Chương 3: Cuồng Ngưu A Mạc Lý
"Đường Thiên, hãy ra ngoài đánh một trận với ta!"
Bỗng nghe một tiếng gầm lớn như tiếng sét nổ, vang lên ở phía trước cổng trường học, đánh thức Đường Thiên đang nằm nghỉ ngơi phơi nắng trên Diễn Võ Trường.
Khóa tập luyện cũng sắp hoàn thành, sau khi Đường Thiên chỉnh lại một số sai lầm của vài người, hắn liền phát hiện ra những người này không quá để tâm đến vũ kỹ trụ cột, nên hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến bọn họ nữa mà quyết định đi tìm một nơi có ánh mặt trời rọi xuống rồi nằm lăn ra ngủ.
"Phiền quá đi !" Đường Thiên lẩm bẩm, rồi xoay người tiếp tục ngủ.
"Đường Thiên! Ngươi là hạng người hèn nhát, nhanh ra đây đánh với ta một trận xem nào!" Thanh âm như tiếng sét nổ kia gần như vang vọng khắp Diễn Võ Trường.
Khiến sắc mặt đám tân sinh đang tu luyện vũ kỹ trụ cột trong Diễn Võ Trường trở nên kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Đường Thiên đang nằm ngủ trong góc.
Chẳng lẽ học trưởng Đường Thiên đã chọc phải thứ phiền phức nào rồi sao?
Chỉ thấy bên ngoài có một gã thanh niên to lớn vạm vỡ như một con trâu mộng đang ầm ầm xông vào Diễn Võ Trường. Trên miệng gã thanh niên này vẫn đang gầm lên như tiếng sấm, ánh mắt đảo khắp nơi như đang tìm thứ gì đó.
Hành động của hắn làm cho đám tân sinh giật cả mình, người này thật to gan không ngờ dám trực tiếp xông vào đây, đến khi vài người nhìn thấy ký hiệu trên người thanh niên kia thì không khỏi nghẹn ngào kinh hô.
"Mãnh Thú học viện !"
Sắc mặt của tất cả đám tân sinh đều biến sắc.
Học viện Mãnh Thú là học viện xếp hàng thứ ba, so với vị trí thứ mười của An Đức học viện đúng là cao hơn rất nhiều.
Cũng khó trách tại sao sắc mặt của đám tân sinh này lại trở lên trắng bệch như vậy, bởi Mãnh Thú học viện luôn là đối thủ cạnh tranh của An Đức học viện, tuy quan hệ giữa hai bên chưa đến mức như nước với lửa hoặc người sống thì ta chết, nhưng có thể khẳng định là chẳng khách khí chút nào. Hơn nữa, điều làm cho đám thầy trò của An Đức học viện cảm thấy vô cùng khó chịu và xấu hổ chính là, trong khi An Đức học viện năm nay xuống dốc hơn so với năm ngoái, thì Mãnh Thú học viện lại bừng bừng khí thế, càng lúc càng tiến lên cao.
Mãnh Thú học viện liên tiếp xuất hiện nhiều đệ tử lợi hại, nước lên thì thuyền lên làm cho vị trí xếp hạng của Mãnh Thú học viện cũng tăng nhanh.
Mãnh Thú học viện coi trọng nhất là chuyện thực chiến, trong học viện chuyện chiến đấu sống mái với nhau đã nở rộ thành phong trào, trước tình hình này các vị quản lý học viện không những không hề ngăn cản, mà ngược lại còn hoàn toàn cổ vũ cho hành động này. Bởi vậy mới bồi dưỡng được một đám đệ tử cực kỳ dũng mãnh và thiện chiến, vì thế khí thế của đám đệ tử học viện khác đều yếu hơn bọn họ rất nhiều.
Nhưng dù sao đệ tử của Mãnh Thú học viện lại dám xông vào An Đức học viện như thế này quả thật là kiêu ngạo quá đi!
"Ha ha, Đường Thiên... cuối cùng thì ta cũng tìm được ngươi rồi! Đến đây đi, đánh một hồi cho thống khoái đi nào, hãy nếm thử nắm đấm của A Mạc Lý ta!" Tên thanh niên đó ngửa mặt lên trời cười to, âm thanh vang lên như chấn động của tiếng sét.
