Chương 503
Chương 503
Chương 503: Nam thần chữa bệnh
“Điều đó không có khả năng!” Nhạc Mộng Như kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn Thương Trăn lập tức thay đổi: “Cô nói anh Phong muốn cưới cô? Cô lừa người!”
“Lừa cô?” Khóe môi Thương Trăn hơi cong lên: “Từ trước đến nay tôi không nói dối người khác, tôi thật đúng là hối hận khi đó không ghi âm lại, bây giờ mở cho cô nghe, tôi tin, vẻ mặt của cô nhất định rất đặc sắc!”
Trong lòng Nhạc Mộng Như nghi ngờ không thôi, nhất là hiện tại, ngay cả điện thoại, cô ta cũng không gọi được cho Phong Hành Diễm, lời Thương Trăn nói càng khiến cho cô ta lo lắng, bất an! Cô ta không khỏi nghi ngờ, liệu có phải Thương Trăn dùng bùa mê gì, trong khoảng thời gian ngắn mới có thể thay đổi thái độ của anh Phong đối với cô như thế.
“Cô hãy thành thật nói ra, cô đã làm gì với anh Phong?”
Vẻ mặt Nhạc Mộng Như không có ý tốt nhìn chằm chằm Thương Trăn: “Loại phụ nữ như cô, có chuyện hèn hạ nào lại không làm được? Tôi nói cho cô biết, nếu cô lại làm ra chuyện xấu gì, cẩn thận đến sau cùng ngay cả bác gái Phong đều không chứa nổi cô!”
Cô ta vừa nói xong, Thương Trăn liền cầm một cốc cafe hắt lên người cô ta! Nhạc Mộng Như nói gì đều được, nhưng nói đến Lý Uyển Oánh, đây tuyệt đối là vảy ngược của cô.
Nhạc Mộng Như kêu lên một tiếng, liên tiếp lùi về phía sau, nhưng cafe vẫn hắt lên đầy đầu và mặt của cô ta, cô ta nhìn dáng vẻ chật vật của mình, hận không thể ăn tươi nuốt sống Thương Trăn.
“Cô điên rồi sao!”
Cô ta lớn tiếng chất vấn, nhưng nhìn thấy tầm mắt mọi người đều dừng lại nơi này, cô ta đột nhiên khóc.
“Sao cô có thể như thế? Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô, cô lại cầm cafe hắt tôi!”
Bên cạnh cô ta có một cô gái mặt tròn, vừa giúp cô ta lau mặt, vừa giận dữ nói: “Chị Nhạc đừng tức giận, đợi lát nữa em đem camera giám sát trong quán cafe này tung lên mạng, để fans của chị đem người phụ nữ không biết xấu hổ này đuổi ra khỏi thành phố Hải Trung!”
Thương Trăn cầm cốc cafe cười nói: “Còn chưa cút đi à? Muốn được tôi hắt thêm lần nữa sao? Tôi một thân một mình không có gì đáng sợ, nhưng không phải cô là ngôi sao à? Dáng vẻ này của cô có còn biết xấu hổ không?”
Lời nói của cô khiến cho đám người Nhạc Mộng Như tức giận đến mức sắc mặt thay đổi! Nhớ đến những fans trước đó tìm cô ta ký tên, Nhạc Mộng Như đột nhiên khóc to, ủy khuất: “Trăn Trăn, cô thay đổi rồi! Trước kia cô không như thế, làm sao cô lại trở nên không thể nói lý như thế?”
Dáng vẻ này của cô ta, cuối cùng cũng khơi dậy bất mãn của một số người, rất nhanh, Thương Trăn liền bị khách trong quán bao vây.
“Người như cô sao có thể như thế? Nữ thần Nhạc chỉ có lòng tốt nói chuyện với cô, cô còn cầm cafe hắt cô ấy? Cô có tin tôi gọi cảnh sát đến bắt cô không?”
Có một số khách hàng biết chuyện cũng ở bên nói châm chọc.
“Ông chủ của cửa hàng đâu? Gọi ông ta đến đây nhanh lên! Tôi thấy quán của các người có vẻ cao cấp, vì thế mới đi vào, sao những thứ bẩn thỉu như này cũng có thể đến đây được? Thanh danh của Thương Trăn này, toàn bộ thành phố Hải Trung, có ai là không biết? Ngồi cùng một quán cafe với cô ta, tôi cảm thấy mình bốc mùi rồi!”
Nữ khách hàng kia vừa nói, vừa dùng tay quạt trước mũi, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, vừa rồi chồng cô ta nhìn Thương Trăn đến mức tròng mắt như muốn rớt ra, hiện tại báo ứng đến à? Loại hồ ly tinh này, phải bị người đuổi đi mới đúng!
Chủ quán không có cách nào, chỉ có thể đi đến nói với Thương Trăn: “Cô gái này, mời cô rời đi cho, quán chúng tôi không chào đón cô.”
Thương Trăn không nghĩ tới ngay cả chủ quán đều tin vào những lời đồn, đối xử với cô như thế. Cô cũng không muốn để Lý Uyển Oánh phải khó chịu theo cô, cô chỉ cười lạnh, đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người.
Một ngày nào đó, cô muốn cải chính cho mình! Thứ bị người ta cướp đi, cô nhất định sẽ lấy lại từng thứ một! Nhất định như thế!
Đúng lúc này, một giọng nam ôn hòa truyền đến, giống như một dòng nước lạnh dội vào bên trong nước sôi, khiến cho bầu không khí vốn dĩ sắp nổ tung, đột nhiên an tĩnh lại.
