Chương 96: Chuyến công tác trăm năm
<br><br>Chương 96: Chuyến công tác trăm năm<br><br><br>Trái lại với em gái và anh trai đang chìm đắm trong một tình yêu màu hồng, thì Cảnh Vân Trình lại chọn đắm chìm trong công việc của mình. Hiện tại, nhờ có sự giúp đỡ của Lâm Quân Nhi mà Cảnh thị đã trở lại quỹ đạo bình thường của nó, việc của anh cũng không còn nhiều như trước nữa. Cũng nhân cơ hội đó mà Liễu Đào Nguyên đã thúc giục anh nhanh chóng tìm bạn gái đi. <br> <br>Nhưng Cảnh Vân Trình là người ế bằng thực lực, cho dù Liễu Đào Nguyên đã sắp xếp cho anh vài buổi xem mắt với nhiều tiểu thư nhà khác, nhưng anh vẫn còn độc thân nguyên team chưa được bóc ra. Bất giác điều này làm cho Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Trác lo sợ, họ sợ đứa con trai này của họ là "đoạn tụ". Mặc dù họ không kì thị, nhưng nếu anh thật sự là đoạn tụ thì cũng phải nói rõ cho họ biết chứ. Nhưng Cảnh Vân Trình đã khẳng định bản thân không phải như cha mẹ nghĩ, anh vẫn thích con gái và sẽ kết hôn với nữ giới, nhưng có lẽ cô gái phù hợp vẫn chưa xuất hiện. <br> <br>Còn Quản Ngọc Tú sau khi bị anh từ chối thì cũng không ở lại Ung Thành nữa, cô ấy bắt đầu con đường học thạc sĩ của mình, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sau khi học xong thạc sĩ thì cô ấy tiếp tục học lên tiến sĩ. <br> <br>Mặc dù hiện tại hai người họ đã ít liên lạc với nhau, nhưng Cảnh Vân Trình vẫn biết ở bên cạnh cô ấy đã sớm xuất hiện một người để cô ấy dựa dẫm cả đời. Còn anh, bất giác anh lại mong chờ từ một người mà đến bản thân anh cũng không ngờ tới rằng mình sẽ chờ đợi họ. <br> <br>Từ khi Hàng Nhan Đình quay về Italy thì cũng có nhắn tin vài lần, nhưng tại sao kể từ ngày Ngọc Tú tỏ tình với anh thì anh lại chẳng nhận được tin nhắn nào từ cô ấy nữa, đến vây giờ cũng đã hơn hai tháng rồi, nhưng Hàng Nhan Đình chẳng nhắn đến một tin nào... Cho dù mạng xã hội của cô vẫn cập nhật tin tức hằng ngày, cô vẫn sống lạc quan vui vẻ và hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Cảnh Vân Trình trên đời này sao? <br> <br>Bất giác, Cảnh Vân Trình lại nhấn vào điện thoại, anh muốn gọi điện cho cô ấy. Nhưng mà... Điện thoại đã sớm không kết nối, anh còn tưởng bản thân đã làm gì sai nên đã bị Hàng Nhan Đình cho vào quên lãng. <br> <br>Chưa kịp thất vọng thì đột nhiên lại có một cuộc gọi đến, là Hàng Nhan Đình gọi cho anh. Trong lòng của Cảnh Vân Trình có chút mong chờ, sau đó cũng nhận máy. <br> <br>- [Alo? Anh gọi tôi có chuyện gì sao? Ngại quá vừa rồi chỗ tôi hơi ồn nên không nghe thấy] <br> <br>- Không có gì... Chỉ là... <br> <br>Còn chưa kịp để Cảnh Vân Trình nói gì thì ở đầu dây bên kia lại vang đến tiếng của một nam nhân. <br> <br>- [ "Nhan Đình? Ai gọi cho em vậy, nhanh lên