"Cuồng ngưu A Mạc Lý!" Trong đám môn sinh có người không nhịn được kinh hô lên.
"A Mạc Lý là ai ? Rất nổi danh sao ?" Một tên tân sinh khác hỏi lại.
Tên đệ tử vừa la lên kia bèn nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về phía A Mạc Lý mang theo tia sợ hãi rồi nhanh chóng giải thích: "Hắn là môn sinh năm thứ hai của Mãnh Thú học viện, vốn có xuất thân từ Man tộc nên thân thể cực kỳ ưu tú. Bản tính hắn dũng cảm và hiếu chiến, là một trong những cao thủ nổi danh trong đám đệ tử của Mãnh Thú học viện, phen này học trưởng Đường Thiên chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi!"
"Lợi hại như vậy sao ?"
"Người ta được xếp hạng thứ bảy ở Mãnh Thú học viện đó!" Vị tân sinh kia liền thốt nhanh ra một câu.
Câu nói của hắn khiến mọi người im lặng không nói được lời nào.
Xếp hạng thứ bảy trong toàn bộ Mãnh Thú học viện!
Như vậy môn sinh của An Đức học viện muốn có tư cách đối chiến với hắn phải là người nằm trong số mười cao thủ xếp hạng toàn trường, mà trong nhóm mười cao thủ ấy không hề có tên của Đường Thiên.
"Xong rồi !" Bất giác có người thốt lên.
Đồng thời trong mắt rất nhiều người hiện lên vẻ không đành lòng, bị đệ tử của học viện đối địch chà đạp ngay trong chính học viện của mình, đây là chuyện nhục nhã đến cỡ nào chứ.
Vậy mà bây giờ bọn họ lại tận mắt chứng khiến cảnh tượng nhục nhã thế này!
Trong lòng không ít người bắt đầu cảm thấy hối hận, hối hận tại sao hôm nay mình lại tới tham gia khóa huấn luyện này chứ?
Thân thể A Mạc Lý sừng sững che khuất ánh sáng mặt trời đang chiếu xuống người Đường Thiên. Giọng nói oang oang của hắn làm cho huyệt thái dương của Đường Thiên khẽ giật giật, đến lúc này Đường Thiên cũng biết ước nguyện được đánh một giấc của mình đã hoàn toàn hỏng bét rồi, hắn liền đưa tay vuốt cho ráo đi nước bọt của A Mạc Lý bắn tung tóe trên mặt mình, rồi ngồi dậy vỗ vỗ gáy tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Hắn giơ hai tay lên, lười nhác nói: "Ta đầu hàng, ta nhận thua..."
Vốn vẻ mặt đám học sinh đang đầy vẻ cảm thông với hắn, nhưng vừa nghe câu nói đó tất cả đều cứng đờ.
Thậm chí có một nữ sinh còn không nhịn được mà buông lời châm chọc: "Học trưởng Đường Thiên ơi, người ta đến tận cửa nhà ngươi khi dễ kìa, vậy mà ngươi ngay cả chút phản kháng cũng không có mà đầu hàng vô điều kiện thế sao?"
"Đúng vậy đó ! Chẳng thà thua trên đấu trường cũng không sao, đằng này đến đánh mà còn chẳng dám đánh nữa, ngươi có phải là nam nhân hay không đó!" Một vị nữ sinh cũng khác mang đầy vẻ oán giận lên án kịch liệt.
Một khi đã có hai người mở hàng, lập tức những người khác cũng thay nhau công khai lên án, làm cho toàn trường ngập tràn những tiếng mắng chửi không thôi. Những tân sinh hầu hết đều là những người tuổi trẻ huyết khí phương cương, nay chứng kiến hành động đầu hàng vô điều kiện này của Đường Thiên, đồng thời đối phương lại là đệ tử của học viện đối địch nữa, bấy nhiêu đó làm cho tất cả mọi người đều khinh bỉ hắn.
"Ta đầu hàng hay không có liên quan gì đến các ngươi?" Trên mặt Đường Thiên biểu lộ đầy vẻ kinh ngạc.
Câu nói của hắn làm mọi người bất động.
Nhưng sau đó tiếng la ó lập tức nổ tung càng lúc càng dữ dội.
