Phần Một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới ( 6 )
- Truyenconect
- Chỉ cần một người hiểu em trong đời
- Phần Một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới ( 6 )
Phần Một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới ( tiếp theo )
Lấy vợ Thanh Hóa
Nhớ cái tết đầu tiên năm 2011 ở nhà chồng. Hôm 30 mẹ chồng em bảo:
- Thảo Linh làm cho mẹ nồi thịt đông nhé. Mẹ đi chút việc!
Thú thật ở vùng quê em sinh ra thịt đông ngày Tết đơn giản gọn nhẹ lắm. Cứ rang thịt chín như bình thường cùng đủ gia vị, mộc nhĩ sau đấy cho vào tủ lạnh cho đông lại thế là thành thịt đông.
24 năm ăn như vậy nên giờ mẹ chồng giao nhiệm vụ em cũng bê y nguyên vậy mà nấu. Rang thịt xong cho vào tủ - Hết.
Chiều mẹ chồng em về hỏi, em thưa xong hết rồi mẹ à. Trong tủ lạnh í. Mẹ chồng em thăm khám lôi cái nồi trong tủ lạnh ra có vẻ ngạc nhiên:
- Đã làm đâu con, món gì đây?
- Thịt đông mà mẹ!
Mẹ chồng em nhăn mặt:
- Đây là thịt kho mà. Ai bảo con làm thịt đông như thế này?
Em ngơ người luôn, không hiểu mô tê gì hết. Chồng em nghe thấy, xuống xem nhìn nồi thịt cười ngặt nghẽo:
- Ôi trời ơi, thịt đông nhà mình không nấu giống nhà ngoại đâu haha!
Em vẫn chưa hiểu gì, chồng xắn tay vào chỉ:
- Cho đủ gia vị xong đổ ngập nước đun cho đến khi thịt chín mềm, ra nhựa luôn í rồi múc ra bát cho vào tủ lạnh đồ Thanh Hóa ạ!
Xong mẹ với lão cứ thế cười.
- Con biết đâu, từ bé con đều ăn như thế mà.
Thế là Tết làm dâu đầu tiên được học cách nấu thịt đông. Năm nào cũng nghĩ lại mà đau bụng. Về ngoại nấu cho nhà mình ăn, bố mẹ kêu không quen:
- Thịt gì mà mềm nhũn như bánh đúc thế này. Mẹ không ăn được.
Mỗi nhà mỗi vị, mỗi quê mỗi tục.
Quay lại cái thời chưa nên duyên vợ chồng. Lần đầu gặp Minh - chồng em bây giờ, qua mạng Yahoo, qua loa vài lời dạo đầu Minh hỏi em sinh năm bao nhiêu, trả lời 87 cái lão hoành tráng:
- Anh sinh năm 85!
Trong khi sự thật sinh năm 89, thế nên từ đầu là lão lừa em. Lúc Minh hỏi quê ở đâu, em ngập ngừng không trả lời. Căn bản cái hồi ấy thiên hạ đua nhau a dua kỳ thị người xứ Thanh vì những lý do lãng nhách làm mình bị tâm lý. Em trả lời:
- Quê em cách Hà Nội 150 cây số!
Thế là Minh mò mẫm đoán nào là Thái Bình, Nam Định, Ninh Bình đủ thể loại. Xong rồi không quan trọng nên em cũng chả nói rõ. Cái hồi ấy vì ra ngoài đi làm lâu rồi nên em cũng nói được giọng Bắc. Hôm hai đứa chát chít mãi chuyển qua gọi điện thoại, Minh không nhận ra vì giọng em Bắc hẳn hoi. Mãi sau này lúc gặp mặt nhau em mới bảo em dân... rau má. Được cái tính Minh thoải mái và vô tư lắm nên không để ý chuyện quê ở đâu. Gặp nhau là yêu nhau luôn rồi làm gì có thời gian để ý những cái ngoài lề.
Hồi ấy em đi làm bằng con Sirious đỏ biển 36, khốn nạn lắm, đi đường dừng đèn đỏ toàn bị mấy đứa phía sau húc đít xe rồi cười như khỉ sổng chuồng:
- 36 này!
Lúc Minh xuống thăm, em ngồi bí xị mặt kể những lúc nuốt cục ức như thế. Minh cáu lắm, nghĩ thương người yêu, nên lão tính:
- Anh đổi xe cho cún, cún đi biển 19 đi, 36 anh mang về Sơn Tây đi oách.
Thế là lão để con Novou một mắt lại Hà Nội cho em đi làm, phi con 36 về đi học. Nhưng khổ cái thân em, gầy gò tay như que tăm. Hồi ấy có 42, 43 cân, em không dắt nổi con xe ga to oành ấy. Bữa dừng đèn đỏ ở khu Tạ Quang Bửu chả ai đụng cũng ngã lăn quay tay chân thâm tím. Mỗi lần dắt xe ra đi làm là toát mồ hôi hột. Đến khổ.
