Hồi 39: Vòng Khổ Chiến
Hồi 39: Vòng Khổ Chiến
Nhưng hắn có thật sẽ đến không trễ lắm hay không?
Ánh mắt của ngày thu đã khuất lần sau đỉnh núi ráng chiều còn sót lại làm rạng rỡ cho dòng nước trong veo.
Nước suối trong chói hắt ánh nắng vàng, những chiếc lá cuối mùa lả tả rơi nhè nhẹ.
Những chiếc lá không vàng, nó có màu đỏ tươi như máu đã làm cho dòng suối trong biến thành một đám mây hồng.
Thu hãy còn chưa sâu lắm thế mà sao lá rụng tả tơi.
Chẳng lẽ những chiếc lá rụng chưa đúng mức này là kết quả trận đấu của Kinh Vô Mạng và Quách Tung Dương?
Phải chăng những đường kiếm sinh tử của họ làm cho những chiếc lá phải rơi khi cuống hãy còn xanh?
Lòng của Lý Tầm Hoan cảm nghe nặng như treo đá.
Từ trong cái rơi rụng của những chiếc lá, hắn đã nhận ra hai chuyện.
Thứ nhất, chuyện Thượng Quan Kim Hồng, Kinh Vô Mạng và Quách Tung Dương đã giao đấu với nhau đã không còn là chuyện nghi ngờ. Chuyện tất đã xảy ra.
Trong trận đấu này còn chứng tỏ nó diễn ra cực kỳ ác liệt.
Thứ hai, Quách Tung Dương nhất định đã bị hãm nhập vào vòng khổ chiến và những chiếc lá rơi hình thái tả tơi như thế chứng tỏ họ Quách đã duy trò cuộc sống khá lâu.
Nhưng hắn có thể duy trì được lâu hơn nữa hay không?
Lý Tầm Hoan tức vì không chắp được đôi cánh để bay nhanh đến nơi quan sát?
Lá cây phong rơi đỏ đầy mặt đất.
Cả một vùng núi như nhuộm màu hồng.
Mười phần lá đỏ trên cành đã bị kiếm khí làm rơi đổ gần bảy tám.
Cả vùng nhuộm tràn sát khí, từng làn gió cuốn qua tung những bựng lá rơi làm cho không gian như xối một trận mưa bằng máu.
Nhưng trừ những trận gió bốc tung cành lá, bốn bên lẳng lặng như tờ.
Trận ác chiến đã kết thúc rồi chăng?
Và ai là người thảm bại?
Cả rừng phong xơ xác lưa thưa không một bóng người.
Cho dù gió có thể nói cũng không làm sao giải đáp được những ẩn ức trong lòng của Lý Tầm Hoan.
Tiếng rít của gió không làm sao mang lại tin tức cấp thiết mà Lý Tầm Hoan muốn biết.
Phải chăng Quách Tung Dương đã thảm bại?
Nếu bất hạnh mà như thế thì thi hài của hắn ở đâu?
Tiếng gió, tiếng nước reo trong khung cảnh im lìm vắng lặng hình như tiếc thương cho anh hùng chiến bại?
Lý Tầm Hoan cúi nhìn dòng nước, hắn vụt khom mình ho sặc sụa.
Ngày thu cuối cùng đã lần vào sau núi, bóng chiều của vùng rừng núi đã xạm màu. Dòng nước vốn trong xanh bị những chiếc lá rơi đầy đã trở thành ửng đỏ và bây giờ bóng hoàng hôn lại thêm một lần nữa biến trở xậm màu.
Máu của dòng máu vì thế mà đã xậm lại luôn?
Tại lá rừng nhuộm đỏ hay là dòng máu của kẻ chiến bại đã làm cho dòng nước đượm hồng?
Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên, hắn bước nhanh tới đầu ngọn suối. Nơi đây, từ trên đỉnh nước đổ thành thác nhỏ, nước xối xuống tung lên trắng xoá.
Linh Linh hỏi:
- Đã chết rồi còn đợi làm gì?
Lý Tầm Hoan ngửa mặt nhìn trời, giọng hắn thật xa xôi:
- Bởi vì hắn có nhiều điều muốn nói lại với tôi.
Linh Linh gần như điếng chết những nàng vụt nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan và nàng chợt yên lòng, nàng thấy hắn vẫn còn bình tĩnh chứ không phải là mê sảng. Nàng hỏi gặn lại:
- Thám hoa bảo ông ta còn muốn nói điều gì?
Lý Tầm Hoan nói:
- Đúng, ông ta nói.
Linh Linh nhướng mắt:
- Ông ta nói với Thám hoa những gì? Chắc Thám hoa đã biết rồi à?
Lý Tầm Hoan nói:
- Tôi đã biết.
