Phần Hai: Khi thuộc về nhau ( 3 )
Phần Hai: Khi thuộc về nhau
Người tình cũ của ông xã
Tôi gọi cô ấy là người tình mà không phải là người yêu cũ. Với tôi, ba từ NGƯỜI YÊU CŨ mang cảm giác khó chịu lắm. Có ghen ghét, chửi rủa, ám ảnh và đôi khi là muốn họ đừng thở chung bầu không khí với mình nữa.
NGƯỜI TÌNH, người đã từng cùng người đàn ông tôi yêu thương, họ cũng đã từng chân thành. Nhưng cách cô ấy nhìn tôi, đối thoại và nghĩ về tôi không hằn học. Cho dù trong lòng có hay không thì cách cô ấy chọn là sự thân thiện. Cô ấy và người đàn ông của tôi, họ có duyên không nợ. Và giờ họ đã hạnh phúc nhưng không phải bên nhau mà là bên những người khác.
Năm tôi gặp chồng và yêu anh, có khá nhiều sự đụng độ của tôi với các cô Ex của anh ấy. Tất cả đều là sự hờn ghen, móc mỉa, thậm chí xúc phạm. Còn với cô ấy thì khác.
Ngày đầu tiên tôi gặp chồng sau thời gian chuyện trò qua mạng, cô ấy đã xuất hiện với những giọt nước mắt, khi nghe lão giới thiệu tôi là người yêu mới.
Thời gian sau tôi gặp cô ấy trên mạng. Ngày ấy vì nghĩ Ex này là tiền bối trong tình trường nên tôi xưng là chị, sau mới biết kém tuổi. Cô tâm sự với tôi những điều nghĩ lại vẫn còn chút buồn cười nhưng chân thật:
- Em và anh ấy yêu nhau lâu chưa?
- Em có bị anh ấy đánh không?
- Anh ấy giận thì chỉ cần nịnh tí là xong thôi. Anh ấy bỏ đi thì chỉ cần chạy theo chưa đến nơi là anh ấy đã quay lại rồi.
- Em cố gắng giữ anh ấy nhé. Anh ấy ấm áp lắm, yêu chiều người yêu lắm, chị đánh mất anh ấy là điều hối hận nhất cuộc đời này.
Lúc ấy không hiểu sao tôi ngoan ngoãn như một đứa em nghe lời chị dặn trước khi lấy chồng vậy.
Mối tình của hai người họ không nhận được sự đồng ý từ nhiều phía. Vẫn cố trao chân thành dù biết sẽ có ngày kết thúc.
Những tháng ngày sau, thi thoảng Ex này vẫn gọi cho chồng tôi. Lúc đầu là những lời yêu thương muộn màng, rằng em vẫn còn yêu anh... Sau chỉ là những câu hỏi thăm bình thường và cuối cùng là cô ấy báo tin đã lấy chồng. Tôi nghe họ nói chuyễn với nhau khá lâu. Như hai người bạn. Và tôi được biết cô ấy đặt tên con trai đầu lòng là tên chồng tôi. Sau hôm ấy thì không thấy cuộc gọi nào nữa.
Tôi thấy lạ với chính mình rằng tại sao mình không ghen, tại sao mình không hằn học? Tôi tò mò về cuộc sống của cô ấy. Chồng cô ấy thế nào, làm gì và con người ra sao? Tôi đã bỏ ra rất nhiều giờ đồng hồ để tìm kiếm facebook của cô. Nhưng chẳng một dữ liệu nào có thể tìm thấy. Tôi cười một mình...
Có một ngày lão chồng nhe nhởn cầm cái điện thoại giơ trước mặt bảo:
- Này, người em cần tìm hôm nay kết bạn với anh đấy.
Tôi hỏi:
- Ai cơ?
- Em nhìn đi.
A, cô ấy đây rồi. Cuộc sống có vẻ rất hạnh phúc với người chồng hơn tuổi và hai đứa con. Tôi ấn vào Add Friend...
Tôi chủ động nói chuyện trước. Cô ấy vẫn vậy. Vẫn tỏ ra tôn trọng và thân thiện với tôi.
Rồi chúng tôi hỏi thăm nhau nhiều hơn.
Nhắc lại chuyện cũ, cả hai cùng nói về người đàn ông của tôi bây giờ và của cô ấy trong ký ức, như hai người bạn thân chia sẻ tình yêu của nhau.
Rồi cô ấy nhiệt tình giúp đỡ tôi trong công việc mà tôi đang làm. Lúc cao hứng, tôi chọc: "Hai đứa mình buồn cười thật, đáng lẽ phải ghét nhau như lẽ thường chứ nhỉ."
Cô ấy nói:"Kiếp trước mình nợ nhau. Tôi không có duyên ở cạnh người đàn ông ấy, thì tôi có duyên làm bạn với bà. Cuộc sống được bao nhiêu mà phải ghét nhau. Yêu thương những người yêu quý mình còn không đủ mà bà nhỉ."
Tôi mỉm cười. Mỗi người một cuộc sống riêng. Tôi không cần biết trong lòng họ, người này còn tồn tại trong ký ức của người kia như thế nào. Tôi chỉ cần biết người tôn trọng quá khứ, tôn trọng những sự lựa chọn luôn có được sự bình yên.
Và tôi gọi cô ấy là NGƯỜI TÌNH CŨ.