Minh thì từ ngày ôm con 36 về thì oai, ai hỏi mày kiếm đâu con 36 đấy, toe toét khoe:
- Của người yêu tao đấy!
Mò lên Sơn Tây thăm Minh, hai đứa đèo nhau cà phê ngã tư viện 5, lúc vào thì không sao, lúc ra lão bảo vệ quán nhìn biển xong làm câu:
- Úi giời, 36 à?
Minh lên xe nổ máy rồi nghe câu ấy, lão tắt máy, khệnh khạng bước lại chỗ bảo vệ mặt nghiêng nghiêng, tay nâng áo xoa xoa bụng:
- Chú vừa nói gì cháu nghe không rõ, 36 thế nào chú, chú có chuyện gì?
- À không có chuyện gì đâu. Chú nói thế thôi. Lâu không thấy biển này mà. Hi hi!
- À thế thôi chứ gì, cháu tưởng có chuyện gì muốn hỏi thăm để cháu biết đường.
Lên xe lão vẫn lầm bầm chửi thề:
- Khốn khiếp, 36 thì thế nào, cái giọng nghe chỉ muốn đấm.
Hôm hai đứa đi qua cầu treo, có người thu vé. Đưa tiền xong tiến lên phía trước, thằng trẻ trâu thu vé lại lầm bầm câu:
- Úi Thanh Hóa à?
Thấy Minh dừng xe, em run lắm, lỡ lão quay lại gây sự với bọn nó thì sao.
Lão lùi xe lại hỏi:
- Thanh Hóa thế nào em ơi, Thanh Hóa thì không được đi qua cầu à hay là thu nhiều tiền hơn để anh biết đường?
Mặt lão vênh lên, thằng cu đón vé phe phẩy tay:
- Không anh ơi, không có gì đâu, anh đi đi.
Lão lên xe lại chửi thề:
- Cái lũ này ghét thế không biết. Chẳng lẽ tao lại đi lý sự với chúng mày?
- Thôi mà anh, nó có nói gì quá đáng đâu!
- Em không thấy cái giọng nó à. Nghe ngứa cả tai!
Thế nên từ ngày yêu Minh em tự tin hơn hẳn. Minh có tài làm người con gái của mình luôn an tâm mà. Đi đâu cũng giới thiệu người yêu tao rau má đấy. Thé thôi cũng đủ để chẳng đứa nào trề môi "Ui sao lại yêu dân 36" nữa.
Lúc yêu, Minh hay về quê em lắm. Lão bảo em bỏ giọng bắc nói đúng giọng quê cho lão nghe. Em nổ một hồi, lão ôm bụng lăn ra cười. Lão về quê nghe bố mẹ em nói toàn em phảo dịch lại, nhiều rồi quen, lão học luôn, nói y chang như vậy. Bữa em dạy Minh câu:
- Mi đi mô mà tún tùn tun mí viền? (Mày đi đâu mà tối mịt mới về)
Lão nhìn thấy mẹ em đi làm về muộn, lão phang luôn câu ấy mà quên không đổi nhân xưng mi thành bác. Mẹ em ngẩn tò te còn em thì cười đau hết cả bụng:
- Anh ơi, sao gọi mẹ em là "mi"?
Lão mới nghĩ ra, đỏ tía tai rồi hỏi lại. Mẹ em bặm môi:
- Thôi cháu đừng có học theo mằn chi cho mệt.
Giờ thì về quê, lão tiếp hết, nghe đâu hiểu đấy!
Minh thích quê ngoại lắm, dù mỗi lần đều mất cả 12 tiếng ngồi xe cả đi lẫn về. Lão bảo về quê thấy nhẹ nhõm, đặt người xuống là ngủ được luôn, về cứ muốn ở thật lâu.
Lên mạng xã hội thấy chỗ nào có cuộc chiến giữa các anh hùng bàn phím trẻ trâu kỳ thị này nọ là lão mò vào đấu. Thế nên cái vụ người yêu cũ của lão miệt thị em kiểu Hoa Thanh Quế này nọ, bình thường lão không can thiệp mấy chuyện đàn bà ghen tuông, nhưng nghe câu này lão bạnh cái hàm:
- Con ti tiện này, cho vợ xử lý đấy!
Nói vậy chứ xử lý làm gì? Mình có phải trẻ trâu háu đá nữa đâu.
Hàng ngày Minh hay trêu em kiểu:
- Vợ ơi, Thanh Hóa nhà em gọi cái này là cái gì?
- Vợ ơi, Thanh Hóa nhà em ăn món này không?
- Thanh Hóa nhà em có cái này không?
...
Cái giọng đùa cợt rõ là ghét.
~~~~
P/s: mình thành thật xin lỗi tất cả các mem. Thật ra phần một chưa kết thúc ạ! Vì mình còn rất rất nhiều chi tiết của phần một để bổ sung vào. Nên thay cho lời xin lỗi mình đã ra chapter "Châm ngôn...". Tuy chỉ là một đoạn ngắn nhưng mình chân thành xin lỗi các mem. Sẽ không có sai lầm lần sau nữa ạ * cúi đầu *.