Linh Linh hỏi tiếp:
- Ông ta nói những gì?
Lý Tầm Hoan nói:
- Nói rất nhiều điều bổ ích.
Linh Linh cau mặt:
- Nhưng... nhưng khi Thám hoa đến đây thì hắn đã chết rồi mà?
Lý Tầm Hoan thở dài:
- Đúng, đúng là tôi đến quá trễ.
Linh Linh hỏi:
- Như thế những gì ông ta muốn nói, Thám hoa chưa kịp nghe?
Lý Tầm Hoan nói:
- Không, chính những lời nói ấy có sau khi chết.
Linh Linh mở tròn đôi mắt:
- Đã chết rồi mà còn nói? Người chết có thể nói chuyện được ư?
Lý Tầm Hoan nói:
- Có những điều không cần phải nói bằng lời mà tôi cũng vẫn có thể nghe.
Linh Linh hỏi:
- Nhưng... nhưng tại sao tôi lại chẳng nghe?
Càng lúc Linh Linh càng ngơ ngác và hình như đến lúc bây giờ cô ta đã sợ thật rồi.
Trầm ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan ngẩng mặt:
- Chắc cô muốn biết Quách Tung Dương nói những gì sau khi chết chứ?
Linh Linh cắn răng khẽ gật đầu:
- Thật ra thì hắn cũng đã nói với cô, chỉ có điều là tại vì cô không chú ý nghe. Nghe được lời người chết là một chuyện quí mà trên đời này không có gì quí bằng bởi vì người ấy đã đem sinh mạng của mình để đổi lấy một bài học cho người sống, nếu cô học được cách nghe lời người đã chết thì cô sẽ học hỏi được nhiều và sẽ biết được nhiều điều.
Môi của Linh Linh trắng nhạt và nàng bắt đầu run:
-Những lời lẽ của... người chết thì... làm sao có được và tôi làm sao nghe được?
Lý Tầm Hoan vẫn bằng một giọng đều đều:
- Muốn học cách nghe lời lẽ của người đã chết, tự nhiên không phải là một chuyện dễ nhưng nếu cố muốn sống lâu, sống một cách an toàn thì cần nên phải học.
Linh Linh nhìn sững Lý Tầm Hoan, nàng nhận thấy tuy hắn không cố lập nghiêm nhưng dáng sắc của hắn không có chút chi đùa bỡn.
Nàng run run hỏi:
- Tôi... tôi không biết phải học bằng cách nào. Thám hoa có thể dạy tôi không?
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Cô phải hết sức chú ý mới được.
Linh Linh nhắm đôi mắt lại.
Nàng thành khẩn để nghe, nàng cố gắng nghe trong gió nhưng vẫn không hề nghe thấy những gì.
Lý Tầm Hoan nói:
- Không phải nghe bằng tai mà phải dùng bằng đôi mắt.
Linh Linh mở choàng đôi mắt.
Nàng thấy thi thể của Quách Tung Dương bị nước đạp làm cho quần áo rách nát, bây giờ gần như là lõa thể.
Da mặt hắn đã tái xanh, những dòng máu trong người hắn cũng bị nước làm trôi sạch, những vết thương trên người hắn bị nước xoi như rộng thêm ra và cũng không còn một chút máu nào.
Thật lâu, Lý Tầm Hoan mới hỏi:
- Cô đã nghe thấy rồi chăng? Cô đã nghe thấy những gì?
Linh Linh đáp:
- Tôi thấy trên mình bị nhiều vết thương, cộng tất cả là mười chín chỗ.
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Đúng.
Linh Linh nói:
- Những vết thương đó hình như toàn là kiếm và hình như đó là một thanh kiếm thật bén.
Lý Tầm Hoan nói:
- Tại sao đoán được chắc chắn đó là mũi kiếm?
Linh Linh nói:
- Bởi vì mũi dao hay mũi thương không thể bén như thế được?
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Tốt lắm, cô đã học được nhiều rồi đó.
Linh Linh tiếp:
- Bởi vì vết thương thật ngắn và cũng tkhông sâu lắm chứng tỏ bị người dùng mũi kiếm chứ không phải dùng lưỡi kiếm.
Nàng bắt đầu có hứng vì thấy Lý Tầm Hoan chú ý đến lời giải thích của mình.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Rồi sao nữa?
Linh Linh cười:
- Từ đó mà đoán ra thì người làm cho ông ta mang thương nhất định là Kinh Vô Mạng vì Thượng Quan Kim Hồng nghe nói dùng song hoàn chứ không dùng kiếm và như thế thì Thượng Quan Kim Hồng cũng có thể không có đến đây.
Lý Tầm Hoan nói:
- Cũng có thể có nhưng chưa có ra tay.
Linh Linh gật gật đầu rồi nàng vụt nói:
- Những vết thương này hơi xéo, bên dưới sâu, bên trên cạn.
