Chương 81: Vọng tưởng tan biến
<br><br>Chương 81: Vọng tưởng tan biến<br><br><br>Trong khi Lâm Quân Nhi đang nhàn nhã ngồi ở sofa đọc sách thì Chân Tiểu Hoa đang vô cùng lo lắng, dù cho mọi người xung quanh có hỏi gì thì cô ta dường như cũng chẳng nghe thấy. Không còn thấy được sự nhiệt tình của cô ta nữa, thay vào đó là sự luống cuống, sợ hãi cái gì đó vô cùng đáng sợ. <br> <br>Tuy nhiên, thái độ bây giờ của Chân Tiểu Hoa lại là cái biểu cảm mà Lâm Quân Nhi muốn nhìn thấy nhất, nói thế nào thì cô ta vẫn chưa từng tiếp xúc với Cảnh Vân Trạch, mà thân phận của cô ta thì càng không có gì để nói. Đổi lại, cho dù cô có phế thế nào thì cũng là thiên kim Lâm gia, hơn nữa là mẹ đẻ của Thái Tử gia nhà họ Cảnh, được cha mẹ chồng yêu thương, tương lai còn có thể tiến thân vào Cảnh thị, nói đi nói lại thì năng lực của Lâm Quân Nhi không phải dạng vừa. Nhưng Chân Tiểu Hoa thì hoàn toàn không có cái gì cả. <br> <br>- Lấy cho tôi một ít trái cây đi Tiểu Hoa. <br> <br>Một bà giúp việc bên cạnh thấy Chân Tiểu Hoa không phản ứng liền kéo vạt áo của cô ta, hỏi: <br> <br>- Bà chủ bảo cô lấy trái cây cho cô ấy kìa, cô không nghe sao! Nhanh tay nhanh chân lên. <br> <br>- À dạ, tôi đi ngay. <br> <br>Bà Triệu nhìn thấy như vậy liền lắc đầu, xem ra cái cô gái Chân Tiểu Hoa này muốn làm nữ chủ nhân đến điên rồi, bây giờ nữ chủ nhân thật sự đã xuất hiện rồi mà vẫn ở đó si tâm vọng tưởng, đúng là hết thuốc chữa rồi, bà ấy chỉ hi vọng cô ta không làm ra những chuyện quá đáng. <br> <br>Đĩa trái cây được đưa ra, nhưng Lâm Quân Nhi chỉ liếc một cái, lãnh đạm nói: <br> <br>- Đổi đi. <br> <br>- Nhưng bà chủ, hiện tại chỉ còn những trái này thôi. <br> <br>- Vậy thì đi mua đi. Chẳng lẽ tôi phải đi mua cho cô sao? <br> <br>- Nhưng mà... <br> <br>Vốn dĩ Chân Tiểu Hoa còn đang định đôi co mấy câu với cô, nhưng bà Triệu đã nhanh chóng kéo cô ta vào trong bếp. Bà ấy nhìn cô ta, nhíu này, nói: <br> <br>- Chân Tiểu Hoa, trước kia ông chủ không ở đây nên chúng tôi thương cô, xem cô như con cháu mà nuông chiều. Nhưng cô ấy là bà chủ, là chủ nhân của ngôi nhà này, ở đây không tới lượt cô xấc xược đâu! <br> <br>- Nhưng rõ ràng cô ta vô lý! <br> <br>- Mặc kệ cô ấy có vô lý hay không, nhưng cô ấy là chủ! Là chủ của cô! Cô ấy nói gì thì đó chính là chân lý! <br> <br> <br> <br>Mặc dù có chút ấm ức nhưng Chân Tiểu Hoa vẫn phải nghe lời của bà Triệu, nuốt ngược nước mắt vào trong, ngậm ngùi đi ra siêu thị mua trái cây khác. Nhìn thái độ này của cô ta thì càng làm cho Lâm Quân Nhi chán ghét thêm, hóa ra trước giờ những người làm trong nhà này đều yêu