nào... Qua đây ăn đi, anh đã nướng thịt cho em rồi này"] <br> <br> <br> <br>Không chỉ vậy mà Cảnh Vân Trình còn nghe được giọng nói ngọt ngào của Hàng Nhan Đình khi cảm ơn người kia. Trong lòng có chút không vui, nhưng sau đó vẫn là mỉm cười nói: <br> <br>- Cô bận thì cứ làm đi. Không cần quan tâm đến tôi... <br> <br>- [Được, vậy chào anh nhé] <br> <br>Nói xong, cô liền lạnh lùng tắt máy, Cảnh Vân Trình nhìn vào màn hình điện thoại, thất vọng mà thở dài. Nhưng bất chợt anh lại tự vỗ vào gương mặt của mình, anh bị điên rồi sao... Tại sao anh lại thất vọng chứ? Rõ ràng anh đâu có tình ý gì với cô ấy đâu, điên rồi... Cảnh Vân Trình điên thật rồi! <br> <br>Cũng là lúc này, Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà đang ngồi tâm sự với nhau thì thấy anh trai lại như kẻ điên mà tự đánh mình. Cảnh Vân Tranh liền nghiêng đầu, nói: <br> <br>- Cái cảm giác này quen quá. <br> <br>- Chị nói đúng, em cũng thấy rất quen... <br> <br>Dừng một chút, Triệu Thiếu Hà liền đập tay một cái, nói: <br> <br>- Con quỷ tình yêu nhập rồi! Biểu hiện y hệt như anh Vân Trạch lúc đó. <br> <br>- Đúng đúng đúng... Bảo sao thấy quen quen. <br> <br>Sau đó, Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh liền suy đoán hành động tiếp theo Cảnh Vân Trình, chính là sẽ cầm điện thoại lên, sau đó lại bỏ xuống, nhưng sau đó lại tiếp tục cầm lên và rồi lại bỏ xuống. Quả nhiên người có kinh nghiệm có khác, Cảnh Vân Trình thật sự đã cầm điện thoại lên và muốn gọi cho Hàng Nhan Đình, nhưng rồi anh vẫn từ bỏ, chán nản đi về phòng. <br> <br>Triệu Thiếu Hà liền xoa xoa cằm ra dáng thám tử, nói: <br> <br>- Theo như tình hình này thì có lẽ đối phương có gia thế rất khủng, nên anh Vân Trình mới lo sợ. <br> <br>- Nhưng chị Ngọc Tú cũng đâu phải hàng khủng? <br> <br>- Vậy có nghĩa là không phải chị ấy. Mà anh Vân Trình rất ít tiếp xúc với nữ, trong số những người mà dì dượng đã giới thiệu cũng không có ai... <br> <br>Bất chợt, trong đầu của cả Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà liền hiện lên tên của một người! <br> <br>[...] <br> <br> <br> <br>Tại Italy, bất chợt lúc này Hàng Nhan Đình lại hắt hơi một cái, Chương Duệ Mỹ cũng có chút lo lắng cho cô em chồng tương lai, liền nói: <br> <br>- Em bị cảm sao? <br> <br>- Không có ạ, cảm ơn chị dâu. <br> <br>Sau đó thì Hàng Nhan Đình cũng gãi gãi đầu, khi không lại hắt hơi như vậy cũng làm cho cô có chút khó hiểu, nhưng rồi cũng mặc kệ, đi đến bên cạnh của Hàng Kình Âu, nói: <br> <br>- Anh hai, vừa rồi Vân Trình có gọi cho em, nhưng em không biết tại sao nữa... Anh có biết không? <br> <br> - Anh cũng không biết, hóa ra người vừa gọi điện cho em là cậu ấy sao? <br> <br>Hàng Nhan Đình cũng ngây thơ gật đầu. Nhưng ngay lúc này thì điện