Lý Tầm Hoan nhìn nàng như khuyến khích:
- Đúng lắm, nói thêm di.
Linh Linh nói:
- Do đó có thể thấy đường kiếm của đối phương bắt đầu từ dưới xốc lên, kiếm pháp lạ lùng, người ta nói kiếm pháp của Kinh Vô Mạng là kỳ bí chắc là như thế ấy.
Lý Tầm Hoan thở dài:
- Đúng, kiếm pháp của Kinh Vô Mạng vô cùng bí hiểm, mỗi đường kiếm của hắn đi xéo, đi theo đường mà đối phương không bao giờ nghĩ đến.
Hắn chỉ một vết thương nơi đầu gối của Quách Tung Dương và nói tiếp:
- Cô hãy xem đường kiếm này. Nếu bắt đầu từ trên xà xuống thì chẳng có gì là lạ nhưng vết thương dưới sâu trên cạn chứng tỏ cũng từ dưới xốc lên.
Linh Linh gật đầu:
- Đúng rồi.
Lý Tầm Hoan nói:
- Do đó thấy rằng Kinh Vô Mạng xuất thủ chỉ trừ đầu gối trở xuống mà lại chuyển động thanh kiếm bằng cổ tay chứ không phải bằng cánh tay, nếu không nhìn thấy vết thương này thì nhất định tôi không làm sao tưởng tượng được bộ vị công kích của thanh kiếm.
Linh Linh ảo não gật đầu.
Lý Tầm Hoan nói tiếp:
- Cao thủ quyết đấu với nhau sự thất bại chỉ trong non kém nửa chiêu, ở sau lưng của Quách Tung Dương còn có bảy vết thương nữa mà bằng vào võ công của họ Quách nhất định không bao giờ có thể đưa lưng cho kẻ địch nhanh như thế cho dầu kẻ địch đó có hơn gấp mười lần.
Linh Linh gật đầu lia lịa:
- Đúng! Đúng! Nếu tôi mà giao đấu với ai cũng không đến nỗi đưa lưng cho họ đâm như thế.
Lý Tầm Hoan nói:
- Căn cứ vào đó, ta thấy rằng những vết thương của Quách Tung Dương đều do khi người lướt sát qua nhau và chứng tỏ đường kiếm của Kinh Vô Mạng chỉ bắt đầu thấp ngay dưới nách hắn mà thôi.
Hắn thở dài sườn sượt và nói tiếp:
- Từ dưới nách của mình mà xốc kiếm, đúng là một kiếm pháp chưa từng nghe thấy. Những vết thương này cũng từ dưới xốc lên, nhân đó lại thấy rõ ràng khi hai người lướt ngang, Kinh Vô Mạng đã thay đổi cách cầm đốc kiếm nhờ đó thừa cơ đâm ngược trở lên và xuất thủ cũng như biến thế chỉ trong một động tác nghĩa là chuyện thay đổi phương hướng của mũi kiếm trong tốc độ nhanh.
Linh Linh đứng há hốc mồm nghe giải thích.
Qua một lúc lâu, nàng thở dài:
- Thì ra cái chết của Quách tiên sinh để nói cho Thám hoa biết những điều như thế.
Lý Tầm Hoan buồn bã:
- Nếu không như thế thì bằng vào võ công của họ Quách không thể nào lại để bị nhiều vết thương như thế.
Linh Linh cau mặt:
- Tại sao?
Lý Tầm Hoan nói:
- Cao thủ quyết đấu như tôi đã nói lúc nãy, sự thắng bại chỉ trong nửa chiêu thôi bởi vì bất cứ một khe hở nào trong kiếm pháp của đối phương, không một ai chịu bỏ qua để kéo dài.
Linh Linh gật đầu:
- Hiểu... tôi đã hiểu.
Lý Tầm Hoa nói luôn:
- Cô cứ tưởng tượng xem, Tung Dương Thiết Kiếm đã nên danh hơn hai mươi năm nay, lấy kiếm pháp mà luận thì hắn là một trong những cao thủ nhất nhì chốn võ lâm, thế thì tại sao trong một cuộc chiến lại để lộ luôn đến hai mươi sáu chỗ sơ hở? Làm sao lại để đối phương liên tiếp đâm hai mươi sáu nhát trúng mình?
Linh Linh nói:
- Đó chính là việc lạ lùng hết sức.
Lý Tầm Hoan nói:
- Chưa hết, kiếm pháp của Kinh Vô Mạng đã độc hiểm như thế ấy thì tại sao luôn hai mươi sáu vết thương vết nào cũng cạn chứ không sâu và tại sao trong hai mươi sáu lần bắt gặp sơ hở, Kinh Vô Mạng không chịu đưa một đường kiếm kết liễu sinh mạng của đối phương mà lại kéo dài như thế?