"Ông trời ơi...! Sao học viện của chúng ta lại có một tên ‘xuất sắc’ đến như thế chứ? Hắn đã quét bay mất mặt mũi của học viện chúng ta rồi!"
"Cái tên không phải là nam nhân này! Vậy mà Thiên Huệ tiểu thư lại đi để ý đến một tên rác rưởi như vậy! Quả thực là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!"
"Từ nay trở đi ta không bao giờ đến khóa luyện tập này nữa! Cứ nghĩ phải nhìn thấy mặt hắn là ta muốn phát ói rồi! Con bà nó... không ngờ hắn lại đầu hàng với tên gia hỏa của Mãnh Thú học viện!"
...
"A Mạc Lý... bỏ qua cho ta đi, ta đầu hàng" Đường Thiên chẳng thèm để ý tới cảm xúc mãnh liệt của đám tân sinh, hắn mở to con mắt sáng ngời như một người vô tội, ánh mắt ngập nước đầy vẻ thành khẩn nhìn A Mạc Lý.
A Mạc Lý trợn trừng con mắt trâu, sau đó nắm lấy cổ áo Đường Thiên, kéo Đường Thiên lên trước mặt rồi mở cái miệng lớn đỏ au, kích động gào lên: "Đến đây đi, đường lối trụ cột à! Năm năm tu luyện vũ kỹ trụ cột, đó là Võ Giả có cái tâm ngoan cường đến mức nào chứ, nhất định ngươi sẽ khai sáng ra một phương pháp tu luyện hoàn toàn mới! Đường lối trụ cột! Ta đã nhìn thấu ngươi từ lâu rồi! Ngươi không lừa được ta đâu!"
Đường lối trụ cột...
Mỗi lần nghe thấy cái tên này là trên trán Đường Thiên nổi đầy gần xanh. Tuy ca chỉ biết vũ kỹ trụ cột thôi, nhưng cái tên mà ngươi nói sao nghe quá...
Quá áp bức rồi !
Xem thấu cái con mẹ ngươi, rõ ràng ngươi so với ca còn đần hơn lại còn làm ra vẻ.
A Mạc Lý tiếp tục điên cuồng tưới nước bọt: "Đến đây đi, đường lối trụ cột à, để ta xem con đường võ đạo vũ kỹ trụ cột hoàn toàn mới của ngươi xem nào! Hãy chiến đấu vì danh tiếng của Thiên Huệ tiểu thư, chỉ khi ngươi chiến thắng mới có tư cách nhận được sự ưu ái của Thiên Huệ tiểu thư! Đến đây đi, đường lối trụ cột..."
...Dùng danh tiếng của Thiên Huệ...
Đúng là tên đầu trâu ngu xuẩn, danh tiếng của Thiên Huệ là để cho ngươi dùng hay sao!
Chắc chắn thằng khốn này đang âm thầm thèm muốn Thiên Huệ đây!
Mẹ kiếp !
Lập tức đôi mắt Đường Thiên bỗng trợn tròn, khuôn mặt lóe lên sát khí dầy đặc, “vèo..” tay phải uốn lượn như linh xà, chưởng pháp trụ cột “Triền”nhanh chóng cuốn lấy cánh tay của A Mạc Lý. Đồng thời cánh tay còn lại của Đường Thiên cũng đã trườn đến phần eo A Mạc Lý nhanh tựa tia chớp, hắn xuất thủ pháp ám khí trụ cột "Trảo".
"A...!" Đường Thiên gầm lên giận dữ, rồi dùng sức giơ cao thân hình cực lớn của A Mạc Lý ném mạnh đi.
"Con trâu ngu xuẩn, dám dòm ngó tới Thiên Huệ à! Thế thì ngươi nhất định phải chết!"
Nguyên lai là có một dạo trước đây A Mạc Lý đi ngang qua An Đức học viện, vô tình nhìn thấy Đường Thiên đang đánh nhau với người khác, nhất thời gã ngứa tay mà không nói hai lời liền xông vào đối chiến với Đường Thiên.
Tuy nhiên gã cũng nhìn ra được Đường Thiên chỉ biết mỗi vũ kỹ trụ cột, nên chỉ dùng vũ kỹ trụ cột để đối chiến với Đường Thiên.
