Phần Một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới ( 4 )
- Truyenconect
- Chỉ cần một người hiểu em trong đời
- Phần Một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới ( 4 )
Phần Một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới ( tiếp theo )
Đến với nhau
Chồng em đa tình và tình trường của lão rất hoành tráng. Thế nên từ lúc yêu, em đã xác định là cả đời sống với thị phi, sẽ có hoài nghi ghen tuông và thậm chí còn hơn thế.
Nếu như không phải lão yêu em nhiều, hi sinh vì em nhiều thì em chắc cũng chịu nổi một lần lão lỡ làm một ả nào đấy phải lòng đâu.
Hơn một năm yêu nhau và bốn năm sống cùng nhau, em giống như công chúa được bao bọc trong nhung gấm và tình yêu mãnh liệt của người đàn ông này. Em gầy gò ốm yếu, nhan sắc bình thường nhưng với lão em như của quý. Lão sẵn sàng bỏ bạn bè, bỏ các cuộc chơi, thậm chí có thời gian bỏ nhà đi vì mẹ lão không đồng ý em để bảo vệ em. Nhắc đến chuyện này lại nhớ cãi quãng thời gian đầy kỷ niệm và gian khổ không bao giờ quên được ấy.
Hồi ấy, sau khi em và lão yêu nhau, dường như ngày nào bọn em cũng ở bên nhau. Em làm nhân viên kinh doanh cho một công ty Truyền thông chuyên quảng cáo và tổ chức sự kiện ở Hà Nội. Còn lão vẫn đang đi học Ngân hàng ở Sơn Tây, lão ít hơn em 2 tuổi. Nhưng chỉ cần tan học là lão phi xuống Hà Nội với em ngay, thậm chí là bỏ học. Còn cuối tuần em nghỉ làm thì lại lao lên đấy với lão. Hai đứa như thiêu thân dính vào nhau không rời. Kiểu như sợ một ngày không gặp nhau là mất nhau ngay. Thế nên có lúc bắt buộc phải xa nhau vài ngày vì thi cử hay em phải đi tỉnh làm sự kiện là y như rằng cãi nhau chí chóe và không ít lần chia tay vì hờn dỗi toàn chuyện vớ vẩn.
Rồi sau khi em ốm một trân mà như bác sĩ nói: sống được là một kì tích vì sốt xuất huyết chuyển sang xuất huyết đa nội tạng, nôn ra máu. Chồng em khi ấy bỏ học chăm em dưới Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương suốt nửa tháng trời, nằm gầm cầu thang ăn cơm bụi đến tụt cả quần vì sụt cân. Cả khu bệnh nhân khoa truyền nhiễm còn gọi hai đứa là cặp vợ chồng đáng ngưỡng mộ. Khi ấy lão người bé tí ( 49 cân, cao 1m59 ) ngày đêm túc trực bên giường bệnh của vợ ( người ngoài nghĩ chúng em là vợ chồng ), bón cháo, rửa mặt, vệ sinh, thậm chí ngồi lau từng kẽ chân của em. Vậy mà vẫn luôn tươi tỉnh pha trò khiến cả phòng bệnh ai cũng quý mến.
Ngày ấy bố mẹ em chưa đồng ý cho em yêu lão vì sợ khoảng cách quá xa, 300 cây là một hình dung ác mộng đối với mẹ nếu gả con gái. Đến lúc gặp lão ở viện, chứng kiến cái thằng cu ( mẹ em gọi thế ) bé tí mà mặt tươi như hoa, chăm con gái mẹ như vậy, mẹ chỉ lặng lẽ nhìn rồi ứa nước mắt. Mẹ bảo em:
- Mẹ không còn ý kiến gì.
Em thì trong lòng rạng rỡ, như cởi bỏ được cả đống tơ vò bên tình bên hiếu.
Lão gặp mẹ em nhe nhe chưa gì đã gọi nhắng nhít: "Mẹ, mẹ!", làm mẹ em giật mình vừa buồn cười vì cái vẻ chân thành đến hồn nhiên của lão.