Linh Linh trố mắt:
- Đúng rồi, thế thì tại làm sao?
Lý Tầm Hoan khẽ thở dài ra và nói thật thấp:
- Đó là Quách Tung Dương đã có ý phơi bày sơ hở luôn hai mươi sáu bận.
Đôi mắt bồ câu đen láy của Linh Linh tròn xoe:
- Cố ý bày sơ hở? Chẳng lẽ ông ta cố ý cho Kinh Vô Mạng đâm trúng vào mình?
Lý Tầm Hoan gật đầu ủ rũ:
- Đúng thế bởi vì sự sơ hở là do cố ý tạo ra cho nên hắn mới kịp thời lách tránh, do đó mũi kiếm mới không sao phạm sâu vào thân thể, quá nhiều vết thương mà cũng nhiều như nhau đã nói rõ lên điều ấy.
Linh Linh càng không hiểu:
- Nhưng ông ta làm như thế để làm chi? Chuyện chết sống chứ đâu phải chuyện đùa?
Lý Tầm Hoan lắc đầu:
- Chính vì ông ta muốn đem tất cả cái lạ về kiếm pháp của Kinh Vô Mạng nói cho tôi được biết.
Linh Linh cúi mặt ngậm ngùi.
Hồi lâu, nàng ngẩng mặt lên với hai dòng nước mắt:
- Tôi tưởng rằng trên đời này nửa người tốt cũng không thể có, người ta giao hữu với nhau chỉ vì quyền lợi, chỉ vì lợi dụng lẫn nhau mà thôi, bởi thế nên tôi cho rằng một con người muốn sống là phải cố học cho kỳ được cái bí quyết trong vấn đề lợi dụng, làm thế nào để lừa gạt để lợi dụng kẻ khác, tuyệt đối không nên nói vấn đề đạo nghĩa vì như thế chỉ chịu thua thiệt mà thôi.
Lý Tầm Hoan thở ra:
- Những lời của cô nhất định cũng từ cửa miệng của Lâm Tiên Nhi?
Linh Linh gật đầu:
- Nhưng đến bây giờ thì tôi đã thấy khác hẳn rồi, tôi thấy trên đời quả có người tốt, trong giang hồ quả có người xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, có những người bạn dám đem cái chết để làm lợi cho bằng hữu.
Nàng vụt phụt xuống bên xác của Quách Tung Dương, giọng nàng nức nở:
- Quách tiên sinh, Tiên sinh chẳng may phải chết đi nhưng chẳng những cái chết của Tiên sinh đã giúp cho bạn của Tiên sinh mà trong cái chết ấy ít nhất Tiên sinh cũng đã cứu được một kẻ lầm đường lạc lối, dưới tuyền đài chắc Tiên sinh cũng rất vui lòng nở nụ cười độ lượng.
Bóng chiều đã xậm màu.
Trên con đường vắng của triền núi có hai bóng người bước đi thật chậm.
Ánh ráng chiều còn rớt lại trên áo họ, làm cho những đường kim tuyến ngời ngời.
Họ cùng đội một thứ nón rộng vành, thứ nón che khuất mặt. Một người đi trước, một người đi sau, họ không cùng đi song song như hai người bạn thường thấy trên đường.
Họ đi không lẹ những cũng không đi chậm, họ đi bằng những bước rất thong thả.
Nhưng trừ những tiếng động khẽ của bước chân, họ không nói với nhau một tiếng nào.
Họ không nói mà cũng không có một động tác nào khác ngoài động tác bước đều.
Dáng đi của họ rất an nhàn nhưng toàn thân họ bốc dày sát khí, họ đi thẳng vào bìa rừng, những con quạ ăn chiều bị sát khí từ trong người họ bốc ra, chúng hoảng hốt bay tán loạn.
Có những con quạ bay sượt qua đầu họ, người đi sau vùng hất tay lên.
Một con quạ ré lên, xuôi cánh rơi xuống đất.
Người ấy không hề liếc nhìn nửa cái, bước chân của hắn vẫn cứ đều đều.
Hắn với người đi trước thật là ăn khớp, ăn khớp như hình với bóng.
Hắn như không biết gì ngoài việc bước đi, luôn cả sinh mạng của hắn hay bất cứ của ai, hắn hình như hoàn toàn không bao giờ lưu ý.
Hình như hắn không hề biết có sinh vật nào đang có trên mặt trên giải đất này, hắn chỉ là cái bóng của người đi trước.
Bóng tối đã ngập rừng cây.
Đi đến ven rừng, người đi trước đột nhiên dừng lại.
