khinh công, tôi đã thua ngay, và thua một cách thê thảm. Trận thứ nhì đến lượt tỉ thí nhu công, bởi thấy ông ta có to uy mãnh, nhu công ắt chẳng phải sở trường, song... tôi lại thua nữa. Trận thứ ba đến lượt tỉ thí ám khí, tôi hết sức lo lắng, bèn thừa lúc ông không đề phòng ra tay ám toán, ngờ đâu toàn thân ông như đâu cũng có mắt, ám toán cũng vô ích. <br> <br>Lời khen thốt ra từ miệng kẻ thù quả là món quà quý giá, Nam Cung Bình thầm nhủ : <br> <br>- “Cuộc đời của sư phụ quả đã không uổng phí!” <br> <br>- Đến trận thứ tư bắt đầu so kiếm, Bất Tử Thần Long đã có vẻ tức giận, đã lên tiếng nhất định không buông tha tôi, bởi tôi đã ám toán ông, tất nhiên ông càng tin lời Công Tử Kiếm Khách hơn, khẳng định tôi là một người đàn bà dâm đãng tà ác! <br> <br>Nam Cung Bình chợt nhớ lại những lời chửi mắng nàng của lão đạo sĩ kia, lại nhớ đến... <br> <br>Mai Ngân Tuyết buông tiếng thở dài, nói : <br> <br>- Tuy vậy ông vẫn nhường tôi ba chiêu, đợi tôi chiếm hết tiên cơ mới ra tay phản công, vỏn vẹn chỉ bảy chiêu... <br> <br>Nàng ngước mặt nhìn trời, vẻ đăm chiêu nói tiếp : <br> <br>- Chỉ bảy chiêu, trường kiếm của tôi đã bị đánh bật khỏi tay, và bị dồn đến dưới một gốc cây cổ tùng, rồi thì vút một kiếm đâm tới... <br> <br>Nàng từ từ nhắm mắt, làn mi dài phủ xuống, chậm rãi nói tiếp : <br> <br>- Tôi chỉ thấy ánh thép chớp ngời đành nhắm mắt lại chờ chết! Nào ngờ tôi đã chờ rất lâu, chỉ cảm thấy một cơn gió rít qua bên tai, rồi không còn động tĩnh gì nữa. <br> <br>Tôi mở mắt ra, trường kiếm của Bất Tử Thần Long đã cắm ngập vào ngọn cổ tùng đến tận chuôi mà không hề phát ra một tiếng động khẽ. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết mở mắt ra nói tiếp : <br> <br>- Lúc bấy giờ tôi đã thừ người ra, những nghe Bất Tử Thần Long trầm giọng nói: “Nếu lão phu dùng kiếm thắng cô nương, hẳn trong giới giang hồ sẽ bảo lão phu cậy lớn hiếp nhỏ, và cô nương thua cũng chẳng cam phục!” Đoạn hai tay vỗ vào nhau và lùi sau năm thước, lại nói: “Nếu cô nương dùng kiếm thắng được hai bàn tay không lão phu nửa chiêu, lão phu sẽ để cô nương được sống xuống núi.” Lúc bấy giờ liên quan đến sự sống chết, tôi cũng chẳng màng đến gì khác, ông chưa dứt lời, tôi đã lao bổ tới trong cơn nguỵ bách liều mạng, sử dụng toàn chiêu thức tấn công, bởi chỉ mong lưỡng bại câu thương, chứ không có hy vọng thủ thắng. Các hạ phải biết, với yếu chọi mạnh, tôi chỉ còn cách ấy mà thôi. <br> <br>Nam Cung Bình không thể gật đầu, mà cũng chẳng thể lắc đầu, đành lặng thinh nghe nàng nới tiếp. <br> <br>- Nhưng qua hai mươi chiêu thì tôi đã đuối sức, lúc ấy ông đã với chiêu “Vân Thám trảo” rất thông thường chộp vào mặt tôi, để hở một khoảng rất lớn nơi mạn sườn bên trái, tôi hết sức mừng rỡ, lập tức lách người trở bước, công ra chiêu “Khổng Tước Dịch Vũ” một kiếm đâm vào sườn trái ông. <br> <br>Tay nàng bất giác diễn tả chiêu “Khổng Tước Dịch Vũ”, Nam Cung Bình thấy chiêu ấy rất linh hoạt, bộ vị thần kỳ, tuy trông rất bình thường, song kỳ thực là một chiêu thức tuyệt diệu, chàng không khỏi than thầm. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết nói tiếp : <br> <br>- Chiêu “Khổng Tước Dịch Vũ” này có thể nói là một chiêu hiểm độc nhất trong một ngàn bảy trăm bốn mươi hai thế Khổng Tước Kiếm của tôi. Chiêu kiếm ấy không cần tự bảo mà chỉ cần thương địch, những chiêu tiếp theo còn có một chiêu thí mạng cùng chết nữa. Nào ngờ trường kiếm của tôi vừa vung ra, chỉ thấy mắt hoa lên. Bất Tử Thần Long đã chập song chưởng vào nhau kẹp lấy trường kiếm, thừa thế thúc khuỷu tay trúng vào cạnh sườn tôi, lập tức tôi cảm thấy một luồng hơi nóng từ đó dân lên, thoáng chốc đã lan ra toàn thân, rồi thì một cảm giác vô cùng thoải mái khiến người tôi lâng lâng như bay bổng, sau đó... bải hoải ngã xuống đất. <br> <br>Nam Cung Bình rợn người thầm nhủ : <br> <br>- “Hẳn lúc ấy sư phụ đã căm hận nàng thấu xương nên mới dùng đến Thất Tuyệt Thần Long Công làm tan công lực của nàng”. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết buông tiếng thở dài ảo não : <br> <br>- Chỗ biến hóa kỳ diệu của chiêu ấy thật ra nằm ở đâu, tôi đã suy nghĩ suốt mười năm dài trong quan tài, mà vẫn không tìm ra được, lúc bấy giờ chỉ cảm thấy chiêu ấy hết sức tự nhiên và không thể kháng cự được, song lại không nhận thấy được chỗ thần kỳ huyền diệu của nó. Ôi, thật chẳng thể nào giải thích và hình dung được. <br> <br>Nam Cung Bình cười thầm và nhủ : <br> <br>- Chiêu ấy chính là tất cả tinh hoa trong võ công sư phụ, đã gồm hết chỗ huyền diệu của “không” và “linh”. Tất nhiên là nàng không thể nhận ra được rồi! <br> <br>Mai Ngâm Tuyết lại nói : <br> <br>- Từ thuở bé đến khi trưởng thành, tôi đã tốn biết bao tâm huyết và khổ sở mới tự luyện thành võ công, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã bị hủy mất, thật lúc ấy tôi vừa kinh hãi, vừa tức giận lại vừa đau xót, còn khó chịu hơn gấp mấy lần bị một kiếm giết chết, tôi đã ngoác miệng mắng Bất Tử Thần Long độc ác và đau đớn kể lại câu chuyện đã qua kia, rồi tôi gào lên: “Vậy là lỗi tại tôi ư? Lão lấy quyền gì mà đối xử với tôi như vậy? Lão tự mệnh công đạo sao không điều tra rõ sự thật, lại đi bênh vực cho quân đê hèn vô sỉ hiếp đáp một thiếu nữ cô thân thế yếu!” <br> <br>Mai Ngâm Tuyết bất giác lại lộ vẻ phẫn hận, dĩ vãng đau thương kia như bỗng chợt hiện về trong tâm trí nàng. <br> <br>Nam Cung Bình càng nghe thì lòng càng thêm bùi ngùi, càng thấy thương hại Mai Ngâm Tuyết nhiều hơn. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết nói tiếp : <br> <br>- Bất Tử Thần Long nghe tôi nói xong sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, râu tóc đều rung động, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Sao cô nương không chịu nói sớm?” .Tiếng nói ông run rẩy, hai tay nắm chặt, hiển nhiên đã tức giận và hối hận đến cực độ. Thế nhưng hối hận thì có ích lợi gì chứ? <br> <br>Nói đến đó, nàng cúi đầu lặng thinh hồi lâu. Nam Cung Bình đưa mắt nhìn những ngón tay thon thả, mái tóc mượt mà của Mai Ngân Tuyết, bùi ngùi thầm nhủ : <br> <br>- “Thiện và ác trong giới võ lâm, nào ai phân biệt ra được?” <br> <br>Mai Ngâm Tuyết lại nói : <br> <br>- Bấy giờ Bất Tử Thần Long lập tức lấy linh dược chữa trị nội thương bảo tôi uống, song tôi đã từ chối, dẫu tôi có thể tạm thời không chết nhưng có ích lợi gì? Trong mười năm qua tôi đã kết biết bao kẻ thù, nếu họ biết tôi mất hết võ công, chẳng tìm tôi phục thù sao? Tuy nhiên, Bất Tử Thần Long quả là một người chính trực hiệp nghĩa, ông đã tha thiết van cầu tôi, nếu tôi chết hẳn ông sẽ ray rứt suốt đời, ông phải chuộc tội, phải đền bù lỗi lầm to tát do chính tay ông đã gây ra, phải suốt đời bảo vệ tôi, phải thay tôi tìm gặp tên vô sỉ Công Tử Kiếm Khách phục thù! <br> <br>Thần thái nàng dần trở lại bình tĩnh, nói tiếp : <br> <br>- Thế là ông đã ép buột tôi uống vào viên thuốc kia, rồi lại dùng nội công điều trị thương thế cho tôi ngay trên núi, vì vậy hai người chỉ tỷ đấu một ngày mà ba ngày sau ông mới xuống núi. Người trong võ lâm thấy ông thần sắc bơ phờ, cứ ngỡ là ác đấu với tôi những ba ngày, nên đều hoan hô ông... Ôi! Nào ai hiểu được sự thật bên trong? <br> <br>Nam Cung Bình thầm nhủ : <br> <br>- “Sư phụ lúc bấy giờ nghe những tiếng hoan hô ấy, trong lòng chẳng rõ đã đau khổ đến mức độ nào?” <br> <br>- Trước khi xuống núi ông đã điểm huyệt tôi và an trí trong một huyệt động kín đáo, tối hôm sau ông lại trở lên cùng với hai đại hán vạm vỡ theo sau khiêng một cỗ quan tài, ông đã bỏ tôi vào trong ấy, nguyên nhân tất nhiên là để tránh tai mắt mọi người, song điều chủ yếu nhất... <br> <br>Nàng nhếch môi cười mỉa, nói tiếp : <br> <br>- Có lẽ là để tránh tai mắt của “Đơn Phụng” Diệp Thu Bạch! <br> <br>Nam Cung Bình nghiêm mặt trầm giọng : <br> <br>- Vậy nghĩa là sao? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết đưa tay vuốt tóc, bỗng cười khúc khích : <br> <br>- Chả lẽ các hạ còn chưa hiểu sao? “Đơn Phụng” Diệp Thu Bạch người đã đẹp tuyệt mà võ công cũng cao đến cực độ, hơn nữa lại biết thuật trụ nhan, lúc bấy giờ tuổi đã năm mươi mà trông chỉ độ ba mươi nên giới giang hồ còn gọi bà là Bất Lão Đơn Phụng, thật xứng đôi với “Bất Tử Thần Long”. Bà ấy gì cũng tốt, chỉ có điều... <br> <br>Giọng nói nàng ngập đầy vẻ chế nhạo. Nam Cung Bình thoáng biến sắc nói : <br> <br>- Có điều sao? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết vẫn cười, không chút kiêng nể nói : <br> <br>- Có điều là quá hay ghen! Các người là hạng vãn bối, tất nhiên đâu biết được! <br> <br>Nam Cung Bình tức giận rướn ngực, nào ngờ gương mặt cười khinh cuồng của Mai Ngâm Tuyết bỗng chốc đã trở nên hết sức nghiêm nghị. Thần thái nàng luôn đổi thay bất chợt như thế, người khác khó thể nắm bắt được tâm trạng của nàng. <br> <br>Nàng nghiêm nghị và nặng nề nói tiếp : <br> <br>- Thế nhưng... Trong những đêm hiu quạnh, trong gian phòng tối mịt kia, qua “Bất Tử Thần Long”, tôi đã biết được rất nhiều điều về Diệp Thu Bạch... <br> <br>Nàng bỗng lại thở dài, nói tiếp : <br> <br>- Các hạ thử nghĩ xem, nếu tính nết Diệp Thu Bạch không quá quái lạ thì đã trở thành vợ “Bất Tử Thần Long” từ lâu rồi, một người là “Đệ nhất dũng sĩ” trong đương kim võ lâm, một người là “Vô song hiệp nữ” tài nghệ siêu quần, sóng vai liền kiếm, ngạo thị giang hồ, vậy biết bao là hạnh phúc. Nhưng họ đã không làm như vậy, chỉ sống cô quạnh trọn đời... cô quạnh... <br> <br>Nàng bỗng cúi mặt, mái tóc dài phủ xuống như màn đêm, xõa xuống trước mặt nàng, che mất gương mặt nàng, và cũng che tâm sự nàng? <br> <br>Nam Cung Bình ngây ngẩn một hồi, một nỗi thương cảm khó tả chợt dâng lên ngập lòng. <br> <br>Cô quạnh... cô quạnh... <br> <br>Chàng cũng chợt hiểu ra niềm cô quạnh của rất nhiều người, người phụ nữ bị giới giang hồ gọi là “Lãnh Huyết” cũng có niềm cô quạnh, Diệp Thu Bạch được giới giang hồ cung xưng là “Nhân Trung Phụng Hoàng” cũng có niềm cô quạnh, người chàng bình sanh kính phục nhất là “Bất Tử Thần Long”, một bậc kiếm hào trong giới võ lâm, dễ thường không chịu đựng niềm cô quạnh? <br> <br>Nam Cung Bình chợt lặng người, chàng lại hiểu ra trên gương mặt nhân hậu của sư phụ vì sao luôn ra vẻ nghiêm nghị, luôn thiếu vắng nụ cười vui tươi? Đó là bí mật trong lòng của vị đệ nhất dũng sĩ đương kim võ lâm, tất nhiên không bao giờ thổ lộ với môn hạ đệ tử. Thế nhưng, trong những đêm khuya hiu quạnh, đối mặt với bóng tối mịt mùng, với một người phụ nữ còn hiu quạnh và chịu nhiều bóng tối hơn ông, dù lòng dạ ông như sắt đá thì cũng không khỏi lộ ra phần nào niềm bí mật trong lòng... <br> <br>Ông không bận tâm đến sự thành bại, xem thường cái chết, cũng chẳng màng đến hư danh và tài phú trên cõi đời, song ông không sao trốn tránh được tình cảm trong đáy lòng mình, và hình bóng của “Đơn Phụng” Diệp Thu Bạch. <br> <br>Ông có lòng can đảm rắn rỏi để đối mặt với tất cả, có thanh trường kiếm sắc bén để tung hoành thiên hạ, thế nhưng ông lại không sao chặt đứt được dây tình của con tim. <br> <br>Nam Cung Bình buông tiếng thở dài não nùng đảo mất nhìn quanh, con tim bỗng đập dữ dội, Mai Ngâm Tuyết đang đắm mình trong biển bạc mênh mang, nàng hệt như một pho tượng nữ thần. <br> <br>Thời gian chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Mai Ngâm Tuyết chầm chậm ngẩng lên nói : <br> <br>- Kể từ đêm hôm ấy tôi không còn cơ hội trông thấy trời trăng nữa, rất tiếc đêm hôm nay tôi không biết sẽ xa cách trăng sao và bầu trời bao lâu, bằng không tôi nhất định đã luyến lưu ngắm nhìn chúng thêm nữa... <br> <br>Giọng nói nàng bỗng trở nên bùi ngùi xúc cảm : <br> <br>- Mười năm... “Bất Tử Thần Long” không hề thực hiện lời hứa của mình, ông không tẩy sạch nổi oan ức của tôi, không phục thù cho tôi, tất nhiên tôi hiểu đó là vì nguyên nhân gì... <br> <br>Nàng đột ngột im bặt, ngước nhìn bóng sáng chao động trên vòm cây, không nói tiếp nữa. <br> <br>Sự im lặng đột ngột ấy như chiếc búa ngàn cân nện mạnh vào lòng Nam Cung Bình. Bởi chàng hiểu rất rõ, sự im lặng ấy hàm chứa biết bao oán hận, thất vọng và khổ đau của Mai Ngâm Tuyết, đồng thời cũng hàm chứa biết bao lòng thương xót, thông cảm và khoan dung của nàng. <br> <br>Vì Diệp Thu Bạch, vì Công Tử Kiếm Khách là em họ của Diệp Thu Bạch, sư phụ chàng đã không sao bắt lấy Công Tử Kiếm Khách, và tất nhiên cũng không sao rửa sạch được nỗi oan khúc của Mai Ngâm Tuyết... Mà Mai Ngâm Tuyết cũng không bắt buộc sư phụ chàng phải thực hành, đó tất nhiên là do nàng đã thương hại và cảm thông cho lão nhân gia ấy. <br> <br>Chàng rất hiểu, trong gian phòng tối đen kia, tâm trạng của sư phụ hẳn cũng đau khổ như nàng, bởi chàng lúc này cũng cảm thấy đau khổ sâu sắc, không nói một lời an ủi và một lời cầu xin nàng khoan thứ. <br> <br>Nàng thờ thẫn nhìn ánh sao, chàng thờ thẫn nhìn cỏ mềm, sự im lặng ngỡ ngàng kéo dài. <br> <br>Sau cùng, ánh mắt sáng ngời của Mai Ngâm Tuyết bỗng chuyển sang mặt Nam Cung Bình. Chàng chầm chậm ngẩng lên, phát hiện trên đôi môi dịu ngọt của nàng đang treo một nụ cười khó hiểu, hệt như ánh sao dịu vợi không sao nắm bắt được. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết sâu lắng nhìn chàng, bỗng nhoẻn cười nói : <br> <br>- Nhưng các hạ hiểu chăng? <br> <br>Nam Cung Bình ngơ ngẩn : <br> <br>- Hiểu gì kia? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết vẫn sâu lắng nhìn chàng, chậm rãi nói : <br> <br>- Việc lệnh sư không thực hiện vì tôi, các hạ đã thực hiện rồi. Chính tai tôi đã nghe cuộc đối thoại giữa y với các hạ, và tiếng rú thảm thiết đã phát ra khi bị kiếm của các hạ sát hại. <br> <br>Nam Cung Bình nghe như sấm nổ ngang tai, người lảo đảo chực ngã, lắp bắp nói : <br> <br>- Vị đạo sĩ kia... chính là Công Tử Kiếm Khách ư? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết bỗng buông tiếng cười khảy, đầy căm hờn : <br> <br>- Đạo sĩ... Y đã làm đạo sĩ ư? Hay lắm! <br> <br>Giọng nàng lại trở nên sắc bén : <br> <br>- Mặc dù tôi không biết hiện giờ y đã trở thành gì, nhưng tiếng nói của y... tiếng của y đến chết tôi cũng không quên được! <br> <br>Nam Cung Bình vốn là người rất trầm tĩnh, lúc này cũng không giấu được, lộ rõ vẻ kinh hãi trên mặt, chàng không biết là nên đắc ý hay ân hận... Một kiếm thủ trứ danh trong chốn võ lâm khi xưa mà nay lại chết dưới kiếm chàng? Song vô luận thế nào, niềm ân hận và ray rứt trong lòng chàng về cái chết của lão đạo sĩ kia giờ đây đã trở nên mờ nhạt. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết lại chậm rãi nói tiếp : <br> <br>- Đó chính là niềm ân oán giữa tôi với lệnh sư, và cũng là những gì khi nãy các hạ vốn hỏi rồi lại thôi. Các hạ đã phục thù giùm nên tôi phải cho các hạ biết, người ấy chết chẳng chút oan uổng, bao năm qua tôi nằm trong quan tài, không có nguyện vọng nào khác, chỉ mong mau phục hồi công lực, bất chấp mọi sự tìm cách phục hồi công lực, tìm cách phục thù, cho nên khi tôi nghe tiếng rú thảm thiết của y, lòng tuy mừng, nhưng cũng có phần thất vọng và oán hận, thậm chí định ra khỏi quan tài là phải giết chết ngay kẻ đã giết chết y. <br> <br>Nam Cung Bình thót người, chỉ thấy khóe môi Mai Ngâm Tuyết lại hé nở nụ cười phảng phớt. <br> <br>Nàng bình thản mỉm cười nói : <br> <br>- Nhưng chẳng hiểu sao... có lẽ trong những năm qua lòng dạ tôi đã đổi thay, chẳng những không muốn giết các hạ, trái lại còn có phần cảm kích, bởi vì các hạ đã giúp tôi giảm bớt một lần tay nhuốm máu tanh, dẫu sao đó cũng là một điều tốt. <br> <br>Người con gái bị người gọi là “Lãnh Huyết” mà lại thốt ra những lời như vậy, khiến Nam Cung Bình bất giác ngẩn người, chàng định thử nói lên một câu thích đáng trong lúc này, song ngẫm nghĩ hồi lâu, sau cùng chỉ nói : <br> <br>- Cô nương đã bị gia sư làm tiêu tan công lực mà giờ đây lại khôi phục được, quả là một điều kỳ lạ. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết nở một nụ cười bí ẩn, khẽ nói : <br> <br>- Điều ấy rất kỳ lạ ư? <br> <br>Nàng không nói tiếp nữa, Nam Cung Bình cũng chẳng hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy. <br> <br>Vừa rồi chàng chỉ là buột miệng hỏi, song giờ lại thật sự cảm thấy hơi kỳ lạ, sực nhớ đến lời nói của nàng: “... bất chấp mọi sự tìm cách phục hồi công lực...” <br> <br>Bỗng động tâm thầm nhủ : <br> <br>- “Chả lẽ nàng đã sử dụng phương pháp bất chính gì đó để mà phục hồi công lực hay sao?” <br> <br>Chàng vừa định lên tiếng hỏi, bỗng nghe Mai Ngâm Tuyết khẽ buông tiếng thở dài rồi nói tiếp : <br> <br>- Lạ thay, hiện võ công của tôi tuy đã được khôi phục, nhưng lại cảm thấy chẳng ích lợi gì cả. Hiện nay tôi đã không còn ân oán nữa. Ôi! Vậy quả còn tốt hơn lòng ngập đầy thù hận nhiều. <br> <br>Lúc thì phẫn khích, lúc thì ai oán, lúc thì phấn khởi, lúc lại oán hờn, giờ đây nàng lại bình thản khẽ buông tiếng thở dài, dựa vào thân cây, tay vuốt tóc, miệng khẽ hát : <br> <br>- Võng kẻo kẹt đung đưa đến bên bà, bà bảo tôi là đứa bé ngoan... Em bé ngoan đã buồn ngủ, mẹ ngồi bên võng đung đưa... <br> <br>Tiếng nói nàng thật dịu ngọt, vẻ mặt nàng cũng bình thản an nhàn, tựa hồ đang quay về với dĩ vãng xa xôi, lúc ấy nàng hãy còn bé, hẳn nàng có một người mẹ hết sức dịu dàng, và mẹ nàng hẳn cũng hát cho nàng nghe bài hát ru con thân quen và tha thiết kia. <br> <br>Đêm dần tàn, sương trắng dần lan tỏa khắp núi rừng. Nam Cung Bình tai nghe tiếng hát dịu ngọt, mắt nhìn gương mặt bình lặng của nàng, lòng nghe bùi ngùi thương xót. Mười lăm tuổi nàng đã bắt đầu lăn lộn trên chốn giang hồ, hẳn đã rất lâu không còn nhớ đến tiếng hát ấy rồi. <br> <br>Nam Cung Bình đã trải qua một thời gian dài vất vả, giờ cảm thấy cơn mệt mỏi ấm áp theo tiếng hát dìu dặt ập đến, chàng không tự chủ được chầm chậm buông mí mắt xuống... tiếng hát xa dần... <br> <br>Thốt nhiên, một tiếng cười khảy vang lên bên tai, chàng mở bừng mắt, trong sương sớm mờ mịt, ngoài rừng bỗng xuất hiện một bóng người. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết vụt ngưng tiếng hát. <br> <br>Nam Cung Bình quát : <br> <br>- Ai đó? <br> <br>Bóng người nhấp nhoáng, một thiếu niên áo xám đã hiện ra trước mắt chàng. <br> <br>Trong một thoáng hai người đối mặt nhau, mỗi bên đều nhanh chóng quan sát đối phương. Dưới mắt Nam Cung Bình, người thiếu niên nãy lẽ ra anh tuấn và hòa nhã, song lúc này trên mặt y lại treo một nụ cười kiêu ngạo lẫn khinh miệt nhìn chàng. <br> <br>Nam Cung Bình ngạc nhiên hỏi : <br> <br>- Các hạ là ai? Đến đây có việc gì? <br> <br>Ánh mắt sáng người của thiếu niên áo xám liên tiếp quét nhìn Nam Cung Bình từ trên xuống dưới. Bỗng chàng ta buông tiếng cười khẩy rồi nói : <br> <br>- Hay lắm! Hay lắm! Vị môn nhân đắc ý của sư phụ, vị sư đệ đắc ý trong miệng sư huynh, thì ra là kẻ trong khi chưa biết sự sống chết của sư phụ ra sao mà lại ngồi đây nghe đàn bà hát xướng. Tuyệt thật, tuyệt thật! <br> <br>Nam Cung Bình trầm giọng : <br> <br>- Điều ấy dường như không hề liên quan đến các hạ. <br> <br>Thiếu niên áo xám bật cười : <br> <br>- Thì ra các hạ vốn còn ngông cuồng như vậy, chả lẽ còn chưa chịu nhận lỗi sao? <br> <br>- Đó phải xem các hạ là ai và có ý định gì? <br> <br>Nam Cung Bình vẻ mặt trầm tĩnh, giọng nói cũng trầm tĩnh, không chịu kém mà cũng chẳng lấn hơn, chàng chỉ đơn giản nói lên sự thật, không muốn giải thích điều gì với một người chưa biết rõ là bạn hay thù và đến đây có dụng ý gì, cũng như không muốn giấu diếm điều gì đối với một người bạn có thiện ý. <br> <br>Thiếu niên áo xám liếc nhanh về phía Mai Ngâm Tuyết đang đứng bất động dựa vào thân cây, bỗng ngửa cổ cười vang và nói : <br> <br>- Các hạ muốn biết tại hạ là ai và đến đây với dụng ý gì phải không? Trước hết phải cần các hạ có nhận lỗi không đã? <br> <br>Nam Cung Bình buông tiếng cười khảy, chậm rãi nói : <br> <br>- Nếu các hạ muốn gây sự, cứ việc tuốt khí giới nhuyễn mềm giấu nơi lưng ra, khỏi phải quanh co như vậy. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ ra chiều thích thú. Thiếu niên áo xám bỗng ngưng cười, thoáng ngẩn người, như rất lấy làm lạ, thiếu niên này trong khi đang bị mình khích nộ mà vẫn có thái độ và lời lẽ bình tĩnh đến vậy. <br> <br>Đồng thời cũng hết sức ngạc nhiên một thiếu niên chưa từng bước chân vào chốn giang hồ, sao lại có ánh mắt sắc bén thế này, chỉ thoáng nhìn đã biết mình có môn binh khí nhuyễn mềm ít khi sử dụng đến cất giấu nơi lưng dưới lớp áo. <br> <br>Vừa mới giáp mặt chàng ta tựa hồ đã bị rơi xuống hạ phong, điều này thật hết sức bất ngờ và khiến chàng ta có phần bối rối, mong lập tức có thể trả đũa đối phương một đòn sấm sét. <br> <br>Nghĩ đoạn, chàng ta buông tiếng cười khảy rồi nói : <br> <br>- Nếu tại hạ không phải đến đây gây sự thì... <br> <br>Bỗng nhận thấy mình nói như vậy khác nào tạo cơ hội cho đối phương chế nhạo, liền vội im bặt, nào ngờ Nam Cung Bình chỉ lẳng lặng nhìn y, chẳng hề lên tiếng chế nhạo như y đã nghĩ, như thể đã đoán đúng tâm sự của y. <br> <br>Trong thoáng chốc thiếu niên áo xám lại trải qua nhiều ý nghĩ, chỉ nghe Nam Cung Bình chậm rãi nói : <br> <br>- Nếu các hạ không có ý... <br> <br>Thiếu niên áo xám bỗng quát lớn : <br> <br>- Cứ kể như kẻ này cố ý đến đây gây sự đi! <br> <br>Đoạn xoay nhanh người, khi lại đối mặt với Nam Cung Bình, trong tay y đã có thêm một ngọn thương bạc sáng loáng. <br> <br>Thanh trường kiếm của Nam Cung Bình đang giắt bên lưng, mặc dù lòng chàng chưa lúc nào được yên ổn, song chàng luôn chú ý đến thanh trường kiếm ấy, bởi chàng không muốn đã đánh mất bao kiếm, rồi lại đánh mất thanh kiếm do sư phụ trao cho nữa. <br> <br>Nam Cung Bình mỉm cười nói : <br> <br>- Các hạ đã cố tâm đến đây gây sự thì tại hạ đành hầu tiếp vài chiêu vậy! <br> <br>Xoay tay nhẹ nhàng tuốt kiếm ra, không hề lộ vẻ khoe khoang như một số kiếm thủ khác, tuốt kiếm với tốc độ nhanh để chứng tỏ kiếm pháp cao cường của mình. <br> <br>Nam Cung Bình chầm chậm đưa kiếm lên ngang ngực. Thiếu niên áo xám vung tay, mũi thương lập tức hóa ra bảy đốm sáng chói ngời. <br> <br>Nam Cung Bình chầm chậm đưa mũi kiếm ra, trầm giọng nói : <br> <br>- Xin mời! <br> <br>Mũi kiếm khẽ nghếch lên, dùng kiếm thi lễ, bởi lúc này chàng đã nhận ra thiếu niên này không phải tầm thù với ác ý, mà chỉ là giận dỗi thôi, nên chàng bèn giữ lại ba phần khách sáo. <br> <br>Thiếu niên áo xám vung thương đâm lên, trong làn sương sớm chỉ thấy một luồng sáng bạc xuyên qua những đốm sáng của mũi thương, Nam Cung Bình thầm bật lên tiếng khen, thương pháp của thiếu niên này quả nhanh đến không thể tưởng tượng được. <br> <br>Nam Cung Bình khẽ chuyển bước mũi kiếm đi theo mũi thương đối thủ, một luồng sáng xanh và một luồng sáng bạc loáng cái đã vạch thành hình nửa vòng tròn. Thiếu niên áo xám bỗng hú lên lảnh lói, rồi thì tung mình lên cao. Một luồng sáng bạc theo sau vọt lên. <br> <br>Nam Cung Bình lùi sau một bước, hướng mũi kiếm lên trên. <br> <br>Thiếu niên áo xám bỗng quặp người trên không, ngọn thương bạc xuyên thủng màn sương sớm, nhanh như chớp đâm xuống như một con hạc xám với chiếc mỏ bạc từ trên cao lao xuống săn bắt mồi. <br> <br>Nam Cung Bình động tâm thầm nhủ : <br> <br>- “Thiên Sơn “Thất Cầm thân pháp”?” <br> <br>Trở bước vung kiếm phạt chéo lên, nhưng thấy một làn sáng xanh cản trước đầu ngọn thương bạc, thiếu niên áo xám vung tay, mũi thương điểm nhẹ vào mũi kiếm, chỉ nghe “choang” một tiếng, thiếu niên áo xám lại mượn sức vọt người lên cao. <br> <br>Nam Cung Bình bỗng cũng cất tiếng hét lảnh lói, tiến nhanh tới trước bảy bước, thoát khỏi uy lực ngọn thương bạc của đối phương. <br> <br>Lúc này bình minh chưa lên, song sương mù đã loãng hơn, từng cơn gió trong lành thổi tạt vào mặt, khiến Nam Cung Bình cảm thấy toàn thân tràn trề sức sống mới. <br> <br>Chàng chú mắt nhìn, không hoàn kích, lặng chờ thiếu niên áo xám hạ xuống. <br> <br>Những thấy đôi chân hơi co của thiếu niên áo xám đạp mạnh ra sau, như một cánh chim ưng kèm với một luồng sáng bạc lao vút tới. <br> <br>Nam Cung Bình bỗng lại lướt tới trước bảy bước, chàng lúc tịnh vững như núi, lúc động nhanh như chớp, bảy bước đi như chỉ một cái cất chân, ánh sáng xanh của thanh trường kiếm trong tay chớp động nhanh