thương và chiều chuộng Chân Tiểu Hoa, nên mới sinh ra cái tâm tưởng trèo lên làm nữ chủ nhân. Nhưng dù sao thì cũng không trách họ được, họ cũng là người già cô đơn không có gia đình hay con cháu, nên xem Chân Tiểu Hoa là con thì cũng không quá ngạc nhiên. Lâm Quân Nhi đi vào bếp, nói:1 <br> <br>- Bà Triệu, cô ấy hình như biết rõ Vân Trạch có vợ nhưng vẫn mang tư tưởng đó đúng không? <br> <br>Bà Triệu nghe là hiểu ngay chữ "Đó" trong câu nói của cô là gì, dù không muốn thừa nhận nhưng bà ấy vẫn phải gật đầu. <br> <br>Bà ấy nói, kể từ khi Cảnh Vân Trạch tuyển cô ta vào trong ngôi gia này thì cô ta đã tự ảo tưởng một ngày nào đó cô ta sẽ là nữ chủ nhân của nó, hơn nữa lúc Cảnh Vân Trạch thuê cô ta đến đây làm cũng là ngày đầu tiên anh cho sửa đổi lại màu sơn từ đen thành trắng, mà Chân Tiểu Hoa lại thích màu trắng, vì lẽ đó nên cô ta lại càng điên cuồng hơn trong suy nghĩ viễn vông của mình, Chân Tiểu Hoa luôn cho rằng Cảnh Vân Trạch thay đổi màu sắc ngôi nhà là vì cô ta. <br> <br>Sau đó thì Cảnh Vân Trạch còn nhờ Kha Nguyệt đưa Chân Tiểu Hoa đến cửa hàng nội thất, những món nội thất ở đây đều là do Chân Tiểu Hoa chọn lựa. Ban đầu Kha Nguyệt đã dặn dò cô ta phải nghe theo ý của anh, nhưng Chân Tiểu Hoa hoàn toàn không để ý và tự tiện làm theo ý mình. Thật ra từ đầu Cảnh Vân Trạch biết Chân Tiểu Hoa có khiếu thẩm mỹ nên mới để cô ta và Kha Nguyệt đi mua đồ trang trí nội, ngoại thất... Không ngờ tâm sức của anh dành cho vợ lại biến thành sự hoang tưởng của cô ta. <br> <br>Còn về khu vườn bên ngoài cũng là một tay Chân Tiểu Hoa mua hạt giống và trồng, cô ta cũng bỏ rất nhiều công sức ra để chăm sóc nó, những loài hoa kia đều là loại mà Chân Tiểu Hoa thích. <br> <br>Nghe đến đây, Lâm Quân Nhi đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện còn vui hơn việc đuổi Chân Tiểu Hoa đi. Xem ra, những chuyện chồng cô làm lại bị hiểu sai ý rồi, vậy thì... Sửa lại thôi. <br> <br>- Cảm ơn bà Triệu. Tôi hiểu rồi. <br> <br>- Bà chủ nè... Thật ra tâm tính của Tiểu Hoa không xấu, cô có thể đừng so đo với con bé được không? Tôi sẽ dạy dỗ lại nó mà. <br> <br>- Bà à... Có những chuyện bà sẽ không nỡ ra tay đâu, để tôi... Tôi sẽ đập tan cái vọng tưởng của cô ta! <br> <br>[...] <br> <br>Một lúc sau, Chân Tiểu Hoa cũng đã quay về, sau đó thì Cảnh Vân Trạch và Tước Xạ cũng về đến nhà. Nhìn thấy vợ mình đang ngồi đọc sách và ăn trái cây thì anh liền xà đến ôm lấy cô, Lâm Quân Nhi liền ghét bỏ đẩy anh ra, hành động này khiến cho anh bị đơ toàn tập. <br> <br> - Bà xã, em sao vậy? <br> <br>- Cảnh Vân Trạch, anh nói đi. Có phải