Người đi sau cũng ngưng đúng lúc, nếu có ai từ xa đứng nhìn, chỉ thấy đó là hình bóng chứ không phải hai người vì bước đi và dừng lại của họ thật ăn nhịp.
Ngọn gió từ phương Tây phất mạnh, ngàn gió làm tàn thu thật đìu hiu.
Người đi trước là Thượng Quan Kim Hồng, người đi sau như cái bóng là Kinh Vô Mạng.
Thượng Quan Kim Hồng vụt hỏi:
- Kiếm pháp của Quách Tung Dương như thế nào?
Kinh Vô Mạng đáp:
- Hay.
Thượng Quan Kim Hồng lập lại:
- Hay, rất hay chứ?
Kinh Vô Mạng nói:
- Rất hay, trên bực các chưởng môn của Thất Phái hiện tại.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Nhưng lúc hắn cùng ngươi giao đấu lại để lộ sơ hở luôn hai mươi sáu bận.
Kinh Vô Mạng nói:
- Hai mươi chín bận, có ba bận tôi không xuất thủ.
Thượng Quan Kim Hồng gật gật đầu:
- Đúng, hai mươi chín bận nhưng tại sao ba bận còn lại ngươi không xuất thủ?
Kinh Vô Mạng đáp:
- Nếu xuất thủ thì luôn bận đó thì hắn phải chết ngay.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi:
- Ngươi đã thấy những sơ hở ấy là do hắn cố ý phơi ra?
Kinh Vô Mạng đáp:
- Đúng và tôi không muốn hắn chết sớm, tôi muốn dùng hắn luyện kiếm cho thật chắc.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi:
- Ngươi có biết tại sao hắn cố ý phơi bày ra sơ hở như thế không?
Kinh Vô Mạng đáp:
- Tôi không biết mà cũng không nghĩ về chuyện đó.
Đúng, ngoài chuyện giết người, bất cứ chuyện nào khác hắn không buồn suy nghĩ.
Thượng Quan Kim Hồng đáp:
- Hắn cố ý phơi bày những sơ hở đó là vì hắn cố ý để làm cho hắn mang thương.
Kinh Vô Mạng lơ đãng:
- Ạ à.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Hắn tự biết tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta nên hắn mới làm như thế, hắn muốn Lý Tầm Hoan nhìn vào những vết thương đó để biết rõ bộ vị xuất thủ của ngươi.
Thượng Quan Kim Hồng ngẩng mặt lên nhìn xa xa và thản nhiên nói tiếp:
- Như vậy có thể thấy rằng hắn biết Lý Tầm Hoan sẽ tìm đến, nếu bây giờ ta và ngươi trở lại thì chắc chắn sẽ gặp Lý Tầm Hoan.
Tại gian nhà của Tiểu Phi, Lý Tầm Hoan tìm ra một cái cuốc và hắn hì hục đào huyệt mộ.
Chết ở đâu chôn ở đó, chính là vấn đề yên nghỉ của khách giang hồ.
Linh Linh đứng một bên nhìn Lý Tầm Hoan đào huyệt bởi vì hắn không chịu cho Linh Linh giúp sức, đó là thói quen của hắn.
Bất cứ làm một công việc gì, chỉ biết đó là chuyện của hắn phải làm thì tuyệt đối hắn không bằng lòng cho ai giúp sức.
Linh Linh nhìn một hồi rồi cô ta vụt hỏi:
- Thám hoa định chôn Quách tiên sinh ở tại đây à?
Lý Tầm Hoan buồn bã gật đầu.
Linh Linh chầm chậm hỏi tiếp:
- Một con người chỉ cần chết một cách vinh quang thì vô luận chôn nơi nào cũng thế thôi, có phải vậy không?
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Đúng thế.
Linh Linh thốt:
- Thế tại sao, à đáng Lý thám hoa không nên chôn ở đây phải.
Lý Tầm Hoan vẫn cắm cúi đào:
- Không chôn ở đây thì chôn ở nơi nào?
Linh Linh nói:
- Đáng Lý thám hoa nên để y thây của Quách tiên sinh vào chỗ cũ nghĩa là cứ treo y giữa dòng nước như lúc ban đầu mới gặp.
Lý Tầm Hoan làm thinh.
Hắn không tỏ vẻ bằng lòng hay phản đối, tay hắn vẫn cuốc đều đều.
Linh Linh nói tiếp:
- Những tay có hạng như Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng nhất định không khó nhận ra dụng ý của Quách tiên sinh có phải thế không?
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ gật đầu.
Linh Linh nói luôn:
- Tự nhiên Kinh Vô Mạng sẽ không để cho Thám hoa thấy biết được bộ vị kiếm pháp của hắn vì thế khi mà họ nghĩ ra dụng ý của Quách tiên sinh thì họ nghĩ ra dụng ý của Quách tiên sinh thì họ sẽ lập tức quay đầu trở lại.