như ngọn thương bạc. <br> <br>Thiếu niên áo xám một chiêu lại hụt, sau đó thì người cũng hạ xuống đất, nếu lúc này Nam Cung Bình vung kiếm tấn công, dù không thắng, cũng giành được tiên cơ. <br> <br>Song chàng vẫn cầm kiếm đứng yên, chỉ thấy thiêú niên áo xanh, chân vừa chạm đất, người lập tức đứng thẳng, chỉ mũi thương vẫn không ngớt rung động. <br> <br>Một tia nắng bỗng từ vòm cây chiếu xuống, soi trên mũi thương đang rung động, lóe lên ánh sáng bảy màu. <br> <br>Thiếu niên áo xám đăm mắt nhìn mũi thương thầm nhủ : <br> <br>- “Địch Dương hỡi Địch Dương, ngươi muốn thử thêm một chiêu nữa chăng?” <br> <br>Y chính là Địch Dương, sau khi chôn xong tử thi nọ lập tức xuống núi ngay để tìm gặp vị “ngũ đệ” mà Long Phi đã hết lời khen ngợi, thử xem là một nhân vật như thế nào? <br> <br>Y vốn tính phóng khoáng, không hề bận tâm đến sự nghi ngờ của kẻ khác về mình, song tuổi trẻ hẳn phải có ngạo khí, nên khi vừa gặp Nam Cung Bình liền muốn tỷ đấu một trận, ngoài ra y cũng hơi lấy làm lạ, trong lúc này Nam Cung Bình sao lại còn có hứng thú nghe một thiếu nữ ca hát? <br> <br>Nhưng giờ đây đang đối mặt với Nam Cung Bình, y đã sinh lòng mến tài đối phương, mũi thương của y tiếp tục rung động, đó thật ra là sự khởi đầu của một chiêu thức cực kỳ lợi hại, có điều y đang lưỡng lự chưa tung ra mà thôi. <br> <br>Nam Cung Bình hiên ngang đứng đưa kiếm ngang ngực, cũng đang chằm chặp nhìn vào mũi thương rung động, ngờ đâu Mai Ngâm Tuyết bỗng buông tiếng cười nhẹ rồi nói : <br> <br>- Hai người không đánh nữa sao? <br> <br>Hai thiếu niên bốn ánh mắt cùng quay nhìn nàng, Mai Ngâm Tuyết chầm chậm đứng lên, tha thướt đi đến trước mặt Địch Dương chậm rãi nói : <br> <br>- Các hạ phải chăng là hậu duệ của Thiên Sơn Thần Kiếm “Cửu Dực Phi Ưng” Địch lão tiền bối? <br> <br>Địch Dương tự nãy giờ không chú ý đến nàng, giờ trông thấy sắc đẹp diễm tuyệt của nàng chẳng khác nào người bị giam hãm trong bóng tối lâu ngày bỗng trông thấy ánh chớp, y liền ngây ngẩn như kẻ mất hồn. <br> <br>Y nghe hỏi chỉ khẽ gật đầu mà không thốt nên lời. Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ, lại nói : <br> <br>- Phải chăng khi nãy các hạ đã gặp sư ca của y? <br> <br>Địch Dương kinh ngạc, lại nhẹ gật đầu. <br> <br>Nam Cung Bình hết sức lấy làm lạ, thầm nhủ : <br> <br>- “Sao nàng lại biết? Sao y lại gặp được sư huynh?” <br> <br>Chàng vừa định lên tiếng hỏi, song Mai Ngâm Tuyết đã mỉm cười nói : <br> <br>- Phải chăng sư huynh y đã khen ngợi y trước mặt các hạ, các hạ không phục nên giờ đây định thử một phen? <br> <br>Địch Dương trố mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc, song lại bất giác gật đầu. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết hỏi liền ba câu, câu nào cũng như xuyên thấu cõi lòng Địch Dương khiến Địch Dương vốn đã bị sắc đẹp kiều diễm của nàng làm cho mê mẩn tâm thần, giờ lại càng thấy khiếp phục trước trí tuệ tuyệt đỉnh của nàng. <br> <br>Nam Cung Bình càng thêm lấy làm lạ, chỉ thấy Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ, quay người lại nói : <br> <br>- Vậy thì hai người còn đánh nhau làm gì nữa? <br> <br>Đoạn quay lại gốc cây ngồi trở xuống, quét mắt nhìn hai thiếu niên trước mặt bỗng lại cười nói : <br> <br>- Qua võ công tôi nhận ra lai lịch của y, lời lẽ và thái độ tôi đoán ra ý định của y, có chi lạ đâu mà các hạ thắc mắc? <br> <br>Giọng điệu của nàng rất bình thản, hệt người nào cũng có thể suy đoán được. <br> <br>Địch Dương thầm thở dài nhủ : <br> <br>- “Quả là một thiếu nữ thông minh trí tuệ.” <br> <br>Đồng thời bật cười nói : <br> <br>- Quả là một thiếu nữ thông minh trí tuệ! <br> <br>Lòng y nghĩ sao thì miệng nói vậy, song giọng điệu thì khác xa với ý nghĩ trong lòng. <br> <br>Nam Cung Bình quay sang Địch Dương : <br> <br>- Các hạ chẳng hay... <br> <br>- Không sai, như vị cô nương nãy đã nói, khi nãy tại hạ quả đã có gặp lệnh sư huynh, hiện y hãy còn trên núi, giờ trời đã sáng tỏ các hạ hãy lên tìm đi! <br> <br>Địch Dương thoáng dừng, không chờ người khác lên tiếng, lại cười to nói tiếp : <br> <br>- Tại hạ là Địch Dương, hôm nay được gặp huynh đài thật hết sức vui mừng, mong mai này còn có ngày gặp lại... <br> <br>Nam Cung Bình tiếp lời : <br> <br>- Sao các hạ không ở lại trao đổi vài lời? <br> <br>Địch Dương cười : <br> <br>- Vừa rồi đã vô cớ mạo phạm, hiện tại hạ quả tình vẫn còn áy náy, tương lai còn dài, hôm nay xin cáo biệt! <br> <br>Khi nói đến hai tiếng “áy náy” thì người đã động đậy, vừa dứt lời thì đã ra khỏi rừng. <br> <br>Nam Cung Bình ngớ ngẩn trông theo, lòng khen thầm : <br> <br>- Thân pháp nhanh thật! <br> <br>Bỗng nghe Mai Ngâm Tuyết cười khúc khích và nói : <br> <br>- Các hạ biết vì sao y bỏ đi vội vã như vậy chăng? <br> <br>Nam Cung Bình thoáng ngẫm nghĩ, chưa trả lời thì Mai Ngâm Tuyết đã cười nói : <br> <br>- Bởi vì y không dám nhìn tôi nữa! <br> <br>Nam Cung Bình ngớ ra một hồi, không quay đầu lại, lạnh lùng nói : <br> <br>- E rằng chưa chắc! <br> <br>Song lòng không khỏi thầm buông tiếng thở dài. <br> <br>Chàng bỗng cảm thấy một mùi hương đang len vào mũi, Mai Ngâm Tuyết đã đến bên cạnh, cười nhẹ nói : <br> <br>- Các hạ trong lòng thì thừa nhận tôi nói đúng mà ngoài miệng lại luôn phủ nhận, vì sao vậy? <br> <br>Nàng nhoẻn miệng cười, vẻ đắc ý nhìn vào mặt Nam Cung Bình, lòng thầm nhủ : <br> <br>- “Ngươi phủ nhận không được mà thừa nhận cũng không xong, phen này để xem ngươi trả lời ra sao?” <br> <br>Nào ngờ nàng vừa dứt lời, Nam Cung Bình đã trầm giọng nói : <br> <br>- Cô nương lúc nào cũng nghĩ quá xấu cho tình người nên tại hạ không muốn và cũng không thể tán đồng lời nói của cô nương, nhưng tại hạ chưa từng phủ định giá trị lời nói của cô nương, cô nương nghĩ kỹ lại xem có đúng chăng? <br> <br>Sự thật chân chính bao giờ cũng thắng những lời hùng biện ba hoa, Mai Ngâm Tuyết dần tắt nụ cười, tay chống cằm thừ ra. Nam Cung Bình sâu lắng nhìn nàng, đoạn quay người đỡ cỗ quan tài lên, lại trầm giọng nói : <br> <br>- Tốt hơn hết cô nương hãy theo tại hạ gặp đại sư huynh, như vậy cô nương sẽ hiểu trên cõi đời này còn có bao nhiêu người nam chân chính? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết đứng thừ ra hồi lâu. <br> <br>Nam Cung Bình tay bợ cỗ quan tài đã đi, nàng cũng bất giác đi theo. Hồi lâu, nàng bỗng lại chững bước, lúc này Nam Cung Bình phi thân trở lên Thương Long Lĩnh, Mai Ngâm Tuyết nhìn theo bóng dáng chàng, buông tiếng cười khảy rồi nói : <br> <br>- Hay cho một đồ đệ tôn sư trọng đạo, hóa ra là hạng người như vậy! <br> <br>Nam Cung Bình chưng hửng, ngoái lại hỏi : <br> <br>- Cô nương nói sao? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết lại cười khảy : <br> <br>- Bổn nhân nói tiếng người chả lẽ các hạ không hiểu sao? <br> <br>Nam Cung Bình chau mày : <br> <br>- Nếu cô nương không muốn giải thích, tại hạ không nghe cũng chẳng hề gì! <br> <br>Doạn quay đầu lại, tiếp tục đi tới. Mai Ngâm Tuyết hậm hực trông theo, từ khi xuất đạo giang hồ đến nay, một nụ cười của nàng đã làm điên đảo biết bao kẻ đàn ông, nào gặp một thiếu niên như thế này bao giờ. <br> <br>Khi thấy Nam Cung Bình tung mình vọt đi, nàng bất giác cũng cất bước theo sau, lớn tiếng gọi : <br> <br>- Này... <br> <br>Nam Cung Bình không dừng bước và cũng chẳng ngoảnh lại hỏi : <br> <br>- Gì đó? <br> <br>- Lệnh sư bảo các hạ đi theo tôi, bảo vệ tôi, sao các hạ lại đi một mình lên núi? <br> <br>Tuy giọng nói nàng có vẻ tức tối, song chân vẫn không hề dừng bước. <br> <br>Nhưng Nam Cung Bình lại chững bước, ngoái lại nói : <br> <br>- Cô nương chẳng đi theo đó ư? Sao bảo tại hạ lên núi một mình? <br> <br>- Tôi... tôi... <br> <br>Mai Ngâm Tuyết ấp úng, bỗng dậm chân nói : <br> <br>- Tôi chẳng thèm đi theo đâu. <br> <br>- Vậy thì hay quá! <br> <br>Mai Ngâm Tuyết trố mắt giận dỗi : <br> <br>- Các hạ nói vậy nghĩa là sao? <br> <br>Nam Cung Bình mỉm cười : <br> <br>- Nếu cô nương không muốn theo tại hạ lên núi thì hãy ở đây mà chờ, và tại hạ cũng có thể để quan tài lại đây. <br> <br>- Ai bảo tôi muốn ở đây chờ? <br> <br>Nam Cung Bình vờ vĩnh : <br> <br>- Vậy thì... biết phải làm sao đây? <br> <br>- Các hạ theo tôi xuống núi... <br> <br>- Tất nhiên, tất nhiên tại hạ phải theo cô nương xuống núi rồi... <br> <br>Mai Ngâm Tuyết mỉm cười : <br> <br>- Vậy thì... đi! <br> <br>Nam Cung Bình cũng mỉm cười : <br> <br>- Nhưng cô nương phải theo tại hạ lên núi trước đã! <br> <br>Mai Ngâm Tuyết liền tắt ngay nụ cười, tức giận nói : <br> <br>- Các hạ thật sự... <br> <br>Nam Cung Bình mỉm cười tiếp lời : <br> <br>- Cô nương đã ở trong quan tài suốt mấy ngàn ngày thì cũng nên đi dạo một lát chứ! Hãy xem, hôm nay gió mát nắng tưới, cây cỏ xôn xao chào đón, đi dạo chơi chẳng thích thú lắm sao? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết tức tối, lát sau bỗng cắn răng phi thân lướt qua đầu Nam Cung Bình, hạ xuống trước mặt chàng và nói : <br> <br>- Đi theo tôi! <br> <br>Sau cùng thì nàng cũng đành đi lên núi, Nam Cung Bình trông theo bóng dáng nàng cười thầm và nhu ?: <br> <br>- Mọi người trên chốn giang hồ đều bảo nàng lạnh lùng tàn ác, nhưng mình thấy nàng cũng chỉ là một người con gái hồn nhiên ngây thơ thôi. <br> <br>Bỗng nghe Mai Ngâm Tuyết bật cười nói : <br> <br>- Nghe lời người khác một lần cũng thích đấy chứ, nhưng... <br> <br>Nàng bỗng nín cười, ngoái lại nói : <br> <br>- Chỉ một lần này thôi! <br> <br>- Rất đúng, rất đúng, chỉ một lần này thôi. <br> <br>Nam Cung Bình vội ngoảnh mặt đi, không muốn để Mai Ngâm Tuyết trông thấy nụ cười trên mặt mình. <br> <br>Bình minh mới lên, trên đỉnh Hoa Sơn ánh nắng chan hòa. Nam Cung Bình trong lòng thấy nóng, chỉ dừng lại chốc lát trước dấu vết của chữ viết trên vách đá và những tảng đá có khắc hình, rồi thẳng đến ngôi nhà trúc nọ, nhưng trong nhà đã không còn một bóng người nào, chàng thất vọng buông tiếng thở dài rồi nói : <br> <br>- Họ đã bỏ đi cả rồi... <br> <br>Mai Ngâm Tuyết dửng dưng : <br> <br>- Vậy là các hạ đã hoài công. <br> <br>Nam Cung Bình đảo mắt nhìn quanh, bỗng lớn tiếng nói : <br> <br>- E rằng chưa chắc. <br> <br>Chàng quay phắt lại đưa cỗ quan tài cho Mai Ngâm Tuyết, Mai Ngâm Tuyết không kịp nghĩ ngợi, vội đón lấy, chỉ thấy chàng phóng bước tới, giở chiếc bồ đoàn cũ mèm lên, Mai Ngâm Tuyết không trông thấy một góc giấy màu vàng thò ra ngoài nên cười khảy nói : <br> <br>- Chả lẽ bên dưới có bảo bối gì hay sao? <br> <br>- Đúng vậy! <br> <br>Nam Cung Bình chầm chậm quay lại, trong tay cầm một mảnh giấy màu vàng nhạt, xem kỹ hai lượt, mặt hé nở nụ cười vui mừng, song lại có vẻ băn khoăn, đoạn nhét vào lòng. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết tay bợ cỗ quan tài nên không thể xem được, bèn thắc mắc cất tiếng : <br> <br>- Này! <br> <br>Nam Cung Bình vờ ngạc nhiên : <br> <br>- Gì vậy? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết buông tiếng hừ hậm hực, hai tay giơ cỗ quan tài đẩy sang cho Nam Cung Bình. Khi Nam Cung Bình đón lấy thì nàng đã lướt ra ngoài cửa. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết vô cùng bực tức, thật không muốn đếm xỉa đến Nam Cung Bình nữa, nàng đi một hồi lâu, không dằn được lại ngoái đầu nhìn, lúc ấy Nam Cung Bình đang tỉ mỉ xem hình vẽ trên hai tảng đá, xem xong chàng ung dung đi tới. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết càng thêm tức tối, lại bước tới hai bước, đoạn không dằn được ngoảnh lại nói : <br> <br>- Các hạ có chịu nói hay không? <br> <br>Nam Cung Bình vờ ngơ ngác : <br> <br>- Nói gì kia chứ? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết buông tiếng hừ mũi, nhún mình phóng vút đi vài trượng. Nam Cung Bình phì cười, nào ngờ nàng lại phóng vút trở về, lớn tiếng nói : <br> <br>- Trên mảnh giấy kia đã viết những gì hả? <br> <br>Nam Cung Bình mỉm cười : <br> <br>- Cô nương muốn xem sao không chịu nói sớm? Không nói thì làm sao tại hạ biết được chứ? <br> <br>Chàng tay phải bợ quan tài, đưa tay trái xòe ra, thì ra mảnh giấy đã nằm trong lòng bàn tay, Mai Ngâm Tuyết chú mắt nhìn thừ ra một hồi, bất giác buông tiếng thở dài tự nhủ : <br> <br>- “Mình tuy xinh đẹp, nhưng chưa chắc ai đã mê mình. Mình tuy thông minh, nhưng người ta cũng chưa chắc đã ngu hơn mình...” <br> <br>Đưa mắt nhìn Nam Cung Bình, lòng chẳng rõ là sầu, là giận hay là vui? Đưa tay lấy mảnh giấy mở ra xem, chỉ thấy trên ấy viết tám chữ đỏ : <br> <br>- Thiên Đế giữ khách, Thần Long vô sự. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết kinh ngạc : <br> <br>- Thần Long vô sự... “Bất Tử Thần Long” hãy chưa chết ư? <br> <br>Nam Cung Bình mỉm cười : <br> <br>- Không bao giờ chết được. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết ngẩn lên nhìn chàng, trầm ngâm nói : <br> <br>- Hai chữ “Thiên Đế” là nghĩa làm sao? <br> <br>- Tất nhiên là danh hiệu của một vị lão tiền bối võ lâm nào đó, ngoài ra chả lẽ... <br> <br>Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng ngắt lời : <br> <br>- Là ai? Các hạ từng nghe nói trong giới võ lâm có ai tên là “Thiên Đế” hay không? <br> <br>Nam Cung Bình thoáng ngẩn người, Mai Ngâm Tuyết nói tiếp : <br> <br>- Có thể... <br> <br>Nàng vốn định nói “Thiên Đế” có thể là “thế giới cực lạc” mà kẻ thù đã cố tình dùng để chế nhạo và lừa dối họ, hoặc cũng có thể là bạn bè dùng để an ủi họ. <br> <br>Song nàng thấy thần sắc của Nam Cung Bình, bỗng lại không nỡ nói ra, bèn đổi giọng nói : <br> <br>- Thiên Đế! Tôi chưa từng nghe nói đến cái tên ấy bao giờ! <br> <br>Lúc sắp xuống núi, bỗng nàng lại cười : <br> <br>- Chúng ta hãy theo lối đi nhỏ xuống núi tốt hơn! <br> <br>Nam Cung Bình ngạc nhiên : <br> <br>- Sao vậy? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết đưa tay vén tóc, cười nhẹ : <br> <br>- Tôi như vậy có gặp người được chăng? <br> <br>Nam Cung Bình liếc mắt nhìn nàng, mái tóc huyền óng ả, đôi mắt trong sáng, gương mặt nhợt nhạt qua ánh nắng soi rọi giờ đã ửng hồng, phối hợp với chiếc áo dài trắng như tuyết, thật xinh đẹp tuyệt trần, nào có điểm gì không gặp được người, chàng bất giác phì cười thầm nhủ : <br> <br>- “Như vậy mà còn không gặp được người, những người con gái khác hẳn phải chui xuống đất trốn hết quá!” <br> <br>Lúc này chàng được tin Thần Long bình an, tuy chưa biết hành tung của các sư huynh song sớm muộn gì rồi cũng sẽ gặp, nên tâm của chàng hết sức thanh thản, cùng Mai Ngâm Tuyết theo lối đi nhỏ xuống núi. <br> <br>Vào lúc gần hoàng hôn, hai người đã có mặt tại thành Lâm Đồng, trên đường phố tấp nập người qua lại, mùi thức ăn thơm phức từ các tửu quán ăn bay ra, Nam Cung Bình tay bợ quan tài lẩm bẩm than : <br> <br>- Quan tài này nặng thật, thảo nào sư phụ phải tốn biết bao tâm lực mới tìm được người khiêng, vậy mà không được bao lâu họ cũng bỏ đi. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết đi sát bên cạnh, nghe nói liền chớp mắt mỉm cười bí ẩn, nhưng Nam Cung Bình không trông thấy, chàng nói tiếp : <br> <br>- Cô nương biết trong số những người khiêng quan tài có cả giới lục lâm hoàn lương... <br> <br>Chưa dứt lời chợt thấy mọi người trên phố đều trân trối nhìn mình. Một thiếu niên anh tuấn hiên ngang lại bợ một cỗ quan tài trên tay cùng một thiếu nữ diễm tuyệt song trang phục lại hết sức kỳ dị sóng vai đi giữa phố thị đông đúc, nếu không gây sự chú ý, trừ phi mọi người đều đui mù cả. <br> <br>Nam Cung Bình bất giác đỏ mặt, cúi đầu xuống khẽ nói : <br> <br>- Phải chi theo đường lớn xuống núi thì đã đón được xe rồi! <br> <br>Mai Ngâm Tuyết vẫn ra chiều thản nhiên mỉm cười : <br> <br>- Nếu các hạ sợ người nhìn, hai bên đường thiếu gì tiệm quán... <br> <br>Lời nói như có ý tôi đã bị người nhìn đến rồi. <br> <br>Nam Cung Bình cắm cúi rẽ vào lề đường nói : <br> <br>- Đúng, đúng... <br> <br>Những thấy trên ngưỡng cửa một ngôi tửu lầu lớn nhất có tấm bảng hiệu màu đỏ tươi viết chữ đen rất to “Bình Ký Khoái Tụ Lâu” và tất cả cửa sổ đều sơn hai màu đỏ đen, khác hẳn với những tửu lầu khác. Nam Cung Bình thoáng biến sắc mặt, song vẫn đi thẳng vào. <br> <br>Nhưng chàng chưa đến gần cửa thì một gã phổ kỵ mảnh khảnh đã tiến ra, song không phải đón tiếp mà là dang hai tay ra cản chàng lại. <br> <br>Nam Cung Bình chưng hửng. <br> <br>- Làm gì thế này? <br> <br>Gã phổ kỵ hống hách lạnh lùng nói : <br> <br>- Ngươi định làm gì? <br> <br>- Tất nhiên là vào ăn uống nghỉ ngơi. <br> <br>Nam Cung Bình miệng nói vậy nhưng trong lòng hết sức lấy làm lạ thầm nhủ : <br> <br>- “Sao tửu lầu này lại tiếp khách chểnh mảng như thế nhỉ?” <br> <br>Bất giác nói tiếp : <br> <br>- Chả lẽ tửu lầu của các người không buôn bán hay sao? <br> <br>Gã phổ kỵ cười khảy : <br> <br>- Có buôn bán chứ! Nhưng khách mang theo quan tài thì chúng tôi không bao giờ đón tiếp! <br> <br>Nam Cung Bình vỡ lẽ, bèn cười nói : <br> <br>- Nhưng... quan tài của ta trống rỗng, không tin ta có thể mở ra cho ngươi xem! <br> <br>Chàng vừa định đặt quan tài xuống, nào ngờ gã phổ ky đã đưa tay xô chàng và gằn giọng nói : <br> <br>- Trống cũng không tiếp. <br> <br>Gã phổ kỵ tuy gầy gò song cũng có chút sức lực, hiển nhiên cũng có học qua vài miếng võ nghệ. <br> <br>Lúc này đã có một số người xúm quanh, Nam Cung Bình nhíu mày, cơn giận tràn lên, song quét mắt nhìn quanh, sau cùng dằn nén lửa giận, ôn tồn nói : <br> <br>- Tại hạ có quen biết với quý chưởng quầy, xin hãy thông cảm cho, tại hạ sẽ để quan ở... <br> <br>Chàng chưa nói dứt lời, gã phổ ky đã giận dữ quát : <br> <br>- Quen với chưởng quầy cũng không được, đi mau... đi mau.. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết như cũng nhận thấy Nam Cung Bình không muốn sinh sự, bèn kéo tay áo chàng và nói : <br> <br>- Đây không được thì chúng ta đi sang chỗ khác. <br> <br>Hai người bèn tách đám đông bỏ đi, chỉ nghe gã phổ ký vẫn lớn tiếng mắng : <br> <br>- Không chịu hỏi thăm xem đây là chỗ nào? Ai đã mở? Công tử của bọn này là ai? Còn dám đến đây quấy nhiễu nữa, không đây cho gãy giò... <br> <br>Mai Ngâm Tuyết liếc nhìn Nam Cung Bình, thấy chàng vẫn bình thản chẳng chút tức giận, lòng hết sức lấy làm lạ, nào ngờ đi sang một tửu lầu khác, phổ ky lại nói : <br> <br>- Những người khách mà Khoái Tụ Lâu không tiếp thì tiểu điếm cũng không dám tiếp. <br> <br>Liên tiếp ba tửu điếm khác cũng vậy, đôi mày kiếm của Nam Cung Bình nhướng lên dần, những kẻ nhàn rỗi theo sau chàng thì thầm cười ngạo, càng khiến chàng bực tức hơn. <br> <br>Thế nhưng chàng vẫn không phát tác mãi đến khi rẽ qua một con hẻm vắng mới có một tiểu điếm chịu đón tiếp họ. Lão chủ quán già nua bày chén đũa cho họ và thấp giọng nói : <br> <br>- Lẽ ra khách mà Khoái Tụ Lâu không tiếp chúng tôi cũng chẳng muốn giữ lại, nhưng... ôi khách quan trẻ thế này, lại đưa theo nhân quyến... ôi, nghe đâu họ có một vị công tử gia rất trượng nghĩa khinh tài, tiếng tăm lừng lẫy, ngũ hồ tứ hải đâu cũng có bạn, khi nãy công tử đã gặp có lẽ là Vưu nhị gia, vị Vưu nhị gia ấy chính là từ Chiêu Tụ Anh Hùng Quán của vị công tử gia kia mà ra, nghe đâu có theo vị công tử gia kia học được vài môn võ nghệ, tuy là phổ ký nhưng ngay cả chưởng quầy của họ cũng không dám trêu vào... Ôi! Quả đúng là gia nô của thừa tướng chẳng khác nào quan thất phẩm! <br> <br>Lão chủ quán nói một tràng dài thì đã bầy xong thức ăn, song Nam Cung Bình vẫn thản nhiên chẳng tỏ vẻ gì cả. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết nghe xong những lời của lão chủ quán, vốn cũng hơi lấy làm lạ, nhưng sau đó lại bất giác nực cười. <br> <br>Nam Cung Bình ăn được hai miếng bỗng hỏi lấy giấy bút, viết mấy dòng chữ rồi cẩn thận xếp lại, đi ra cửa trao cho một gã hán tử nhàn rỗi, nói khẽ vài câu rồi quay trở vào. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết nhìn chàng tủm tỉm cười, chẳng thắc mắc hỏi về hành động của chàng, mà cũng ra chiều hết sức tin tưởng. <br> <br>Hai người bình thản ăn uống, hồi sau bỗng có một hán tử trung niên y phục sang trọng, da dẻ trắng trẻo loạng choạng đi vào gặp Nam Cung Bình liền chắp tay xá dài chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa bỗng lại có một người chạy ùa vào, đến trước Nam Cung Bình quỳ sụp xuống dập đầu lạy, thì ra là gã phổ ký mảnh khảnh “Vưu nhị gia”. <br> <br>Nam Cung Bình đảo quanh mắt, đoạn chầm chậm đứng lên nói : <br> <br>- Vưu nhị gia làm gì vậy? <br> <br>Gã “Vưu nhị gia” hống hách lúc này trông thật tội nghiệp và nực cười chẳng thốt nên lời. Gã hán tử cẩm y cũng mặt đầy vẻ kinh hoàng, cười giả lả nói : <br> <br>- Thật không ngờ... thật không ngờ... đại công tử gia lại đến vùng Tây Bắc này. <br> <br>Lão chủ quán lúc này cũng sững sờ thừ ra nhìn Nam Cung Bình, rồi lại nhìn đám đông ngoài cửa, đưa tay lên sờ mái tóc bạc phơ, thật không dám tin vào đôi mắt mình nữa. <br> <br>Phải biết Nam Cung thế gia giàu có khủng khiếp, khắp thiên hạ cơ hồ đều có hiệu buôn, những người sống nhờ vào ký hiệu hai màu đỏ đen của Nam Cung thế gia có đến hàng vạn song lại chẳng mấy ai biết mặt vị thiếu chủ nhân Nam Cung Bình của họ. <br> <br>Vậy mà giờ đây Nam Cung Bình chỉ bằng vào vài dòng chữ và một ký hiệu riêng trên mảnh giấy nhỏ đã khiến cho vị “Vưu nhị gia” này cùng với gã hán tử cẩm phục chưởng quầy đều kinh hoàng thất sắc, đối mặt với thiếu chủ nhân của họ, hai người chẳng biết nên nói những lời xiểm nịnh và xin tha thứ như thế nào mới phải. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết cười khẽ nói : <br> <br>- Chúng ta có thể đổi chỗ khác ăn uống rồi chứ? <br> <br>Nam Cung Bình cười : <br> <br>- Vưu nhị gia, chúng tôi khiêng quan tài vào được chăng? <br> <br>Thế nhưng, thuộc hạ của chàng tất nhiên không bao giờ để cho thiếu chủ của họ khiêng quan tài, gã hán tử cẩm phục vội nói : <br> <br>- Xin mời công tử hãy di giá đến bổn điểm trước, lát nữa tiểu nhân sẽ cho người đến đây khiêng cỗ quan tài này. <br> <br>Miệng nói thế nhưng trong lòng y cũng hết sức lấy làm lạ, công tử của mình vì sao lại khiêng theo bên mình một cỗ quan tài thế này? Song tất nhiên là y đâu dám lên tiếng hỏi. <br> <br>Nam Cung Bình mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một chiếc túi vải, tiện tay ném lên bàn, quay sang lão chủ quán đang bàng hoàng đứng thừ ra, cười nói : <br> <br>- Đây là tiền ăn... hai hôm nửa sẽ chuyển lão trượng sang Khoái Tụ Lâu làm tổng quản, lão trượng có thể khiến cho bọn phổ ký bên đó nhân từ và khách sáo hơn với khách. <br> <br>Chàng không để cho lão chủ quán kịp cảm tạ, đã cùng Mai Ngâm Tuyết đi ra khỏi quán. <br> <br>Mãi đến khi hai người ra khỏi con hẻm, những kẻ xem náo nhiệt cũng lục tục đi theo và lão chủ quán lòng mừng khắp khởi vẫn còn ngơ ngẩn đứng nơi cửa, cơ hồ ngỡ mình chỉ là nằm mơ. <br> <br>Lão chủ quán ngồi xuống cạnh bàn mở chiếc túi vải ra, ánh sáng của những hạt minh châu liền tỏa ra chói ngời. Niềm sung sướng đến quá đột ngột và quá muộn màng, lão đưa tay lên sờ những nếp nhăn trên mặt, nghĩ đến người vợ đã qua đời, lòng chẳng rõ nên vui mừng hay nên xót xa. <br> <br>Thốt nhiên, lão nghe như có một tiếng “cạch” vang lên rất khẽ, liền quay đầu lại. <br> <br>Song mắt vừa trông thấy, máu huyết trong người liền như đông đặc lại bởi một luồng khí lạnh đột ngột ập tới. Rồi thì một tiếng vang khẽ, chiếc túi vải rơi xuống đất, bốn hạt minh châu lăn ra, lăn đến bên cạnh cỗ quan tài nơi góc tường. <br> <br>Nắp quan tài đã bật mở, một đạo sĩ mặt đạo bào màu xanh biếc mình đầy máu tươi chầm chậm bò ra, lúc này trời đã sẩm tối, ánh đèn leo lét soi lên gương mặt gớm ghiếc của y trông cực kỳ rùng rợn. <br> <br>Lão chủ quán chao đảo, sực nhớ mình hãy còn có tiếng nói, song chưa kịp cất lên thì lão đạo sĩ áo xanh đã lao bổ tới với mười ngón tay như móc câu chộp vào cổ lão chủ quán. <br> <br>Sau một hồi giẫy giụa và rên rỉ yếu ớt, sự yên lặng lại trở về. Lão đạo sĩ sợ sệt đảo mắt nhìn quanh, trong hẻm vắng tênh, bởi mọi người đã đi theo chiêm ngưỡng phong thái của Nam Cung công tử hết rồi. <br> <br>Y vui mừng buông tiếng thở dài, vội vã lên lầu thay vào một bộ quần áo của lão chủ quán, sau đó rón rén và lảo đảo lẻn ra từ cửa sau, để lại lão chủ quán suốt đời cơ cực nằm sóng soài bên cạnh bốn hạt minh châu sáng ngời.