Chương 2: Đồng Bài
(*) Đồng bài: chiếc thẻ bài có dây đeo trước ngực, hình dạng giống như đồng xu. Trời vẫn còn chưa sáng, Đường Thiên đã rời giường rất đúng giờ.
Sau khi tùy tiện rửa ráy qua loa, hắn liền mở đèn lên rồi ngồi ở trước bàn, hắn vươn tay mở giấy ra rồi bắt đầu viết thư nghe “sột soạt”.
"Thiên Huệ, gần đây muội vẫn khỏe chứ? Huynh rất nhớ muội. Huynh vẫn tốt, không có điều gì phải lo lắng. Khóa học mới đã bắt đầu rồi, huynh vẫn đảm nhiệm vị trí trợ giảng cho lớp kiếm thuật của Sầm lão sư. Không biết muội cảm thấy thế nào chứ huynh đã bắt đầu cảm thấy hơi nhàm chán rồi. Bọn họ xem thường huynh, còn huynh cũng chẳng thích bọn họ. Gần đây sức khỏe của Sầm lão sư không được tốt cho lắm, nhưng lão sư luôn đối xử tốt với người khác, hi vọng rằng sức khỏe của lão sư được khỏe mạnh mãi mãi. Dạo này Dư thúc vẫn khỏe chứ? Nhớ vấn an thúc dùm huynh nhé. Quả thực huynh rất muốn gặp mặt muội để nghe muội kể về về dòng thác tinh vân của chòm sao Anh Tiên nó đồ sộ đến mức nào. Huynh vẫn đang kiên trì tu luyện, có lẽ thời gian sẽ kéo dài rất lâu, nhưng huynh nhất quyết không buông bỏ..."
Tiếp đó hắn viết rất nhiều, hầu như tất cả chỉ là những việc vụn vặt bình thường gặp phải. Sau khi viết xong hắn cẩn thận gấp lá thư lại, để vào trong phong bì rồi dán kín lại.
Kế đó hắn nắn nót viết địa chỉ bên ngoài phong thư: Thượng Quan Thiên Huệ, năm thứ ba của Bạch Hồng học phủ, đại lộ 15 Bạch Hồng Thành, chòm sao Anh Tiên.
Sau khi ghi xong hắn cầm lấy chiếc tem được chuẩn bị từ trước dán lên trên phong thư.
Khi đã làm xong tất cả mọi việc, hắn lại đứng dậy rồi đi vào trong sân.
Không khí của buổi sớm mai mang theo cảm giác se lạnh, Đường Thiên hoạt động tay chân một chút, cho đến khi cơ bắp toàn thân hơi nóng lên, liền triển khai tư thế, bắt đầu một ngày tu luyện.
Thứ mà hắn đang tu luyện chính là quyền pháp trụ cột.
Trải qua gần một năm tu luyện, trình độ quyền pháp trụ cột của hắn đã được tu luyện đến mức hoàn thiện.
Quyền pháp trụ cột gồm có ba động tác: Trùng quyền, Thứ quyền và Câu quyền (Dg: đấm móc). Trùng quyền chú trọng vào lực bộc phát, thế trầm mà cương mãnh, Thứ quyền chủ yếu nhẹ nhàng thanh thoát nên khi dùng luôn phối hợp với bộ pháp chẳng hạn như Xuyên Hoa Hồ Điệp, còn Câu quyền lại nằm ở trung gian giữa hai loại quyền thế kia, nhưng chú trọng nhất là góc độ xuất quyền.
Ba loại động tác trụ cột này thoạt nhìn thì hết sức đơn giản, nhưng khi bọn chúng được phát ra từ tay Đường Thiên lại mang đầy vẻ mỹ cảm, chỉ có trải qua thiên chuy bách luyện mới mang đến vẻ đẹp cân đối và gọn gàng như vậy.
Sắc mặt Đường Thiên hết sức chăm chú,việc tu luyện lặp đi lặp lại này thật ra rất nhàm chán, nhưng trên mặt hắn không hề có vẻ chán nản hay mệt mỏi.
Chẳng bao lâu sau toàn thân hắn đã thấm đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc theo cổ xuống dưới.