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Đúng thế.
Linh Linh nói:
- Lúc họ trở lại nếu phát hiện thi thể Quách tiên sinh không có ở đây, tự nhiên họ biết Thám hoa đã đến đây rồi.
Lý Tầm Hoan gật đầu nhưng hắn không nói một tiếng nào.
Linh Linh nói luôn:
- Thế thì họ sẽ chờ đến khi cùng Thám hoa giao đấu, họ sẽ cải biến kiếm pháp chứ không y như khi giao đấu với Quách tiên sinh nghĩa là họ không lập lại cái mà Thám hoa đã biết, có phải thế không?
Lý Tầm Hoan đáp:
- Đúng như thế.
Linh Linh vặn lại:
- Nếu thế thì cái chết của Quách tiên sinh sẽ trở thành vô ích hay sao?
Lý Tầm Hoan cứ vung chiếc cuốc đào huyệt, hắn nghe tiếng của Linh Linh hay không thì không biết.
Linh Linh nói:
- Thám hoa đã là bạn tốt của Quách tiên sinh tự phải làm cho cái chết của ông ta có nhiều giá trị và vì thế mà Thám hoa không nên chôn cất.
Lý Tầm Hoan nói thật chậm và thật nhẹ:
- Những điều cô nghĩ chính tôi cũng đã nghĩ rồi.
Linh Linh hỏi:
- Thế thì tại sao Thám hoa không để thi thể của Quách tiên sinh vào chỗ cũ?
Lý Tầm Hoan nói:
- Tôi không làm như thế, bạn tôi đã vì tôi mà chết, tôi.
Linh Linh lớn giọng ngắt lời:
- Chính bởi ông ta đã vì Thám hoa mà chết cho nên Thám hoa càng phải làm như thé, nếu không cái chết của ông ta trở thành vô ích sao? Làm sao cho ông ta yên lòng nhắm mắt?
Trầm ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên nói thật chậm:
- Tôi đoán rằng Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng không khi nào quay trở lại.
Kinh Vô Mạng quay đầu lại.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi:
- Ngươi muốn trở lại gặp Lý Tầm Hoan?
Kinh Vô Mạng đáp:
- Đúng.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ta biết ngươi đã lâu rồi muốn cùng Lý Tầm Hoan gia o đấu nhưng bây giờ thì ngươi không đi được.
Kinh Vô Mạng hỏi:
- Tại sao?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Nếu bây giờ ngươi đi thì nhất định sẽ bị hại ngay.
Kinh Vô Mạng nắm chặt chuối kiếm, giọng hắn hơi khàn:
- Tại sao nhất định là sẽ bại?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ngươi đã giết Quách Tung Dương, sát khí đã bị giảm rồi, Lý Tầm Hoan hiện đang nung nấu chí căm hờn, nếu ngươi cùng với hắn giao đấu thì trên khí thế ngươi bị kém hắn ba phần.
Kinh Vô Mạng ngậm miệng nhưng trong cổ hắn có tiếng hừ hừ.
Thượng Quan Kim Hồng nói tiếp:
- Ngươi đã qua một trận mới đây, thêm vào đó lại đi thêm một khoảng đường xa, thể lực do đó nhất định có bị giảm sút, Lý Tầm Hoan đang dùng cái thế “dĩ dật đãi lao” như vậy hắn đã chiếm trước ngươi ba phần nữa.
Kinh Vô Mạng nói:
- Nhưng chúng ta.
Thượng Quan Kim Hồng chận hỏi:
- Nếu ta và ngươi hợp lực, nhất định Lý Tầm Hoan sẽ lâm vào cái chết chắc chắn nhưng làm sao biết được là hiện tại hắn đi có một mình? Giả như hắn và lãoTôn Bạch Phát cùng đi thì giải quyết làm sao?
Kinh Vô Mạng nói:
- Bằng hai người của chúng cùng chưa chắc đã.
Thượng Quan Kim Hồng lại chận ngang, lần này thì giọng hắn không còn dịu nữa:
- Ta nói cho ngươi biết rồi, tái xuất giang hồ lần này, ta chỉ thắng chứ không biết bại, cho nên không phải mười phần mà là hai phần chắc thắng, ta mới chịu ra tay.
Kinh Vô Mạng làm thinh.
Thượng Quan Kim Hồng nói tiếp:
- Huống chi, con người của ngươi bây giờ đâu phải là con ngươi của ngươi ngày trước nữa.
Kinh Vô Mạng nói:
- Tôi vẫn là tôi.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ngươi vẫn là người bằng xác thịt nhưng trong óc của ngươi khác là ở chỗ là bây giờ ngươi đã có tình.