A Mạc Lý làm thế chẳng khác nào tự trói hai tay mình, nên rốt cuộc bị Đường Thiên đánh cho một trận ê ẩm cả người.
Nhưng dù bị đánh tới như vậy nhưng A Mạc Lý không những không tỏ ra tức giận, mà hoàn toàn ngược lại gã còn tỏ ra vô cùng hứng thú, gã thật không ngờ vẫn còn có người có vũ kỹ trụ cột mạnh hơn gã nhiều!
Tựa như vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy, gã nhanh chóng truy tìm chỗ ở của Đường Thiên, rồi sau đó cứ cách ba ngày lại tìm đến đánh một trận, nhưng lần này mò đến tận An Đức học viện như thế này rõ ràng mới là lần đầu tiên đấy.
Trước kia lần nào gã đến khiêu chiến cũng bị Đường Thiên đánh cho tơi tả.
Nhưng A Mạc Lý càng bị đánh lại càng nghiện nặng, mật độ mò tới càng lúc càng nhiều, bởi vì đánh nhau rất nhiều lần nên gã tiểu tử này mới biết rõ tử huyệt của Đường Thiên là cái gì.
Lúc này A Mạc Lý bị bay ra ngoài như một bao cát, mắt thấy gã sắp ngã nặng nề xuống mặt đất thì thân thể của A Mạc Lý lại có động tác hết sức mềm dẻo, dường như không hề tương xứng với khổ người của gã vậy, chỉ thấy gã khẽ lộn người một cái lập tức vững vàng đứng xuống mặt đất.
Đôi mắt trâu của A Mạc Lý lộ ra vẻ hưng phấn, nước bọt văng tứ tung: "Quả nhiên không hổ danh là đường lối trụ cột hoàn mỹ. Sức bật hoàn mỹ, vũ kỹ trụ cột hoàn mỹ, lực lượng hoàn mỹ... ! Làm cho người ta thật hưng phấn quá đi! Đến đây đi, đường lối trụ cột ơi, đại chiến một hồi đi!"
Đường Thiên chẳng muốn nhiều lời với gã làm gì, bởi hắn biết rõ nếu hôm nay không đả bại con dã thú trước mắt thì đừng hòng đi làm được việc gì khác.
Hắn chẳng thèm để ý đến đám môn sinh khác trong Diễn Võ Trường nữa.
Dưới chân đột nhiên phát lực đồng thời thân hình lao đi như mũi tên, hắn bắt đầu đánh về phía A Mạc Lý. Vào đúng thời điểm mũi chân chạm vào mặt đất, hắn xoay eo rồi tung quyền, xuất ra quyền pháp trụ cột "Trùng quyền"!
Hai mắt A Mạc Lý tỏa sáng, đồng thời hắn cũng xoay eo rồi xuất quyền và không ngờ cũng lại là "Trùng quyền" giống như Đường Thiên!
Hai nắm đấm va chạm mạnh vào nhau không hề có chút kỹ xảo nào.
Phành...!
Hai nắm tay rắn chắc va đập vào nhau phát ra thanh âm như tiếng không khí nổ tung, làm cho đám môn sinh đang đứng xem bên ngoài không khỏi hít vào một hơi lãnh khí.
Ngay sau đó, hai thân hình đều bị đẩy lùi lại ba bước.
Đám môn sinh vốn mới có phản ứng mãnh liệt với Đường Thiên, bất chợt như bị ai đó bóp chặt cổ họng làm không phát ra miệng được tiếng nào, bọn họ chỉ biết ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ngang sức ngang tài...
Không ngờ một quyền vừa nãy lại có kết quả ngang sức ngang tài...
Sao có thể như vậy được... Sao có thể như vậy được!!?!
Mãnh Thú học viện... Cuồng ngưu A Mạc Lý... Vốn xếp hạng thứ bảy... Ngang sức ngang tài...
Ánh mắt A Mạc Lý lại càng sáng lên thêm, gã biết rõ sức lực ẩn chứa trong một quyền này của mình, đồng thời gã cũng biết thực ra vừa nãy mình đã rơi xuống thế hạ phong. Nếu như chỉ bàn về phương diện lực lượng thuần túy, thì gã mạnh hơn Đường Thiên rất nhiều, nhưng khi nắm đấm của hai người đánh trực tiếp lên nhau không hề có kỹ xảo gì lại có kết quả ngang tài ngang sức.