Nếu như lúc này có người đứng từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy toàn thân hắn như có một lớp sương mù mỏng manh bao quanh.
Hắn cứ luyện tập như vậy, lặp đi lặp lại vài động tác rất nhiều lần, chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên dừng lại suy nghĩ điều gì đó, rồi lại nhanh chóng vùi đầu vào trong tu luyện. Thời gian cứ thế trôi qua, mặt trời dần treo lên cao, khí lạnh của buổi sáng sớm cũng đã tản đi khá nhiều.
Nhưng Đường Thiên vẫn cứ chuyên chú vào tu luyện.
Bỗng nhiên, một hồi chuông chói tai vang lên, Đường Thiên lập tức ngừng lại, bởi đã đến giờ rồi!
Vù vù vù!
Thanh âm thở dốc “ồ ồ...” quanh quẩn trong sân vắng, Đường Thiên dùng hai tay chống đầu gối, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống cằm rồi rơi xuống mặt đất. Do lúc luyện tập hắn quá tập trung nên không có cảm giác gì, nhưng sau khi dừng lại thì cảm nhận tình trạng sức cùng lực kiệt bất chợt bao phủ khắp toàn thân.
Phải mất năm phút sau, Đường Thiên mới phục hồi lại từ trong trạng thái vô lực, hắn cố gắng đứng thẳng lên rồi gắng sức di chuyển đôi chân vốn đang nhũn ra, lết về phía ao nước ở trong góc tiểu viện. Trong ao chứa đầy nước, khi Đường Thiên vừa lết đến bên cạnh ao thì hắn ngã bịch xuống, rồi cả người rớt luôn vào trong ao.
Nước ao sáng sớm lạnh như băng giá rét thấu xương, khiến Đường Thiên vừa ngã vào trong ao phải giật mình nhăn mặt.
Khóe miệng hắn khẽ giật giật, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ thống khổ, nhưng hắn cũng dần dần bắt đầu thích ứng với cái lạnh như băng của nước ao. Ước chừng hai phút sau, khi thân thể của hắn đã thích ứng được với cái rét lạnh của nước ao, hắn liền khoanh chân ngồi xuống rồi bắt đầu vận chuyển tâm pháp.
Trong thời gian năm năm ở An Đức học viện, tâm pháp trụ cột của hắn đã luyện đến cảnh giới viên mãn từ lâu rồi. Việc tu luyện tâm pháp trụ cột không bị ảnh hưởng bởi căn cốt, chỉ cần kiên trì và bền bỉ mất khoảng một hai năm là có thể tu luyện tới viên mãn. Đúng là căn cốt của Đường Thiên không được tốt cho lắm, hầu hết các thuộc tính Ngũ Hành đều bình quân với nhau, nhưng do hắn không hề lười biếng nên tâm pháp trụ cột mới nhanh chóng luyện đến cảnh giới viên mãn. Sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm tâm pháp cấp hai, nhưng An Đức học viện chỉ truyền thụ tâm pháp trụ cột, còn nếu như muốn học tập tâm pháp cấp hai, thì bắt buộc phải gia nhập học viện.
Nhưng Đường Thiên lại không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, nên mới đi khắp nơi tìm biện pháp khác. Khi Sầm lão sư nghe thấy tình huống mà Đường Thiên gặp phải, liền mời Đường Thiên đảm nhiệm chức vị trợ giảng cho lão, đồng thời lão cũng tặng cho Đường Thiên một bộ Hồn Tướng tạp cấp hai chính là "Dưỡng Khí quyết" với danh nghĩa là thù lao cho trợ giảng.
Kể từ đó Đường Thiên mới bắt đầu tu luyện công pháp cấp hai.
"Dưỡng Khí quyết" cũng phù hợp với những người luyện võ có căn cốt không được tốt lắm, ưu điểm duy nhất của nó là làm cho khí mạch trầm và sâu. Hiện tại "Dưỡng Khí quyết" của Đường Thiên cũng đã tu luyện tới mức viên mãn từ lâu rồi, nhưng thực ra hầu hết công pháp cấp thấp đều rất đơn giản, chủ yếu nhờ vào sự bền bỉ và kiên trì của người tu luyện, hơn nữa trong công pháp không hề ẩn chứa quá nhiều kỹ xảo phức tạp.