Kinh Vô Mạng cau mặt:
- Có tình?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ngươi có thể thắng người là phần lớn nhờ ở chỗ ngươi vô tình, nay ngươi đã có tình người của ngươi và kiếm của ngươi thế tất phải suy giảm.
Tay cầm kiếm của Kinh Vô Mạng dần lần buông lỏng, hình hắn bị nói trúng tim đen.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn thẳng vào mặt hắn:
- Lòng ngươi từ trước vốn không cách nào động được, thế tại sao bây giờ lại có tình? Ai là người đã làm động lòng của ngươi thế?
Kinh Vô Mạng vụt quay mình lại:
- Không có ai cả.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ta vốn cũng không muốn hỏi ngươi người ấy là ai nhưng nếu ngươi muốn phục hồi bản lãnh, muốn thắng được người khác, muốn thắng được Lý Tầm Hoan, muốn phục hồi y như người ngày xưa của ngươi thì ngươi trước hết phải giết người đã làm cho lòng ngươi bị động.
Nói đến đây, Thượng Quan Kim Hồng vụt xoay mình đi thẳng vào rừng, bước đi cũng y như trước, không mau không chậm.
Kinh Vô Mạng ủ rũ bước theo.
Tay của hắn lại nắm chặt vào đốc kiếm.
Đêm.
Đêm thu.
Đêm đã về khuya.
Tâm tình của Lý Tầm Hoan cũng như bước chân của hắn nặng như treo đá.
Quách Tung Dương đã an táng xong rồi.
Một kiếm khác vang danh thiên hạ ngày ngủ yên cũng như muôn ngà người khác cũng chỉ một nấm đất nhỏ nhoi.
Cái chết của hắn phải chăng hoàn toàn có nhiều giá trị?
Lý Tầm Hoan ảm đạm, chính hắn, chính hắn cũng không thể trả lời.
Hắn chỉ nghĩ rằng Quách Tung Dương đáng lý không cần phải chết.
Nhưng người không cần phải chết vẫn đã chết rồi, như thế có phải là đã dại không?
Có những bậc anh hùng từ ngàn xưa và đến bây giờ vốn vẫn là đôi điểm dại.
Chính Lý Tầm Hoan lại chẳng có lúc cũng đã dại hay sao?
Linh Linh theo sát bên hắn và nàng vụt hỏi:
- Tại sao Thám hoa biết chắc là Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng sẽ không tới đây?
Lý Tầm Hoan nói:
- Khi đã tung ra một trận, trúng hay không trúng nhất định họ cũng sẽ rút lui, chờ cho đến khi nào có đủ cơ hội thuận lợi, họ mới đánh trận kế tiếp, họ không bao giờ đánh mà không nắm chắc phần thắng lợi, đó là chỗ không giống người thường của những bậc tiểu hùng.
Hắn thở dài rồi gượng mỉm cười:
- Nhưng “Tiểu Hùng” nhất định không bao giờ dại, nó lại khác “Anh Hùng” ở chỗ đó.
Linh Linh hỏi:
- Anh hùng đều dại cả hay sao?
Lý Tầm Hoan cười:
- Nói dại thì quá đáng, phải nói có những điểm “si mê” thì mới đúng. Nhưng dại cũng không phải là việc đáng chết vì chỉ có những kẻ chí tình mới học được cái si mê ấy mà thôi.
Linh Linh cười:
- “Si” mà cũng phải học nữa sao?
Lý Tầm Hoan nói:
- Tự nhiên, bất cứ người nào muốn học được cái si mê ấy cũng không phải là chuyện dễ dàng bởi vì “si” và “ngu” là hai cái khác nhau, chỉ có những kẻ si mê kiếm pháp có thể luyện được kiếm pháp tinh vi chỉ những kẻ si tình mơí có thể được chân tình của kẻ khác, những chuyện đó nếu không phải là kẻ si thì không làm sao hiểu được.
Linh Linh cúi đầu, môi nàng hơi động đậy, hình như nàng đang “nhai” lại những lời của Lý Tầm Hoan.
Nàng muốn tự hiểu cái ý vị của những lời lẽ đó.
Thật lâu nàng mới thở ra:
- Cùng với Thám hoa ở chung, tôi đã học được quá nhiều, hiểu được khá nhiều, chỉ có điều... có điều Thám hoa rồi lại phải đi và nhất định là tuyệt đối không bao giờ cho tôi đi theo cả.
Lý Tầm Hoan buồn bã:
- Ít nhất tôi cũng còn đưa cô trở về hết khoảng đường này.
Linh Linh hỏi:
-Thế thì tại làm sao chúng ta không đi bằng ngả địa đạo? Tôi thấy con đường ấy gần hơn đó.
Lý Tầm Hoan cười:
- Tôi không phải là chuột nhắt thì tại làm sao tôi đi bằng cách chui xuống đất chứ?