Điều này chứng tỏ khả năng phát lực của Đường Thiên trong thế "Trùng quyền"đã hơn hẳn gã!
Quả nhiên không hổ danh là đường lối trụ cột hoàn mỹ mà...
Lúc này Đường Thiên như một con báo đang săn mồi, ánh mắt tập trung biểu lộ vẻ hung ác. Tuy bình thường hắn luôn có bộ dạng lười biếng, nhưng chỉ cần bắt đầu đánh nhau thì tinh thần hắn sẽ cực kỳ tập trung, trong đầu chỉ còn lại ý niệm duy nhất là phải đánh bại đối phương!
Rầm rầm rầm...!
Thanh âm quyền cước va chạm nhau kịch liệt, vang vọng liên miên không dứt ở bên tai.
Toàn bộ những người có mặt trong Diễn Võ Trường đều bị trận chiến kịch liệt này hấp dẫn. Thân thể A Mạc Lý vô cùng cường tráng, từng khối cơ bắp nổi lên chắc nịch toát lên vẻ mạnh mẽ như một con trâu rừng. Còn Đường Thiên, sau năm năm liên tục tu luyện vũ kỹ trụ cột, mỗi một bộ phận trên thân thể hắn đều đã được rèn luyện đến mức cực hạn, thân hình cao lớn nhưng cân đối đầy mạnh mẽ mang đến cho người ta cảm giác đầy tính bạo phát.
Vũ kỹ trụ cột không có quá nhiều kỹ xảo có tác dụng đánh lừa, mà hầu hết các động tác đều hết sức đơn giản, nhưng khi được đánh ra trên tay hai người này lại ẩn chứa tính công phá cực cao.
Mỗi một kích mà A Mạc Lý đánh ra đều rất cương mãnh, dùng lực phá xảo.
Còn công kích của Đường Thiên lại gọn gàng và linh hoạt, thường chú trọng đến khả năng bộc phát lực lượng. Vài loại vũ kỹ trụ cột tổ hợp lại với nhau cứ biến hóa liên tục, phong phú hơn xa A Mạc Lý.
Song phương đánh nhau cực kỳ kịch liệt, từng nắm quyền cứ thế va chạm vào nhau không ngớt, khiến sắc mặt đám môn sinh đứng xung quanh lúc đầu khiếp sợ về sau lại trở lên tái nhợt cắt không ra chút máu. Lực lượng và tốc độ kinh người, kỹ xảo đơn giản chính xác, tuy không có chút thừa thãi hoa mỹ nào nhưng lại làm cho người ta có cảm giác trùng kích đầy mãnh liệt.
Nếu như bản thân mình mà gặp phải tấn công như cuồng phong bạo vũ như vậy thì e rằng đã sớm gục ngã rồi ! Những tân sinh mới nhập học này hoàn toàn choáng váng bởi cảnh tượng trước mắt.
Chẳng lẽ những thứ dùng trong cuộc chiến kia chính là vũ kỹ trụ cột hay sao?
Đường Thiên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của đám người xung quanh, bởi lúc này trong mắt hắn chỉ có Cuồng ngưu mà thôi.
Hiện tại vũ kỹ trụ cột của A Mạc Lý so với trước kia đã mạnh hơn rất nhiều. Điều này không nằm ngoài dự tính của Đường Thiên, vì dù sao cảnh giới của A Mạc Lý cao hơn hắn nhiều lắm, chỉ cần A Mạc Lý chịu tốn công sức trên phương diện vũ kỹ trụ cột thì hầu như sẽ chẳng gặp phải trở ngại nào đáng nói.
Tu luyện vũ kỹ trụ cột suốt năm năm trời, nay bị người ta bỏ ra chút thời gian ngắn ngủi đã đuổi theo kịp, nếu là người bình thường ắt hẳn sẽ thấy vô cùng nhụt chí.
Nhưng Đường Thiên lại không hề cảm thấy như thế, bởi lúc này trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, đó chính là tên trâu ngốc này dám dòm ngó tới Thiên Huệ !
Con trâu ngu xuẩn này, ngươi nhất định phải chết!