Khí tức ôn hòa và bền bỉ, xâm nhập tới từng chỗ khuất trên thân thể, xua tán đi hàn ý, đồng thời cũng làm cho sức lực của thân thể đang khô kiệt nhanh chóng khôi phục.
Một giờ sau Đường Thiên mở mắt ra.
Lúc này toàn thân hắn đã khôi phục lại vẻ long tinh hổ mãnh (Dg: khôi phục sức lực) như lúc trước, tất cả mệt mỏi do tu luyện đều bị quét sạch. Nhưng hắn vẫn không hề đứng dậy ngay, mà vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm trong ao, ngửa mặt ngắm bầu trời xanh thẳm đến ngẩn cả người.
Không biết lúc này Thiên Huệ đang làm gì nhĩ...
Trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ nhu hòa nhưng hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, rồi gỡ chiếc Đồng Bài đang treo trên cổ xuống. Sợi dây đeo Đồng bài này có màu đỏ, được tết lại bởi nhiều sợi dây đỏ nhỏ bé, có một số là do mẫu thân hắn làm, số còn lại hầu hết đều do Thiên Huệ bện lấy. Lúc Thiên Huệ còn ở Tinh Phong thành, hàng năm nàng đều bổ sung thêm cho Đồng bài của Đường Thiên một sợi dây đỏ.
Đồng bài lớn cỡ đồng tiền xu, thoạt nhìn có vẻ hơi cũ kĩ xa xưa, phía trên mặt Đồng bài này có khắc một bức hình vẽ dấu hiệu Thập tự theo một chút quy tắc nào đó. Đường Thiên lật Đồng Bài lại, phía sau Đồng Bài có khắc hình một con sông uốn lượn quanh co, bên trong dòng sông phảng phất như có vô số ánh sao sáng nhỏ bé đang chớp lóe. Khi ánh mắt Đường Thiên rơi xuống đoạn cuối của dòng sông, thì thấy một loạt những con số màu xám, những con số này được khắc rất mờ, nếu như không cẩn thận thì hẳn khó mà phát hiện ra được.
Từ khi còn nhỏ Đường Thiên đã mang theo Đồng bài này trên người, nhưng cách đây mấy năm hắn mới phát hiện ra những con số này.
Đồng thời hắn cũng phát hiện ra những con số đó bất chợt biến hóa từ lúc hắn bắt đầu tu luyện vũ kỹ trụ cột.
Phát hiện trên Đồng bài làm cho Đường Thiên cảm thấy vô cùng tò mò.
Tuy hắn là người khá tùy tiện nhưng cũng không đến nổi quá ngu dốt, nên hắn đã nhanh chóng tìm ra quy luật biến đổi của những con số này, dường như cứ mỗi khi hắn hoàn thành vũ kỹ trụ cột đạt đến mức thích hợp nào đó thì con số sẽ sự thay đổi.
Kể từ đó hắn mới nhận ra mẫu thân thường ngày của hắn dường như không hề đơn giản chút nào. Lúc đó hắn mới nhớ ra, những điều mình biết về mẫu thân vẫn còn quá ít.
Hơn nữa còn cả người đã nhẫn tâm bỏ vợ xa con kia nữa...
Trong lòng Đường Thiên ngập tràn một cảm giác khát vọng mãnh liệt, hắn khao khát muốn biết được hết tất cả mọi chuyện, khao khát phá giải tất cả các bí ẩn.
Và Đồng bài trong tay hắn chính là đầu mối duy nhất của tất cả những bí ẩn đó.
Kể từ đó hắn bắt đầu điên cuồng tu luyện vũ kỹ trụ cột, đồng thời mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào biến hóa của Đồng bài. Nhưng đến khi hắn tu luyện kiếm thuật trụ cột đến cảnh giới hoàn mỹ thì con số không hề biến đổi nữa. Vì thế Đường Thiên bắt đầu nỗ lực trên một phương diện cao hơn, hắn cố gắng tu luyện vũ kỹ cấp hai nhưng con số vẫn không hề nhúc nhích, cứ như vậy cho tới khi hắn thay thế thứ mình đang tu luyện bằng chưởng pháp trụ cột, thì con số mới bắt đầu tăng lên một lần nữa.