Hắn nhìn nàng cười trong ánh mắt và tiếp luôn:
- Chỉ có những kẻ không thể gặp người khác trong lúc ban ngày mới thích đi địa đạo, một con người khi không phải là trường hợp vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng địa đạo.
Hắn nói chuyện thật vui, lời lẽ vô cùng cởi mở.
Tâm tình của hắn đang hồi trâm trọng nhưng hắn cốt làm cho người khác vui lòng.
Linh Linh quả nhiên bật cười:
- Được rồi tôi sẽ nghe theo lời của Thám hoa, từ đây về sau tôi sẽ không bao giờ làm chuột.
Lý Tầm Hoan ngửa mặt nhìn trời, hắn hít vào một hơi dài và nói:
- Cô hãy xem, ở đây có gió mát, có trăng sáng, còn có suối trong nước mát, những chuyện như thế này những người chuyên ở dưới địa đạo làm sao mà sống được?
Linh Linh cười:
- Tôi thì tôi chỉ muốn mặt trăng trên trời là chiếc bánh, còn dòng nước suối kia là dòng mật ngọt mà thôi.
Nàng nuốt nước miếng và thở ra:
- Nói thật bây giờ bụng tôi đói quá rồi, đói gần chết luôn. Về đến nhà chuyện trước nhất là tôi phải xuống nhà bếp làm mấy món ăn.
Nhưng nàng vùng ngưng lại vì mũi nàng vừa bắt gặp một mùi thơm phức.
Mùi của rượu và mùi của thức ăn.
Có thể mùi ấy từ xa nhưng ở giữa rừng núi này, thứ mùi như thế nó bay đi xa lắm.
Lý Tầm Hoan nói:
- À ạ... thịt gà nướng, có thịt rừng nữa nhưng cũng là thịt nướng, thứ thịt nướng có ướp tiêu hành nước mắn, lại có cả thứ lão tửu lâu năm.
Linh Linh cười:
- Thám hoa cũng nghe thấy những mùi ấy nữa à?
Lý Tầm Hoan cùng cười:
- Ngươi hơi lớn tuổi rồi lỗ tai có thể hơi điếc, mắt cũng có thể hơi mờ nhưng lỗ mũi thì vẫn còn thính lắm.
Linh Linh hỏi:
- Thám hoa có biết cái mùi “ác hại” ấy từ đâu bay đến không?
Lý Tầm Hoan lắc đầu:
- Tôi biết thị trấn vùng rừng núi này có một cái quán nhưng ở đó tuyệt đối không thể có được thức ăn ngon và nhất là rượu ngon như thế này.
Linh Linh nói tiếp theo luôn:
- Huống chi cái quán rượu ấy cũng đã dẹp rồi.
Lý Tầm Hoan cười:
- Cũng có thể có nhà nào đó đang làm tiệc cũng nên.
Linh Linh lắc đầu:
- Không, nhất định là không, mấy mươi nóc nhà trong cái sơn trấn đèo heo hút gió này tôi đã biết không còn sót một nhà nào họ làm việc kiếm được rất ít tiền, họ ăn uống kham khổ dè xén lắm mới đủ, có cũng yến tiệc tùng cũng chỉ là mấy chén mì là cùng chứ không làm sao có được những thức ăn ngon và rượu ngon như thế đâu.
Lý Tầm Hoan trầm ngâm:
- Cũng có thể họ có khách xa nào mới tới và là khách quí nên họ nỗ lực để đãi đằng.
Linh Linh vẫn lắc đầu:
- Cũng không bao giờ có được, cho dù họ mới vừa kiếm ra một món tiền lớn hoặc do những người bạn ở xa mang tới, họ cần làm tiệc đãi thì cũng không thể có được mùi vị như thế ấy vì tôi biết họ từng người một, không một nhà nào có được một người đàn bà làm được những thức ăn có mùi vị như thế đâu, những ngày lễ tết cúng kiếm họ gần như chỉ độc có hai món nấu canh và kho mà thôi.
Nàng cười thật tươi và nói tiếp:
- Nơi này mà làm được món ăn ngon như thế chỉ có độc một người.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Ai?
Linh Linh chỉ vào ngay mũi của mình và cười nói:
- Tôi chứ còn ai vào đây nữa?
Nàng hình như mũi hít hít trong gió và nói tiếp:
- Chính vì thế nên tôi lấy làm lạ vô cùng, tôi hãy còn chưa đến nhà bếp thế thì mùi rượu thịt này làm sao lại có?
Lúc bây giờ hai người đã ra khỏi một khúc quanh nơi hóc núi, Lý Tầm Hoan vụt nói:
- Hình như... đúng rồi, mùi rượu và mùi thức ăn này xuất phát từ ngôi lầu nhỏ của cô.