Ngày em ổn định xuất viện tụt hẳn 5 cân, còn 42 cân, nhìn như con mèo hen. Trước khi làm thủ tục về, mẹ đang ngồi đấy mà lão trèo hẳn lên giường bệnh nằm ôm em ngon lành như chả hề có ai ý, mặc dù người em hôi hám cả nửa tháng không được tắm gội, toàn mùi thuốc với máu me kinh hồn. Còn thì thầm:
- Mình là vợ chồng mà sợ gì cún?
Mẹ chỉ ngồi đơ ra nhìn, có lẽ cái cảnh có một người đàn ông đang bao bọc đứa con gái ốm yếu của mẹ làm mẹ xúc động hơn là nghĩ đến mấy cái lễ tiết.
Bác sĩ đến thăm bệnh lần cuối trước khi ra viện thấy cảnh đấy thì nói:
- Ôm nhau vậy chắc về luôn được rồi chả cần phải khám đâu!
Nghe vậy lão mới buông em ra, nhảy tót phát xuống cười khì khì.
Em ra viện về quê, lão về trường. Được hai hôm thì bệnh em tái phát vì em suy nhược cơ thể nặng phải đi cấp cứu ngay trong đêm. Sáng hôm sau mở mắt ra đã thấy chồng em ngồi ngay cạnh. Lão đã vượt 300 cây số vào với em khi nghe em gái em thông báo: Em phải đi cấp cứu trong đêm.
Em vừa mệt vừa hạnh phúc, người run lập cập. Mặt lão bơ phờ vì quãng đường dài và mất ngủ. Nhưng vẫn toe toét:
- Cún biết chồng sợ thế nào không? Chỉ sợ vào không kịp, sợ cún chết mất!
Em đỡ hẳn rồi xuất viện về nhà, lão theo em về nhà, ở nhà em hẳn một tuần sau đó. Khỏi phải nói họ hàng nhà em quý lão như thế nào. Sau này lão hay tếu với bạn bè: "Ối, họ hàng vợ em gặp em cái là gật đầu lia lịa xoa dầu không kịp".
Hết tuần sức khỏe em ổn định, em phải quay ra Hà Nội đi làm lại. Lão xin phép bố mẹ đưa em ra. Rồi sau đấy bắt em bỏ việc lên Sơn Tây làm để ở gần nhau. Phần vì lão muốn tiện tay chăm sóc em, phần vì không muốn em tiếp tục công việc hay phải gặp gỡ khách hàng rồi đi tỉnh này nọ. Lão sợ em sinh hai lòng.
Em dại trai, bỏ việc theo lão lên Sơn Tây, xin làm cho FPT trên đấy. Tất nhiên là phải nói dối mẹ vẫn ở Hà Nội rồi ( hư phết đấy ). Thế là hai con chim sâu cứ ríu rít bên nhau, ngày đứa đi học, đứa đi làm.
Tình yêu cứ thế trôi qua, yêu đương còn không đủ thời gian nên chả còn lúc nào để cãi vã giận hờn nữa.
Tình yêu thường thì là thế. Gần nhau cả năm cũng không một tiếng kêu ca nhưng cứ xa nhau một ngày kiểu gì giông bão cũng nổi ầm ầm.
Rồi cũng sắp đến ngày lão phải về nhà thực tập để chuẩn bị tốt nghiệp. Mọi thứ bắt đầu nặng nề khi hai đứa đều hiểu rõ: Tình yêu này nếu xa nhau sẽ chết. Sợ mất nhau lắm. Trải qua bao nhiêu khó khăn. Giờ kẻ về quê, kẻ về Hà Nội thì sẽ nảy sinh giận hờn rồi chia tay là điều không tránh khỏi.
Em là đứa từng trải, lão càng hơn thế. Cả hai đều có cảm giác không thể mất nhau để rồi phải làm lại từ đầu một lần nữa.