Từ đó hắn rút ra kết luận, chỉ có vũ kỹ trụ cột mới làm những con số đó gia tăng.
Thời gian một năm lại một năm dần trôi, hết loại vũ kỹ trụ cột này đến loại vũ kỹ trụ cột khác được thay đổi liên tục, con số trên Đồng bài đó bắt đầu từ một vạn, hai vạn... không ngừng tăng lên, vậy mà Đồng bài vẫn không hề có bất cứ thay đổi nào. Đồng bài còn chưa kịp biến hóa thì ánh mắt của mọi người xung quanh đã bắt đầu nhìn hắn khác đi, những lời châm chọc khiêu khích không ngừng được rót vào tai hắn, Đường Thiên cũng từ một đệ tử bình thường của An Đức học viện liền biến thành môn sinh bị lưu ban, thậm chí còn là một môn sinh lưu ban siêu cấp nữa là khác.
Năm năm trôi qua, Đường Thiên vẫn kiên trì bền bỉ.
Chỉ có những con số không ngừng gia tăng.
99,..., 9400
Đường Thiên đeo lại chiếc Đồng bài lên cổ, lúc này hắn không hề biết rằng những con số màu xám trên Đồng bài bỗng phát ra quang mang mờ nhạt. Đường Thiên nhảy ra khỏi ao sau đó lau khô nước trên người, hắn mặc một bộ quần áo sạch sẽ rồi cầm lấy lá thư gửi cho Thiên Huệ đi ra khỏi nhà.
Căn nhà hắn đang ở cách An Đức học viện một khoảng khá xa, trời vẫn còn rất sớm nên đường phố vắng tanh chỉ có lưa thưa vài người chạy bộ buổi sáng thỉnh thoảng lướt qua.
Nơi tiếp nhận thư tín ở Tinh Phong thành chỉ có một chỗ duy nhất, đó là Tín Phong bưu cục ở thành nam. Tốc độ của Đường Thiên không chậm chút nào, bởi hắn đã tu luyện khinh công trụ cột đến mức hoàn thiện từ rất lâu rồi, chỉ thấy nửa người trên của hắn không hề động đậy, hai chân di chuyển bằng một nhịp độ hết sức đặc biệt. Sau một bước dài là đến ba bước ngắn, cứ thế lặp lại không ngừng.
Bởi vì trời vẫn còn quá sớm nên Tín Phong bưu cục chưa mở cửa, Đường Thiên liền đem lá thư bỏ vào trong thùng thư phía trước bưu cục.
Khoảng cách với chòm sao Anh Tiên xa như vậy, ắt hẳn đến lúc Thiên Huệ nhận được phong thư này e rằng phải mất ba tháng trời.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm chợt trong lòng cảm thấy thoải mái, khóe miệng khẽ nở nụ cười mỉm sau đó xoay người tiến về phía học viện.
Ngay khi Đường Thiên bước đến học viện thì phía trước cổng đã bị một đám người vây quanh, kín mít như nêm cối. Thấy vậy Đường Thiên hơi nhíu mày, hôm nay hắn chịu trách nhiệm quản lí thực hành của lớp kiếm thuật, nếu mà đến muộn thì không hay cho lắm. Trong lòng hắn rất cảm kích sự chiếu cố và trợ giúp của Sầm lão sư, bởi vậy hắn luôn nghiêm túc thực hiện công việc của mình mà chưa bao giờ đi muộn về sớm, quả thực tác phong làm việc này so với tác phong đi học của hắn thì đúng là khác biệt một trời một vực.
"Xin nhường đường một chút !"
Đường Thiên lách qua đám đông, khiến một tên môn sinh bị xô đẩy định quay sang trách mắng, nhưng đến khi nhìn thấy Đường Thiên tên đó lập tức rụt người lại.
"Cốc Tiểu Vũ, chỉ cần hôm nay ngươi dập đầu cầu xin ta sẽ tạm tha cho ngươi!"