anh xây ngôi nhà này là nuôi nhân tình đúng không! <br> <br>Nghe nói đến đây thì không chỉ Cảnh Vân Trạch ngơ ra, mà đến cả bà Triệu và Chân Tiểu Hoa cũng phải đơ ra một lúc. Hình như có gì đó sai sai thì phải? Rõ ràng vừa rồi Lâm Quân Nhi còn định sẽ chờ Cảnh Vân Trạch về để đuổi Chân Tiểu Hoa mà? Sao đột nhiên lại thay đổi thái độ và cho rằng Cảnh Vân Trạch đang nuôi nhân tình! <br> <br> <br> <br>- Bà xã, em nói nhảm cái gì vậy? Anh làm gì nuôi nhân tình nào chứ? <br> <br>- Rõ ràng em thích màu xám và màu xanh dương, nhưng anh lại chọn sửa nhà màu trắng. Rõ ràng em thích hoa Tulip và Anh Túc, nhưng anh lại cho trồng hoa Hướng Dương và Cẩm Chướng. Anh nói đi, có phải anh nuôi ai ở đây đúng không? <br> <br>Cảnh Vân Trạch liền cuống quít giải thích là không có, nhưng Lâm Quân Nhi vẫn nhất quyết không tin, không chỉ vậy mà đôi mắt của cô còn rơm rớm nước mắt. Nhận thấy vợ mình bị tủi thân thì Cảnh Vân Trạch liền ra lệnh cắt bỏ hết hoa ở ngoài sân, sau đó là trồng lại những loài hoa mà vợ anh thích, không chỉ vậy mà anh còn nói ngày mai sẽ thay lại màu sắc của ngôi dinh thự này theo ý thích của cô... À, kể cả nội thất cũng vậy. <br> <br>Nhưng Lâm Quân Nhi vẫn chưa tha thứ cho anh, Cảnh Vân Trạch cũng chỉ biết ôm lấy vợ mình, dịu giọng nói: <br> <br>- Vậy em muốn anh làm gì mới không giận anh nữa, hửm? <br> <br>- Anh tự tay cắt mấy khóm hoa kia cho em! <br> <br>- Được được, anh cắt, anh cắt hết. Bà xã ngoan, đừng giận anh nữa. <br> <br>Nói xong, Cảnh Vân Trạch liền xắn tay áo lên rồi ra ngoài vườn, trực tiếp nhổ hết những khóm hoa xinh đẹp kia. Hành động đó của Cảnh Vân Trạch làm cho Chân Tiểu Hoa đứng hình, cô ta bây giờ cũng giống như những khóm hoa đó, hoàn toàn tuyệt vọng và rơi lệ... Đó là tâm huyết của cô ta, Chân Tiểu Hoa đã vì những khóm hoa đó mà đổ không biết bao nhiêu công sức... Bây giờ... Bây giờ đã tan thành tro bụi hết rồi. <br> <br>Lâm Quân Nhi hình như đã nhìn thấy cái mà mình muốn nhìn, cô cười nửa miệng, sau đó liền gọi Cảnh Vân Trạch vào nhà. Giống như được đặc xá, anh liền nhanh chóng chạy vào, còn cả khu vườn thì để lại cho hạ nhân làm. <br> <br>- Vậy anh nhổ xong anh đem đi đâu? <br> <br>- Đương nhiên là đem bỏ ở bãi rác rồi. <br> <br>Lâm Quân Nhi liền nhìn anh, hung hăng trừng mắt một cái, nói: <br> <br>- Đốt! Đốt hết cho em! <br> <br>- Được được được. Đốt! Đều nghe em hết. <br> <br>Sau đó thì Lâm Quân Nhi có nhìn lại Chân Tiểu Hoa, cũng bắt gặp ánh mắt ngấn lệ của cô ta đang nhìn về hướng của Cảnh Vân Trạch, cô cũng cười một cái. <br> <br>Đó chính là nụ cười của người chiến thắng!