thoại của cô lại hiện lên một tin nhắn, là từ Cảnh Vân Trình. <br> <br>[Vân Trình]: Sắp tới tôi có một chuyến công tác ở Italy, có thể nhờ cô tìm giúp một khách sạn có được không? <br> <br>Đọc tin nhắn xong, Hàng Nhan Đình bất chợt lại ngơ ra một lúc... Không đúng lắm nha, với tính cách của Cảnh Vân Trình thì làm gì phải nhờ ai? Hay nói đúng hơn thì có nhờ vả cũng phải nhờ anh trai của mình chứ... Hơn nữa, Cảnh Vân Trạch cũng có nhà ở đây mà? Lạ nhỉ? <br> <br>Tuy nhiên, theo phép lịch sự thì cô vẫn hồn nhiên đáp lại. <br> <br>[Nhan Đình]: Được thôi? Anh sẽ đáp chuyến bay lúc mấy giờ và ở đâu? Tôi sẽ đón anh. <br> <br>Hàng Kình Âu nhìn em gái, muốn hỏi gì đó nhưng đã bị Chương Duệ Mỹ giữ lại, cô ấy lắc đầu, dù sao thì Hàng Nhan Đình cũng đã trưởng thành rồi, cô yêu ai, đi với ai, muốn kết hôn với ai thì cũng sẽ là chuyện riêng của cô ấy. Họ không thể nào quản nhiều như vậy, nghĩ đến đây, Hàng Kình Âu cũng chỉ biết thở dài, xem ra thì em gái nhỏ của anh lại sắp rời đi nữa rồi. <br> <br>[...] <br> <br>Tại Ung Thành, ngay sau khi nhận được sự giúp đỡ của Hàng Nhan Đình thì anh cũng đã thu dọn quần áo, rõ ràng là anh chẳng có chuyến công tác nào cả, anh chỉ muốn đến đó để xác định xem Hàng Nhan Đình có thật sự là đã có bạn trai hay chưa. <br> <br>Trong bữa ăn, Cảnh Vân Trình cũng nói: <br> <br>- Ngày mai con sẽ sang Italy một chuyến. <br> <br>- Công tác đột xuất sao? <br> <br> <br> <br>Cảnh Vân Trình gật đầu, đây không đơn thuần là công tác vì sự nghiệp, mà đó là chuyến công tác trăm năm của anh. Triệu Thiếu Hà nghe thấy liền huých tay vào khuỷu tay của Cảnh Vân Tranh, hai người họ nhìn nhau rồi cười gian xảo... Quả nhiên, hai người họ đã nghĩ đúng. <br> <br>Nhưng lúc này, Cảnh Vân Tranh vẫn muốn trêu chọc anh trai một chút, liền nói: <br> <br>- Vậy để chút nữa em sẽ gọi cho anh hai, bảo anh ấy sắp xếp cho anh chỗ ở. Cũng sẽ cho người ra đón anh. <br> <br>- Tranh Nhi nói đúng đó. <br> <br>- Không cần đâu mẹ. Con tự đi là được rồi, không cần phiền anh hai đâu. <br> <br>Thái độ lập tức chối bỏ này của Cảnh Vân Trình càng khiến cho Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà cảm thấy thích thú hơn. Vừa ăn cơm xong là ngay lập tức báo tin này đến hội chị em của mình. <br> <br>Hội chị em của họ bao gồm Lâm Quân Nhi, Lâm Tuệ Y, Cảnh Vân Tranh, Triệu Thiếu Hà, Chương Duệ Mỹ và Kha Nguyệt. Vì Đàm Xuyên vẫn còn nhỏ nên không nên đưa vào, tránh làm hỏng thế hệ trẻ thì toi đời. <br> <br>Tin tức này vừa được đưa lên thì ngay lập tức... Cả nhà đều biết kế hoạch mà Cảnh Vân Trình nghĩ là bí mật. <br> <br>Riêng Lâm Quân Nhi lại đưa Cảnh Vân Trạch nhìn, anh đọc một lượt thì lại gật gù, nói: <br> <br>- Xem như là cha mẹ cũng yên lòng rồi. <br> <br>- Anh nói đúng.