Một nam sinh đang dương dương tự đắc, hai lỗ mũi gã gần như hướng thẳng lên trời. Từ bộ y phục có chất vải rất khá đang mặc trên người, cũng có thể đoán ra gia thế của gã không tầm thường chút nào. Vây quanh gã là mấy nam sinh khác có thân thể cường tráng, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ cợt nhã, ở phía trước mặt bọn họ có một thiếu niên thân hình gầy yếu đang nằm sấp trên mặt đất, thân người đang co lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
"Dập đầu đi ! Nhanh lên, ta còn đi học nữa!"
"Con bà nó, xem ra đánh thế vẫn còn chưa đủ à !"
...
Mấy tên tay sai đó lao nhao quát mắng.
Vừa chứng kiến cảnh này, trên mặt Đường Thiên liền lộ ra vẻ chán ghét, tuy hắn cũng mang tiếng bá đạo một phương ở An Đức này, nhưng hắn chưa bao giờ làm những chuyện như khi dễ kẻ yếu cả. Nhưng điểm mấu chốt ở đây chính là mấy tên kia đang vây chặt cổng trường, trong khi chỉ còn vài phút nữa là đến giờ vào học rồi.
"Mới tới hay sao ?" Đường Thiên đứng ra, sắc mặt khó chịu: "Tất cả tránh hết ra!"
"La hét cái gì, ăn tim hùm mật gấu rồi sao, dám chõ mõ vào việc của bản thiếu gia à?" Khuôn mặt tên thiếu niên cầm đầu đầy vẻ cợt nhã.
Đường Thiên cũng biết nếu cứ lề mề chắc chắn sẽ bị muộn, vì thế hắn chẳng cần nói nhảm làm gì, tức thì thân hình nhoáng một cái, bước chân lướt đi chuẩn xác đến từng xăng-ti-mét, chỉ trong chớp mắt thân hình của hắn đã phóng đến trước mặt đối phương, khi đôi mắt kẻ đối diện vẫn còn mang đầy vẻ hoảng sợ thì một bàn tay mạnh mẽ đã nắm chặt lấy cổ đối phương rồi.
Nhẹ nhàng như xách một con gà, hắn chỉ dùng một tay đã xách đối phương lên.
Cổ bị nắm chặt gây ra cảm giác hít thở không thông, làm cho đầu óc tên thiếu niên kia trở lên trống rỗng.
"Dừng tay! Ngươi dám..."
"Ngươi xong rồi...!"
Mấy tên nam sinh côn đồ đứng gần đó thấy thế thất kinh, vội nhào lên. Nhưng kinh nghiệm đánh nhau của Đường Thiên vô cùng phong phú, thấy cả đám đó đang xông lên, hắn liền ném tên nam sinh ở trên tay về phía đám người kia.
Chỉ trong nháy mắt, thân hình của đám côn đồ đó lại bay ngược trở về.
"Quả nhiên chỉ có Đường Thiên là đủ mức độ tàn nhẫn thôi!"
"Đương nhiên là thế, hắn chính là người trợ giảng lâu năm rất có uy tín trong học viện này mà! Ây da... năm nào mà chả có kẻ này người nọ, nếu không đứng ra thu thập bọn chúng thì mấy tên này sao biết được thế nào mới là trời cao đất rộng!"
"Nói cũng phải, đặc thù của học viện chúng ta cũng xem như không tệ chút nào, điều này không thể không nói tới công lao của vị trợ giảng này! Đúng là nhân vật... ‘trấn giáo tịch tà’ mà” (Dg: trấn áp môn sinh, trừng trị kẻ ác).
...
Đường Thiên chẳng thèm nhìn xem mặt mũi của mấy tên gia hỏa kia ra sao, mà chỉ vội vàng tiến về Diễn Võ Trường.
Khi bước chân hắn vừa bước vào Diễn Võ Trường, cũng là lúc tiếng chuông vang lên.
Nguy hiểm thật !
Đường Thiên than thầm trong bụng rồi đảo mắt nhìn đám đệ tử của khóa học kiếm thuật. Sau khi tin tức danh tiếng... lưu ban lẫn... tai tiếng một phương của hắn được lan truyền rộng rãi từ hôm qua, khiến cho sắc mặt đám đệ tử ai nấy đều có vẻ cẩn thận đề phòng.
Đường Thiên giả vờ ho nhẹ một tiếng rồi phất phất tay ra hiệu: "Bắt đầu luyện tập!"