“Đây là chuyện gì thế?” Một người đàn ông mặc quần màu vàng, áo sơ mi trắng đứng ở trước cửa, anh ta đeo kính, khóe miệng có ý cười hoàn mỹ không thay đổi, khí chất ôn hòa khiến cho người ta vừa nhìn thấy anh ta liền vô thức trở nên bình tĩnh, hơn nữa, nhìn anh ta rất quen mắt.
Anh ta từng bước đi đến bên người Thương Trăn: “Vì sao tất cả đều bắt nạt một cô gái?”
Nhạc Mộng Như thấy người đàn ông này có khí chất không tầm thường, dáng dấp anh tuấn, vẻ mặt cô ta càng thêm điềm đạm đáng yêu.
“Anh không nên bị vẻ bề ngoài của người phụ nữ này lừa gạt, cô ta chính là Thương Trăn có thanh danh rất kém, hơn nữa, chúng tôi không có bắt nạt cô ta, là cô ta, chính cô ta hắt cafe lên người tôi.”
Cô ta nói đến đây còn bĩu môi, dáng vẻ ủy khuất, lại không biết cafe dính lên mặt cô ta, khiến cho dáng vẻ của cô ta rất buồn cười.
Tô Vi khẽ cười, khí chất ôn hòa khiến cho tầm mắt của mọi người đều vô thức dừng trên người anh ta.
“Tôi nhìn người, từ trước đến nay không nhìn bề ngoài, trên thế giới này, có rất nhiều chân tướng đều được che giấu bên dưới lời đồn đại, cũng có nhiều thứ xấu xí bị túi da đẹp đẽ che đi, mà người thông minh nên hiểu rõ phân biệt đúng sai, không phải sao?”
Lời nói của anh ta khiến cho một phần phụ nữ tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Thương Trăn không còn tràn đầy ác ý như trước.
Nhưng Nhạc Mộng Như lại cảm thấy khó chịu, bởi vì cô ta luôn cảm thấy câu người đàn ông kia vừa nói, là đang ám chỉ cô ta.
Cô ta cắn môi nói: “Anh chưa hiểu hết mọi chuyện liền nói ra những lời này, đây có phải là quá sớm rồi hay không? Thương Trăn lăn lộn với hai người đàn ông, đây là chuyện mà mọi người đều nhìn thấy! Cô ta ăn cắp thành quả nghiên cứu của em gái, đây cũng là chuyện đã được chứng minh, là em gái của cô ta buông tha cho, cho nên cô ta mới không phải ngồi tù, loại phụ nữ có phẩm hạnh không đoan chính như thế, anh còn muốn tẩy trắng cho cô ta sao? Anh cũng quá tốt bụng rồi!”
Tô Vi đứng chắn ở trước mặt Thương Trăn, đối với mọi người mỉm cười: “Kẻ kém cỏi này, trước đó cũng làm việc ở cục cảnh sát, chuyện Thương Trăn có phải là người ăn cắp thành quả của người khác hay không, người khởi tố căn bản không có chứng cứ, vì thế chuyện này mới không giải quyết được gì, không phải là do người khởi tố có tốt bụng buông tha hay không.”
Anh ta nói đến đây liền dừng lại một lúc, cười nói: “Hơn nữa, tôi tin tưởng cô gái này sẽ không phải là người lăn lộn với người khác, ánh mắt của cô ấy đã nói cho tôi biết.”
Thương Trăn nheo mắt nhìn bóng lưng anh ta.
Có người không phục, hỏi: “Anh là ai, thế mà nói khoác không biết ngượng mồm!”
Tô Vi cười nói: “Tôi là Tô Vi, một nhà tâm lý học.”
Anh ta vừa nói ra tên của mình, bỗng nhiên bên cạnh có người che miệng nói: “Chẳng lẽ anh chính là nhân vật đại diện cho chủ nghĩa tâm lý học hành vi, sáu năm trước anh còn được bầu chọn làm viện sĩ của viện hàn lâm khoa học quốc gia, năm ngoái còn giành được giải thưởng cống hiến cho hiệp hội tâm lý học của Trung Quốc, được ca ngợi là người có khả năng đọc được suy nghĩ, Tô Vi?”
Tô Vi bị cô ta nói đến mức không được tự nhiên, chẳng qua sở dĩ anh ta nổi danh như vậy, bởi vì sau khi anh ta lấy được giải thưởng, anh ta có tham dự một chương trình thử đọc suy nghĩ của người khác, tuy trong toàn bộ tiết mục, anh ta đều đeo khẩu trang, nhưng dựa vào sự nho nhã và cách ăn nói của mình, anh ta vẫn khiến cho người ta giống như tắm mình trong gió xuân, có được một nhóm fans.
Còn một lần được gọi là nam thần chữa bệnh được nhiều cô gái muốn gả cho nhất, độ nổi tiếng còn lớn hơn Nhạc Mộng Như.
Vì thế anh ta vừa nói ra tên của mình, ánh mắt những người phụ nữ kia liền thay đổi! Hơn nữa ánh mắt nhìn anh ta rất cuồng nhiệt.
Anh ta là người có thể đọc được suy nghĩ của người ta, lời anh ta nói, nhất định là đúng!
“Xem ra Thương Trăn kia không xấu xa như thế, nam thần nói cô ta là người tốt, cô ta nhất định là người tốt!”
Một fan cuồng nào đó nói!